Đừng nói người trong nghề như anh, dù là người thường cũng cảm nhận được sự đáng sợ và khủng bố của nó!

"Nhóc con, quỳ xuống cho tao!"

Bàn tay của hắn chụp thẳng xuống đầu Trần Đức như Thái Sơn giáng xuống hay một bàn tay bằng sắt nện thẳng xuống từ trên trời.

"Ầm!"

Giây tiếp theo, bàn tay của Cổ Lâm đã đập xuống đỉnh đầu Trần Đức.

Mọi người đều có thể cảm giác được không gian cũng phải run rẩy vào thời khắc đó.

Thế nhưng, cảnh Trần Đức sẽ quỳ xuống trong tưởng tượng của mọi người cũng không xuất hiện.

Anh vẫn đứng sừng sững như núi, vững chắc như bàn thạch.

"Rắc!"

Cùng lúc đó, một tiếng gãy xương vang lên. Mọi người hoảng sợ phát hiện năm ngón tay đang đập xuống của Cổ Lâm đã biến hình, vặn thành một góc độ khó tin, rồi gãy!

Giống như năm ngón tay của hắn không phải đập lên đầu, mà là đập vào một tấm sắt vô cùng cứng rắn!

Cảnh tượng bất ngờ ấy khiến tất cả mọi người ngơ ngác.

Xảy... xảy ra chuyện gì thế?

Rốt cuộc là sao lại vậy?

Bản thân Cổ Lâm cũng hết sức hoảng sợ, không ngờ... mình lại chẳng thể đáng tan lớp phòng ngự của Trần Bát Hoang.

Cũng vì vậy nên hắn mới bị sức mạnh của mình dội ngược lại, đập nát năm ngón tay!

"Quỳ? Mày thích quỳ thế thì quỳ đi", 0,5 giây sau, Trần Đức chợt hành động. Anh nắm lấy cánh tay của Cổ Lâm, dùng sức vặn một cái.

"Rắc!"

Cánh tay kia lập tức vặn vẹo.

"Á á á!"

Cổ Lâm hét lên, đau đến nỗi da đầu tê dại, khóe mắt muốn nứt ra.

Bịch!

Cổ Lâm vô thức quỳ thật mạnh xuống đất.

Âm thanh ấy vừa vang dội lại châm chọc.

"Đồ vô tích sự, ngay cả một thằng ôn con nho nhỏ cũng không bắt được", mặt mày Cổ Thông Thiên lạnh tanh, khinh bỉ hai câu. Cùng lúc đó, hắn cũng ra tay.

Hắn không biết rút đâu ra một thanh kiếm màu tím đen vừa dài vừa mỏng, thân kiếm kêu ong ong điếc cả tai. Một luồng linh khí dập dờn quay quanh thân kiếm tạo ra từng đợt sóng gợn.

Thanh kiếm này giống như có linh hồn, reo lên réo rắt, tràn ngập sát khí và ma lực, bóng trắng trùng điệp, biến hóa kỳ lạ lượn lờ, không ngừng súc thế và súc lực.

"Nói ra sợ mọi người không tin, tôi... tôi nhìn thấy tia chớp màu đen...", trong đám người vây xem, có người như là thấy quỷ hoảng sợ lẩm bẩm.

"Tôi, tôi cũng nhìn thấy".

Không phải một mình anh ta, mà mọi người trong sân đều thấy được, trên thanh kiếm màu tím đen kia quả thật lóe lên tia chớp màu đen!

Đó là sự kết hợp giữa tia lửa và sát khí!

Điều này cần phải có bao nhiêu sức mạnh và linh khí mới làm được vậy? Võ giả cấp bậc như Đường Hiển Sinh cũng chẳng thể tượng tượng nổi có ai lại vung lên được một thanh kiếm như thế!

Tiêu Mạn Y, Lâm Dao, Miêu Tiểu Thanh cũng sợ ngây người, hoàn toàn không kịp tỏ vẻ gì thì một kiếm của Cổ Thông Thiên đã chém thẳng vào hai chân của Trần Dức!

Khi thanh trường kiếm màu tím đen ấy đến gần, tốc độ và sức mạnh cũng tăng lên thêm một cấp độ, vô số tia lửa chói mắt khiến người ta không mở mắt ra nổi.

"Trần Bát Hoang, mau tránh ra!", khuôn mặt Đường Hiển Sinh trở nên hết sức trắng bệch, kích động đến nỗi hô đầy đủ tên họ Trần Đức, nhắc nhở anh mau né đi.

Mức độ đáng sợ của Cổ Thông Thiên ít nhất cũng phải mạnh hơn Cổ Lâm gấp 10 lần!

Nhưng, Trần Đức lại như là sợ ngây người, ngơ ngác đứng tại chỗ, hoàn toàn không có ý định né tránh.

Cổ Thông Thiên và kiếm của hắn ngày càng áp sát.

0,5m.

10cm.

5cm.

...

Mắt thấy nó sắp chém tới, Lâm Dao, Tống Ngữ Yên, Hạ Thiên Tuyết đều không kiềm được nhắm chặt mắt lại. Các cô không muốn nhìn thấy cảnh Trần Đức phải quỳ xuống.

"Hoa hòe hoa sói ".

Đúng lúc này, giọng nói lạnh nhạt, hờ hững của Trần Đức chợt vang lên. Bốn chữ bâng quơ ấy bất ngờ như một cục đá rớt vào hồ nước lặng, bắn lên từng gợn sóng, tản ra xung quanh.

Cùng lúc đó, Trần Đức cũng giơ một ngón tay lên. Đó là một ngón trỏ thon dài, không tỳ vết, giống như một tia chớp, nhanh đến nỗi mắt thường không thể nhìn thấy được.

Khi thanh trường kiếm ấy như kéo theo sức mạnh ngàn quân chém xuống.

Đầu ngón tay anh và mũi kiếm của nó bỗng đụng vào nhau.

"Keng!"

Ngay lúc đó, một tiếng va chạm cực kỳ chói tai giữa kim loại với nhau như tiếng sấm nổ vang ngay trời mùa hè khiến người ta vô cùng khó chịu bỗng dưng vang lên.

Trước mắt bao người, ngón trỏ của Trần Đức và mũi kiếm hoàn toàn va chạm, cọ xát với nhau.

Rõ ràng có thể thấy được, thanh trường kiếm màu tím đen ấy giống như gặp phải một lực cản rất lớn, thân kiếm chợt cong, hình thành một đường vòng cung. Ngay sau đó, nó bỗng gãy thành từng đoạn.

Một chỉ, kiếm gãy!

Sau khi thanh trường kiếm màu tím đen ấy gãy, một chỉ kia cũng không dừng lại, mà là kéo theo tiếng xé gió và vô số linh khí cùng sức mạnh vẫn đâm về phía trước.

Khoảng khắc ấy, đầu óc Cổ Thông Thiên như trống rỗng, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, một luồng hơi thở chết chóc, hủy diệt, u ám không thể chống lại chợt bao phủ trên đỉnh đầu. Sắc mặt của hắn trở nên xám trắng, cực kỳ khó coi.

Có điều, ngay khi ngón tay kia chỉ còn cách trán của Cổ Thông Thiên chưa đến 0,0001mm thì mọi sức mạnh chợt biến mất, không còn sót lại chút gì.

Khi ngón tay kia đụng vào trán Cổ Thông Thiên thì bỗng trở nên mềm mại, không chút sức lực.

Dù là thế, cả người Cổ Thông Thiên cũng lạnh run như rơi vào hầm băng. Hắn cảm thấy làn da trên trán mình đau lên từng cơn, ngón tay kia như một cây đinh đóng thẳng vào giữa trán.

Giữa trán hắn đỏ bừng như dùng son môi bôi lên thành một nốt ruồi son, trông vừa kỳ lạ vừa buồn cười.

Cổ Thông Thiên biết, nếu không phải vào lúc quan trọng ấy, Trần Đức tan đi kha khá sức mạnh thì một ngón tay đó đã đủ để giết mình cả trăm, ngàn, chục ngàn lần!

Hắn - hội trưởng hiệp hội võ thuật Hoa Hạ lại không địch lại một chỉ của Trần Bát Hoang!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play