Chương 1893
Cô bé không có ngủ, cứ ngồi trên giường, có thể là vì lo lắng nên cố chịu đựng.
Cô bé cứ tỉnh, cũng không có nói chỗ nào không khỏe, điều này khiến Đường Vân Thành an tâm không ít.
Thời gian chầm chậm trôi qua, đã qua một giờ sáng rồi, nhưng Tiểu Ngô vẫn chưa quay lại.
Tuy đường trong thôn khó đi, nhưng một tiếng để đi đi về về thì vẫn dư dả, cái tiệm thuốc đó cũng không có xa.
Mi tâm của Đường Vân Thành khẽ chau lại, lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Ngô.
Nhưng điện thoại của Tiểu Ngô lại tắt máy.
Đáy lòng Đường Vân Thành chợt chùng xuống, Tiểu Ngô lanh lẹ, bình thường chưa từng tắt điện thoại qua, bởi vì Tiểu Ngô bất kể đi đâu cũng đều mang theo sạc dự phòng bên người.
Cho nên, có thể bài trừ khả năng hết pin.
Điện thoại tình cờ bị hư cũng không có khả năng lớn.
Chỉ sợ….
Đường Vân Thành nhìn cô bé vẫn đang ngồi trên giường kia, ông ta biết chuyện này có vấn đề.
Nếu như ông ta bây giờ đi tìm Tiểu Ngô.
Ông ta không dám bảo đảm sau khi ông ta đi rồi, cô bé này có xảy ra chuyện gì hay không.
Nếu như cô bé xảy ra chuyện ở đây, thì hậu quả sẽ rất khôn lường, dù sao cũng là ông ta đưa cô bé đến đây.
Cho dù bảo người phụ nữ lúc nãy đến đây chăm sóc cô bé, thì Đường Vân Thành cũng có chút không yên tâm.
Cái mà Đường Vân Thành nghĩ tới bây giờ chính là người nhà họ Cố có thể là muốn khiến cô bé này xảy ra chuyện trong tay ông ta.
Cho nên, Đường Vân Thành bây giờ phải bảo đảm cô bé này không thể xảy ra chuyện trước cái đã.
Nhưng Đường Vân Thành vẫn đánh giá cao nhân tính của một số người nào đó rồi.
Lại qua gần 1 tiếng, Tiểu Ngô vẫn chưa quay lại, nhưng trong nhà trọ đột nhiên có mấy người xông vào.
Người đàn ông dẫn đầu có dáng người không cao, nhưng vẻ mặt hung hãn, hắn trực tiếp đưa người xông vào căn phòng Đường Vân Thành đang ở.
“Con gái tôi đâu, ông làm gì con gái tôi rồi?” Người đàn ông lớn tiếng hét lên trong phòng.
Đường Vân Thành sững người, nhất thời có chút không hồi thần kịp, nửa đêm nửa hôm mà chuyện gì vậy?
Người đàn ông này xông vào tìm con gái?
Cô bé này là con gái của hắn ta?
Cô bé vốn dĩ đang ngồi trên giường nhìn thấy người đàn ông xông vào thì sững sờ vài giây, sau đó bò xuống giường.
“Anh ta là ba cháu sao?” Sắc mặt Đường Vân Thành có chút trầm, trong lòng cũng có chút bất an, cô bé này hôn mê trên đường núi không có ai quan tâm.
Thời gian lâu như vậy cũng không thấy người nhà của cô bé tìm tới.
Chuyện ông ta đưa cô bé về chỉ e là cũng không có ai biết hết, mấy người này làm sao mà tìm đến được?
Chuyện này rõ ràng là có gì đó không đúng, bên trong có vấn đề rất lớn.
Nhưng cô bé vẫn dùng sức gật đầu, sau đó đi tới trước mặt người đàn ông, ôm lấy chân của người đàn ông, kêu một tiếng: “Ba ơi.”