Cố Dư đang nhây với Ngôn Cách, nghe Tô Phi nói liền ngả ngớn đáp lại: “Anh ấy có gọi nhưng tao không cho đấy, mày vừa ồn vừa lắm chuyện, gọi ra làm gì?”

“Má mày, tao liều mạng với mày!!” Tô Phi thiếu điều đang muốn phi lên cùng Ngôn Cách quần ẩu tên khốn này, lại bị Giang Túc ngồi bên túm lại, cậu đành căm phẫn trừng mắt nhìn hắn.

Giang Túc năm nay hai mươi chín tuổi, là một người đàn ông rất xinh đẹp, vì sao phải dùng từ xinh đẹp? Bởi vì gương mặt của anh không một từ nào diễn tả hết được, phải nói ngoại hình đáng mười trên mười, ánh mắt không tà mị như Cố Dư, lại mang nét lạnh lùng sắc bén, khí chất trên người cũng không tầm thường, mỗi cử chỉ đều tỏa ra một loại áp bức khó thở, thậm chí ngay lúc này anh đang cười vẫn không thể nào làm tan vẻ băng hàn tụ ở ấn đường, mà càng làm cho gương mặt xinh đẹp có phần hung dữ.

Ngôn Cách nhìn vài lần người này, cô thấy anh ta rất quen nhưng lại chẳng biết gặp chỗ nào, chỉ biết lặng lẽ ngồi bên cạnh Cố Dư hóng hớt bọn họ nói chuyện phiếm, cô cảm nhận được Cố Dư và Tô Phi rất kính trọng người này, tùy rằng cách ba người nói chuyện như ba anh em trong nhà.

“ Giang ca, lần này anh ghé thành phố A là có việc ạ?” Tô Phi tò mò nhìn người đàn ông hỏi, bình thường anh ấy rất bận, kho mà có thể gặp mặt được, cũng gần hai năm rồi cậu chưa gặp lại anh ấy.

Giang Túc châm một điếu thuốc ngậm vào miệng: “Hút thuốc được không??”

Ngôn Cách: “…”

Cố Dư và Tô Phi cũng câm nín gật gật đầu, Giang ca à, anh châm thuốc hút rồi mới hỏi thì có thấy hơi muộn không hả?? Bọn em dám lắc đầu nói không à???

Giang Túc lia mắt nhìn sang Ngôn Cách, anh ta mỉm cười một cái, sau đó rítmoojt hơi thuốc, nhàn nhã nhả khói, còn không quên cảm thán, gương mặt yêu nghiệt càng thêm lôi cuốn: “Ái chà, mới mấy năm không gặp, A Phi thì sắp làm cha, Tiểu Cố thì cũng đã có bạn gái nha, chậc chậc.”

Tô Phi ngượng ngùng cười gãi gãi đầu, mồm miệng lanh lợi nói: “Giang ca cứ chọc bọn em làm gì, anh cũng đã có vợ chưa cưới rồi còn gì nha, anh định lúc nào mới cho bọn em làm phù rể nha.”

Ngón tay đang cầm thuốc của Giang Túc khựng lại một chút, sau đó hé miệng cười: “Anh không tính cưới cô ấy nữa.”

Ba người đồng loạt nhìn qua anh, Ngôn Cách lúc này chợt nhớ ra cái người gọi là Giang ca trong miệng hai người này chính là CEO chuỗi hệ thống lập trình điện tử toàn cầu – Giang Túc! Cô nhớ rõ như vậy là vì ba mẹ cô thỉnh thoảng nhắc đến người này, ngoài ra bốn năm trước anh ta còn đính hôn với Tô Giai Ý – đại tiểu thư Tô gia – một gia tộc tài phiệt lâu đời, hồi đó vụ đính hôn còn được tung hô lan ruyền ầm ĩ, ai ai cũng biết tới vị thái tuế này! Ngay cả mẹ cô cũng bảo bội phục một tiểu bối như vậy!!! Thế mà bây giờ cô lại có cơ hội nhìn người thật a!!

Tô Phi kinh ngạc bật thốt ra: “Tại sao nha? Không phải hồi đó anh bảo cô ấy rất phù hợp với anh à?”

“Anh tự dưng không thích phụ nữ nữa thôi.” Giang túc hời hợt nói.

Cố Dư liếm liếm môi, vẫn cười lưu manh như cũ, nhưng giọng nói đàng hoàng hơn ngày thường rất nhiều: “Không lẽ anh thích đàn ông à?”

Im lặng.

Cố Dư tỏ vẻ không biết mình làm gì sai: “Ủa? Sao mọi người nhìn em??”

Ngôn Cách cạn lời, bạn trai của cô đúng là rất biết cách chọc giận người khác a!!!

Tô Phi cũng thầm mặc niệm cho thằng bạn thân, mày quen Giang ca lâu nay có thấy anh ấy dễ chọc không hả? Lại còn nói bậy nói bạ cái gì thế không biết.

Vốn tưởng Giang Túc sẽ nổi giận, ai ngờ anh ta thở dài một hơi dà thườn thượt, giọng có chút rầu rĩ: “ ừm, nhưng mà người ta không thích anh.”

“!!!”

Ba người kia như bị ném quả bom vào mặt nổ đùng đùng, kinh ngạc nhìn Giang Túc. Cố Dư và Tô Phi kinh ngạc là vì trước giờ Giang ca rất ghét việc mấy thằng con trai qua lại với nhau, bọn hắn còn nhớ hồi đi học có thằng nhóc không biết sóng chết tìm Giang ca tỏ tình trước toàn trường, ôi mẹ ơi, lúc đó nếu không phải đám người bọn họ ngăn lại thì có khi anh ấy thật sự giết tên nhóc kia mất rồi đấy, thế mà bây giờ anh ấy lại thích đàn ông? Đã vậy còn bị người ta lạnh nhạt phũ phàng, cái này có phải la bị nghiệp quật không????

Ngôn Cách kinh ngạc là vì cô không ngờ người đàn ông đại danh đỉnh đỉnh này lại là gay á, nghe mợi người từng nói hắn là người lạnh nhạt không gần sắc dục, với ợ chưa cưới cũng rất ân cần, hai người ân ái vô cùng, thế quái nào bây giờ lại đột nhiên nói thích người khác, còn là một người đàn ông??? Thật ra cô cũng thấy chẳng có gì khác lạ cả, nhưng mà xảy ra với một người như Giang Túc thì đúng là không kinh hãi không được mà.

Giang Túc không thèm để ý đến vẻ mặt của bọn họ, anh ta chỉ chỉ vào Ngôn Cách: “Tiểu Cố, con nhoc này đã đủ mười tám chưa đấy, anh không muốn phải vào tù thăm chú đâu đấy.”

Ngôn Cách bị điểm danh, cô cúi đầu nhìn bản thân, thầm nghĩ ăn mặc như thế này mà anh ta không nhìn ra cô đã đủ tuổi hay chưa à? Không lẽ cô đúng như Cố Dư nói, cô còn tơ quá ư??? Móa nó đừng có ai cũng nghĩ cô là trẻ chưa thành niên được không hả? Cô sẽ giận thật đấy!!!

Nhìn vẻ mặt tức giận đến nghẹn đỏ mặt mà không làm được gì của cô nhóc bên cạnh, Cố Dư cười vui vẻ, bỗng dưng vươn tay nhéo nhéo một bên má của cô, hắn từ tốn trả lời: “Giang ca yên tâm, nhóc con mới qua sinh nhật mười tám tuổi rồi, nếu có vào thì chắc vì chuyện khác thôi à.”

Tô Phi chêm lời: “Tao mạnh dạng đoàn mày giết người cướp của!”

Giang Túc mặt đen thui, liếc Tô Phi một cái, cười gằn: “Cái miệng của chú rất thúi đấy nhé, đừnng có trù ẻo bậy bạ!”

Tô Phi tức thì câm miệng, hóa ra chuyện đó Giang ca vẫn chưa quên, vậy mà cậu cứ nghĩ đã qua nhiều năm như vậy rồi anh ấy sẽ không nhớ đâu, ặc, không nghĩ tới anh ấy cũng thù dai y như tên Cố Dư kia a!!!!

Giang Túc mà biết suy nghĩ của cậu lúc này, đảm bảo sẽ cho cậu biết thế nà mới gọi là thù dài!

Chuyện là năm đó trong lúc tụ tập, cả đám toàn con trai bàn luận chuyện tình cảm trai gái, đám đàn em lúc đó cứ trêu chọc Giang Túc có sức hút với mỹ nữ các kiểu, con gái trong trường ai ai cũng mê anh như điếu đổ, Tô Phi lúc đó vui mồm vui miệng bảo một câu “Có khi Giang ca còn được con trai tỏ tình ấy cứ”, ai cũng chỉ cười ha ha phụ họa, ngay cả Giang Túc cũng chẳng để tâm bao nhiêu. Ai mà ngờ sáng hôm sau trong lúc toàn trường tập hợp đầu giờ, liền có nam sinh cầm mic tỏ tình với anh thật.

Sự tích mỏ quạ của Tô Phi cứ thế được ghi nhận đến tận bây giờ.

“ Được rồi, anh ở đây mấy ngày có việc, hôm nào rảnh anh sẽ mời mấy đứa đi ăn sau, đến lúc đó cô bé nè nhớ đi cho vui nhé, ha ha.” Nói xong Giang Túc đưng dậy phủi phủi áo vest, khóe miệng còn ngậm điếu thuộc xì gà thượng hạng, đôi mắt màu hổ phách như ánh lên tia sáng thu hút người nhìn.

“Vâng, bọn em lúc nào cũng rảnh, anh cứ làm việc đi.” Tô Phi cười hì hì.

Tô Phi và Cố Dưa đi theo ra đến tận cửa quán, tới lúc Giang Túc leo lên xe ô tô gần đó mới dừng lại, ai ngờ anh ta quay đầu nhìn Cố Dư, nở một nụ cười thần bí: “Lần này anh đến đây vô tình gặp được một người, cậu nghỉ là ai hả Tiểu Cố? Ha ha ha.”

Sau đó lái xe đi mất hút, để lại hai người đang ngẩn ngơ đứng đó, Tô Phi cau mày lại, tò mò hỏi: “Anh ấy đang nhắc đến ai vậy mày??”

Cố Dư thu hồi lại biểu tình, hắn cười: “Chắc là Uông Hiểu Phù!”

Ngôn Cách đúng lúc xuất hiện phía sau, cô ôm lấy cánh tay Cố Dư đưa mắt nhìn nhìn xung quanh: “Anh ta đi rồi à, đúng là một tên khó ưa, cái quái gì mà gọi tôi là cô bé chứ, may mắn bản tiểu thư tính tình tốt, bằng không nhất định sẽ cắn hắn! hừ!”

Đảm bảo người đi rồi Ngôn Cách mới dám mạnh miệng xổ ra một tràng ai oán, mẹ iếp, ai là cô bé hả, anh đừng tưởng anh già đầu rồi là muốn sỉ nhục cô sao cũng được nha, tức chết cô rồi!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play