Chương 1311
Chuyện sáng nay, cô còn chưa tìm Cổ Doanh Doanh tính sổ, giờ bọn họ lại định gài bẫy cô tiếp, vậy thì đừng trách cô.
Chỉ hy vọng tiếp sau đây, bọn họ có thể chịu đựng được.
“Cô Tô, xin lỗi, bọn tôi cũng chỉ là người làm thuê thôi, giờ không còn cách nào khác, mong cô Tô có thể hiểu cho.” Thái độ của một nhân viên rõ ràng đã mềm mỏng hơn nhiều.
“Cô nói nhảm với cô ta nhiều thế làm gì, cứ lục soát thẳng đi, cái vòng nhất định còn ở trong người cô ta.” Hai nhân viên khác nói, đi thẳng đến trước mặt Tô Khiết, định lục soát cô.
Tô Khiết đảo mắt nhìn hai người kia, đối diện với ánh mắt của cô, hai người kia rõ ràng đờ ra.
Sau khi họ dừng lại, Tô Khiết liền bước thẳng vào bên trong, ngồi lên một chiếc ghế cao, liếc mắt nhìn người nhân viên đang đứng trong quầy, trầm giọng nói: “Báo cảnh sát.”
“Hả?” Người nhân viên kia rõ ràng sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Tô Khiết, cô ta trộm đồ còn muốn báo cảnh sát?
“Trường hợp này theo tình tự bình thường không phải các người nên báo cảnh sát à?” Tô Khiết nhìn bộ dạng ngẩn ra của cô ta, cũng tốt bụng nói thêm một câu.
“Đúng rồi, mất đồ thì nên báo cảnh sát chứ, tự khám xét người là không đúng, huống hồ, trong cửa hàng có bao nhiêu người như vậy, camera của các cô lại hỏng, làm sao các cô khẳng định là cô Tô trộm?” Trong đám người vây xem cuối cùng cũng có người nói một câu phải trái.
“Không phải cô ta trộm chẳng nhẽ là Cô Cổ trộm? Nhà họ Cổ giàu như vậy, cô Cổ sắp gả vào nhà họ Nguyễn, chẳng lẽ còn đi trộm một chiếc vòng?” Có điều, lập tức có người phản bác lại lời nói của người kia.
“Cô Cổ là thiên kim nổi danh ở thành phố A này, sao có thể đi trộm linh tinh được.”
“Tôi cũng đề nghị báo cảnh sát.” Cổ Doanh Doanh đương nhiên mong việc này càng ầm ĩ càng tốt, Tô Khiết sẽ càng mất mặt.
Tô Khiết khẳng định không biết, chiếc vòng ngọc kia đang ở trong túi xách của mình.
Chờ cảnh sát tới, chỉ cần lục soát là có thể tìm thấy chiếc vòng tay trong túi Tô Khiết, đến lúc đó sẽ rất đặc sắc.
Một chiếc vòng hơn 60 tỷ, đủ để ngồi tù.
Tô Khiết có vết nhơ này, Nguyễn Hạo Thần sẽ càng không cần đến cô ta nữa.
Cổ Doanh Doanh càng nghĩ càng đắc ý, càng nghĩ càng hài lòng.
“Được, báo cảnh sát, mau báo cảnh sát.” Cổ Linh Linh cầu còn không được, dù sao chiếc vòng ngọc kia cũng là do tự tay cô ta bỏ vào trong túi Tô Khiết.
“Chị Lưu, làm thế nào bây giờ?” Hai nhân viên đang định xoát người Tô Khiết đều nhìn về phía người nhân viên đứng trong quầy.
Kỳ thực, họ cũng không định làm to chuyện, chỉ cần lấy lại đồ là được.
“Cô Tô, cô thực sự muốn báo cảnh sát ư?” Chị Lưu nhìn về phía Tô Khiết, vẻ mặt có chút phức tạp, vừa nãy trong cửa hàng chỉ có mấy người bọn họ, ba nhân viên là họ chắc chắn sẽ không lấy, hai vị tiểu thư họ Cổ kia nhất định cũng sẽ không.
Cho nên người bị tình nghi nhiều nhất chính là Tô Khiết.
Nếu báo cảnh sát, thực ra sẽ vô cùng bất lợi cho cô.
“Cô báo cảnh sát đi, cảnh sát tới, tôi sẽ phối hợp.” Tô Khiết liếc cô ta một cái, vẫn nhẹ nhàng thản nhiên, giọng nói không có bất cứ điểm gì khác lạ.