"Hiện tại đang là năm nào?" Chân Minh Châu hỏi xong, nhìn chằm chằm Lý Quế Hoa.
Lý Quế Hoa cung kính đáp: "Hiện tại là Vĩnh Vượng năm thứ 25."
Chân Minh Châu hít vào một hơi, cô đỡ trán, vuốt vuốt, cứ thế vuốt vuốt.....
Nhìn Lý Quế Hoa đứng trước mặt mình vậy mà lại là người cổ đại.
Như vậy hiện tại cô có thể rút ra ba cái kết luận.
Thứ nhất chính là, Lý Quế Hoa là người xuyên qua, nàng hiện tại xuất hiện ở nơi này liền không trở về được.
Cái thứ hai chính là, người xuyên qua chính là cô, bắt quá thì khả năng này không lớn, dù sao cũng chưa thấy ai xuyên qua mà còn mang theo cả căn nhà.
Thế nhưng tiếng Hổ gầm lại rất chân thật, cho nên khó mà nói được.
Cái thứ ba chính là, khả năng bọn họ đều không có xuyên qua, hoặc là đồng thời cùng nhau xuyên, có thể gặp nhau là một điều ngẫu nhiên cực lớn, không còn khả năng có lần tiếp theo.
Dù sao hiện tại có quá nhiều loại tiểu thuyết xuyên không, đến nỗi trong khoảng thời gian ngắn Chân Minh Châu liền suy nghĩ ra mấy cái khả năng.
Đương nhiên thì Lý Quế Hoa phải là người đến từ cổ đại, nếu là người mắc bệnh thần kinh, thì cái này liền phải suy nghĩ lại.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Lý Quế Hoa, nàng ngồi rất quy củ, hai tay đặt trên đầu gối, quần áo trên người ướt nhẹp, quả thực cung kính không tưởng nổi.
Nhưng mà cũng khó nói, vì có ai mắc bệnh lại tự dán lên mặt mình chữ "tôi bị bệnh tâm thần". Chân Minh Châu không xác định được tình huống bây giờ như thế nào cả.
Tiếng sấm lại vang lên "Ầm ầm ầm".
Chân Minh Châu ổn định lại tâm tình.
Hiện tại cô không rõ tình trạng trước mắt nên càng muốn tìm hiểu rõ hơn. Nếu thật sự là cô xuyên không rồi, không ngăn được muốn thăm dò một chút.
May mắn là lúc học Đại Học cô làm việc ở nhiều nơi nên rất giỏi bắt chuyện với người khác, thời điểm hỏi chuyện cũng không làm người ta cảm thấy khó chịu, ngược lại giống như tâm sự nói chuyện phiếm.
Tìm hiểu một lúc, cô liền biết được thời đại này gọi là Túc Triều.
Lý Quế Hoa là một thôn phụ sống ở nông thôn, tuy rằng làm công cho một gia đình giàu có trong trấn, bất quá cũng chỉ là người làm mà thôi, cô cũng không rõ lằm vị trí của bọn họ sinh sống. Nhưng mà theo như trong miêu tả, mùa hè thì nóng bức, mùa đông lại có tuyết, bốn mùa rõ ràng. Xem ra có điểm giống với khu vực Trung Bộ.
Tên thôn mà Lý Quế Hoa sống đã được nàng nói qua, còn gọi là Trấn Bình An.
Lại nói đến địa phương ở xa hơn thì một thôn phụ như Lý Quế Hoa cũng không biết được nhiều.
Túc Triều tồn tại đến nay cũng đã được trăm năm, ba năm nay thời tiết khô hạn không có nổi một giọt mưa, bọn họ không chỉ thiếu lương thực mà còn thiếu nước uống. Hiện giờ chỉ dựa vào giếng nước duy nhất ở trong thôn, một gia đình chỉ được phân cho một chén mỗi ngày.
Nhà nàng nhiều người, lại càng gian nan hơn.
Bất quá theo lý chính nói thì tình trạng ở Phương Bắc còn nghiêm trọng hơn.
Hiện tại việc đăng ký hộ tịch bị quản thực nghiêm ngặt, không có người hướng dẫn hay lý do chính đáng thì một bước khó đi.
Cho nên thỉnh thoảng cũng nhìn thấy mấy gia đình chạy nạn từ Phương Bắc, phần lớn là gia đình khá giả có của ăn của để, chỉ có những gia đình như vậy mới có thể đi ra.
Bất quá họ cũng không phải muốn lưu lại ở chỗ này, mà là muốn tiếp tục đi về Phương Nam. Sở dĩ bọn họ nghe được cũng từ những hạ nhân trong nhà nói chuyện với nhau.
Từ thời khai quốc, triều đình đã sớm ban hành chính sách miễn thuế ba năm cho người dân nếu xảy ra nạn động đất, hạn hán hay lũ lụt và các thiên tai khác.
Nhưng song song với chính sách này thì người dân sẽ không nhận được lương thực cứu trợ.
Cho nên cũng không thể xem là việc tốt.
Nơi này, ngoài khu vực nguy hiểm như Mãnh Hổ Linh, thì bên ngoài đến vỏ cây cũng không tìm được.
Cổ đại quả nhiên là không dễ sống, Chân Minh Châu thầm nghĩ.
Sau khi hỏi được đại khái tình hình, thấy Lý Quế Hoa lạnh run vì quần áo bị mưa tạc ướt nhẹp, lúc này cô mới phản ứng lại, sao lại quên mất việc cho nàng thay quần áo chứ.
Tóm lại cũng tìm hiểu được bảy tám phần, Chân Minh Châu nói: "Trước tiên chị đi cùng tôi."
Cô dẫn Lý Quế Hoa đi sang phòng bên, homestay nhà cô có thiết kế phòng lõm vào bên trong, hai cánh cửa bên trái bên phải thoạt nhìn như để trang trí, nhưng thật ra đều có thể đóng mở khóa, vì chưa xác định được tình huống của Lý Quế Hoa nên cô vẫn có chút cảnh giác, đem nàng an bài căn phòng bên trái ở lầu một, nói: "Đêm nay chị tạm thời ở đây đi, chờ một chút tôi đi lấy quần áo cho chị tắm rửa rồi thay."
Lý Quế Hoa mê mang không biết làm sao, trong lòng có chút hoảng sợ, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Mà bên kia, Chân Minh Châu trong lòng cũng hoảng đến một đoàn, không biết tình huống hiện tại như thế nào, làm sao mà cô không hoảng được.
Tuy là trong lòng cô có chút lo lắng nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như không có gì, cô không thể thể hiện sự bất an ra ngoài nha.
Thoạt nhìn Lý Quế Hoa không giống như người xấu, nhưng đó là do nàng đem mình xem thành thần tiên, nếu nàng biết không phải....
Tri nhân tri diện bất tri tâm*, ai biết được nàng vì khó khăn mà có đả thương người không?
*Tri nhân tri diện bất tri tâm: Tri là biết, Nhân là người, Diện là mặt, Bất là không, Tâm là tấm lòng.
Câu nói này mang nghĩa: Biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Khi quen biết một người thì chỉ thấy được vẻ bề ngoài nhưng không biết được người đó tốt hay xấu.
( Truyện chỉ được đăng tải ở Wattpad @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh:3)
Cho nên Chân Minh Châu đem biểu hiện bản thân trấn định lại, biết đâu có thể hù dọa nàng.
Chân Minh Châu xoay người đi đến phòng để đồ tìm quần áo mình không còn mặc tới, hiện tại là mùa thu, thời tiết cũng chuyển lạnh, cô xem xét một chút, lấy ra bộ quần áo thể thao mặc hồi cấp ba cùng một bộ quần áo giữ ấm.
Tuy rằng quần áo có chút cũ đã qua sử dụng, nhưng cũng có thể mặc tạm một chút.
Cô đưa quần áo cho Lý Quế Hoa rồi dặn dò: "Chị đi tắm đi để không bị nhiễm lạnh, nơi này tôi không có nội y mới, quần áo tôi đặt ở đây, chị mặc tạm. Đây là quần áo cũ của tôi, bất quá đã giặc qua sạch sẽ...."
Cô lại dạy Lý Quế Hoa cách sử dụng vòi sen để tắm, cách dùng máy sấy xong rồi mới ra ngoài.
Chân Minh Châu ra ngoài liền cúi đầu nhìn qua di động của mình, vẫn không có tín hiệu. Nếu không phải đèn trong nhà còn sáng, cô quả thật hoài nghi là mình xuyên không.
Chuyện này càng nghĩ càng thấy sợ, tiếng hổ gầm kia nghe không bình thường nha.
Cô khóa cửa ở phía Đông lại, đi vào phòng khách ngồi lên sô pha hướng mắt ra cửa sổ xem, ngoài trời vẫn mưa tí tách, bất quá gió cũng không còn thổi mạnh như trước. Nhưng là, cô không thể nào ngủ được, nghĩ đến tình huống xấu nhất là cô xuyên không.
Tưởng tượng thôi, Chân Minh Châu liền thấy sợ hãi.
Bên này Chân Minh Châu trong đầu hoảng loạn, bên kia Lý Quế Hoa cũng lo lắng thấp thỏm. Nàng theo lời Chân Minh Châu tắm rửa sạch sẽ, lại sấy tóc, máy sấy dọa nàng hoảng đến không dám động, bất quá khi sấy liền cảm thấy trên người ấm lên không ít.
Lai xem quần áo lót của mình không còn cách nào mặc, liền nghĩ đem máy sấy hong khô.
Tiên nhân nói là đồ cũ, nhưng nàng cảm thấy đây là đồ tốt nha, hơn nữa còn rất mềm mại và ấm áp.
Nàng nhìn chăn đệm sạch sẽ, do dự không biết mình có nên nằm xuống hay không, tuy rằng tiên nhân bảo nàng cứ tùy ý, nhưng nàng lại không dám.
Hơn nữa phía trên còn có luồn sáng thần kỳ, nàng ngẩng đầu nhìn lên nơi phát ra ánh sáng liền thấy một vòng tròn kỳ lạ.
Nàng không biết có phải là tiên nhân bắt trăng xuống để chiếu sáng không?
Lý Quế Hoa nghe qua rất nhiều chuyện xưa, nhưng là nếu cô không gặp được tiên nhân thì kết cuộc sẽ thành thế nào bây giờ?
Nàng cảm thấy hơi lạnh liền nằm xuống kéo chăn đắp lên người, thế nhưng lại không dám quá phận. Chỉ nằm phía cuối giường, cong người lại thành một quả bóng nhỏ.
"Rốt cuộc trời cũng mưa, xem ra vấn đề hạn hán cũng được giải quyết."
"Ta đi lâu như vậy chưa về, không biết trong nhà lo lắng thành cái dạng gì rồi....."
"Không biết có nên đi cầu xin tiên nhân?"
Trong lòng mang theo cảm xúc lo lắng sợ hãi, lại có chút thỏa mãn, nàng cuối cùng cũng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Lý Quế Hoa bên này chìm vào giấc ngủ, nhưng Chân Minh Châu lại không ngủ được, cô yên lặng không một tiếng động sang đây nhìn hai lần, thấy Lý Quế Hoa ngủ rất thành thật.
Mắt thấy hết mưa rồi, nhưng cô thật ra hoàn toàn không ngủ được. Chân Minh Châu có một thói quen, mỗi khi khẩn trương hoặc là lo âu, nhất định phải tìm cái gì đó để làm, bằng không thì càng suy nghĩ sẽ càng bi quan rơi vào bế tắc không thoát ra được.
Cô hít sâu một hơi, mặc áo khoác bông rồi đi ra cửa, nó không có gì thay đổi vẫn là cánh cửa cô đóng mở mỗi ngày. Cô đã sống ở đây khi chỉ mới vài tuổi cho dù đã trang hoàng mọi thứ tốt hơn, cô vẫn nhận ra cánh cửa nhà mình không có gì thay đổi.
Cô không quan tâm Lý Quế Hoa đang ngủ ở trong phòng, hướng tới dưới chân núi đi xuống, bình thường ở vị trí này cô vẫn có thể nhìn thấy trại nuôi heo của chú hai Trương, bây giờ đen thùi lùi cũng không thể nhìn ra cái gì.
Bất quá, cô cũng không phải ra xem cái này, mà là muốn nhìn ánh đèn ở trong thôn.
Mặc dù không còn sớm nhưng cũng chưa đến lúc mọi người đều đi ngủ, nên chắc chắn không ít nhà vẫn còn sáng đèn, đây là đều Chân Minh Châu muốn xác định.
Cô chưa bao giờ muốn nhìn thấy những ánh đèn đến như vậy.
Thật sự có ánh sáng!
Chân Minh Châu thả lỏng mấy phần tâm tư, người xuyên qua hẳn là không phải cô.
Khác với tâm trạng nặng nề lúc ra khỏi cửa, bây giờ tâm trạng của cô có chút nhẹ nhàng hơn.
Cô vừa đi về vừa ngâm nga một ca khúc, lúc này cuối cùng cũng có thể yên tâm nghĩ ngơi.
Tuy rằng trong nhà có một người lai lịch không rõ ràng, nhưng tâm trạng của Chân Minh Châu rất tốt nên cô ngủ khá sâu.
( Truyện chỉ được đăng tải ở Wattpad @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh:3)
Mơ mơ màng màng tỉnh dậy, Chân Minh Châu duỗi tay lên trên tủ đầu giường tìm kiếm di động, vừa nhìn liền biết mình ngủ tới 10h40.
Ôi mẹ ơi! Chân Minh Châu lập tức ngồi dậy, cô xoa xoa đôi mắt rồi nhanh chóng thay quần áo. Cô nhớ chị gái Lý Quế Hoa kia còn đang trong phòng ở lầu một, liền vội vàng đi xuống, hướng phòng nàng nhẹ nhàng gõ cửa.
Vừa gõ, cửa lập tức mở ra. Lý Quế Hoa lúc trời còn chưa sáng đã thức, tiên nhân không tìm tới, nàng liền an phận ngồi không một buổi sáng. Bất quá một chút nàng cũng không cảm thấy phiền, nơi này chỗ nào cũng điều kỳ quái, nàng nhìn quang cảnh trong phòng còn cảm thấy xem chưa đủ.
Nàng từng làm nha hoàn ở một gia đình giàu có, nhưng trong lòng cảm thấy nơi này còn phú quý hơn cả hoàng gia.
"Tiên nhân, ngài đã tỉnh." Lý Quế Hoa cung kính nói.
Chân Minh Châu không giải thích cũng không phủ nhận nói: "Tới ăn sáng đi."
Sáng sớm cô cũng không làm cái gì phức tạp, đơn giản lấy ra hai túi sủi cảo đông lạnh từ tủ lạnh, trực tiếp bắt nồi hấp.
Lý Quế Hoa đi theo sau Chân Minh Châu không dám động, nàng nhìn về phía cửa sổ, thấy ánh nắng bên ngoài trời, rốt cuộc lấy hết can đảm, khóe môi ngập ngừng, mở miệng: "Tiên nhân, nhà tôi còn có phu quân cùng mấy đứa nhỏ.....Thời tiết hiện tại đã tốt hơn, tôi phải về nhà."
Tiên cảnh tuy tốt, nhưng lại không phải là nhà nàng. Nàng đã một ngày không về, không biết người trong nhà lo lắng thành dạng gì.
Chân Minh Châu quay đầu nhìn nàng, trong chớp mắt dường như không có việc gì, nói: "Được rồi, sau khi ăn xong chị liền xuống núi đi. Tôi cũng không giúp được cái gì lớn lao, nhưng có thể chuẩn bị đồ ăn cho chị mang đi."
Chân Minh Châu cũng muốn nhìn xem nàng có thật sự rời đi hay không.
Lý Quế Hoa lập tức quỳ xuống, dập đầu: "Cảm ơn tiên nhân trong lúc nguy nan đã giúp đỡ dân phụ."
Cô quay đầu, bất lực lên tiếng, "Chị cũng đừng động một chút là quỳ."
Lý Quế Hoa hoảng sợ nhanh chóng đứng dậy, nàng đứng cạnh cửa đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Chân Minh Châu: "Nếu như không tìm được đường về nhà, chị có thể quay lại."
Lý Quế Hoa: "Cảm ơn tiên nhân...."
Chân Minh Châu lập tức lên tiếng: "Không cần cảm ơn, chị trước tiên ngồi xuống đi, chúng ta lập tức ăn cơm, hôm nay ăn sủi cảo nhân thịt heo cải trắng."
Lý Quế Hoa kinh ngạc: "Sủi Cảo!!!"
Trước kia chỉ khi đến dịp tết nàng mới có thể ăn sủi cảo. Bọn họ đã rất nhiều năm không có ăn qua sủi cảo!
Chân Minh Châu mỉm cười: "Chị ăn nhiều một chút, ăn không hết thì mang đi." Cô còn trịnh trọng dặn dò, "Nếu như chị không tìm thấy đường về nhà, liền có thể quay trở lại đây, nơi này gọi là nhà trọ Xuân Sơn."
Nếu chị Lý thật sự là xuyên qua mà không thể quay về, như vậy thì cô không thể để cho người ta đi lạc, ít nhất thì cho nàng có chỗ để đặt chân. Cô có thể dẫn nàng đi tìm người lãnh đạo quốc gia.
Còn nếu chị Lý này là một người bị bệnh tâm thần hoặc một kẻ lừa đảo hay chỉ dàn dựng tiết mục để đùa giỡn, Chân Minh Châu cũng đành chịu.
Tóm lại nếu trong khả năng cho phép, cô cũng hy vọng có thể giúp đỡ người khác.
"Tôi lấy trà thay rượu, chúc chị lên đường thuận lợi, sớm trở về nhà."
Lý Quế Hoa nhanh chóng gật đầu thật mạnh, "Được!"
Hết chương 3.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT