Giờ phút này, Đường Hiển Sinh và mấy người khác trong hiệp hội võ thuật tỉnh Hoa Bắc đều như sắp không thở nổi, hai chữ kinh ngạc đã không đủ để diễn tả tâm trạng của ông ta. Ông ta thở hổn hển, sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, hai mắt dại ra nhìn chằm chằm vào Trần Đức.
Sao lại... sao lại mạnh như thế được?
Khoảng cách Trần Đức đánh chết Hàn Huyền Tông và tiêu diệt nhà họ Hàn mới qua bao lâu? Lúc ấy, tuy Trần Đức khá mạnh, nhưng cũng chưa đạt tới trình độ như này!
Bây giờ, ngay cả Cổ Thông Thiên - hội trưởng hiệp hội võ thuật Hoa Hạ cũng không phải đối thủ của anh...
Đường Hiển Sinh mồm miệng đắng chát.
Ông ta thích chứng kiến thiên tài trưởng thành và vui khi thấy thế tục có thêm vài thiên tài.
Nhưng... như Trần Bát Hoang thì đã hoàn toàn không thể dùng hai chữ thiên tài để hình dung được vì anh quả thật không phải là người mà!
Lâm Dao, Tống Ngữ Yên, Hạ Thiên Tuyết, Miêu Tiểu Thanh, Tiêu Mạn Y đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không còn căng thẳng lo lắng nữa.
Mà những ông lớn và kẻ nắm quyền trong giới kinh doanh cũng im lặng, hoàn toàn không biết nên nói gì.
Tên Trần Bát Hoang này... đúng là sát tinh mà!
"Biết tại sao tao bỗng ngừng tay, không giết mày không?", trong sự yên tĩnh như chết ấy, Trần Đức bỗng mở miệng, chậm rì rì hỏi.
Cổ Thông Thiên đã sớm dại ra như một bức tượng ngây ra như phỗng đứng sững tại chỗ, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn mất đi khả năng tự hỏi, nên nào biết sao Trần Đức lại không giết mình?
Giờ phút này, trong đầu hắn chỉ còn ba chữ, tại sao chứ?
Tại sao Trần Bát Hoang lại mạnh như vậy? Chẳng phải anh chỉ là một võ giả trong thế tục thôi sao?
Hắn chưa từng coi võ giả trong thế tục ra gì.
Bởi vì ở trong mắt các gia tộc lánh đời, ba chữ giới thế tục đại biểu cho chữ yếu!
Giờ đây, hắn lại bị Trần Bát Hoang đánh bại chỉ bằng một ngón tay.
Một ngón tay đó!
Đây phải mạnh cỡ nào chứ?
Cổ Thông Thiên biết rõ, lần này mình đã đá phải ván sắt rồi.
Hơn 10 giây sau, Cổ Thông Thiên mới dần bình tĩnh lại, đáp: "Mày... không giết tao là vì kiêng kỵ anh trai và gia tộc tao đúng không?"
"Mày cũng coi trọng nhà mình quá đó", Trần Đức vẫn cười, nhếch mép nói: "Có hai lý do để tao không giết mày".
"Đầu tiên, mày về báo cho Cổ Tinh Hoa, Âu Dã Tư Linh chính là vợ chưa cưới của tao, sao? Không phục hả? Không phục thì đến cắn tao nè".
"Thứ hai, hôm nay là ngày quan trọng của thành phố Tần và tập đoàn dược Thiên Vũ. Thế nên, tao không muốn mày chết. Có điều..."
Trần Đức chợt đổi giọng nói: "Tao hỏi mày, có phải ban nãy mày nói rằng nếu mình là Cổ Tinh Hoa thì sẽ chặt đứt của quý của tao đúng không?"
Anh vừa nói ra câu đó, Cổ Thông Thiên bỗng giật bắn mình, dường như nghĩ tới điều gì đó, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi, vô thức quát lên: "Trần Bát Hoang, mày... mày dám!"
"Bốp!"
Trần Đức không đáp, mà dùng hành động để trả lời hắn mình có dám hay không. Anh giơ chân đá thẳng vào dưới háng Cổ Thông Thiên.
Thoáng chốc, cơ thể Cổ Thông Thiên giống như một viên đạn bay ngược ra ngoài hơn 10m. Khi rớt xuống đất thì hết sức chật vật, gần như không đứng dậy nổi.
Dưới háng xuất hiện vết máu.
"Á!"
Cổ Thông Thiên hét thảm, hắn cuộn tròn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dù hắn là một gã võ giả cũng không chịu nổi cơn đau thấu tim như vậy.
Cánh đàn ông có mặt ở đây thấy cảnh đó thì không khỏi hít ngược một hơi, rồi vô thức kẹp chặt hai chân.
Cổ Lâm quỳ rạp bên cạnh hoảng sợ, trong đôi con ngươi tràn ngập vẻ khó tin.
Hắn không thể tưởng tượng nổi trong giới thế tục lại có người dám ra tay với nhà họ Cổ!
Đây... quả thật là một chuyện hết sức vớ vẩn!
Trần Bát Hoang điên rồi hả?
Đúng lúc này, ánh mắt Trần Đức bỗng chuyển lên người hắn.
Cùng lúc đó, Cổ Lâm cũng không dám nhúc nhích mảy may dù là cơ thể hay suy nghĩ, đầu óc chợt trống rỗng như một bức tượng, cứng ngắc quỳ ở nơi đó.
"Chẳng phải mày thích nói bằng micro để mọi người cùng nghe được sao?", Trần Đức nhặt micro đã sớm rớt trên mặt đất lên đưa cho hắn: "Nào, phát biểu cảm tưởng lúc này của mày đi".
Cổ Lâm muốn khóc.
Khi đối mặt với Trần Bát Hoang, hắn cảm thấy hết sức bất lực. Rõ ràng muốn cãi lại, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt như điêu khắc và hai tròng mắt thâm thúy của anh bèn nghĩ đến kết quả của Cổ Thông Thiên, nên cũng chẳng dám có ý kiến gì.
"Tôi... tôi sai rồi, cậu Trần, xin lỗi cậu rất nhiều!", Cổ Lâm cắn răng lớn tiếng nói vào micro.
"Xin lỗi nhiều?", Trần Đức có hơi khó hiểu: "Ý anh là sao? Giải thích cái gọi là xin lỗi nhiều coi".
"Xin lỗi nhiều chính là... chính là...", Cổ Lâm nghiến răng, mặc kệ tất cả, ầng ậng nước mắt nói: "Chính là tôi sẽ bỏ ra 1 tỷ để bồi thường mọi tổn thất của tập đoàn dược Thiên Vũ!"
1... 1 tỷ?
Đám đông vây xem nghe thấy con số khổng lồ ấy lập tức trợn tròn mắt.
Một tên người hầu thôi cũng có thể lấy ra 1 tỷ!
Rốt cuộc thì nhà họ Cổ giàu tới mức nào vậy?
Đám ông lớn trong giới kinh doanh đều ngây ra như phỗng, Trần Bát Hoang... cũng tàn nhẫn ghê!
1 tỷ đó!
Người ở tầng lớp cao trong xã hội như họ cũng không thể lấy ra được 1 tỷ một cách dễ dàng nữa là.
Thế mà Cổ Lâm lại không chút do dự lấy ra để bồi thường.
Trần Bát Hoang... đáng sợ như vậy ư?
Suy cho cùng, đám người ở tầng lớp cao trong xã hội kia cũng chỉ là người thường, không hiểu rõ về thế giới võ giả, thế nên... mới chẳng thể hiểu nổi cách làm của Cổ Lâm.
Thậm chí, đến bây giờ, đa số vẫn còn kiêng kỵ, sợ hãi nhà họ Cổ!
Động tác của Cổ Lâm rất nhanh nhẹn, vừa gọi một cú điện thoại thì chưa đến 1 phút sau đã có 1 tỷ chuyển vào kho tài chính của tập đoàn dược Thiên Vũ.
Đây là sức mạnh của nhà họ Cổ, chẳng cần phải hỏi thăm tin tức gì từ Thiên Vũ, chỉ cần một cú điện thoại là có thể chuyển tiền qua một cách nhanh chóng, dễ dàng.
Trần Đức cũng không cảm thấy có gì lạ, một quái vật lớn như nhà họ Cổ thì dù ở ngoài đời hay trong bộ máy chính quyền cũng đều có mánh khóe thông thiên.
Đối với họ, muốn điều tra một tập đoàn hay một người thì quả thật đơn giản giống như ăn cơm, uống nước vậy.
"Cho mày 10 giây, dẫn theo Cổ Thông Thiên cút đi!", Trần Đức lạnh lùng nói.
"Vâng, vâng!"
Cổ Lâm như trút được gánh nặng, bổ nhào đến bên cạnh Cổ Thông Thiên, cũng không để ý đến tình trạng của hắn, trực tiếp cõng lên một chiếc xe rồi bỏ chạy. .
truyện xuyên nhanhTốc độ cực nhanh khiến người xem chậc lưỡi.
Một khúc nhạc đệm tưởng chừng trí mạng lại bị một ngón tay của Trần Đức giải quyết một cách dễ dàng.
Đến tận giờ, đầu óc Đường Hiển Sinh vẫn quay cuồng, trống rỗng.
Đó là nhà họ Cổ đấy!
Hơn nữa, Cổ Thông Thiên còn là hội trưởng hiệp hội võ thuật Hoa Hạ...
Nhưng sao lại... sao lại bỏ chạy như một con chó thế?