Không đợi Trần Đức lên tiếng, hắn tiếp tục nói: "Nể tình mày còn trẻ, vô tri và năm người đẹp sau lưng mày nên tao có thể xem những lời lúc nãy là do não mày có vấn đề, tao hỏi lại mày một lần nữa, những lời nói thiếu suy nghĩ đó có phải là nói với tao không?"
“Cậu Trần…nhanh lên, xin lỗi đi, bây giờ xin lỗi có lẽ vẫn còn kịp!”, hô hấp của Đường Hiển Sinh càng lúc càng trở nên gấp gáp, tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng bừng.
Ông ta lên tiếng thuyết phục Trần Bát Hoang là vì ông ta rất coi trọng anh, không muốn anh chết ở đây. Dù sao thì…tiềm lực của Trần Bát Hoang cũng quá khủng khiếp, đủ để gây ấn tượng với ông ta, khiến ông ta trân trọng tài năng của anh.
Nếu không, đối mặt với những người như Cổ Thông Thiên, Trần Đức sống hay chết, ông ta tuyệt đối sẽ không hề quan tâm.
Về việc Trần Đức có phải là đối thủ của Cổ Thông Thiên hay không, liệu anh có đủ năng lực để chống lại Cổ Thông Thiên hay không thì ông ta không hề nghĩ tới.
Bởi vì, theo quan điểm của ông ta, hai người hoàn toàn không thể so sánh được!
Cổ Thông Thiên là hội trưởng hiệp hội võ thuật Hoa Hạ!
Hơn nữa hắn đã ở vị trí này sáu, bảy năm rồi!
Nói cách khác, sáu bảy năm trước, hắn đã vượt qua Hàn Huyền Tông, vượt qua hầu hết những võ giả mà ông ta quen biết!
Hơn nữa, phía sau Cổ Thông Thiên còn tồn tại một nhà họ Cổ to lớn!
Tài nguyên võ giả mà nhà họ Cổ chiếm giữ, theo lời đồn của các võ giả thì phía chính phủ Hoa Hạ cũng không so được, những người đứng đầu quan chức Hoa Hạ hiện nay bởi vì nhờ sự ủng hộ của nhà họ Cổ năm đó nên mới có thể đi đến được vị trí như ngày hôm nay.
Còn Trần Đức là ai? Đến từ đâu?
Theo thông tin mà ông ta điều tra được, đối phương chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mồ côi đến từ nông thôn, một cô nhi lẻ loi bơ vơ từ nhỏ mà thôi!
Giữa hai người, có khả năng so sánh không?
Hoàn toàn không có!
Một đứa trẻ mồ côi lớn lên trong cô nhi viện có thể được như ngày hôm nay là chuyện không dễ dàng gì, tương lai sẽ rất có tiềm năng.
Ông ta muốn xem thử Trần Đức có thể đại diện cho giới thế tục đi đến đâu.
Vì vậy, ông ta không muốn Trần Đức chết.
“Cậu Trần, mau xin lỗi đi, xin lỗi cậu chủ Cổ, nhanh lên, trước khi cậu chủ Cổ tức giận!”, Đường Hiển Sinh căng thẳng đến nỗi có chút thất thố, khuôn mặt già nua đỏ bừng như sắp khóc đến nơi.
Ngược lại Cổ Thông Thiên lại cực kỳ hài lòng, kiêu ngạo nhìn chằm chằm Trần Đức, khóe miệng mang theo ý cười nhẹ, khinh thường tất cả mọi thứ.
“Ừm… những lời vừa rồi không phải là đang nói với anh đâu”, Đường Hiển Sinh vừa dứt lời thì Trần Đức liền lên tiếng.
Đột nhiên, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
May quá, may là Trần Bát Hoang không quá ngông cuồng, không quá ngu si.
Vào thời điểm quan trọng vẫn biết sợ, biết quay đầu.
Đường Hiển Sinh cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Haha…còn tưởng là trâu bò đến mức nào, không ngờ cũng như nhau cả, một tên ngốc vô dụng”, Cổ Lâm cười khẩy, mặc dù Trần Đức không phải đang xin lỗi hắn, nhưng hắn lại cảm thấy rất thoải mái, đắc ý.
Cổ Thông Thiên không nghĩ chuyện này có gì kỳ lạ cả, với thân phận và địa vị của hắn, một võ giả trong giới thế tục như Trần Bát Hoang, xin lỗi hắn là chuyện rất bình thường.
Chỉ có lão hồ ly Trương Thiên Dương và năm cô gái Tiêu Mạn Y, Lâm Dao, Tống Ngữ Yên, Miêu Hiểu Thanh, Hạ Thiên Tuyết là có chút sửng sốt, choáng váng, ngây người.
Ít nhiều gì bọn họ cũng đã trải qua một số chuyện với Trần Bát Hoang.
Càng hiểu người đàn ông này hơn.
Cứ như vậy mà xin lỗi sao?
Không hợp lý chút nào!
Chắc chắn là không phù hợp với tính cách của Trần Bát Hoang!
Quả nhiên, giây tiếp theo, Trần Đức lại lên tiếng: "Không phải tôi nói với anh, mà còn có tên thuộc hạ này của anh, Cổ Tinh Hoa, và toàn bộ nhà họ Cổ”.
"Nghe kỹ đây, tôi nói lại một lần nữa”.
"Các người đều là rác rưởi, thứ ngu xuẩn, chạy đến địa bàn của tôi ra oai tác quái trước mặt Trần Bát Hoang này, có phải các người ăn phải phân rồi không? Não bị úng nước rồi à? Muốn ông đây quỳ xuống, muốn cướp phụ nữ của ông đây? Các người là cái thá gì? Ông đây cướp phụ nữ của các người thì nghe còn được!”
Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt của Trần Đức, một nụ cười vui vẻ, tươi rói, thậm chí còn kiêu ngạo hơn Cổ Thông Thiên: "Cổ Thông Thiên, lời ông đây nói đã nghe rõ chưa? Nếu như không phục thì có thể xông lên đánh tôi, cắn tôi đi!"
Trần Đức tự nhận mình là một người rất có giáo dục, rất ít khi mắng chửi người khác, thậm chí ngay cả việc việc chửi thề cũng rất hiếm khi xảy ra.
Trừ khi không nhịn được, hai người Cổ Thông Thiên và Cổ Lâm thực sự quá ngu ngốc. Cổ Thông Thiên mạnh nhất nhưng ngay cả Linh Căn kỳ còn chưa đạt được, vậy mà lại dám chạy đến trước mặt anh huênh hoang ra vẻ, còn muốn cướp phụ nữ của anh.
Cái quái gì chứ?
Sau hàng loạt câu mắng chửi, Trần Đức không nói thêm nửa lời mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Cổ Thông Thiên, thấy sắc mặt của hắn chuyển từ bình tĩnh đến ngạc nhiên sang sửng sốt rồi xấu hổ sau đó là tức giận, anh cảm thấy rất buồn cười.
Xung quanh, bên trong và bên ngoài trung tâm Thế Kỷ, bất luận là ông trùm kinh doanh, nhân sĩ thuộc giới thượng lưu hay những người bình thường đứng bên ngoài quan sát cũng đều sững sờ.
Bọn họ nghĩ nát óc cũng không dám nghĩ đến chuyện Trần Bát Hoang sẽ mắng người như thế này!
Cả người Đường Hiển Sinh như bị đổ xi măng đông cứng lại tại chỗ, trái tim giống như bị người ta đạp mạnh một phát, run rẩy kịch liệt, một ngụm máu đỏ tươi lập tức phun ra.
“Cậu Trần…cậu…cậu đây là đang tự tìm đường chết!”, Đường Hiển Sinh kinh hãi, run rẩy, liên tục than thở.
Cũng chính khoảnh khắc đó, sắc mặt của Cổ Thông Thiên trở nên cực kỳ khó coi, u ám đến mức không thể u ám hơn.
Từ khi sinh ra cho đến giờ.
Từ trước đến nay chưa từng có ai dám mắng hắn như vậy, mặt hắn trắng bệch không còn một giọt máu, trong mắt lóe lên tia sáng.
Hắn nhìn chòng chọc về phía Trần Đức, sau ba hơi thở im lặng, lạnh lùng nói: "Cổ Lâm, khiến hắn quỳ xuống cho tôi”.
Vừa dứt lời, Cổ Lâm liền ra tay, thân hình ma mị giống như âm hồn, năm ngón tay uốn thành nắm, không gian bị năm ngón tay đó quét qua dường như bị biến dạng, cực kỳ khủng khiếp.
"Vù vù!"
Một trận gió mạnh mẽ thổi qua, tốc độ của Cổ Lâm quá nhanh, sức mạnh gần như trên ngàn cân tập hợp lại trong lòng bàn tay hắn.
Luồng sức mạnh này lan ra rất xa, những ông trùm đứng sau lưng Trần Đức cũng cảm thấy nguy hiểm và áp bức!
Đường Hiển Sinh gần như tuyệt vọng.
Cổ Lâm khinh thường nhìn Trần Đức, hắn chỉ dùng một tay, nhưng chỉ với một bàn tay đã khiến Đường Hiển Sinh cảm thấy bản thân như đang đối mặt với một ngọn núi lớn, không thể chống cự, không thể phản kháng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT