Chương 1310
Hôm nay Tô Khiết chết chắc rồi!
“Nghe nói nhà họ Tô phá sản, Tô thị đã sớm bị Nguyễn thị thu mua lại, giờ cậu ba Nguyễn sắp kết hôn với chị tôi, không còn bất cứ quan hệ gì với cô Tô, cho nên cô Tô đây là nghèo đến độ bắt đầu đi vơ vét rồi.” Cổ Linh Linh nhìn về phía Tô Khiết, cố ý kinh ngạc kêu lên, cô ta cố tình cao giọng, âm lượng đủ để đám người xung quanh nghe được.
Mới nghe đến vơ vét đồ, mọi người đều vây xung quanh.
“Đây là Tô Khiết? Cô tiểu thư nhà họ Tô đó hả? Trời ạ, đúng là xấu thật, xấu như vậy còn mặt mũi đòi lấy cậu ba Nguyễn?” Tô Khiết gần đây quá nổi tiếng, rất nhiều người nhận ra cô.
“Chẳng thế, cô ta như vậy, ai mà dám cưới chứ, nửa đêm đang ngủ tỉnh dậy nhìn thấy chắc tưởng mình gặp ma.”
“Cậu ba Nguyễn chọn Cô Cổ là đúng, việc này không thể trách cậu ba Nguyễn được.”
“Đã xấu rồi, còn trộm đồ, trời ạ, người như vậy sao còn để cô ta sống trên đời.”
Mọi người nói ngày một khó nghe.
Nhưng Tô Khiết vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không hề bị ảnh hưởng.
“Cô ta trộm cái gì thế?” Có người thấy trong tay Tô Khiết không có bất cứ thứ gì, không kìm được hỏi một câu.
“Là…” Cổ Linh linh nghe thấy có người hỏi, đang định đáp lời thì Cổ Doanh Doanh đã giữ cô ta lại: “Em cũng không biết rõ thì đừng nói lung tung.”
Tình cảnh này, có những lời không cần bọn họ phải mở miệng.
“Một chiếc vòng ngọc, trị giá hơn 60 tỷ.” Người bán hàng lúc này lại càng cho rằng Tô Khiết đã trộm mất chiếc vòng ngọc cho nên nói rất chắc chắn.
“Ý của cô là, tôi trộm vòng ngọc của các cô?” Tô Khiết hơi ngước mắt lên, nhìn về phía người bán hàng, khóe môi mấp máy, gằn từng chữ nói.
Lúc này, giọng nói của cô không lớn nhưng lại đủ để tất cả mọi người nghe thấy.
“Có đúng hay không, kiểm tra sẽ biết.” Người bàn hàng kia đối diện với ánh mắt của Tô Khiết, thân thể cứng đờ, bèn sửa miệng lại.
“À, vậy cô nói xem kiểm tra thế nào?” Khóe môi Tô Khiết hơi nhếch lên, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm người bán hàng, giọng nói nhẹ nhàng mà thản nhiên.
“Lục soát người, nếu cô trộm, nhất định sẽ giấu trên người, chỉ cần lục soát người của cô sẽ rõ.” Người bán hàng cảm thấy việc này thực ra rất đơn giản.
“Soát người? Cô có tư cách?” Tô Khiết nhìn cô ta, ánh mắt trầm xuống, soát người cô? Thật bạo dạn.
“Tô Khiết, cô trộm đồ nên mới không dám cho người ta lục soát người đúng không?” Cổ Linh Linh không nhịn được kêu lên.
Cô ta vừa nói vậy, mọi người lại bắt đầu bàn tán tiếp.
“Đúng rồi, nhất định là cô ta trộm, cho nên mới không dám cho soát người, nếu cô ta không trộm thì cần gì phải sợ.”
“Soát đi, soát người cô ta, để tất cả mọi người thấy Cô Tô này không biết xấu hổ đến mức nào.”
“Trong cửa hàng các người không có camera à?” Đối diện với những lời mắng chửi khó nghe, Tô Khiết vẫn không hề bị ảnh hưởng, lúc nói những lời này, Tô Khiết liếc nhìn Cổ Doanh Doanh một cái.
Bắt được vẻ đắc ý nơi khóe môi Cổ Doanh Doanh, Tô Khiết âm thầm cười khẽ trong lòng, xem ra, camera của cửa hàng này có lẽ đã xảy ra chuyện gì.
“Camera của chúng tôi vừa hay bị hỏng, mới báo nhân viên đến sửa.” Người bán hàng liền giải thích một câu.
Khóe môi Tô Khiết hơi nhếch lên, được lắm, đã vậy, cô sẽ khiến chuyện này càng đặc sắc hơn.