Song phương trò chuyện một hồi lâu, khoảng chừng nửa ngày trôi qua, rốt cục, Mộ Khuynh Tiên đã được báo tên.
Tất nhiên, nàng không muốn dùng tên thật của mình để báo danh nên đã tìm một cái tên giả khác để thay thế. Đây không phải là vì hắn nghĩ cho nàng, mà là nàng đang nghĩ cho hắn.
Nàng biết, một khi mình lên sân liền sẽ gây rất nhiều sự chú ý, và Lý Thuần Quân thì lại cực kì không thích chuyện này... Đó chính là lí do mà nàng muốn làm vậy.
Và kể cả hắn có không thích hay không thì nàng vẫn sẽ làm vậy.
"Rốt cục cũng tới lượt ta" Mộ Khuynh Tiên cười tít mắt, ra vẻ thần bí hỏi: "Thuần Quân, ngươi nói xem ta sẽ kết thúc chuyến này trong bao lâu?"
"Một phút?" Lý Thuần Quân có chút mờ mịt đáp.
"Không, là một quyền"
Lý Thuần Quân trầm mặc: "..."
Có đạo lí.
Hắn nghĩ vậy.
Nói xong, Mộ Khuynh Tiên liền từ trên đài cao đạp kiếm nhảy thẳng xuống lôi đài. Tư thế tiếp đất mười phần ưu nhã thoát tục, khiến nàng chỉ vừa mới xuất hiện thôi liền đã thu hút vô số ánh mắt ngưỡng mộ.
"Trời đất" Lý Thuần Quân có chút dở khóc dở cười.
Mộ Khuynh Tiên chính là dạng nữ nhân cường thế như vậy. Thế nên, việc nàng không muốn đi đường thường thì... Hắn cũng không cảm thấy lạ lẫm.
"Tỷ tỷ thật soái!" Tiểu Cửu Công Chúa một mặt sùng bái nói nhỏ.
"Ta có chút tò mò nha, thật không biết thị nữ của ngươi có thể mạnh đến mức nào?" Lăng Tuyệt có chút hiếu kỳ hỏi.
"Đã bảo nàng không phải thị nữ của ta!" Lý Thuần Quân cả giận quát một tiếng: "Mạnh thế nào, xem một trận liền biết thôi, đừng có thắc mắc nhiều"
Lăng Diệu Thiên nhéo nhéo cằm, trên khuôn mặt thần tuấn lộ vẻ suy tư, nhưng cuối cùng, hắn lại lắc đầu.
Hắn dự định chiêu mộ Mộ Khuynh Tiên về phe mình... Nhưng ngẫm lại... Ân, vẫn là thôi đi.
Hắn có cảm giác làm như vậy ngược lại là đang gây hoạ.
Cuối cùng, cả bốn người trên cao đài đều đồng loạt giữ yên lặng, cẩn thận quan chiến.
Đối thủ của Mộ Khuynh Tiên là một tên công tử giàu có nức tiếng, tuy thực lực không tệ nhưng bại danh thì lại có thừa. Hắn ta nổi tiếng là một tên phá gia chuyên môn ăn chơi đàn đúm, khắp kinh thành không một nơi phong nguyệt nào mà hắn chưa từng thử qua.
Mặc kệ gia chủ bao lần giáo huấn, hắn ta vẫn chứng nào tật nấy, ngược lại còn đi chuốc cừu khắp nơi, khiến vô số các trưởng lão trong tộc đều rất đau đầu.
Mộ Khuynh Tiên lắng nghe những người quan chiến đang bàn tán xì xầm liền biết rõ mọi chuyện, lười nhác đi nhìn người này.
Nguyên nhân chỉ đơn giản là vì nàng rất ngứa mắt con người này, và nếu nhìn rồi thì thật khó nói nàng có nhịn được sát ý hay không.
Lý Thuần Quân đã dặn nàng không được tùy tiện giết người, vậy nên nàng không thể làm trái lời hứa giữa nàng với hắn được.
"Trận đấu bắt đầu!" Lão trọng tài tay cầm cờ hiệu, trầm giọng hô một tiếng.
"Mỹ n-"
Ầm~
Tên hoa hoa công tử kia còn chưa kịp nói được hai lời thì ngay tại phía đối diện hắn, Mộ Khuynh Tiên đã vận sức giậm chân, một đạp phi thân làm vỡ cả một góc võ đài.
Cùng lúc đó, thân hình của nàng tựa như u minh quỷ mị lao đến, tốc độ cực giai, hoàn toàn không cách nào đón đỡ, cũng không có khả năng tránh né.
Lại ầm~ một tiếng đầy giòn giã, nàng chỉ dùng một quyền liền đã đánh tên công tử kia văng ra khỏi sàn đấu, khiến trận đấu kết thúc chỉ trong khoảng thời gian không quá năm giây.
Trọng tài: "..."
Toàn trường: "..."
Hung mãnh như vậy?
Mà lại, nàng còn nhanh, còn mạnh đến như vậy?
Toàn trường, kể cả trọng tài đều không nhịn được hít sâu một hơi, tập thể lặng ngắt như tờ.
"Trận đấu kết thúc... Mộ U Lan thắng!" Lão trọng tài có chút run giọng tuyên bố.
Lão năm nay đã hơn năm trăm tuổi rồi nhưng mà cả đời lão lại chưa từng thấy qua trận tỉ thí nào mà nó lại kết thúc nhanh như thế này cả.
Không quá năm giây!
Một lời thừa cũng không có!
Quá trống vánh!
Đánh xong, nàng lại tế ra phi kiếm, thoăn thoắt bay về lại trên cao đài rồi đáp xuống trước mặt Lý Thuần Quân, có chút tự đắc nói: "Thế nào? Ta lợi hại không?"
Trông dáng vẻ, cứ như thể nàng đang cố ý khoe khoang thành tích của mình vậy.
"Lợi hại!" Lý Thuần Quân không chút keo kiệt liền giơ ngón tay cái tán thưởng.
Nàng làm như vậy rất hợp ý hắn!
Đã đánh nhau thì còn lắm mồm làm gì? Một đòn chớp nhoáng liền hạ gục kẻ địch, đó mới chính là vương đạo trong việc đấu chiến tay đôi!
Không cho kẻ địch cơ hội ngóc đầu!
Mộ Khuynh Tiên cười hì hì, phấn khích ngồi xuống bên cạnh hắn.
Dường như sau khi được hắn khen xong, tâm tình của nàng liền được đẩy cao lên tít tầng mây, không cách nào kìm nén được.
"Trước tiên, ngươi mau đưa tay đây đã"
"Ừm?"
Lý Thuần Quân chủ động cầm lấy tay nàng, cẩn thận lau sạch rồi nói: "Hạng người đó không thể tùy tiện chạm, rất không sạch sẽ... Nếu được thì ngươi nên dùng viễn trình công kích đi"
"Được nha" Mộ Khuynh Tiên thấy hắn quan tâm đến mình như vậy liền càng thêm vui vẻ, hoàn toàn để mặc cho hắn tiếp tục chiếm tiện nghi của mình.
Mà bản thân Lý Thuần Quân thì lại hoàn toàn không nhớ đến chuyện nam nhân không được tùy tiện chạm vào tay của một nữ tử thành thục.
"Khó chịu thế nhỉ?" Lăng Tuyệt mắt thấy cảnh này liền không khỏi thấp giọng ỉ ôi.
"Yên lặng ngậm lấy bát cẩu lương của đệ đi" Lăng Diệu Thiên dùng sức tát vào đầu thất đệ nhà mình một cái.
Lăng Tuyệt biệt khuất, yên lặng ngồi trong góc tối vẽ vòng tròn.
"Xong rồi" Lý Thuần Quân khẽ cười nói: "Những trận sau liền cứ như vậy mà triển, phải kết thúc trận đấu chỉ trong một đòn!"
"Nếu được thì ngươi cứ ưu tiên dùng công kích từ xa đi, kẻo lại bị đám hoa hoa công tử làm bẩn tay"
Mộ Khuynh Tiên yêu kiều cười một tiếng: "Ngươi dưỡng ta kĩ như vậy, ngược lại sẽ khiến ta dần trở nên hư hỏng nha... Ngươi không sợ ta ỷ lại vào ngươi sao?"
"Tốt, vậy liền không dưỡng nữa"
Nói thật, Lý Thuần Quân rất lười săn sóc cho nàng. Vậy nên, nếu nàng đã không cần hắn chăm sóc nữa thì hắn tự nhiên sẽ lập tức chấp thuận.
Mộ Khuynh Tiên: "..."
Nàng không nói nửa lời, chỉ xoa xoa phấn quyền rồi mãnh lực đấm vào mặt Lý Thuần Quân một cái.
Mặc dù nàng không đánh hắn thật, thế nhưng khi luồng cương phong lạnh lẽo kia đập thẳng lên da mặt, Lý Thuần Quân lập tức tay chân mềm nhũn, trán toát mồ hôi lạnh, bị nàng hù doạ thật.
Thôi bỏ m*, nói sai rồi.
Tâm tư của phụ nữa nha...
"Ngươi vừa nói gì?" Mộ Khuynh Tiên cao giọng hỏi lại, ánh mắt lạnh lẽo xuyên thấu tim gan, tựa hồ có thể nhìn thấu hết thảy suy nghĩ của hắn.
"Không có gì... Ta chỉ muốn nói là sau khi ta bình phục, ta sẽ cung phụng ngươi gấp đôi bình thường" Lý Thuần Quân gấp gáp nói.
Dục vọng cầu sinh thật nhanh dâng trào đã kịp thời cứu hắn một mạng, và cũng đã bán đứng hắn một trận.
"Vậy thì tốt" Mộ Khuynh Tiên duỗi tay xoa xoa đầu Lý Thuần Quân, coi như là đang trả đũa.
Lý Thuần Quân: "..."
Ta nhịn!
...
...
Lại sau đó, đại hội tỉ võ vẫn tiếp tục diễn ra, đến tận khi trời tối mịt thì mới tuyên bố kết thúc ngày đầu tiên, và các thiên kiêu tham gia sẽ chỉ có đúng một đêm để nghỉ ngơi lấy sức.
Mặt khác, ngay ngày đầu tiên thì nhân số tham gia đã bị giảm đi một nửa. Và từ ngày hôm sau trở đi, tốc độ suy giảm nhân số chỉ có nhanh hơn chứ không có khả năng chậm hơn.
Lý Thuần Quân nghe nói nội dung thi đấu ngày mai sẽ là loạn chiến. Đơn giản mà nói thì một lôi đài sẽ có khoảng từ mười đến hai mươi người tham gia, và trong những người đó sẽ chỉ có duy nhất một người được phép tiến vào vòng trong.
Về chuyện này, hắn không quá lo lắng cho Mộ Khuynh Tiên. Bởi vì, theo suy đoán của hắn, nàng có khi đã mạnh hơn cả hắn rồi đi.
Cả ngày hôm nay, hắn cùng Lăng Diệu Thiên và Lăng Tuyệt đều nói chuyện chính sự trong thiên hạ nên cũng chẳng để ý đến mấy vụ tỉ thí bên dưới cho lắm.
Vậy nên, ngay sau khi ngày đầu tiên của đại hội được tuyên bố kết thúc, Lý Thuần Quân đã nhờ Lăng Tuyệt tổng hợp lại những kẻ được cho là thiên kiêu ở mỗi lôi đài.
Khoảng gần nửa đêm, Lăng Tuyệt đã lặn lội đến đưa cho Lý Thuần Quân danh sách rồi lập tức phi thẳng về phòng mình, đánh một giấc thật say.
Thật ra người tu luyện cũng không cần ngủ nhiều, thế nhưng đại đa phần tu sĩ đều ưa thích duy trì lối sinh hoạt của phàm nhân. Bởi vì đối với họ, đây là một cách để giải toả.
"Thuần Quân, nửa đêm rồi, ngươi không ngủ sao?" Mộ Khuynh Tiên ngồi dậy trên giường hắn, tố thủ dụi dụi mắt, thấp giọng nghi hoặc một tiếng.
"Có lẽ sẽ không, ta vẫn còn một vài chuyện phải nghiên cứu"
"Ồ..."
Mộ Khuynh Tiên yếu ớt 'ồ' một tiếng rồi nặng nề ngã mình xuống gối, ngủ mất.
Lý Thuần Quân có chút buồn cười nhìn nàng một lát rồi ngồi vào bàn, thắp nến lên rồi bắt đầu nghiên cứu.
Bản ghi chép này chính là phần nhận xét, phân tích của các cường giả cao tầng khi quan chiến, hoàn toàn có thể tin tưởng theo.
Mặt khác, ngay từ lôi đài Luyện Khí đã khiến cho Lý Thuần Quân không khỏi một trận ngạc nhiên. Bởi vì ở lôi đài này, một cái tên quen thuộc đã xuất hiện trước mắt hắn: Vân Phàm.
Tiểu tử này được đánh giá rất cao.
"Hảo tiểu tử, mới có mấy ngày thôi liền đã có thể trà trộn vào đây nha, không tệ đâu" Lý Thuần Quân tấm tắc khen ngợi một chút rồi tiếp tục nghiên cứu.
...
...
Đến khoảng gần sáng, Lý Thuần Quân vì cơ thể quá mệt mỏi nên đã ngủ gật từ lúc nào không hay. Giữa lúc đó, Mộ Khuynh Tiên bỗng dưng tỉnh dậy, từ từ bước đến ngồi xuống bên cạnh hắn.
Suốt một đêm, nàng không hề ngủ mà vẫn luôn chờ đợi thứ gì đó từ hắn.
Nàng... muốn được ngủ chung với hắn.
Nhưng mà...
Nghĩ tới đây, Mộ Khuynh Tiên lại thở dài một hơi.
Trước kia, khi ngủ chung với hắn, nàng đều luôn giữ mình ở trong trạng thái tiểu nữ hài. Và hiện tại, khi bản thân vẫn đang ở trong trạng thái trưởng thành, nàng liền muốn thử cảm giác mới một chút.
Nhưng mà, tên này lại không thành toàn cho nàng.
Mà bản thân nàng cũng biết lí do đằng sau.
Nàng không trách hắn.
Đoạn, nàng đột nhiên đứng dậy, nhẹ nhàng lật ngửa người hắn lên rồi đem cổ họng của hắn cất cao, nhằm để khơi thông thực quản.
Sau đó, nàng không biết từ chỗ nào liền lấy ra một thanh kim thích rồi chích lên đầu ngón tay của mình. Từ trên đó, một giọt máu kim sắc chậm rãi chảy ra, được nàng cho rơi vào trong miệng của Lý Thuần Quân.
Nàng làm vậy có ý nghĩa gì? Rất đơn giản, nàng chỉ là đang âm thầm cải thiện tư chất cho hắn.
Sở dĩ nàng phải làm trong bí mật là vì nếu nàng nói thẳng ra ý nghĩ này trước mặt hắn, chắc chắn hắn sẽ không bao giờ chịu đồng ý cho nàng làm.
Con người hắn chính là như vậy.
Sau một thời gian dài tiếp xúc, nàng đã quá hiểu hắn rồi.
"Đây là lời cảm ơn của ta"
Mộ Khuynh Tiên nhoẻn miệng cười, tuy nhiên sắc mặt lại có chút phát bạch. Đó là hậu quả của việc tiêu hao tinh huyết.
Nếu thập tam công công có mặt ở đây, chắc chắn công công cũng sẽ không đồng ý để nàng làm chuyện này. Bởi vì tinh huyết vốn là thứ rất quý giá, và một khi đã mất liền phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể bình phục lại.
Nhưng mà, Mộ Khuynh Tiên lại không để ý đến chuyện đó cho lắm.
Hắn chiều chuộng nàng lâu như vậy rồi, nàng không muốn mình tiếp tục nợ hắn nên nàng mới làm vậy.
Sau khi tinh huyết đã thuận lợi trôi về phía Linh Hải của Lý Thuần Quân, nàng thật thận trọng dìu hắn đứng dậy, đưa thẳng về giường nằm nghỉ ngơi.
Còn nàng, nàng chỉ nằm ở đó ngắm hắn một lát rồi đẩy cửa rời đi.
Hắn là người bận rộn, và nàng cũng không muốn hắn tiếp tục bận rộn trong trạng thái suy nhược như vậy. Ít nhất, nàng phải làm thứ gì đó cho hắn, không ít thì nhiều.
Đến sáng, khi ánh rạng đông đã dần ló dạng nơi chân trời, Lý Thuần Quân mới từ từ tỉnh dậy trên giường, thần sắc lộ vẻ mỏi mệt đến cùng cực.
Hắn muốn ngủ tiếp, nhưng hắn nghĩ mình không nên làm vậy.
Bất chợt, hắn sực nhớ ra tối qua Mộ Khuynh Tiên mới là người ngủ trên giường liền lập tức ngồi bật dậy, đảo mắt nhìn qua phía bên cạnh mình.
Thật may, chuyện hắn lo sợ đã không xảy ra, cô nàng kia đã sớm rời giường đi đâu đó mất rồi.
Người thì đã sớm đi rồi, thế nhưng mùi hương cơ thể của nàng thì vẫn còn in lại trên chăn gối. Chúng liên tục lướt tới lướt lui trước sống mũi của hắn, khiến hắn lâm vào trạng thái buồn ngủ cực độ.
Dễ chịu, muốn ngủ.
Giữa lúc này, Mộ Khuynh Tiên xuất hiện, tay bưng một bát cháo nóng tiến vào trong phòng.
Mắt thấy hắn vẫn thiu thiu ngủ, nàng thật không nỡ gọi hắn tỉnh dậy, nhưng rốt cục, nàng vẫn phải làm vậy.
"Tỉnh! Mau tỉnh!" Mộ Khuynh Tiên bước tới, duỗi tay vỗ vỗ lên má đối phương.
"Bình tĩnh đã, ta vẫn còn chưa ngủ" Lý Thuần Quân đỡ lấy tay nàng rồi chật vật ngồi dậy.
Thanh hương từ trên người nàng liên tục truyền tới khiến hắn thực sự rất buồn ngủ.
"Ngủ cũng chẳng sao cả, ta có thể tự lo được. Nhưng trước tiên, ngươi phải ăn cháo, uống đan dược bồi bổ đi đã" Mộ Khuynh Tiên nói.
"Ừm, đa tạ"
"Giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy" Mộ Khuynh Tiên múc một thìa cháo nóng, nhẹ nhàng thổi nguội rồi đưa tới trước miệng Lý Thuần Quân: "A..."
Lý Thuần Quân: "..."
"Ta tự ăn được"
Mộ Khuynh Tiên trừng hắn, ánh mắt sắc lạnh, giọng điệu cũng trầm xuống một chút: "A..."
Lý Thuần Quân thật bất đắc dĩ há miệng, nuốt xuống một ngụm cháo ấm.
"Tay nghề của ngươi... Tựa hồ tốt lên không ít đâu" Lý Thuần Quân chân thành nói.
Mộ Khuynh Tiên nghe vậy, thật sự có chút đắc ý.
Bát cháo này chính là thành quả mà nàng phải dậy từ rất sớm để chuẩn bị nha, làm sao có thể dở được?
"Cháo này có pha sẵn đan dược bồi bổ dương khí rồi, ngươi phải ăn thật nhiều vào"
"Được..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT