"Cái gì?", thoáng chốc, trong con ngươi ảm đạm của Diệm Mộng lập tức lóe lên ánh sáng, không thể tin được hỏi: "Anh... nói thật ư?"

"Thật".

Trần Đức nhìn vào ánh mắt của Diêm Mộng, nói một cách khẳng định: "Không tin thì anh có thể hẹn anh ta giúp em. Anh tin rằng khi em gặp anh ta sẽ biết có thật hay không".

"Tốt, tốt, tốt quá!"

Một Diêm Mộng vẫn ủ rũ, nản lòng bỗng trở nên hết sức kích động, nói liền ba chữ tốt.

Dù lời Trần Đức nói là xạo thì cô ta cũng bằng lòng tin tưởng và thử xem.

"Anh sẽ hẹn anh ta giúp em, vào 10 giờ tối nay luôn đi, đến nơi hai người gặp nhau lúc trước nhé? Nếu thế thì em cũng dễ biết được anh ta có phải người kia hay không", Trần Đức cười nói.

Anh vừa nói xong câu đó, Diêm Mộng càng chắc rằng Trần Đức không có nói dối, anh quả thực biết một người như thế.

Bởi vì, ngoài người đàn ông đeo mặt nạ chú hề tối hôm đó ra thì chẳng ai biết họ đã gặp nhau ở đâu.

Trần Đức thấy cô ta dao động bèn nói tiếp: "Có điều, em đi gặp người ta với dáng vẻ này không sợ anh ta sẽ không thích mình sao?"

Giờ Diêm Mộng chẳng chăm chút hay ăn diện, mặt thì vàng vọt hốc hác, còn ù lì hơn mấy cô gái thích ở nhà nữa. Cơ thể rõ ràng kém hơn lúc trước rất nhiều.

"Anh nói đúng, tôi dậy ngay, phải sửa soạn một phen mới được...", Diêm Mộng cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng nên y như uống thuốc kích thích, rời giường, gọi với ra ngoài: "Mẹ, con đói bụng!"

Thực ra, Diêm Mộng hoàn toàn không muốn ăn.

Thế nhưng, cô ta phải dùng trạng thái tốt nhất để đi gặp người kia!

Ăn không vô cũng phải ăn!

Phòng khách, Diêm Thanh Nhã đầy mặt lo lắng nghe thấy con gái la lên lập tức lộ ra vẻ khó tin và kích động đáp: "Được, được, mẹ đi nấu cho con ngay, nấu món con thích nhất luôn!"

Lúc này, Trần Đức cũng đi ra khỏi phòng Diêm Mộng.

Diêm Thanh Nhã lập tức đứng dậy, ôm lấy anh, khẽ nói: "Tình yêu ơi, cậu làm sao mà được vậy?"

Trần Đức cười đáp: "Bí mật".

"Hừ!"

Diêm Thanh Nhã giơ bàn tay trắng như phấn lên khẽ đấm lên ngực Trần Đức: "Tên khốn nhà cậu, tôi biết ngay cậu sẽ có cách mà. Cậu chờ ở nhà nhé, tôi ra ngoài mua thức ăn rồi nấu cơm!"

Diêm Thanh Nhã vui vẻ, lại lén lút hôn Trần Đức một cái rồi nhanh chóng đi mua một ít đồ ăn về.

"Chị ở bên cạnh giúp tôi đi, để tôi làm", Trần Đức nói.

Anh biết thực ra Diêm Mộng không muốn ăn, chỉ là cố gắng ăn một ít. E rằng, cô ta sẽ khó mà nuốt nổi mấy món bình thường. Vì vậy, anh quyết định tự mình xuống bếp.

Chẳng mấy chốc, một mùi hương mê người đã tràn ngập trong không khí.

Một bàn ăn cơm trưa cực kỳ phong phú được bày lên bàn, nào là gà coca, tôm hấp, kiến leo cây... Tổng cộng có bảy tám món, mỗi món đều do Trần Đức tự mình điều chỉnh, sắc hương đầy đủ.

"Thơm quá, Bát Hoang, không ngờ cậu còn biết nấu cơm", Diêm Thanh Nhã tự nhận là nấu ăn rất khá, nhưng khi nhìn thấy đồ ăn do Trần Đức làm, riêng màu sắc và mùi hương thôi cũng đã hoàn toàn chinh phục cô ta: "Tốt quá, Mộng Mộng chắc chắn sẽ thích". . ngôn tình ngược

"Mộng Mộng, mau ra đây ăn cơm!", Diêm Thanh Nhã gọi.

Chưa đến 1 phút, Diêm Mộng đã bước ra.

Dù giờ mới là giữa trưa, cách buổi tối cả mấy tiếng, nhưng cô ta cũng đã ăn diện và thay đổi một kiểu tóc khác trông có sức sống hơn.

Hơn nữa, Diêm Mộng còn tìm bộ đồ mắc nhất và đẹp nhất ra mặc lên người: "Mẹ, mẹ thấy con mặc bộ này thế nào?"

"Đẹp, con gái mẹ mặc gì cũng đẹp", Diêm Thanh Nhã khen: "Bộ quần áo này kết hợp với giày cao gót là hợp nhất".

"Có lý, buổi chiều mẹ có thể đi mua với con không?"

"Đương nhiên rồi".

Diêm Thanh Nhã biết Trần Đức thích uống rượu nên lấy một bình rượu lâu năm và quý nhất trong nhà ra. Ba người ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm trưa. Vốn, Diêm Mộng còn tưởng bữa cơm này sẽ rất khó nuốt, ai ngờ vừa ăn thử một miếng, ánh mắt cô ta đã thay đổi!

Trời ơi!

Ăn ngon thật!

Cô ta chưa từng ăn món gà coca nào ngon như vậy luôn!

Còn ngon hơn so với đám đầu bếp trong khách sạn nhiều luôn ấy!

Kế tiếp, cô ta bèn thử món thứ hai, món thứ ba...

Trần Đức làm đồ ăn hoàn toàn mở ra sở thích ăn uống của Diêm Mộng, nên cô ta vẫn luôn miệng ăn: "Mẹ, sao mẹ lên tay nhiều thế?"

"Không phải mẹ làm, là Bát Hoang làm", Diêm Thanh Nhã nói: "Mẹ chẳng thể làm ra món nào ngon như vậy đâu".

"Hở?"

Diêm Mộng kinh ngạc nhìn Trần Đức: "Tay nghề nấu nướng của anh tốt như vậy luôn?"

"Chứ sao".

Trần Đức cười, uống một hớp rượu, với anh thì lời khen của Diêm Mộng còn không đáng giá bằng một ngụm rượu.

Nước càng uống càng nhạt, rượu càng uống càng thơm.

Vừa nuốt rượu xuống thì như có một thanh đao cạo qua cổ họng, Trần Đức chỉ cảm thấy cả người thoải mái, trông tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.

Đa số mọi người trên thế giới khi uống rượu sẽ đau đầu, chóng mặt và say. Rất ít ai có thể giống anh, càng uống càng tỉnh táo.

Anh sẽ không say vì đã có rất nhiều kinh nghiệm.

Diêm Mộng ôm nỗi mong chờ khi được gặp người ấy, vả lại, bữa ăn cũng phong phú khiến cô ta ăn rất ngon miệng. Thức ăn trên bàn hầu như đều bị hai mẹ con vét sạch.

Ăn cơm xong, Diêm Mộng vội vàng lôi Diêm Thanh Nhã đi lựa giày cao gót.

Còn Trần Đức thì rời đi, đến trường tiểu học của Tử Hàm. Ngoài cổng trường, Giang Hồ Hải đang ở cách đó không xa uống trà. Mặt ngoài là uống trà, nhưng thực ra là đang bảo vệ Tử Hàm.

"Chủ nhân!"

Giang Hồ Hải đi về phía Trần Đức, kính cẩn chào: "Cậu đã về rồi!"

"Ừ", Trần Đức gật đầu hỏi: "Trong khoảng thời gian tôi không ở đây, không xảy ra chuyện gì chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play