Trương Thiên Dương tự mình đưa Trần Đức đến dưới khu nhà của Diêm Thanh Nhã. Cùng lúc đó, một chiếc xe cũng đã sớm chờ bên ngoài khu phố, thấy xe Trương Thiên Dương đến thì một người vội vàng bước tới, kính cẩn dâng lên một cái hộp hình vuông: "Chủ tịch Trương, đây là chiếc vòng cổ bằng ngọc tốt nhất mà công ty đưa tới được".

"Được, cậu trở về đi".

"Vâng!"

Trương Thiên Dương nhận lấy cái hộp rồi giao nó cho Trần Đức: "Cậu Trần, còn có chuyện gì nữa thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào".

"Ừ".

Trần Đức đi vào khu nhà quen thuộc từng ở hơn 3 tháng, anh quen cửa quen nẻo rảo bước, căn nhà mà anh từng ở vẫn khóa chặt, chưa có ai dọn vào.

Anh bước lên lầu, gõ cửa, chưa đến 10 giây sau, cánh cửa đã bật mở.

Người mở cửa là Diêm Thanh Nhã, cô ta vẫn như cũ, mặc một chiếc váy màu đỏ ở nhà, dưới cái tuổi của một người trưởng thành là dáng người quyến rũ mặn mà.

Biết Trần Đức sắp đến nên cô ta đã sửa soạn một chút, trên gương mặt xinh đẹp được trang điểm một cách nhẹ nhàng, cả người thoang thoảng mùi nước hoa mê người.

Chỉ là, nhiêu đó vẫn không thể giấu được vẻ sầu lo trong ánh mắt của cô ta.

"Bát Hoang, mau vào đi!"

"Chị Diêm, cái này cho chị".

Trần Đức lấy vòng cổ ra, dịu dàng cười nói: "Quà cho chị đó".

Đôi môi đỏ mọng của Diêm Thanh Nhã khẽ cong lên một nét cười xinh đẹp, cười tươi, ôm lấy eo Trần Đức, khẽ hôn lên môi anh như chuồn chuồn lướt nước, nói: "Cảm ơn cậu, tình yêu".

Trần Đức có thể nhớ đến mình và chuẩn bị quà cho mình đã khiến lòng cô ta cảm thấy rất vui, nhưng cái hôn này chỉ vừa chạm vào là tách ra giống như một tên ăn trộm, lén lút, cẩn thận.

Bởi vì, Diêm Mộng đang ở nhà.

Cửa phòng Diêm Mộng khép hờ, cô ta không chú ý và cũng sẽ không để ý đến chuyện bên ngoài. Cô ta ngồi trên giường, trong tay cầm một cây cọ, trước mặt đặt một bản vẽ.

Trên bản vẽ là một bóng người thon dài, mặc áo đen đeo mặt nạ chú hề.

Nơi nơi trên sàn nhà trong phòng cô ta đều là những trang giấy bỏ, mà trên giấy đều là bóng người đeo mặt nạ chú hề.

"Không được, vẫn không hài lòng".

Diêm Mộng xé bức tranh kia xuống, bắt đầu nghiêm túc vẽ lại từng nét một.

Sắc mặt của cô ta tái hơn trước đây rất nhiều, cả người cũng gầy đi, mặt mày lộ rõ vẻ hốc hác.

Ngoài cửa, Diêm Thanh Nhã khẽ thở dài: "Trong khoảng thời gian này, con bé vẫn vẽ bức tranh kia, nói người đó là người trong lòng mình. Nhưng, con bé lại không biết tên họ người ta là gì, nhà ở đâu".

Diêm Thanh Nhã dẫn Trần Đức đến trước cửa phòng một lúc rồi nhưng Diêm Mộng vẫn không phát hiện họ. Mãi đến khi Diêm Thanh Nhã gõ cửa, Diêm Mộng mới quay đầu lại: "Mẹ!"

Sau đó, cô ta nhìn thấy Trần Đức thì cau đôi lông mày xinh đẹp lại hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

Dù đã qua lâu như vậy rồi, nhưng cô ta vẫn không thích Trần Đức. Tuy mọi mặt của anh đều lộ ra sự xuất sắc, có điều, so với idol đeo mặt nạ chú hề vẫn kém quá xa. Nếu đứng chung một chỗ thì quả thật là khác biệt một trời một vực, không phải sao?

"Mộng Mộng, Bát Hoang tới là để khám bệnh giúp con", Diêm Thanh Nhã nhẹ nhàng van nài: "Có thể đi ra ngoài nói chuyện một lát không con?"

"Mẹ, chẳng phải mẹ đã dẫn con đến bệnh viện khám bệnh rồi sao? Vô dụng thôi", Diêm Mộng có chút bực bội nói: "Thuốc của bệnh viện cho còn chưa uống hết nữa, mẹ bảo anh ta đi đi".

Vừa đi đến cửa, Trần Đức đã nhìn thấy những trang giấy trên mặt đất và bóng người trong tranh, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Anh có mơ cũng không ngờ người khiến Diêm Mộng tương tư lại là mình?

Mối quan hệ giữa anh và Diêm Thanh Nhã đã hơi phức tạp rồi, ai ngờ Diêm Mộng cũng nhín trúng mình?

Nếu cứ thế phát triển tiếp thì chẳng phải là thành... mẹ con?

Trong lòng Trần Đức hết sức bình tĩnh, thậm chí còn hơi buồn cười.

Lúc trước, anh giấu giếm thân phận để giảm bớt mâu thuẫn giữa Diêm Mộng với mình, tránh cho xảy ra sự cố gì. Không ngờ lại hoàn toàn ngược lại, Trần Đức bất đắc gì xoa mũi nói: "Chị Diêm, có thể cho tôi và cô bé nói chuyện riêng với nhau một lát không?"

"Cái này... ổn chứ?", Diêm Thanh Nhã hỏi, cô ta biết Diêm Mộng khá ghét Trần Đức nên lo con gái mình sẽ kiếm chuyện.

"Không sao, chị yên tâm đi", Trần Đức an ủi.

"Được rồi".

Diêm Thanh Nhã thở dài, dáng người thướt tha nhấc chân, xoay người trở về phía phòng khách.

"Anh có thể vào không?", Trần Đức quay sang nhìn Diêm Mộng hỏi.

"Tùy anh", Diêm Mộng buồn buồn đáp, trong đầu và nỗi lòng của cô ta chỉ có bóng người mặc đồ đen đeo mặt nạ chú hề vào đêm hôm đó, ngoài ra thì không còn gì khác nữa.

Trần Đức đẩy cửa ra, đi vào trong phòng của Diêm Mộng.

Trong phòng ngoài vô số trang giấy trên sàn thì những nơi khác đều rất sạch sẽ.

Anh nhặt một bức tranh trên sàn lên, nhìn một lúc rồi chọc: "Vẽ đẹp đấy, rất sinh động".

"Ha ha..."

Diêm Mộng ngoài cười nhưng trong không cười, hơi mệt mỏi nói: "Muốn nói gì thì nói lẹ đi, tôi biết rõ bệnh của mình, bác sĩ không thể chữa khỏi được đâu".

Đa số những căn bệnh khó nhằn và oái oăm trên thế giới đều có thể chữa được, chỉ có bệnh về tình yêu là phức tạp nhất.

Căn bệnh này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

Diêm Mộng biết rõ, bệnh của mình đã hết thuốc cứu chữa rồi. Thuốc an thần bình thường đã chẳng có tác dụng mấy với cô ta. Nếu tăng liều thì chỉ ảnh hưởng thêm đến thần kinh của mình mà thôi.

Giờ, thuốc giải duy nhất chính là người đàn ông mặc áo đen đeo mặt nạ chú hề đã cứu mình kia thôi.

Cô ta chỉ muốn gặp anh.

Trần Đức nhặt lên những trang giấy bị vứt xuống sàn, xếp lại với nhau: "Thực ra, bức tranh của em rất đẹp. Có lẽ, bản thân anh ta cũng không đẹp như trong tranh của em".

"Anh không hiểu", Diêm Mộng bưng ly nước ấm đặt ở đầu giường lên, chậm chậm uống một ngụm: "Anh chưa gặp thì sao biết anh ấy không hoàn mỹ".

"Có lẽ là thế..."

Trần Đức cũng không tỏ ý kiến: "Bệnh của em đã rất nghiêm trọng, nếu muốn chữa thì anh nghĩ là nên gặp anh ta một lần".

"Thế nên..."

"Thế nên, anh không chữa được bệnh của tôi phải không?", Diêm Mộng như đã đoán được kết quả, tự giễu cười: "Thực ra, tôi cũng không cần chữa. Cứ thế đi, mỗi ngày trong đầu đều là anh ấy, mơ thấy, nhớ đến anh ấy thôi là tốt rồi..."

"Anh có thể chữa", Trần Đức cũng không nói nhiều, trực tiếp nói: "Vừa hay, anh có quen người trong bức tranh của em. Anh ta là một người bạn của anh, cũng thích bộ trang phục này, giả làm siêu anh hùng đi cứu người xung quanh gì đó. Anh nghĩ... người em muốn gặp chính là anh ta".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play