Tam giới phân tranh, tam tộc tử chiến, thương sinh đồ diệt, Thiên Đạo sụp đổ.

Khí vận, quy tắc của Thiên Đạo vốn dĩ gắn liền với số mệnh của thương sinh. Việc này đồng nghĩa một khi chúng sinh tận diệt, Thiên Đạo sẽ tự động băng hoại, đem vạn vật trở về hỗn độn.

Hỗn Độn Thế Giới, chung quy vẫn không có gì khác ngoài một mảnh hắc vụ và hư không tăm tối. Tuy nhiên, giữa những tàn dư của một thế giới đã sụp đổ, bỗng nhiên xuất hiện một bóng người nổi bật.

Hắn thân mặc tiên bào màu trắng, dung mạo không có gì nổi bật nhưng toàn thân lại được bao quanh bởi đủ loại đạo vận huyền bí. Hắn chính là Lý Thuần Quân, tự phong danh hào Đạo Tôn.

Hai chữ Đạo Tôn này cũng không phải nói suông. Nếu như đặt hắn ở thời đại mà thế giới vẫn chưa bị hủy diệt, hắn tự nhiên sẽ trở thành sự tồn tại vô địch.

Nhưng, đối với một thế giới đã không còn tồn tại bất kì thứ gì nữa thì... Hai chữ 'vô địch' liền biến thành vô nghĩa!

"Chậc chậc chậc, mới ngày nào ta còn đang chập chững tu luyện... Kết quả là vừa mới bước ra khỏi tiên động, thế giới liền đã tan tành xác pháo" Lý Thuần Quân khoanh tay ngắm nhìn qua hỗn độn, không nhịn được cảm khái một câu.

Trong hỗn độn thế giới này, cơ hồ chỉ còn lại mỗi mình Lý Thuần Quân.

Tuy nhiên, khi hắn vừa mới mở miệng phun ra câu nói này xong thì ngay lập tức, bên trong Hỗn Độn Thế Giới liền xuất hiện một đạo thanh âm chanh chua như dội nước vào mặt hắn: "Tiểu tử thúi, ngươi còn định trốn trong bụng ta bao lâu nữa? Đến tận lúc không còn cái đinh gì thì ngươi mới chịu chui ra sao?"

Lý Thuần Quân ho khan: "Khụ, mải mê tu luyện thành ra... Quên mất!"

"Nội cha ngươi!" Thanh âm kia không nhịn được chửi ầm lên.

Lý Thuần Quân gãi gãi đầu, một mặt xấu hổ. Thú thật, chuyện này hắn cũng có trách nhiệm.

Thân là Đạo Tôn, kẻ đã sống trong 'bụng' của thế giới... Ấy thế mà ngay tại lúc thế gian nguy nan nhất thì hắn lại không chịu xuất hiện... Và kết quả là thế này đây.

Thảm!

Không còn gì thảm hơn!

Ta cô đơn quá!

"Thôi được rồi... Quy tắc bị hủy diệt có thể giúp ta sinh ra linh trí, coi như là chút may mắn trong tai hoạ đi"

Lời vừa dứt, một bóng người thướt tha uyển chuyển liền từ từ ngưng tụ, xuất hiện bên cạnh Lý Thuần Quân.

Nàng thân mặc một bộ váy trắng tinh, mái tóc đen dài xoã thẳng xuống lưng, đôi mắt đẹp thâm thúy như tinh không, bờ môi cong cong, lán mịn như dâu đỏ, mỹ mạo vô cùng.

Nàng chính là ý thức của Thiên Đạo, tự mình chém ra ngay sau khi quy tắc Thiên Đạo sụp đổ.

"Mã trứng, Thiên Đạo giới tính nữ?" Lý Thuần Quân như bị hù doạ, có chút lau mắt mà nhìn nàng.

"Thiên Đạo vốn dĩ không có giới tính, ta chẳng qua chỉ cảm thấy hình dạng này rất tiện lợi mà thôi" Linh thức Thiên Đạo nói.

Lý Thuần Quân: "..."

Tiện lợi?

"Tiểu tử, ngươi muốn cứu thế không?" Linh thức Thiên Đạo hỏi.

"Dứt khoát không!" Lý Thuần Quân lập tức từ chối.

"Tốt, vậy liền cùng chết với ta! Dù sao thì ngươi có muốn đi cũng không đi được, sớm muộn gì cũng sẽ chết già mà thôi! Chi bằng chết sớm một chút cho đỡ phải đau khổ" Linh thức Thiên Đạo một bộ tùy ý nói.

Lý Thuần Quân: "..."

"Đại tỷ, cho ta một cơ hội sắp xếp lại ngôn từ có được không? Vừa nãy ta nói nhầm..."

"Nha?"

"Khụ, thật ra... Ta muốn! Ta nhất định sẽ giúp được ngươi nha! Ta muốn cứu thế" Lý Thuần Quân mặt dày vỗ ngực cam đoan, một bộ ta đây rất đáng tin.

Linh thức Thiên Đạo liếc xéo nhìn hắn, khinh thường ra mặt.

Bất quá nàng cũng không từ chối hắn, chậm rãi nói tiếp: "Lát nữa ta sẽ chặt đứt nhân quả, đem 'quả' này bỏ đi, chỉ chừa lại 'nhân' mà thôi... Còn ngươi, ngươi phải cố gắng sửa đổi lịch sử, tạo ra một 'quả' khác tốt đẹp hơn"

Cứu thế chính là đơn giản như vậy. Dứt khoát chém bỏ tương lai đen tối, sau đó liền quay về từ từ sửa chữa, tạo ra một tương lai khác tốt hơn, đó chính là cơ bản.

Còn quá trình cụ thể thì về sau lại tính.

"Thiên Đạo đại tỷ, ngươi định nghịch chuyển thời không sao?" Lý Thuần Quân hỏi.

Linh thức Thiên Đạo lắc đầu: "Không sai, nhưng cũng không hoàn toàn đúng"

"Những chuyện liên quan đến nhân quả cùng thời gian đều rất rối rắm, khó mà dùng lời giải thích được... Tóm lại thì ngươi cứ việc làm, còn ta sẽ ở phía sau hỗ trợ cho ngươi"

Lý Thuần Quân nhíu mày, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm túc. Hắn suy tư một lát rồi đưa ra nghi ngờ của mình: "Thiên Đạo trong quá khứ là một Thiên Đạo hoàn chỉnh, ngươi không sợ mình sẽ bị bài xích hay sao?"

"Chẳng lẽ ta còn không đủ khả năng để đánh lừa qua mắt chính bản thân mình trong quá khứ sao?" Linh thức Thiên Đạo một bộ khinh bỉ nhìn hắn.

Thân là Đạo Tôn, tên này thật sự quá ngố!

Cái tội suốt ngày chỉ biết chui rúc trong tiên động đấy nha! Cái gì cũng đều không biết!

Ngu muội!

"Cũng đúng" Lý Thuần Quân nhẹ gật đầu.

Hắn nhìn ra sự khinh bỉ trong ánh mắt của nữ... Thiên Đạo này.

Nhưng thôi kệ đi.

Hắn lười tính toán với nàng.

Nàng là nhất!

Nhất là nàng!

Nữ Thiên Đạo cũng lười quản hắn, quay mặt đi hít sâu một hơi.

Sau đó, nàng duỗi tay ra giữa hư không, dùng sức nắm lấy một sợi quang tuyến đầy màu sắc đang dần hiển hiện, trông loá mắt cực kì.

Nếu để ý kĩ thì sẽ nhận ra sợi quang tuyến kia vốn không phải là một khối hoàn chỉnh, mà là sự kết hợp của vô số các sợi quang tuyến khác.

Đây chính là nhân quả tuyến của toàn bộ thế giới. Và hiện tại, khi thế giới đã băng, nó liền trở nên ít ỏi như vậy.

Nữ Thiên Đạo duỗi ra hai ngón tay tinh xảo huyễn hoá thành kiếm chỉ, tiếp đó liền dùng sức chặt đứt một đoạn quang tuyến, khiến cho thiên địa xung quanh phát sinh những biến đổi kịch liệt.

Nhân mất đi quả, cũng có nghĩa là tương lai này đã không tồn tại. Dòng chảy thời không liên tục biến chuyển: Những lục địa, đại dương, tinh tú, vũ trụ bắt đầu tái xuất hiện chỉ trong nháy mắt.

Không lâu sau, hầu hết tất cả mọi thứ đều đã quay trở về một mốc thời gian không xác định nào đó, khi mà thế giới vẫn chưa bị hủy diệt.

Và khi tương lai đó biến mất, đồng nghĩa với việc Nữ Thiên Đạo cùng Đạo Tôn là không tồn tại. Bọn hắn không thể thoát khỏi quy tắc Thiên Đạo bài xích, từ từ tiêu tán khỏi phiến thiên địa vừa mới được nghịch chuyển nhân quả này.

"Chậc, không có cơ sở tồn tại a..." Đạo Tôn tặc lưỡi một tiếng, bắt đầu luống cuống đi tìm vật kí túc.

"Không sao, ta có thể để ngươi xâm nhập vào chính ngươi ở thời đại này... Bất quá, để đánh đổi, ta sẽ tạm thời mất đi ý thức, thành ra, về sau ngươi phải cố gắng tự mình xoay sở" Nữ Thiên Đạo bình tĩnh nói: "Mặt khác, có lẽ bản năng của ta sẽ giúp ngươi được ít nhiều"

Dứt lời, nàng liền cường thế đem hình thể của Lý Thuần Quân vo thành quang cầu, ngay sau đó liền phá không rời đi.

Nàng liên tục mang Lý Thuần Quân vượt qua không gian, mãi cho đến khi bắt gặp một thiếu niên trẻ tuổi thì mới dừng lại.

Thiếu niên mắt thấy nàng đang xông đến, vẻ mặt liền lộ ra đôi vẻ chấn kinh lẫn ngờ vực. Mà Nữ Thiên Đạo cũng không có nhiều thời gian giải thích, ngay lập tức liền ném thẳng quang cầu trong tay về phía mi tâm của thiếu niên.

"Ta phải đoạt xá chính mình ở quá khứ?" Lý Thuần Quân mắt thấy cảnh này liền không khỏi có chút mộng bức.

"Yên tâm, linh hồn của hắn sẽ được đưa đi nơi khác chuyển thế. Sau khi luân hồi xong, hắn liền không còn là ngươi nữa" Nữ Thiên Đạo giải thích.

Nàng vừa nói hết câu này thì hình thể liền đã từ từ tan biến. Ngàn vạn bụi sáng từ chỗ nàng không ngừng tản mát ra xung quanh rồi từ từ dung nhập vào trên thân thiếu niên.

Lý Thuần Quân: "..."

Giết chết chính mình...

Ta còn tồn tại được sao?

Hay vậy?

Logic đâu?

Bà điên này lại âm thầm động tay động chân gì lên người ta rồi?

Đừng bảo là nàng lại lặng lẽ đem nhân quả trên người ta chém mất nha?

Lý Thuần Quân cảm giác nóc nhà của thế giới này có tâm cơ rất thâm trầm.

Động thủ từ lúc nào không biết.

Aizz...

"Thôi, đằng nào thì nàng cũng không hại ta..."

Lý Thuần Quân cảm thấy chuyện này không đáng để hắn nghĩ nhiều, trực tiếp đem nó bỏ qua.

"Kiếp trước ta chỉ biết tu luyện, kết quả là thiếu đi rất nhiều trải nghiệm khiến cho đạo tâm trở nên vô cùng lỏng lẽo... Mà lần này trùng sinh... Ngược lại là cơ hội tốt để ta bù đắp lại thiếu sót" Lý Thuần Quân bản thiếu niên từ từ ngồi dậy, nhanh chóng xốc lại tinh thần.

Đoạt xá bản thân trong quá khứ... Chuyện này thoạt nghe thật không thuận tai chút nào. Cơ mà, hắn cũng thật hết cách rồi.

Chỉ mong bà điên Thiên Đạo kia sẽ sắp xếp cho 'Lý Thuần Quân' xấu số ấy một lần luân hồi thật tốt.

Bản thân a... Ta vô lực.

Đừng có về ám ta.

Ta vô tội.

Khụ khụ.

"Để xem nào, tình cảnh trên thế giới này hiện tại có lẽ là Thần - Nhân - Ma tam giới phân tranh... Nhớ không lầm là vậy"

"Về sau, cả ba thế lực phát sinh đại chiến, một trận hại chết gần như toàn bộ sinh linh trên thế giới, cũng hủy diệt luôn sự sống của cả đại lục... Chậc, mấy tên này cư nhiên lại phát rồ đến vậy ư?" Lý Thuần Quân tấm tắc lẩm bẩm.

"Mà, ta hiện tại yếu xìu, có muốn làm gì cũng không làm gì được, cứ lấy việc tu luyện làm đầu đi"

Nói xong, Lý Thuần Quân lần theo trí nhớ của mình tìm về tiên động.

Phải mất một đoạn thời gian tương đối dài thì hắn mới có thể thông qua lối cũ, vào được bên trong tiên động huyền bí.

"Cũng may là 'ta' vẫn chưa kịp đi đâu xa, bằng không thì mỗi việc tìm về nhà thôi cũng đã đủ để khiến ta mệt chết" Lý Thuần Quân khẽ nói: "Tiên động là nơi tiên nhân toạ hoá, sở hữu mật độ linh khí vô cùng sung túc, đợi tu luyện đến vài chục năm sau rồi ra ngoài cũng không muộn"

Ân...

Nhất định!

Tạm thời bỏ qua tất cả, Lý Thuần Quân tiến đến tĩnh toạ trên đạo đài, bắt đầu vận chuyển kinh thư do tiên nhân để lại.

"Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh. Vô danh, thiên địa chi thủy. Hữu danh, vạn vật chi mẫu. Cố thường vô, dục dĩ quan kỳ diệu. Thường hữu, dục dĩ quan kỳ kiếu. Thủ lưỡng giả đồng xuất dị danh. Đồng vị chi huyền. Huyền hựu chi huyền. Chúng diệu chi môn"

Tâm niệm pháp môn của Tiên Kinh, linh khí của tiên động ngay lập tức liền bị hắn dẫn dắt. Tuy đây chỉ là một bộ phận rất rất nhỏ trong hệ sinh thái, nhưng cũng đã đủ để hắn tiêu thăng như phi mã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play