Editor: Mây aka Tiên Vân

05|12|2021

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Chương 4.

Ngày mùa thu ấm áp, giữa trưa ánh nắng mặt trời chiếu rọi trên người Chân Minh Châu, nhưng cô lại không cảm thấy ấm áp mà còn có chút lạnh cả người.

Bất kỳ ai mở cửa ra, mà nhìn thấy bên ngoài chính là núi sâu rừng già, đều bị dọa tới muốn phun một ngụm máu.

Cô đứng ngây ngốc ở cửa nhìn Lý Quế Hoa khiêng lương thực rời đi, nàng ấy đi chưa được bao xa liền quay đầu lại cúi đầu thật sâu với Chân Minh Châu, sau đó quay đầu dứt khoát đi về hướng trong núi, càng lúc càng xa.

Chân Minh Châu cảm thấy toàn thân đều lạnh như bị ngâm ở trong hầm băng, sau khi phản ứng lại cô liền đem cửa đóng một cái "ầm", dựa người lên cửa thở dốc.

Con mẹ nó, cô xuyên qua?

Cô cô cô, thật sự xuyên qua rồi?

Ông trời ơi! Ông thật sự muốn mạng của con à?

Cô thở dốc đã lâu, nghiến răng nghiến lợi dậm chân một cái cái, lấy quyết tâm muốn mở cửa ra một lần nữa, cô chính là cái loại người hễ càng sợ hãi thì càng phải làm rõ sự việc!

Hả, sao lại thế này?

Cô dụi dụi mắt, cái này......

Ngoài cửa thế mà là cảnh sắc quen thuộc.

Chân Minh Châu đem cửa đóng mạnh lại một cái sau đó lại kéo ra, cứ lặp đi lặp lại vài lần, cũng không thấy nơi này có gì biến hóa, vẫn là khung cảnh trước cửa nhà mình. Lại cúi đầu móc di động ra, thấy tín hiệu internet đã được khôi phục.

Chân Minh Châu liền nhéo mình một cái thật mạnh, đau đến hít hà một hơi.

Chân Minh Châu không nghĩ rằng cô mắc chứng rối loạn tâm thần, cô tin chắc chắn Lý Quế Hoa có xuất hiện, cho nên đây là cái giả thiết thứ ba mà cô đã nghĩ?

Có lẽ bởi do thời tiết, hay là vì nguyên nhân gì khác, tóm lại tối hôm qua tại nhà cô lại xuất hiện một người cổ đại. Cũng có thể là, homestay nhà cô xuyên qua xuất hiện ở nơi gọi là Mãnh Hổ Lĩnh.

Ôi má ơi, suy nghĩ một chút liền cảm thấy thật khủng khiếp nha.

Ơ mà không đúng!

Một người cổ đại, hoàn toàn là người cổ đại, không biết có mang theo ít nhiều vi khuẩn gì đó của người cổ đại không.

Chân Minh Châu lập tức chạy tới kho hàng, tìm mấy bình thuốc khử trùng, bắt đầu công cuộc phun xịt. Ở lúc đang bận rộn, chuông điện thoại vang lên, Chân Minh Châu bắt máy: "Ba?"

Đầu bên kia điện thoại là một người đàn ông trung niên anh tuấn có thân hình vạm vỡ, vừa lộ răng cười có chút khờ, "Con gái, ngày hôm qua khai trương thế nào, có tốt không?"

Chân Minh Châu nghĩ nghĩ, liền hình dung bằng bốn chữ vô cùng chuẩn: "Ma quái kinh dị."

( Truyện chỉ được đăng tải ở Wattpad @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh:3)

Ba Chân: "???"

Làm sao lại dùng đến cái từ này rồi? Ông nghi hoặc nhíu mày, liền mở miệng hỏi: "Có chuyện gì sao? Tối hôm qua ba có gọi điện thoại cho con, nhưng không được. Ba nghĩ là tình huống vẫn thường gặp ở chỗ chúng ta nên cũng không quá lo lắng. Có phải hay không xảy ra chuyện....."

Ông còn chưa nói xong, Chân Minh Châu liền nhanh chóng mở miệng: "Ba, trước kia ba ở đây, có xảy ra chuyện gì kỳ quái không?"

Cô thấy không thể nói cụ thể mọi chuyện qua cuộc gọi video, nên chỉ đơn giản hỏi như vậy.

Ba Chân nghe vậy càng thấy nghi hoặc, hỏi lại: "Chuyện kỳ quái gì chứ? Không có a!"

Chân Minh Châu nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, nếu trước kia có chuyện kỳ quái xảy ra, ba cũng sẽ không đem homestay mà giao lại cho cô.

Chân Minh Châu lấy lại tinh thần, nói: "Không có việc gì, ba ở bên ngoài yên tâm du lịch, con bên này không có chuyện gì, chỉ là hôm qua gió to mưa to, không có người khách nào."

Ba cô cũng đã xuất phát được ba bốn ngày, hiện tại muốn trở về cũng phải mất vài ngày, Chân Minh Châu cảm thấy cũng không có gì quan trọng để kêu ba cô trở về. Rốt cuộc một người hay hai người đối mặt thì cũng không quan trọng, mọi việc đều qua rồi.

Người cũng đã đi rồi.

Chân Minh Châu: "Ba đi tới chỗ nào nhớ gửi về cho con mấy tấm bưu thiếp, có đặc sản gì cũng gửi về một chút."

Ba Chân sảng khoái đáp ứng, cười nói: "Đương nhiên rồi, con gái à nếu có thời gian con cũng nên đi ra ngoài nhìn xem, thế giới bên ngoài kỳ thật muôn màu muôn vẻ."

Lúc bắt đầu Ba Chân suy nghĩ không biết nên cho con gái trang trí lại Homestay không, thay vào đó thì hai người đem theo Đại Bạch cùng Đại Hoàng ra ngoài đi du lịch. Nhưng con gái lại kiên định cự tuyệt, bây giờ ông nhắc lại lần nữa, Chân Minh Châu cũng không đồng ý, "Thế giới bên ngoài đẹp như vậy, con cũng có thể lên mạng xem! Nhưng việc trông coi Homestay người khác không thể thay thế được." Chân Minh Châu lời lẻ chính đáng nói.

Ba Chân: "???"

Chân Minh Châu xua xua tay, thực nhanh nói: "Ba ba người mau đi chơi đi, con cúp máy đây." Cô sợ ba mình lại dọa nghĩ linh tinh.

Du lịch?

Không có khả năng đâu, cô thà là ở nhà trông coi, làm người phục vụ ở homestay.

Chân Minh Châu học đại học ở thành phố lớn trong nước, cả nước rất nhiều người tới du lịch. Cô từng làm một trợ lý hướng dẫn viên du lịch nên cũng gặp qua nhiều khách du lịch đủ kiểu khác nhau, nhưng mấu chốt là.

Nhiều người nha.

Khi nào thì cần trợ lý hướng dẫn viên du lịch? Chính là lúc nhiều người, nhất là mấy cái ngày nghỉ Tuần Lễ Vàng gì đó, Chân Minh Châu tưởng tượng tới du lịch, ngay lập tức nghĩ tới chính là -- người nhiều.

Nếu như còn có cái khác thì chính là -- ăn cắp ăn trộm nhiều.

Cho nên đi ra ngoài du lịch?

Cô không thể.

Thanh niên thời nay kể cả cô, chỉ muốn yêu đương với giường lớn, chăn êm nệm ấm thôi.

Chân Minh Châu hít sâu một hơi, tiếp tục khử trùng phòng ốc.

Làm xong rồi cô vẫn có chút không yên tâm, cân nhắc một chút không biết có nên đi tiêm vắc-xin phòng bệnh, rốt cuộc là người từ cổ đại tới, cũng không biết có mang theo mầm bệnh gì không.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, hiên tại cũng không có khách, Chân Minh Châu một thân đơn giản cầm theo chìa khóa xe ra cửa.

Đừng nhìn phía trước homestay toàn là bậc thang, nhưng là từ cửa lớn đi ra về phía sau rẽ ngang một cái, có một con đường có thể trực tiếp lái xe xuống núi, dù sao xã hội hiện đại, đường xá cũng phát triển hơn, không thể chỉ hoàn toàn là đường núi.

Chỉ cần bảy tám phút Chân Minh Châu đã lái chiếc Minibus nhà mình rất nhanh liền xuống núi.

Yang hồ gọi cô là: Tay đua tốc độ Chân Minh Châu.

Thật ra Chân Minh Châu còn nhiều biệt danh, rất nhiều là đằng khác.

Nhưng là mọi người thường hay gọi biệt danh của cô, nói sao nhỉ? Chính là, có thể gọi sai tên, nhưng không thể gọi sai biệt danh.

Đừng nhìn Chân Minh Châu có vẻ lười nhát, nhưng kỳ thật, cô là một người đa tài.

Thực ra năm đó mẹ cô bị bệnh ung thư, ba cô muốn đi bệnh viên chăm sóc mẹ, Chân Minh Châu khi đó chỉ mới năm sáu tuổi, còn nhỏ liền đã tự chăm sóc bản thân.

Về sau, bé con Minh Châu mồ côi mẹ, tuy rằng ba cô cũng làm nhiều việc, nhưng không thể lúc nào cũng chăm sóc cô.

Cho nên, Ba Chân cùng bé Minh Châu đều biết làm nhiều việc cũng có thể tự chăm bản thân.

Vì vậy cô cái gì cũng sẽ biết một ít, không tính là quá xuất sắc, nhưng cũng làm được một cách dễ dàng.

Chân Minh Châu lái xe vào thành phố, thời tiết ở đây cứ nắng mưa thất thường như vậy, hôm qua còn mưa to gió lớn, hôm nay mặt trời liền lên cao.

Chân Minh Châu lái xe thẳng đến trạm phòng dịch, người ở đây không nhiều lắm, không cần phải xếp hàng nên cô được đi vào khám ngay.

Chỉ là, bác sĩ lật xem sổ sức khỏe của Chân Minh Châu, liền nói: "Cháu cũng không cần tiêm vác-xin, những vác-xin phòng bệnh cần thiết khi còn nhỏ cháu đều đã được tiêm cả rồi, một số không cần phải tiêm lại lần hai."

Chân Minh Châu hai tay đặt ở đầu gối, ngồi như một bé ngoan, cô đối với bệnh viện cùng áo blouse trắng có một loại bản năng sợ hãi, chớp to mắt: "Kia, nếu cháu từng tiếp xúc với người chưa tiêm qua vắc-xin phòng bệnh thì sao? Có thể bị lây nhiễm virus từ họ hay không?"

Bác sĩ ngẩng đầu, liếc nhìn cô một cái, hỏi: "Việc tiêm chủng vắc-xin đã được phổ cập trên cả nước, làm sao mà còn người chưa tiêm?"

Chân Minh Châu nhanh chóng giải thích: "Là người đến từ nước ngoài, chính là nơi vô cùng nghèo khó, chưa từng tiêm qua vắc-xin phòng bệnh."

Bác sĩ gật đầu tỏ vẻ chính mình đã biết, hắn nói: "Cái đó không thành vấn đề, vì cháu đã tiêm vắc-xin đầy đủ cả rồi."

Chân Minh Châu thở phào nhẹ nhõm, dĩ nhiên là cô được tiêm vắc-xin đầy đủ rồi.

Mẹ cô bởi vì bệnh mà qua đời, cô cùng ba từ đó cũng rất chú trọng thân thể, mỗi năm đều đi kiểm tra sức khỏe, các loại vắc-xin phòng bệnh cũng không thiếu.

"Vậy, cháu cũng không cần tiêm ngừa gì đúng không ạ?"

Vị bác sĩ nghiêm túc, lúc này lại lộ ra một chút hài hước trả lời, "Cháu nếu thật sự muốn tiêm, thì không bằng lựa chọn nhổ răng, vắc-xin phòng bệnh cháu đều đã tiêm không cần thiết tiêm lại lần hai, nhưng mà răng thì nhiều có thể tùy tiện rút, cháu đổi cái bệnh viện xem."

Chân Minh Châu: "...................."

Ông chú bác sĩ thực biết cách nói đùa nha.

Cô thu hồi sổ sức khỏe, nói: "Cảm ơn bác sĩ, cháu đi đây."

Bác sĩ liếc nhìn cô một cái: "Tôi cũng không định giữ cháu lại ăn cơm."

Chân Minh Châu: "............"

Hơ hơ, bác sĩ vừa nghiêm nghị vừa rất hài hước.

Sau khi đi ra ngoài cô liền thấy nhẹ nhõm cả người, trong lòng cũng yên tâm hơn.

Mỗi một lần nhìn thấy bác sĩ, theo bản năng cô liền thấy "Tim Đập Liên Hồi".

Nếu đã vào thành phố, Chân Minh Châu cũng không có ý định lập tức trở về. Cô quyết định làm việc trọng đại nhất của đời người, ĂN CƠM.

Với cô việc ăn cơm cũng lớn như bầu trời vậy.

Chân Minh Châu quyết định tới quán lẩu đang hot nhất nhì trong thành phố.

Bởi vì do đặc trưng khí hậu, nên ở đây mấy tiệm lẩu rất được hoang nghênh.

Tối hôm qua cô bị kinh hãi một phen, nên hôm nay muốn an ủi bản thân một chút.

Không có gì mà một nồi lẩu không giải quyết được.

Chân Minh Châu mở cửa xe ra đi vào quán lẩu, nhìn thấy hàng dài tận 40 người đang xếp hàng đằng trước, cô liền ảo não gục đầu xuống.

Chỉ muốn ăn lẩu thôi mà cũng khó như vậy.

"Chân Minh Châu."

Nghe được tiếng kêu xa lạ, cô quay lại, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang, chân mang giày da mỉm cười nhìn cô.

Nhận ra người đàn ông này là ai, cô liền thấy da đầu có chút tê dại.

"Giáo sư Vu?"

Giáo sư Vu là giáo sư dạy ở đại học của Chân Minh Châu, nhưng bất quá là không có dạy cô. Anh ta cũng không phải giáo sư khoa cô, nhưng trong lòng Chân Minh Châu có chút sợ người này.

Giáo sư Vu là một giáo viên chủ chốt của khoa Y Học Lâm Sàng, được đông đảo học sinh gọi là giáo sư ác ma.

Đừng nhìn anh ta lịch sự nhã nhặn, lớn lên anh tuấn, gương mặt hiền lành, nhưng bên trong là ác ma có tiếng.

Hắn không chỉ nổi danh giáo sư ác ma của khoa mà còn nổi danh toàn trường.

Nghe nói, anh ta rất chuyên nghiệp, việc đánh rớt tín chỉ là chuyện thường tình, nên cũng có khá nhiều sinh viên thi rớt

Không riêng khoa y học lâm sàng, mà là toàn trường.

Chân Minh Châu gặp giáo sư Vu lúc cô nhận công việc điểm danh thay, cô vừa vào trường nên cũng không biết sự khủng khiếp của người này.

Vốn dĩ chỉ muốn kiếm thêm một khoảng tiền thu nhập, cứ thế nên cô cứ hí ha hí hửng đi đến lớp, chưa được một giây liền bị giáo sư Vu nhận ra.

Người này khi đã gặp qua một lần thì không quên được, liếc mắt một cái liền nhận ra cô không phải sinh viên của mình -- chuyện cũ nghĩ lại mà thấy sợ.

Chân Minh Châu nhớ lại tình huống lúc đó, hiện tại chỉ muốn bước nhanh ra khỏi tiệm lẩu.

Chân Minh Châu xấu hổ, lúng túng chào hỏi: "Xin chào! Giáo sư Vu."

Cô nhìn xung quanh, không biết vì cái gì mà giáo sư Vu lại xuất hiện ở đây.

Giáo sư Vu nhìn dáng vẻ cậu nệ lúng túng của Chân Minh Châu, miệng nhếch lên mỉm cười ôn hòa, nói: "Tôi về nhà."

Hắn cúi đầu nhìn dáng vẻ của Chân Minh Châu, liền tốt bụng đề nghị: "Em đi một người, tôi cũng đi một người, chúng ta ngồi chung đi."

Hắn cho cô xem di động của mình, số tiếp theo chính là hắn.

Chân Minh Châu: "........"

Người này muốn dụ dỗ cô sao.

Cô nghĩ 40 bàn còn xếp hàng phía trước, lại cân nhắc ngồi cùng bàn giáo sư ác ma, cuối cùng thì đồ ăn ngon cũng chiến thắng, cô cắn răng: "Được ạ."

Cô lộ ra nụ cười ngoan ngoãn, đây là giáo sư mang danh ác ma nổi tiếng và nỗi sợ ám ảnh với áo blouse trắng, nhưng mà vì cái ăn, cô có thể!

Chân Minh Châu lúng túng bắt chuyện: "Thật là trùng hợp, quê quán của giáo sư Vu cũng ở Lệ Thành sao?"

Giáo sư Vu không phối hợp, nói: "Em đừng khẩn trương, tôi cũng không có ăn em."

Hết chương 4.

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤

Mây: nhờ sự giúp đỡ của chị autumnnolove mà bản dịch em mượt hơn, cảm ơn chị nhiều ❤

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play