Mưa không ngớt hạt, Chân Minh Châu ngáp ngắn ngáp dài đi xuống lầu, bắt đầu một ngày như mọi ngày, một ngày làm ăn không có lời.
Chuyện đầu tiên cô làm không phải là đi phòng bếp, ngược lại là mở cánh cửa ở bên hông, đến cửa phòng của A Cửu, cô gõ gõ cửa nhưng trong phòng không có truyền tới động tĩnh gì, Chân Minh Châu nhìn đồng hồ trên tay, đã 9h30 rồi mà còn chưa thức dậy sao?
Cô do dự một chút, lại gõ cửa.
Trong phòng vang lên những tiếng động nhỏ, Chân Minh Châu vội vàng hỏi: "A Cửu, anh có khỏe không?"
"Ực......"
Chân Minh Châu nghe được động tĩnh cảm thấy không ổn lắm, cô hít sâu một hơi, nói: "Vậy tôi có thể đi vào không?"
"......có thể."
Giọng nói nhỏ giống như tiếng mèo con.
Chân Minh Châu được cho phép liền đẩy cửa ra, rèm cửa không có kéo ra nên trong phòng có chút tối, nhưng mà vẫn có thể thấy được sắc mặt tái nhợt của A Cửu, toàn thân mê man nằm trên giường giống như sắp mất đi tri giác.
Chân Minh Châu vội vàng đi qua kiểm tra đầu của hắn, nó nóng hổi.
Anh ta bị sốt rồi, Chân Minh Châu lập tức nói: "Tôi đi tìm thuốc hạ sốt cho anh."
Chân Minh Châu không dám chậm trễ, vội vàng đi lấy hòm thuốc, việc này là do cô sơ xuất.
Cũng may là thầy Vu để lại một hòm thuốc nhỏ vạn năng, những gì cần đều có, cô vội vàng đút thuốc cho hắn, Nguyên Tuấn mơ hồ lẩm bẩm: "Đắng....."
Chân Minh Châu: "Anh còn muốn mạng nữa không!"
Nguyên Tuấn nuốt xuống một ngụm, yếu ớt nói: "Thêm nữa."
Haha, xem ra là vẫn rất muốn sống.
Chân Minh Châu đút thuốc cho hắn, lại kiểm tra nhiệt độ trên trán hắn một chút, lấy một cục đá quấn khăn lại hạ nhiệt cho hắn.
Uống thuốc hạ sốt, √.
Uống thuốc tiêu viêm, √.
Về phần vết thương bên ngoài tạm thời cô chỉ sợ không có cách nào thay thuốc cho anh ta, Chân Minh Châu cau mày nói: "Tôi đi ra ngoài tìm bác sĩ cho anh."
Nguyên Tuấn "ừ" một tiếng, Chân Minh Châu vội vàng ra ngoài, cô cảm thấy mình đúng là một người tốt, cực kì tốt luôn á. Chỉ mong anh ta có thể......."ôi thánh thần thiên địa ơi."
Chân Minh Châu kéo cửa lớn ra, mặt ngơ ngác đứng ở cổng.
Ngoài cửa không phải là khung cảnh thuộc trước nhà cô. Chân Minh Châu lập tức đóng cửa lại, lặp lại mấy lần vẫn là cánh rừng cây rậm rạp này.
Chân Minh Châu: "Xong đời luôn."
Lần này tại sao cô mới là người xuyên qua?
Vì sao lại không giống như lần trước?
Có điều gì đó rất không bình thường, nhất định là có chổ nào đó không bình thường.
Bỗng nhiên Chân Minh Châu ngẩng đầu nhìn lên trời, lúc này trời còn đang mưa.
Thời tiết không giống. Lần trước khi cô đi ra ngoài mưa đã tạnh, lần này thì không.
"Chân Minh Châu đừng sợ, không cần lo lắng, hẳn là vì chuyện này, chỉ có cái này không giống, nhất định là có liên quan đến trời mưa." Chân Minh Châu dùng lực hít sâu một hơi, đưa tay đặt ra trước ngực vuốt từng cái chậm rãi: "Đợi mưa tạnh liền giống như lần trước, đừng sợ."
Đúng lúc này một tiếng hổ gầmtruyên đến, Chân Minh Châu run mình một cái, nhanh chóng đóng cửa rồi khóa lại.
Để an toàn tốt hơn hết là đóng cửa lại, ở chỗ này có lão hổ, cô không cảm thấy nó sẽ giống mấy con mèo to trong vườn bách thú đâu. Chân Minh Châu rời đi rồi quay lại, ưu sầu nói với A Cửu đang bị thương nằm trên giường: "Anh chỉ có thể tự mình cố gắng vượt qua."
Nguyên Tuấn yếu ớt cười, giọng nói khàn khàn: "Tôi có thể chống đỡ được."
Chân Minh Châu suy nghĩ, nói: "Mặc dù bây giờ không có bác sĩ, nhưng ở chỗ tôi vẫn có thuốc. Nếu anh có ý chí mạnh mẽ một chút, cam đoan sẽ không có vấn đề gì." Bất kể như thế nào, con người có ý chí kiên cường vẫn tốn hơn.
Nguyên Tuấn "ừm" một tiếng, đúng lúc này âm thanh ùng ục truyền đến.
Nguyên Tuấn nhìn về hướng phát ra âm thanh, sau đó nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác, phi lễ chớ nhìn*.
(*) nguyên văn - 非礼勿视 - Phi lễ chớ nhìn: không nhìn điều sai, trái lễ nghi.
- Wattpad: __S_K_Y__s -
Chân Minh Châu ngược lại không có xấu hổ gì, nói: "Tôi đói bụng rồi."
Cô hỏi: "Anh có muốn ăn cái gì không?"
Cho dù đang rất yếu nhưng hai con mắt của Nguyên Tuấn vẫn lập tức sáng lên: "Ta, ta có thể ăn sao?"
Chân Minh Châu gật đầu: "Nếu như tôi có thì đương nhiên anh có thể ăn."
Nguyên Tuấn nhìn về phía đồ ăn vẵt đã hết sạch, nhỏ giọng nói: "Ta, ta còn muốn ăn những thứ ngày hôm qua cô mang đến....."
Chân Minh Châu cũng theo tầm mắt của hắn nhìn qua, liền thấy cái túi rỗng tuếch.
Tất cả đều ăn hết sạch luôn rồi.
Chân Minh Châu:............
Cô nhìn cái túi, lại nhìn cái người thanh niên yếu ớt đang bị thương này, nghĩ một chút rồi nói: "Không được."
Vẻ mặt chờ mong của Nguyên Tuấn trong nháy mắt sụp đổ.
Chân Minh Châu cười, thẳn thắng nói: "Không phải là tôi keo kiệt, hiện tại anh cần phải ăn bổ sung nhiều ding dưỡng hơn, những thứ này không có bao nhiêu ding dưỡng, tùy tiện ăn một chút còn được, nhưng bây giờ không thể ăn. Trước tiên anh phải ăn cơm, bổ sung dinh dưỡng cho thân thể thật tốt."
Nguyên Tuấn: "Vậy sau này có thể ăn không?"
Chân Minh Châu gật đầu: "Đương nhiên có thể!"
Nguyên Tuấn nhìn đôi mắt to sáng ngời của cô, hơi cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn bà chủ."
Không biết phải hay không, khi nói ra ba chữ bà chủ, hắn bất thình lình nghĩ tới một điều, nếu đã là của bà chủ thì có thể mua phải không?
"Ta muốn mua một chút."
Chân Minh Châu sững sờ một chút, cũng không coi là chuyện gì to tát, cười nói: "Được."
Cô nhìn người đã suy yếu đến như vậy mà còn nghĩ tới ăn uống ngon nghẻ, thầm nghĩ qua nhiên là thiếu gia con nhà giàu.
Cô nói: "Được rồi, anh tranh thủ thời gian nghỉ ngơi cho tốt."
Cô còn nhắc: "Gan heo vẫn còn một nửa, tôi đi nấu cho anh thêm một chút canh gan heo."
Cô đúng thật là một người tốt, ba cô còn chưa từng ăn canh gan heo do con gái nấu nữa đấy, thế mà người này lại là người đầu tiên, anh ta nên hát cho cô một cảm ơn ở trong lòng.
Chân Minh Châu: "Anh thật sự là siêu may mắn....."
Nguyên Tuấn mím môi, cúi thấp đầu, muốn nói lại thôi.
Cô làm canh gan heo nhưng không có thêm muối vào......
Tuy nhiên, Nguyên Tuấn ngẩng đầu nhẹ nhàng mỉm cười, nói: "Cảm ơn bà chủ."
Chân Minh Châu: "Không cần khách khí."
Nguyên Tuấn hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy nếu mình sẽ khỏe hơn thì canh gan heo khó uống đến mấy hắn cũng có thể mặt không đổi sắc uống hết, chỉ cần khỏe lại thì không gì mà không thể. Hơn nữa bà chủ cũng nói là cô ấy có thuốc.
Kỳ thật con người chũng chỉ là một cổ khí linh hồn mà thôi, buổi sáng Nguyên Tuấn còn cảm thấy mê man nhưng bây giờ đã tốt hơn, hắn lặng lẽ lấy từ dưới gối cái thứ trong đắng có ngọt, bẻ đôi rồi bỏ vào trong miệng, vẫn là thứ này tốt nhất.
Chân Minh Châu ngược lại rất dụng tâm, dù sao cũng đã cứu người thì cũng không thể để cho người ta chết.
- Fanpage: Bản dịch 0 đồng -
Cô nghiêm túc làm cơm trưa sớm một chút bưng vào phòng, vừa vào cửa liền thấy A Cửu • người bị thương đang ăn vụng.
Chân Minh Châu:........
Cái người này........
Khuông mặt Nguyên Tuấn đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Ta, ta, ta......"
Chân Minh Châu: "Được rồi, anh ăn một chút gì đi."
Nguyên Tuấn gật đầu, đầu tiên là cay đắng sau đó là ngọt ngào, ý tứ này hắn hiểu, thật sự hiểu.
Chân Minh Châu chớp chớp mắt, rốt cuộc cũng phát hiện một cơ hội buôn bán mới, cô cười gian xảo giống như một bà nội sói, giọng điêu vô cùng dịu dàng nói: "Ở chỗ của tôi có rất nhiều ăn ngon thú vị đó, thời điểm anh rời đi nếu thích thì có thể lấy."
Dứng một chút lại nói tiếp: "Nhưng mà điều kiện tiên quyết là phải trả tiền."
Nguyên Tuấn nghiêm túc gật đầu.
Khóe miệng Chân Minh Châu cong lên, nói: "Vậy anh phải mau mau dưỡng thương cho tốt, tôi sẽ theo dõi đốc thúc anh."
Khó mà xuất hiện một con cừu nhỏ béo bở thế này, Chân Minh Châu cảm thấy bản thân mình vừa có thể giúp người vừa có thể kiếm được ít tiền, cả hai đều rất tốt nha.
Chân Minh Châu: "Thật là khó khăn mà, rốt cuộc từ lúc khai trương tôi cũng kiếm được tiền, chưa từng thấy ai mở nhà trọ mà thê thảm như tôi, thật sự là khổ mà. Một người khách bình thường cũng không có."
Nguyên Tuấn cúi đầu uống canh gan heo không có chút hương vị nào, thầm nghĩ: Cô mở ở trong rừng núi sâu thẩm thế này thì lấy đâu ra người khách bình thường. Chẳng lẽ tiếp đón lão Hổ tới à?
Hắn chần chờ một chút, hỏi: "Tại sao cô lại mở nhà trọ ở đây?"
Chân Mịn Châu: "là do tổ tiên truyền lại."
Chẳng lẽ cô muốn thế này sao?
Còn không phải là do ý trời à.
Tiêu mất 300 vạn đó, nghe có dằm trong tim không cơ chứ!
Nguyên Tuấn tiếp tục uống canh, thầm nghĩ: Tổ tiên cô làm như vậy rất đúng.
Chân Minh Châu: "Tôi...."
Cô còn đang muốn nói gì đó, thình lình nhìn ra ngoài cửa sổ rồi đột nhiên xông ra ngoài.
"Bà chủ......"
Chân Minh Châu: "Không có gì đâu."
Cô nhanh chóng chạy ra sân, nhưng cảnh trước mắt làm cô thất vọng rồi.
Cô còn tưởng là mưa tạnh rồi, kết quả chỉ là mưa nhỏ lại.
Mưa phùn, cũng là mưa.
Chân Minh Châu lấy điện thoại ra nhìn một chút, vẫn không có tín hiệu.
Hầu như không cần nghĩ cũng biết, mở cửa ra nhất định là rừng núi sâu thẩm ở cổ đại. Cô nhìn chằm chằm cổng lớn một hồi rồi yên lặng về phòng. Nguyên Tuấn nhìn cô có chút cô đơn liền hỏi: "Làm sao vậy?"
Chân Minh Châu: "Không có gì."
Cô bóc trứng gà, miệng cắn lớn một miếng làm trứng thành hai nửa.
Nguyên Tuấn nhìn hai má phồng lên của cô, hỏi: "Tâm trạng cô không tốt sao?"
Chân Minh Châu: "Đúng vậy."
Cô nghiêng đầu nhìn Nguyên Tuấn, hỏi: "Sẽ có người đến tìm anh phải không?"
Nguyên Tuấn gật đầu: "Sẽ có!"
Hắn cười khổ một tiếng nhưng lại nghiêm túc nói: "Sẽ có người muốn cứu ta tới tìm ta, cũng sẽ có người muốn giết ta tới tìm ta. Chỉ là phải xem cuối cùng ai là người đến trước mà thôi."
Thật ra vấn đề này tối qua hắn đã suy nghĩ kỹ rồi, nhưng mà hắn cũng không sợ.
Đối với bà chủ thì hắn vẫn có chút lòng tin, cô dám ở trong nơi kinh khủng như Mãnh Hổ Lĩnh thì tất nhiên không phải người bình thường.
Chân Minh Châu: "....." Thôi đừng nha, tới tôi còn không thể nào tin được chính mình này.
Cô hít sâu một hơi, nói: "Vậy nói cho tôi nghe một chút đi, cái người muốn giết anh có bao nhiêu lợi hại."
Mặc dù đám người giáo sư Vu khẳng định là sẽ không có vấn đề gì trong việc phòng vệ, nhưng Chân Minh Châu vẫn cảm thấy mình nên hỏi một chút. Nếu như giống trong truyện Anh Hùng Xạ Điêu, mấy đại hiệp từ trên trời xuống đất, cô sợ là mình không thoát được.
Nguyên Tuấn: "Rất lợi hại, xem như là cao thủ."
Chân Minh Châu: "Anh định nghĩa thế nào là một cao thủ? Có thể một quyền đấm chết lão hổ? Có thể lấy một đánh vạn người? Có thể đánh chết con trâu? Có thể bay bay trên trời?"
Nguyên Tuấn trợn mắt há hốc mồm: ".......cái này còn là người sao?" Nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại: "Những thứ mà cô nói đều không thể, cao thủ cũng chỉ là người bình thường."
Chân Minh Châu bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: "Vậy thì tôi cũng không có gì sợ."
Điều cô sợ là nó không giống với thực tế, nếu nó giống thì cô liền không sợ.
- Wattpad: __S_K_Y__s -
Chân Minh Châu: "Vậy anh biết là một trong số ca ca anh động thủ, anh định làm gì?"
Nguyên Tuấn: "Chờ dưỡng thương xong, sau khi trở về ta sẽ điều tra là ai làm."
Chân Minh Châu: cjzt???
Cô nói: "không phải anh nói là ca ca của anh......."
Nguyên Tuấn nghiêm túc nói: "Đúng vậy, ta biết là ca ca của ta nhưng ta lại không biết là người ca ca nào, ta có tám người ca ca lận."
Trời ơi nghe như sét đánh ngang taiiiiiii.
Chân Minh Châu trợn tròn mắt: "Như vậy cũng quá nhiều đi. Nhà anh có bao nhiêu đứa con?"
Nguyên Tuấn: "Nhà ta có mười chín huynh đệ, nếu như tính luôn tỷ muội không sai biệt lắm thì gần bốn mươi người."
Chân • ngây người • Minh Châu
Cô nghẹn họng nhìn A Cửu trước mặt đầy trân trối, hơn nửa ngày cũng không nói được lời nào.
Cái này, thật sự cô cũng không biết nói như nào nữa.
Gia đình này có thiên phú sinh đẻ quá đi?
"Vậy nhà anh nhất định rất giàu có nên cha anh mới có thể sinh nhiều con như vậy."
Nguyên Tuấn bật cười, gật đầu nói: "Đúng vậy, thật sự có thể sinh. Ông ấy sinh nhiều con cái nên tự nhiên cũng sẽ xảy ra việc tranh giành lợi ích."
Chân Minh Châu nói đùa: "Nhà giàu nhất đất nước sao? Nếu không sẽ không tranh giành đến mức giết người như vậy."
Nguyên Tuấn lắc đầu: "Có đôi khi cũng không nhất định là vì tiền."
Bọn họ tranh giành cho tới bây giờ đều không phải vì tiền, mà là quyền lực trên cao, Nguyên Tuấn đem canh gan heo uống hết, liền thấy Chân Minh Châu đưa qua quả trứng đã lột vỏ, hắn cười nói: "Cám ơn cô."
Chân Minh Châu: "Không cần khách khí đâu."
Cô nói: "Đã có thể gặp nhau thì chính là có duyên phận, chút chuyện nhỏ này cũng không tính là gì."
Nguyên Tuấn nhìn chằm chằm Chân Minh Châu một chút, khẽ cười, nhỏ giọng "ừ" một tiếng.
Chân Minh Châu cười nói: "Thật ra có anh ở đây cũng khá tốt, nếu không thì trời mưa như vậy tôi cũng không biết phải làm gì. Hiện tại thì rất tốt, chúng ta còn có thể tâm sự."
Nguyên Tuấn gật đầu, hắn tựa đầu lên thành giường, nói: "Nơi này thật sự rất tốt."
Chân Minh Châu khoanh tay hất cằm lên, nói: "Đó là đương nhiên, có thể gặp tôi là do anh may mắn đó."
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhà trọ của tôi phải những người có duyên mới gặp được, không phải người nào cũng có thể nhìn thấy."
Điểm này Nguyên Tuấn 100% là tin sái cổ.
"Vậy nếu ta rời đi thì sau này có thể tới nữa không?"
Chân Minh Châu thả hai tay: "Không biết nữa, việc này tôi cũng không thể quyết định, chỉ có thể dựa vào duyên phận, có lẽ có thể, có lẽ sẽ không. Bất quá nếu như anh còn có thể đến, tôi cần phải thu phí đấy."
Nguyên Tuấn: "Được."
Chân Minh Châu chắp tay trước ngực, khẩn cầu thần tiên phù hộ: "Tôi hy vọng vị khách tiếp theo là người có tiền."
Cô nhìn về phía Nguyên Tuấn, ý tứ trong mắt biểt đạt hết sức là "dõ dàng", Anh còn chưa đủ tốt.
Nguyên Tuấn vô tội chớp mắt, cảm thấy bản thân bị xem thường, hắn hit sâu một hơi, nói: "Ta biết ai có tiền."
Hết chương 16.1
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤
Mây: hello bà coan, tui đã trở lại. Chap này nò dài thòn lòn mà mình edit bằng đt nên khó edit dài nổi, thấy nó mệt lắm nên mỉnh chia ra nhe. Truyện sẽ không drop đâu nhe ạ, dù edit dở nhưng không ngưng đâu, thấy ra chap lâu là do con edtior nó lười đấy 😂
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT