Ở quầy pha chế, Cố Dư đang cười nói với một khách
nam, vừa nghe tiếng cạch cửa mở ra, hắn lập tức thấy Ngôn Cách xuất
hiện, hôm nay cô mặc một chiếc váy dài tới mắt cá chân, cổ áo chữ V được may viền ren đơn giản, cái hắn nhận ra cô khác lạ chính là bình thường
cô không trang điểm, nhiều lắm là chỉ tô miếng son môi tươi tắn nhưng
hôm nay cô lại trang điểm đặc biệt quyến rũ, mí mắt kéo dài làm đôi mắt
vốn to tròn trở nên hơi xếch lên tà mị, mỗi một cái liếc mắt đều làm
người khác ngứa ngáy.
Ngôn Cách kiêu ngạo sải bước chân tới đứng
trước mặt “anh bạn trai lớn tuổi” của mình, cô chống một tay lên cằm,
một tay thì xoắn xoắn nghịch lọn tóc, hé môi nở một nụ cười yêu kiều,
giọng điệu trong vắt: “Thế nào? Có phải là tự hào lắm không nha?”
Cố Dư mặt không đổi sắc, nghe cô hỏi chỉ đưa mắt nhìn cô, dựa vào bàn phía sau lưng, một tay chống hông một tay chống lên bàn, hé miệng ung dung
cười hỏi: “Em nói anh nên tự hào cái gì??”
Ngôn Cách đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài đen mượt của mình, cô hếch cằm giọng điệu vô cùng tự
tin: “Thấy em đẹp xuất sắc như vậy có phải là tự hào lắm không á.”
Theo động tác của cô, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh trắng ngần, cổ áo thoạt nhìn có chút hơi lộ, Cố Dư khoanh tay lại trước ngực, một bộ dáng ung
dung thỏa mái, chỉ có ánh mắt quét tới quét lui trên người cô, sau đó
dừng lại trước cổ áo, hắn cười khẩy một cái châm chọc, dùng giọng điệu
bất cần nói: “Đúng là rất đẹp, nhưng lần sau em mặc nhớ xem lại cổ áo.”
Ngôn Cách theo ánh mắt hắn nhìn xuống, thấy cổ áo khoét chữ V cũng không sâu lắm, đều không có bị lộ cái gì nha, ánh mắt cô đưa sang nhìn hắn, sau
đó cười vô cùng bỉ ổi: “Có phải là chú ghen đúng không nha, nên là không thích em mặc đồ hở.”
Ái chà, không nhìn ra chú cũng là người thích chiếm hữu vậy nha, ai ôi, quả nhiên là yêu cô sinh mù quáng mà!
Cố Dư nhìn gương mặt cô rất vui vẻ nhưng giả vờ tỏ ra bất đắc dĩ thì không khỏi bật cười ha hả, cô nhóc này nhất định lại tự luyến một mình rồi,
đảm bảo cô đang nghĩ hắn say mê cô đến cuồng, nếu không phải hắn liền đi đầu xuống đất cho xem.
Nhìn Cố Dư cười ngặt nghẽo, người đổ
ngược đổ xuôi, cô tỏ vẻ mình không hiểu hắn đang cười cái quái gì, làm
sao mà đang nói chuyện lại bỗng dưng cười như điên thế kia? Cô cảm thấy
càng ngày hắn không được bình thường như trước.
Cố Dư lau lau
khóe mắt, hắn lại cười ngả ngớn châm chọc nhìn cô nói: “Em nhìn váy này
là dành cho Cup C – D, em Cup A thì mặc làm gì, nhìn không rõ cái gì
hết nha.”
“…” Ngôn Cách triệt để câm nín, ánh mắt trừng lớn tới
mức muốn rớt con mắt ra ngoài, gò má dần dần đỏ ửng, giống nhu hai rặng
mây hồng nổi lên, miệng cô mấp máy nhưng không thốt ra được nửa chữ.
Thật ra dáng người của Ngôn Cách không tính là tệ, nhìn qua cũng rất chuẩn
đó, nhưng dù sao cô cũng mới mười tám tuổi, còn chưa phát triển hết nên
còn mang nét rất non nớt, không phải giống như mấy đứa con gái kia mặt
học sinh mà thân hình phụ huynh. Hôm nay cô cố tình ăn diện để cho Cố Dư khen, không ngờ bản thân bị hắn quật cho tơi tả mà không phản kháng
được chút nào, tên khốn này cũng quá vô liểm sỉ rồi a!!! Size ngực con
gái mà hắn còn rõ hơn cả cô là như thế nào hả?!!!!
Cố Dư nắm lấy
ngón trỏ của cô đang chỉ thẳng vào mặt mình, sau đó trở tay cầm cả bàn
tay cô trong lòng tay mình, hắn cười xấu xa hai tiếng, còn không quên
châm giàu vào lửa: “Nào nào, đừng tức giận, thật ra cup A cũng không đến nỗi nào mà.”
Ngôn Cách nhìn bàn tay hoàn mỹ gần ngay trước mắt,
nghe lời hắn nói lập tức hung hăng liếc hắn một cái, vẻ mặt thoáng dịu
đi, may cho chú là còn biết an ủi tôi, bằng không tôi nhất định sẽ liều
chết với chú!
Ngay sau đó, Cố Dư vẫn cười như cũ, chỉ là giọng
nói như hâm mộ, lại pha chút ít mỉa mai: “Ít nhất em vẫn còn lớn hơn của anh nha~”
Ngôn Cách trong nháy mắt tối sầm mặt: “…”
………
Khi Tô Phi mới được “nắn bóp” vừa bước vào phòng kính, lập tức nghe được
tiếng kinh hô của Cố Dư, cậu lập tức quăng cơn oán giận lên chín tầng
may, chạy bịch bịch vào như một cơn gió, cảnh giác la lên: “Có chuyện gì vậy? Đứa nào phá rối?!!!”
Dùng mắt lia một vòng cũng không thấy
“thủ phạm gây rối” chỗ nào, chỉ có một người khách đang ngồi cười nắc nẻ ở đó, cậu nhìn thoáng qua thấy một cô gái đang bị Cố Dư xách lên như gà con, nhìn rõ đối phương là ai cậu liền tỏ vẻ khó hiểu: “Ngôn Cách à, em làm gì mà bị xách lên như gà vậy?”
“Mẹ kiếp, chú bỏ em xuống ngay, chú dám làm em mất mặt em cắn chú một cái thì có gì sai hảaaaaaaa?”
Cố Dư nghiến răng ken két, vẻ mặt như muốn ăn sống cô, hắn chỉ chhir vào
chóp mũi cô, hung hăng mắng: “ Em là họ hàng với chó hả? Cắn ngay dú anh lại còn dám lớn lối, em chán sống rồi phải không????”
Mẹ nó, Cố
Dư không ngờ con nhóc này lại thật sự ra tay cắn hắn, à không ra miệng
cắn hắn chứ, đã vậy còn cắn ngay ngực nghiến thật mạnh, hiện tại hạt đậu nhỏ vẫn còn cảm giác tê tê xót xót đây này!! Cô là chó hử?!!!!
Ngôn Cách giãy dụa, vung tay loạn xạ, cô không hề thấp nhưng đứng cạnh Cố Dư lại giống như cô bé tí hon cạnh người khổng lồ, hắn nắm lấy gáy áo cô
đằng sau, cô không dám giật ra sợ váy sẽ bị kéo lên thì lộ mất a!!!! Tên khốn này mỉa mai châm chọc cô đã đời, cô cắn hắn một cái thì làm sao
hả, cô còn muốn cắn thêm một chục cái mới hả giận được đó!!!!!
“Chú bắt nạt em!!!! Rõ ràng là chú cà khịa em!!!” Ngôn Cách la oang oang,
giọng cô rát trong, nhưng ở trong cái không gian kín thế này người ngoài kia chẳng nghe thấy gì, chỉ thấy cô đang giãy dụa.
Tô Phi có
chút ngờ ngợ, nhìn Cố Dư xong lại nhìn cô nhóc, cứ thể đảo qua đảo lại,
hình như cậu biết tên này thay đổi chỗ nào rồi, cậu thử mở miệng chen
ngang: “ Cái đó….hai người bên nhau rồi à?”
Ngôn Cách tức giận vung vẩy, cô chối phăng ngay lập tức: “Ai mà thèm chú ấy!!!!!”
Cố Dư bị chọc tức đến bật cười, trêu chọc dụ dỗ hắn xong lại còn dám ghét bỏ hắn???? Cái con nhóc này!!!!!
“Em thèm chứ ai, bây giờ cả cái chỗ này ai cũng biết em thèm anh đến cỡ
nào! Lại còn dám chối bỏ? hừ.” Dứt lời hắn lập tức vươn tay nhéo lấy cái mũi nhỏ nhắn của cô, làm cô đau đến la oai oái, thật ra hắn không hề
dùng sức, cô rõ ràng là làm màu!
“ á, á thả em ra mau, Cố Dư!!!! Mau thả bản tiểu thư, ai ai ai đau đau đau.” Ngôn Cách dùng vẻ mặt ai oán hét rầm trời.
Tô Phi lúc này chưa kịp phản ứng: “…”
Cố Dư quen Ngôn Cách rồi? Đã đồng ý rồi? Thế là hắn đã có bạn gái???? Really?????????
Tô Phi nhìn hai người kia đang làm trò con bò với nhau, mãi vẫn không thể
tin được, cái tên này rõ ràng ban đầu còn chối đây đẩy, thế quái nào bây giờ lại đổi ý rồi nha?? Hắn có nghĩ tới việc mình “không được” cái kia
không a? Còn chưa chữa trị được mà, thế thì khác nào hại Ngôn Cách đâu
a??????
“ A Phi, kệ cậu ta đi, mau lại đây uống cùng anh nào, lâu lắm rồi mới gặp lại chú mày đấy.” Người khách nãy giờ ngồi cười kia
bỗng nhiên vỗ vai Tô Phi, lôi kéo tới bên cạnh, ép cậu ngồi xuống.
Tô Phi lúc này mới giật mình thoát khỏi suy nghĩ bạn thân mình bị yếu sinh lý, cậu thấy rõ người trước mặt, lập tức mừng rỡ kêu lên thành tiếng:
“Giang ca!!! Anh đến lúc nào nha, lại không gọi em a!!!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT