Mặt trời dần lên cao, diễn võ trường lại bắt đầu trở nên ồn ào sôi nổi. Nguyên do chỉ đơn giản là vì đại hội tỉ võ ngày thứ hai đã bắt đầu diễn ra.

Giống như lần trước, trước khi tổ chức tỉ võ, những người tham gia sẽ thực hiện bốc thăm theo cặp trước. Tuy nhiên, lần này lại khác ở chỗ mỗi số thứ tự sẽ có đến mười đến hai mươi lá thăm trùng khớp, tương đương với nhân số có thể tham gia trong một trận loạn chiến.

Mộ Khuynh Tiên lúc này đã bốc thăm trở về, yên lặng ngồi trên đài cao thưởng trà.

Khi Lý Thuần Quân đã không ở bên cạnh, nàng liền trở về với con người trước kia... Một nữ nhân lãnh đạm, điềm tĩnh, xa cách đến đáng sợ.

Chính thứ áp lực vô hình kia đã đẩy lui cả ba vị Nhân Hoàng Tử qua một bên, không một ai trong số họ dám đến gần nàng, cũng như mở miệng bắt chuyện với nàng.

Lăng Diệu Thiên, Lăng Tuyệt đều thầm kêu khổ trong lòng nhưng cũng không dám nói ra miệng.

Bọn hắn đều biết nữ nhân này không phải người bình thường, bằng không thì thứ khí chất độc nhất kia là từ đâu mà ra?

Nhưng khác với hai người huynh trưởng của mình, Cửu Công Chúa vẫn nhìn Mộ Khuynh Tiên với ánh mắt tràn đầy sùng kính, cơ hồ là ngưỡng mộ đến vô não rồi đi.

Mộ Khuynh Tiên ngồi vắt chân, hờ hững nhìn qua tràng chém giết bên dưới mà không lộ ra một chút cảm xúc nào trên mặt, thiên thu không thấy hỉ nộ ái ố.

Có lẽ, cảm xúc duy nhất mà nàng thể hiện ra chỉ đơn giản là thi thoảng nàng lại thở dài một hơi, trông như nàng đang rất nhàm chán.

Thì... Cơ bản là... Chuyện này đối với nàng cũng không có quá nhiều ý nghĩa.

Sở dĩ ban đầu nàng làm vậy cũng chỉ là vì nàng khá tò mò về cái người tên Triệu Tử Long kia, cũng như nàng muốn nhân cơ hội này nếm thử cảm giác được chiều chuộng đối phương một chút.

Trước giờ đều là hắn chiều chuộng nàng, vậy nên, lần này nàng muốn thử chiều hắn một lần xem sao.

Nói thật, qua mấy ngày trải nghiệm, nàng thấy cảm giác đó cũng không quá tệ.

Nhưng mà...

Hiện tại, nàng chán.

Chán đến buồn bực, muốn phát tiết.

Nhàm chán gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, sắc mặt Mộ Khuynh Tiên càng lúc càng trầm xuống. Thậm chí, có đôi khi ánh mắt nàng còn loé lên điện quang, doạ cho hai vị Hoàng Tử ở xa không khỏi sợ chết khiếp.

Đạo huynh, cứu mạng!

Thị nữ của ngươi thật đáng sợ!

Đó là tiếng lòng của cả hai người.

Đúng lúc hai người đang tự cầu phúc cho mình thì cái tên giả của Mộ Khuynh Tiên đã được kêu gọi. Chuyện này để hai vị hoàng tử mừng rỡ khôn xiết, chỉ suýt chút nữa liền đã ôm mặt khóc rống.

Sống rồi! Có thể sống tiếp rồi!

Mà Mộ Khuynh Tiên cũng rất dứt khoát. Nàng nghe xong liền lập tức đứng dậy, đạp kiếm nhảy thẳng xuống lôi đài. Ánh mắt đỏ rực như máu, đồng tử dựng ngược như rồng, trông không khác gì một nữ hung thần.

Mười mấy người tham gia loạn chiến thấy nàng xuất hiện liền không nhịn được âm thầm giật mình, ánh mắt mang theo nồng đậm vẻ kiêng kị, không một ai dám vọng động.

Dẫu sợ hãi là vậy, thế nhưng bọn hắn đã âm thầm hạ xuống một ước định.

Đẹp thì có đẹp, nhưng đừng hòng cản được bọn hắn!

"Trận đấu bắt đầu!"

Lời của lão trọng tài vừa dứt, mười mấy người kia liền lập tức thôi động toàn bộ lực lượng, cùng lúc lao vào đánh hội đồng Mộ Khuynh Tiên.

Dường như sau màn thể hiện lần trước của nàng, tất cả mọi người tham gia đều trở nên vô cùng dè chừng trước thực lực của nàng.

Nhìn không thấu liền sẽ sinh lòng khiếp sợ, đây là chuyện bình thường.

Mộ Khuynh Tiên hừ lạnh một tiếng, cánh tay trắng nõn bắt đầu mọc lên từng lớp long lân kim sắc, tùy ý đón đỡ, thậm chí phản kích mọi đòn tấn công của mười mấy người kia mà không chút vết xước.

Dẫu vậy, nàng vẫn lộ vẻ có chút chật vật.

Trên khán đài, vô số khán giả đang quan chiến mắt thấy cảnh này liền không nhịn được kinh thường phỉ nhổ, ném đá dữ dội, chỉ trong nháy mắt liền đã hợp lại thành một làn sóng.

Mười mấy gã đại hán đánh hội đồng một nữ tử, cảnh tượng này thật là đẹp mắt quá nhỉ?

Moè nó, cay con mắt!

Ngay cả những thiên tài tâm cao khí ngạo cũng đều không chịu nổi. Thậm chí, còn có những kẻ thiên tính thật thà đã sớm lớn giọng chửi ầm lên.

Có thể thấy, hết thảy mọi người đều khịt mũi khinh thường trước đám nam nhân không có sĩ diện này.

"Ồn ào!" Mộ Khuynh Tiên nhíu mày, long uy bức người bạo tán, mãnh liệt đẩy lui toàn bộ đối thủ, thậm chí là chấn nhiếp cả khán đài.

Không những vậy, ngay cả những lôi đài khác vẫn đang chiến đấu nảy lửa cũng bị nàng hù đến, đều không kìm lòng được mà đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía này.

Mộ Khuynh Tiên không nói lời thừa, cũng lười để ý đến ánh mắt người đời. Nàng tức tốc chắp tay, bắt đầu vận chuyển thuật pháp.

Chỉ trong nháy mắt, huyết vụ đã lan tràn bao phủ cả võ đài, khiến người ngoài nhìn vào sẽ không thể biết được bên trong đó đang xảy ra chuyện gì.

Nhiều nhất thì... Khán giả chỉ có thể nghe thấy những tiếng la hét thảm khốc, những tiếng kêu cứu đầy ám ảnh đang truyền ra từ bên trong màn sương máu mà thôi.

"Đây là... Bản yếu hoá của cấm thuật Tam Thiên La Sinh Môn?"

Đúng lúc này thì Lý Thuần Quân đã xuất hiện, một mặt ngốc trệ mà nhìn cảnh tượng này.

Hắn phải thật vất vả mới có thể chạy đến tận đây. Và khi đến nơi, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là một màn huyết vụ hôi tanh, ma quái.

Cùng lúc đó, thứ đập vào tai hắn cũng chính là những tiếng hét kêu cứu của mười mấy tên xấu số kia.

"Cái gì? Cấm thuật?" Lăng Diệu Thiên chợt biến sắc: "Hỏng rồi!"

"Chưa hỏng, đây chỉ là bản yếu hoá mà thôi. Cấm pháp mà nàng đang thi triển gọi là Sâm La Huyết Ngục... Mặc dù không có tính hủy diệt hàng loạt như bản chính, nhưng mà..."

"Sau khi tỉnh lại, mấy tên kia còn giữ được tỉnh táo hay không thì khó nói lắm"

Lý Thuần Quân nói đến đây liền không nhịn nổi vỗ trán một cái, lớn tiếng kêu khổ: "Quả nhiên, ta không nên để nàng tự tung tự tác mà! Sai lầm, sai lầm rồi!"

Vừa rồi bởi vì trong lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy rất bất an nên hắn mới tìm đến đây. Hắn không sợ nàng xảy ra chuyện, mà là sợ người khác xảy ra chuyện với nàng.

Và bây giờ... Điều hắn lo sợ đã diễn ra.

Hắn trăm triệu không dám nghĩ tới cô nàng này vậy mà lại chơi đến cả cấm thuật.

Hắn đã đánh giá thấp độ ác liệt của nàng rồi.

Không lâu sau đó, những tiếng la hét kia đã chấm dứt, để lại một bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.

Lý Thuần Quân nặng nề nuốt xuống một ngụm nước bọt, thanh âm có chút run run nói ra: "Lăng Tuyệt... Mau mang ta đi gặp nàng một chút"

Lăng Tuyệt khẽ gật đầu, thật thận trọng dìu Lý Thuần Quân nhảy xuống khỏi khán đài rồi tiến gần đến võ đài, nơi mà huyết vụ vẫn đang bao phủ không tan.

"Kh- U Lan, dừng lại được rồi, đừng làm loạn nữa" Lý Thuần Quân dùng sức kêu gọi.

Ngay lập tức, từ bên trong lớp sương đỏ, Mộ Khuynh Tiên đã lên tiếng đáp lại hắn: "Ừm? Sao ngươi lại đến đây?"

"Ta muốn hỏi, tại sao ngươi lại đi dùng đến cả cấm thuật? Chẳng phải ta đã dặn ngươi không được gây sự chú ý rồi sao?" Lý Thuần Quân lên tiếng chất vấn.

Mộ Khuynh Tiên thở dài, thật nhanh đem làn huyết vụ kia thu hồi.

Một lúc sau, lôi đài dần hiện ra, hiển lộ thân thể của mười mấy gã trai tráng trước đó đã hội đồng nàng đang nằm la liệt trên võ đài.

Toàn bộ những người đó đều đã bất tỉnh trong trạng thái hốc mắt trợn trắng, miệng sùi bọt mép, người đầy vết thương hở đang rỉ máu, biểu lộ thảm khốc. Rõ ràng là bọn hắn đã tự giải quyết lẫn nhau.

"Trong tình huống đó, ta có muốn thấp điệu cũng không được" Mộ Khuynh Tiên một bộ ủy khuất giải thích: "Vả lại, chẳng phải chính miệng ngươi đã nói muốn ta giải quyết tất cả trong một chiêu hay sao?"

"Đúng là vậy, nhưng ngươi cũng không nên dùng cấm thuật nha!"

Mộ Khuynh Tiên ưu nhã nhảy xuống khỏi võ đài, từ từ tiến đến trước mặt Lý Thuần Quân.

Nàng phồng má, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ mà nói: "Ngươi cái gì cũng đều không dạy ta, mà ta thì lại chỉ biết mỗi mấy thứ này mà thôi! Vậy thì, ngươi nói xem? Ta phải dùng cái gì để đánh nhau cho ngươi?"

Lý Thuần Quân: "..."

Cha mẹ ngươi thật tốt nha...

Dạy con gái cái gì không chịu dạy, bọn hắn vậy mà lại đi dạy ngươi cấm thuật!

Cha mẹ tốt!

Còn nữa...

Hắn bỗng nhiên duỗi tay, dùng sức chém lên đầu nàng một cái: "Đừng có giả ngây với ta! Cũng đừng có đổ lỗi là ta không dạy ngươi! Bản thân ngươi chỉ dùng man lực thôi là đã đủ để tẩn bọn hắn một trận rồi!"

"Tóm lại, về sau không được phép dùng cấm thuật nữa, bất kể là cấm thuật sát sinh hay cấm thuật hồi sinh cũng đều không được! Tuyệt đối không được!"

Mộ Khuynh Tiên bị đau, biết lỗi liền phồng má quay mặt đi, thấp giọng nỉ non: "Biết rồi..."

"Ngươi thật là... Không khiến ta bớt lo được" Lý Thuần Quân thở dài, cảm giác như mình vừa già đi cả trăm tuổi.

Cảm khái xong, hắn liền ném vào tay nàng một hộp đan dược: "Cầm lấy thứ này đi, hậu quả của việc sử dụng cấm thuật không phải nhỏ đâu. Lần sau đừng có hành động thiếu suy nghĩ như vậy nữa"

Lần nào cũng vậy.

Nàng đi gây chuyện, hắn cũng đều đi sau dọn dẹp.

Từ nhỏ đến lớn đều như vậy.

Haizzz.

Đấng cứu thế cái khỉ gì? Các ngươi xem, ta có khác gì bảo mẫu trông trẻ đâu?

"Mệt mỏi, ta về đây" Lý Thuần Quân lại nhìn nàng một lát rồi thở dài một cách đầy vô lực.

Hắn u uất ngự kiếm trở về trên cao đài, uống một viên đan dược hồi khí rồi từ từ lết trở về phòng, khí sắc trông có vẻ không được tốt cho lắm.

Mộ Khuynh Tiên ngắm nhìn hộp đan dược trong tay, không hiểu sao lại có chút áy náy trong lòng.

Thật ra, nàng cũng không cần thứ này.

Với thứ thể chất đặc biệt của mình, nàng hoàn toàn không phải lo về tác dụng phụ của cấm thuật.

Đó chính là lí do mà nàng có thể tùy hứng thi triển, trong khi những người khác đều phải nơm nớp lo sợ trước phụ tải của nó.

Nhưng mà, nói gì thì nói, có lẽ... Nàng lại làm hắn phải khổ tâm một phen rồi.

"Thất điện hạ"

"Gì?"

Nghe Mộ Khuynh Tiên gọi mình như vậy, Lăng Tuyệt vô thức giật nảy mình, không hiểu sao nội tâm lại vô cùng hoảng hốt, cảm giác cứ như kiểu mình vừa mất đi cả nghìn năm tuổi thọ vậy.

"Chuyện này mời ngươi lo liệu giúp, ta có việc phải đi trước" Mộ Khuynh Tiên lên tiếng thỉnh cầu.

"Được"

"Đa tạ"

Nói xong, Mộ Khuynh Tiên liền nhanh chóng đuổi theo Lý Thuần Quân trở về phòng.

"Thuần Quân, thật ra mọi chuyện đều không như ngươi nghĩ, là do ta..."

Không đợi nàng nói hết câu, Lý Thuần Quân đã lên tiếng xen ngang: "Cũng đều trách ta tính toán không đủ chu toàn, giữa chừng lại quên mất đi tính cách của ngươi là dạng nào..."

"Không phải vậy, ngươi nghe ta nói..."

"Không cần nói nữa, ta không trách ngươi"

"Tình hình lúc đó ta hiểu được đại khái, vậy nên ngươi có nổi giận cũng không phải chuyện lạ, ngược lại dễ hiểu" Lý Thuần Quân khoát tay.

Tính cách của Mộ Khuynh Tiên chính là như vậy. Cường thế, kiêu ngạo, ngang tàn, không bao giờ chấp nhận chịu thiệt.

Vậy nên, bị mười mấy tên đánh hội đồng cùng lúc, nàng không giận mới là lạ đấy.

Nếu như hắn ở đó từ sớm thì nhiều khả năng mọi chuyện đã khác rồi. Mặc dù hắn không cứu được mười mấy tên kia, nhưng mà... có lẽ hắn sẽ cứu vãn được một chút gì đó.

Ân...

Có lẽ?

"Ta mệt rồi, mau ra ngoài đi. Đến tối lại đến đây, ta sẽ dạy ngươi một vài loại pháp thuật phòng thân" Lý Thuần Quân nói nốt câu này rồi trùm chăn, ra hiệu cho nàng ra ngoài.

Mộ Khuynh Tiên giận dỗi phồng má. Hắn căn bản không hề cho nàng cơ hội giải thích nha!

Lại muốn đánh hắn một trận.

Nhưng thôi, vẫn phải nhịn.

Nàng mà đánh hắn... Hắn sẽ cúp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play