Khó khăn lắm Phong mới tìm được thầy Cù, thầy Cù là bạn của ông nội Lục
nhưng hành tung của thầy rất bí ẩn, phải may mắn lắm mới tìm gặp được
thầy ấy. Tìm được thầy Cù, Phong tức tốc đưa thầy về nhà xem tình hình
của Nhiên. Nhưng mới vừa đưa người vào đến trong sân sau thì anh đã nhìn thấy một ông lão mặc bộ quần áo Tôn Trung Sơn màu trắng đang gấp gáp đi thụt lùi về phía anh. Vốn anh định đi lên xem là có chuyện gì thì thầy
Cù đã kéo tay anh giữ lại, thầy lắc đầu, nhíu mày ra hiệu cho anh đừng
đi lên phía trước.
Nghe theo lời thầy Cù, cả anh và thầy liền tìm chỗ nấp vào, lẳng lặng
quan sát tình hình trước mặt. Phong cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng đâu có
ai làm gì ông lão này, sao ông ấy lại có vẻ lo lắng, gấp gáp như đang
chạy trốn thế này. Trên trán ông ấy chảy đầy mồ hôi, vừa đi vừa ngoái
đầu nhìn lại, như là sợ ai sẽ đuổi theo vậy...
Đi theo ông lão là Tường Linh, vợ của Cao Vĩ, cô ấy lúc này cũng đang
trong trạng thái hoang mang cao độ vì không hiểu có chuyện gì đang xảy
ra. Phong nhìn thấy ông lão kia đi ra đến cổng, anh lúc này mới bước vội ra ngoài, chắn trước mặt Tường Linh, anh nghiêm túc hỏi:
- Có chuyện gì vậy thím Ba?
Tường Linh ngơ ngơ ngác ngác thuật lại sự việc:
- Em... cũng không biết nữa anh Cả. Ban nãy em đưa thầy Tam vào xem cho
Nhiên, tự dưng mới nói được vài ba câu thì thầy kêu lên mấy tiếng rồi
rút kiếm đồng đánh loạn xạ. Em hỏi có chuyện gì thì thầy không nói, sau
đó thầy bỏ chạy ra ngoài này... em có hỏi nữa thì thầy nói ngày mai thầy sẽ quay lại.
Phong gằn giọng:
- Ai kêu ông ấy tới?
Tường Linh đỏ hết mặt, nhìn thấy thái độ tức giận này của Phong, cô ấy không kìm được mà thoáng run lên:
- Dạ... không có ai kêu hết anh Cả. Lúc nãy người làm chạy lên báo có
người tìm em, em xuống xem thử thì thấy thầy ấy đứng đợi ở cửa. Ông ấy
tự giới thiệu là thầy Tam, biết trong nhà này có người đang gặp chuyện
nguy hiểm nên mới tới giúp. Thầy ấy còn nói rõ tên của Nhiên, nói rõ
được tình hình của cô ấy hiện tại nên em...
Phong có chút nghi ngờ, nhưng trước giờ mối quan hệ của Tường Linh và
Nhiên rất tốt, lý nào Tường Linh lại muốn hại Nhiên. Mà hại nhau một
cách rõ ràng như vậy, Tường Linh cũng đâu có ngốc đến như thế. Xem ra là có người gấp đến không nhịn được rồi, đây là muốn một công đôi việc,
mượn tay giết người đây mà...
Thầy Cù lúc này mới bước đến chỗ của Phong và Linh, thầy vỗ nhẹ lên vai Phong, giọng thầy khá dịu nhưng lại rất uy nghiêm.
- Được rồi, vào trong thôi, đừng để trễ thời gian.
Phong hiểu ý của thầy Cù, anh cũng không muốn làm Tường Linh nghi ngờ
nhiều. Dù sao thì cô ấy cũng là con dâu của bà Hạ, nói nhiều với cô ấy
quá cũng không tốt. Trước mắt anh dặn dò cô ấy đừng nói chuyện này với
ai, kể cả là bà Hạ.
Lúc Phong và thầy Cù đi vào trong khu nhà sau, thầy Cù có ngoái đầu nhìn lại phía sau mình, thầy nhìn thấy ở ngay gốc cây xoài to trong vườn, có một vong linh đang lẳng lặng nấp vào một góc. Hình thể của vong linh
rất nhạt, tựa như hương khói, trên mặt và thân người có nhiều vết loang
lổ xuyên khấu... tựa như là con người ở trên trần gian đang bị thương
rất nặng. Vong linh ấy cũng đang nhìn thầy, trong đôi mắt sâu hút kia
hoàn toàn là sự ngạo nghễ cùng cương nghị. Thầy Cù nhìn một lát rồi lại
xoay người bước về phía trước, trong lòng khẽ thở dài cảm thán, thầy đây là đang tiếc thương cho một vong hồn quá nặng tình...
Thầy Cù bước theo sau Phong, vốn đã đến trước cửa phòng của Nhiên nhưng
thầy lại không bước vào mà xoay người hướng về phía căn phòng kho ở cuối dãy bước đến. Phong cũng vội đi theo sau, hai người một trước một sau
không ai nói với ai câu nào nhưng lại phối hợp rất ăn ý, cũng mặc kệ
luôn cả những cái dòm ngó của người làm xung quanh. Cũng may là lúc này
có chú Lộc và vú Tư đến canh chừng nên cũng không còn người làm nào dám
nán lại ở khu nhà sau.
Thầy Cù đẩy cửa phòng kho bước vào, không đợi cho Phong lên tiếng hỏi, thầy đã nghiêm giọng nói:
- Cũng may là khi nãy lão Tam chưa kịp đến đây, nếu không... có trời mới cứu được cô gái của cậu.
Phong nghe những lời này của thầy Cù, anh thoáng run rẩy trong lòng, giọng cũng hơi run vì mất bình tĩnh.
- Thầy... vậy bây giờ có cứu được cô ấy không? Có cần con làm cái gì không thầy?
Thầy Cù lắc đầu, thầy lấy từ trong túi nải ra hai cái chuông, một cái trắng, một cái đen, giọng thầy càng lúc càng uy nghiêm:
- Cậu đừng ở đây, về phòng đợi đi, lát sau cô gái này sẽ tỉnh lại. Nhớ
là lúc nhìn thấy cô bé động đậy tay, cậu nhớ gọi tên, gọi đến khi nào cô bé mở mắt thì thôi... hiểu chưa?
Phong gật đầu, anh gấp gáp đáp lời:
- Dạ hiểu... con hiểu...
Giúp thầy Cù đóng cửa phòng lại, còn anh thì vội vàng chạy nhanh về
phòng của Nhiên. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, tập trung hết sức để chờ
gọi cô tỉnh dậy...
Còn ở căn phòng kho cuối dãy, thầy Cù không đến mức phải vất vả lắm
nhưng trên trán thầy vẫn đổ một tầng mồ hôi dày đặc. Chiếc chuông trắng
rung lên để kéo một sinh hồn về với thể xác, chiếc chuông đen rung lên
để cứu một oan hồn về chốn siêu linh.
Cũng đã mười năm qua kể từ ngày chết, Thanh Nga lần đầu tiên cảm nhận
được sự an toàn, cảm nhận được sự tự do, cảm nhận được quả báo cuối cùng cũng sắp đến!
.......................................
Nhiên tỉnh lại được hơn nửa tiếng đồng hồ nhưng cô vẫn còn ngơ ngác lắm, căn bản là cơ thể cô lúc này đang rất yếu, nhất thời chưa thể giao tiếp nói chuyện lại được. Cô được Phong ôm trọn vào lòng, cảm nhận rõ ràng
được nhịp tim đang đập mạnh mẽ của anh, lúc này cô mới cảm thấy an toàn
thêm được chút. Hơn hai ngày linh hồn rời khỏi thể xác, vừa mất sức, vừa thiếu hoạt động, thiếu ánh nắng mặt trời, cơ thể cô rã rời. Bây giờ chỉ đợi cho phần hồn nằm yên ổn lại trong phần xác, cô mới có thể đứng dậy
nhảy múa sinh hoạt như bình thường được.
Phong biết Nhiên còn rất mệt nhưng anh hiện tại rất lo cho cô, lại không nhịn được mà hỏi thầy Cù:
- Cô ấy... đến khi nào mới bình thường lại được ạ?
- Nhanh thì hơn một tiếng, chậm thì nửa ngày. Nhưng cô bé này không tầm thường đâu, lát nữa sẽ ổn thôi.
Dừng bút, thầy cầm hai miếng phù đi ra khỏi cửa, lát sau quay lại, thầy liền dặn dò:
- Căn phòng ở kia không được cho bất cứ ai bước vào, kể là một con mèo,
một con chuột. Người sống thì đã cứu được, bây giờ phải cứu lấy người
chết.
Phong vẫn chưa biết ở trong căn phòng kia có oan hồn của Thanh Nga, anh lúc này tò mò cùng kinh ngạc, anh hỏi:
- Cứu người chết... ý của thầy là...
Thầy Cù rất kiên nhẫn trả lời anh:
- Tôi không rõ nhưng cô gái kia nói cô ấy tên Thanh Nga, từng là vợ của ba cậu.
Phong sửng sốt, anh nhất thời im lặng không nói được gì. Thấy biểu cảm của anh như vậy, thầy Cù lại tiếp tục cất giọng:
- Ba cậu đời này tích ác nghiệp quá lớn, nếu không biết tích đức, kiếp
sau ắt sẽ rất khổ. Tôi không biết rõ về chuyện của cô gái này nhưng phàm là con người, làm cái gì cũng được nhưng đặc biệt là không được giết
người. Huống hồ chi kẻ này quá ác, hại con gái người ta đến chết biến
thành vong hồn rồi mà vẫn không chịu buông tha. Người chết thì còn gì
thê thảm hơn khi thân xác không được toàn vẹn, một nửa bị giam cầm, một
nữa thải ngoài đồng ngoài ruộng... thuật ly xác này quá độc đi... quả
báo là không thể thoát được đâu.
Dừng một vài giây, thầy Cù lại tiếp tục nói:
- Lão Tam khi nãy cậu gặp chính là thầy pháp tu luyện theo con đường hắc đạo, chuyên nhận làm những trận pháp yểm hồn, ly hồn. Cô gái ở căn
phòng kia chính là bị lão ta bày trận hãm hại, một nửa hồn phách bị nhốt ở căn phòng kia, nửa còn lại thì vất vưởng vô định rãi rác ở ngoài
đồng. Hồn phách không toàn vẹn nên không thể xuất hiện ở dương gian,
cũng không thể nhận mệnh xuống âm phủ đầu thai, coi như là vĩnh viễn bị
giam cầm đến khi luyện thành quỷ nữ đầu đỏ thì thôi. Cũng may là cô gái
này tâm địa thuần lương, dù chết đi biến thành ma nhưng tâm địa không
ác, không mang lòng thù hận quá sâu. Vậy nên có là quỷ rồi thì cũng
không làm hại được ai, tồn tại ở dương gian mười năm nhưng không có thực lực, không cách nào tự thoát ra được...
Nói đến đây, thầy Cù lại thoáng thở dài cảm thán:
- Có đôi khi hiền lành quá cũng không phải là một điều tốt...
Phong lặng thinh trước những lời này của thầy Cù, anh bất giác cảm thấy
vừa lo sợ vừa mừng rỡ khi Nhiên có thể tỉnh lại bên cạnh anh. Lão Tam
kia quá độc ác, anh không dám tưởng tượng nếu thầy Cù không đến kịp...
vậy thì cô gái nhỏ của anh sẽ ra sao đây? Anh không dám tưởng tượng,
thật sự không dám tưởng tượng...
Như biết được nỗi lòng của Phong, thầy Cù lúc này mới lên tiếng trấn an anh:
- Cậu Phong yên tâm đi, cô gái này mệnh số lớn lắm, không dễ có chuyện
gì đâu. Sau lưng cô bé này còn có một vài vị rất cao siêu, cũng chính họ nhờ tôi đến đây lần này. Chứ nếu chỉ dựa vào may mắn, tôi nghĩ là cậu
không may mắn đến mức vừa đến tìm tôi một lần đã gặp được tôi ngay.
Bước đến vỗ nhè nhẹ lên đỉnh đầu Nhiên, thầy Cù nở nụ cười, vừa nói với Phong cũng như vừa nói với Nhiên.
- Phúc đức tích từ kiếp trước, kiếp này ắt sẽ được hưởng trọn. Không làm việc gì ác, trời cao ắt sẽ chở che!
.....................................
Đúng như những gì mà thầy Cù đã phán, hơn một giờ đồng hồ sau, Nhiên
hoàn toàn tỉnh táo bình thường trở lại. Việc đầu tiên cô làm sau khi
tỉnh táo là ăn cơm, Nhiên ăn một lúc ba chén cơm, hai chén canh, ăn
nhiều đến Phong cũng phải nể. Ăn uống no nê, Nhiên đánh một giấc đến
chiều, sau một giấc ngủ dài, cô gần như lấy lại hết sức lực đã mất,
trong người cảm thấy phấn khởi bừng bừng. Thế là tối hôm đó, cô kéo
Phong và vú Tư ở lại trong phòng, kể chuyện về Thanh Nga đến hơn nửa
đêm. Mãi đến khi nhìn thấy Phong ngáp ngắn ngáp dài, cô mới tha cho
Phong về phòng ngủ. Tội nghiệp cho thân anh, đã mất ngủ canh chừng cô
mấy đêm, giờ lại phải chiều theo ý cô không dám chống cự. Ai biểu anh
chiều cô quá làm gì, giờ có muốn than cũng không dám.
Tình hình của Nhiên đã ổn, các vị ở trong biệt thự muốn xuống thăm Nhiên nhưng Phong không đồng ý. Ở khu nhà sau được anh bố trí người canh giữ, nếu không phải là người được sắp xếp ở trong khu nhà này từ trước thì
sẽ không được phép đi vào. Cũng không biết những anh chàng vệ sỹ này
được Phong tuyển chọn từ đâu mà trông bọn họ cực kỳ chuyên nghiệp, đến
cả ông chủ Thượng cũng phải công nhận điều này. Đáng lý là ông chủ
Thượng có quyền ngăn cản Phong bày trận nhưng ở sau lưng Phong lúc này
là ông nội Lục đang ngầm chống lưng. Vậy nên ngoài ông nội Lục ra thì
không ai có quyền trách cứ Phong kể cả là ông chủ Thượng.
Còn về căn phòng kho ở cuối dãy, thầy Cù đã căn dặn rất kỹ là không cho
phép bất cứ ai mở cửa bước vào, kể cả là Nhiên hay là Phong. Thầy cũng
có nói, vì để giúp cho Thanh Nga thu gom đủ hồn phách, thầy phải đánh
một trận rất lớn với lão Tam. Bởi vì vậy, Phong tăng gấp ba lần số lượng vệ sỹ canh chừng, đến một con ruồi cũng không bay vào được.
Người nhà biệt thự Nguyễn Cao cực kỳ tò mò về hành tung kỳ lạ của cậu Cả dạo gần đây nhưng không một ai dám hỏi. Đến cả bà Hai là mẹ cậu Cả còn
không biết con trai mình đang làm gì nữa là...
..........................................
Trước mặt Phong lúc này là bà Cả và bà Hai, không có Nhiên cũng không có vợ chồng Cao Thiên. Cũng đã rất lâu rồi, Phong mới lại có dịp ngồi nói
chuyện như thế này với bà Cả. Vốn dĩ anh cũng không muốn phải ngồi xuống nói chuyện cùng với người phụ nữ này, nhưng trong chuyện của Thanh Nga
có liên quan đến mẹ anh, anh không thể nhắm mắt làm ngơ để cho mẹ mình
chịu khổ được. Thôi, coi như là thỏa hiệp một lần, sau này sẽ không có
chuyện như thế này xảy ra nữa.
Bà Cả cũng lờ mờ đoán ra được một vài chuyện, nhưng nhờ có sự khẩn
trương này của Phong thì bà mới dám chắc chắn là chuyện của Thanh Nga
năm đó đã bị phanh phui. Mà đúng như những gì bà Cả đã đoán, Phong đến
gặp bà ngày hôm nay là muốn cả bà và bà Hai mở lời nhận tội trước với
ông chủ Thượng.
Phong ngồi trên ghế, biểu cảm của anh cực kỳ nghiêm túc:
- Con đã suy nghĩ rất kỹ và lời đề nghị này cũng được coi như là lời yêu cầu. Dì và mẹ không có sự lựa chọn khác, không thể để thầy Cù cho gọi
Thanh Nga lên để vạch mặt hai người được. Bà Hạ chắc chắn là không thể
thoát tội, còn về hai người có qua được cơn bão lần này không... tự hai
người suy tính.
Dừng vài giây, anh lúc này nhìn thẳng vào gương mặt không biến sắc của bà Cả, anh nói:
- Mẹ con đồng ý hay không đồng ý thì con vẫn bắt mẹ con đến trước mặt ba nhận tội. Nhờ vào sự thành khẩn, nhờ thêm vào lời nói của con... con
nghĩ là ba sẽ bỏ qua cho mẹ con chuyện lần này. Còn dì Cả... dì có muốn
theo hay không thì dì cứ suy nghĩ, con cũng tin là dì không phải người
hồ đồ, dì hiểu ý của con chứ?
Bà Cả sống bao nhiêu năm trên đời, làm sao bà không hiểu được ý tứ này
của Phong. Mặc dù thái độ của anh không mấy tôn trọng bà nhưng những gì
anh nói là hoàn toàn không sai. Phong không phải kiểu người bao che cố
chấp, anh đã nói như vậy thì chắc chắn là anh sẽ làm đúng y như vậy. Đến cả mẹ anh mà anh vẫn không cố tình bao che, vậy thì một mụ dì ghẻ như
bà có là gì? Nếu lần này bà không nghe theo anh, vậy thì bà chỉ có đường thân bại danh liệt mà thôi...
Suy nghĩ thử xem, bà có được cái gì trong suốt mấy chục năm qua? Tình
yêu của chồng không có, địa vị con cái lại càng không. Nếu lần này bà
ngã ngựa, vậy thì rất có thể cả đời này bà sẽ không thể nào đứng dậy
nổi. Nhưng còn mẹ con Cao Phong thì khác, Ngọc Trà có được tình yêu của
chồng bà, Cao Phong thì vốn đã có được địa vị rất lớn trong giàn con
cháu họ Nguyễn. Được, bà sẽ nghe theo sự sắp xếp của Phong, chẳng phải
ông bà ta thường hay nói... kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt hay sao? Bà không muốn là người ngã ngựa đầu tiên, ít ra có chết... bà cũng phải kéo tất cả xuống cùng, kể cả là bà Tư Thu Phụng!
Sau chốc lát suy nghĩ, bà Cả vờ ra vẻ hối lỗi, bà dịu giọng nói với Phong:
- Chuyện năm đó... là dì sai... dì nóng giận quá nên hồ đồ... dì thật sự hối hận rồi. Bây giờ dì chỉ muốn đến xin lỗi ba con, xin lỗi trước mộ
của Thanh Nga. Dì và mẹ con cũng đã già rồi... hy vọng con có thể giúp
dì và mẹ con chuyện này... dì thật lòng cảm ơn con.
Phong nghe được những lời này từ phía bà Cả, tảng đá nặng cuối cùng
trong lòng anh cũng có thể trút xuống. Anh đến đây tìm bà Cả cũng là có
lý do, chứ nếu như tự thân anh có thể bảo lãnh được cho mẹ anh, vậy thì
anh đã mặc sự sống chết của bà ta rồi. Ân oán của mẹ anh và bà Cả là
không nhỏ, trước kia hãm hại lẫn nhau là không ít, đến cả anh cũng từng
bị hại đến xuýt chết. Vậy nên sẽ không bao giờ có chuyện anh rảnh rỗi lo lắng cho an nguy của bà Cả, thậm chí là đến Cao Thiên anh cũng không
muốn xem là anh em. Anh cố tình chiêu gọi bà Cả về phe anh lần này, mục
đích chính là vì muốn giảm bớt tội cho mẹ anh. Anh biết ba anh không
thích bà Cả, nếu một tội mà có cả hai người cùng gánh, vậy thì khả năng
mẹ anh chịu tội sẽ giảm đi rất nhiều. Ba anh yêu mẹ anh là sự thật, ông
chắc chắn sẽ nương tay với mẹ anh hơn... anh tin chắc là như vậy.
Sau khi đã đi đến thống nhất cuối cùng, cả ba người cùng quyết định sáng ngày mai sẽ nói hết mọi chuyện. Bà Cả đã tính, đầu tiên là bà và bà Hai sẽ nhận tội trước, sau khi xin tội đâu đó xong xuôi thì mới khui chuyện của bà Ba Hạ ra để nói. Tất nhiên, cách làm này rõ ràng là rất khôn
ngoan, đến Phong cũng phải thán phục bà ấy một vài điểm. Đúng là con
người giỏi mưu tính, đến cả xin tội cũng mưu tính nhiều đến như vậy, cố
gắng giảm đi mức thiệt hại của bản thân mình xuống thấp nhất có thể. Bảo sao bà Cả lại được gọi là bà Cả, là người yên ổn ngồi trên cái ghế
quyền quý này lâu đến như vậy.
Khâm phục!
.........................................
Nhiên đợi Phong ở dưới sân sau, vừa thấy anh đi xuống, cô đã chạy nhanh đến kéo tay anh, cô hỏi:
- Mọi chuyện sao rồi anh?
Phong nhạt giọng:
- Ngày mai hai người họ sẽ nhận tội, mọi chuyện nên kết thúc được rồi.
Nhiên cảm thán một câu:
- Ây chà, cuối cùng thì cũng chịu nhận tội, không uổng công bọn mình cực khổ nhiều như vậy...
Phong gật gật đầu, anh kéo Nhiên đi vào trong khu nhà sau, giọng anh rất trầm:
- Vẫn còn một chuyện chưa giải quyết được, anh chỉ sợ bọn mình không kịp tìm ra con của Thanh Nga trước khi cô ta được lệnh đi đầu thai. Dù sao
thì mục đích của Thanh Nga là tìm con, cô ấy cũng đâu có muốn trả thù
đám người kia.
Nhiên gật gù, cô cũng rầu rĩ theo:
- Em cũng đang lo đây, vụ tìm con này cứ như mò kim đáy bể ấy anh, em... ấy cu Bắp... em đi đâu đây? Ai cho em tới đây?
Nhiên nói chưa hết câu thì đột nhiên cô nhìn thấy cu Bắp đang lấp ló sau thân cây cảnh ở gần sát phòng của cô. Nghe tiếng cô gọi, cu cậu định bỏ chạy thì bị Nhiên chạy theo túm được. Nhìn thấy có cả Phong, mặt mày cu cậu xanh tái không còn giọt máu vì sợ hãi, cu cậu run run nói đến lấp
bấp không tròn chữ:
- Em... em... em không có rình trộm... cô thả em ra đi... em chỉ chạy chơi trong vườn thôi.
Nhiên cười cười, cô nói với cu Bắp:
- Chứ cô có nói là em rình trộm cái gì đâu, nhóc con không có làm sao lại sợ bỏ chạy hả?
Phong thì không giống Nhiên, anh đi đến gần cu Bắp, trực tiếp hỏi chuyện:
- Cu Bắp, em rình mò ở đây làm gì? Có nói thật không hay để anh bắt em trói lại?
Cu Bắp bị doạ muốn khóc, cu cậu run rẩy, nước mắt như muốn ứa ra:
- Em... em xin lỗi anh Cả. Em... em sai rồi... em tò mò... em muốn tới phòng kho coi thử...
Phong nhíu mày, giọng anh gằn lên đầy thị uy:
- Em là con nít, em tới đó làm gì? Anh đã ra lệnh không cho bất cứ ai
đến đó, vậy mà em còn cố tình không nghe. Em có tin anh đưa em đến gặp
ba hay không?
Cu Bắp khóc thật rồi, nước mắt chảy giàn dụa, cu cậu sợ đến muốn ngã quỵ, lật đật khai hết sự thật.
- Anh Cả tha cho em, ba phạt em ngủ ở phòng thờ... em sợ lắm. Tại mẹ
em... mẹ em muốn em xuống coi thử ở phòng kho có cái gì... là mẹ em biểu em vậy mà... em không cố ý đâu... anh Cả đừng mách ba... đừng mách ba
nha... nha anh.
Phong và Nhiên đưa mắt nhìn nhau, mặc dù không ai nói ra nhưng tự trong lòng mỗi người đều ngầm loé lên một ý nghĩ táo bạo...
Ây, xem ra... bà Tư Phụng cũng là có tật mà giật mình đây!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT