Bát Gia Tái Thế

Chương 394: Chỉ vì có được một nụ cười từ em


2 năm

trướctiếp

"Ai ghen chứ, tôi nói cần lý do là cần một lý do", ánh mắt Tống Ngữ Yên lóe lên, hừ hừ bảo: "Không nói được lý do nào là phải đổi tên".

"Anh chỉ đơn giản là cảm thấy dễ nghe thôi".

Trần Đức nhún vai, cạn lời nói: "Nói về hai loại khác trước đi, cái thứ hai có thể nói là cứu người trong dầu sôi lửa bỏng, trị được mọi bệnh ung thư giai đoạn đầu. Chỉ cần uống liên tục một tuần là được, không cần mổ hay hóa trị, mà chỉ cần uống thuốc thôi".

"Tên của nó hử, anh cũng nghĩ xong rồi, gọi là Thiên Vũ đi".

"Loại thứ ba có thể trị bệnh bạch cầu, bất kể giai đoạn nào đều được, chỉ là thời gian dùng thuốc khác nhau. Nó sẽ lấy tên em là Ngữ Yên".

Theo mỗi một từ được anh nhẹ nhàng bâng quơ nói ra, trong lòng Tống Ngữ Yên cũng đã đờ đẫn và ngày càng hoảng sợ.

Không phải bởi vì tên, mà là vì tác dụng của hai loại thuốc đó!

Trị ung thư giai đoạn đầu và bệnh bạch cầu!

Đây là loại thuốc khủng bố gì vậy?

Chắc hẳn, một khi hai loại thuốc đó được bán ra thì sẽ khiến cả Hoa Hạ và thế giới phải giật mình hoảng sợ!

Ba loại thuốc ấy, bất kể loại nào xuất hiện cũng sẽ tô thêm một bút trong lịch sử văn minh nhân loại. Tập đoàn dược Thiên Vũ cũng sẽ nổi tiếng khắp nơi, trực tiếp trở thành tập đoàn sản xuất dược quốc tế.

Rốt cuộc thì y thuật của Trần Bát Hoang đã khủng bố tới trình độ nào rồi vậy?

Thế mà... thế mà lại nghiên cứu chế tạo ra được loại thuốc ấy.

Phải biết rằng, hầu như các quốc gia trên thế giới không lúc nào là không có người đang nghiên cứu chế tạo thuốc. Nhưng mà đến nay, vẫn không có tiến triển lớn nào về bệnh ung thư và bệnh bạch cầu.

Mà Trần Đức lại một mình nghiên cứu ra được phương thuốc ấy.

Tống Ngữ Yên tự nhận là thiên tài trong ngành y học, nhưng so với Trần Đức thì vẫn kém hơn rất nhiều.

Cô ấy đi đến trước mặt anh, cầm lấy mấy tờ giấy đó, trên giấy viết một số dược liệu, công thức phối hợp và cách sản xuất.

Hơn 90% đều là thuốc đông y, còn lại là một số thuốc tây và hóa dược.

Cô ấy cũng không nghi ngờ mức độ chính xác của nó, vì dù sao sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng Tống Ngữ Yên đã sớm tin tưởng người đàn ông này vô điều kiện.

"Một khi hai loại thuốc này và mặt nạ kia ra đời thì chắc chắn sẽ tạo phúc cho dân và được ghi vào lịch sử y học, thậm chí là lịch sử thế giới", gương mặt Tống Ngữ yên đỏ bừng, còn kích động hơn so với việc sẽ kiếm được hàng tỷ đô.

Cô ấy làm nghề y không phải vì kiếm được bao nhiêu tiền, mà là muốn cứu được nhiều người hơn. Có lẽ khi nói ra cái lý tưởng đó người khác sẽ không tin, nhưng Tống Ngữ Yên vẫn muốn bước tiếp trên con đường này và sẽ không hối hận.

Tên thuốc gì đó đã bị Tống Ngữ Yên ném ra sau đầu, chẳng quan tấm đến nó nữa. Đôi mắt xinh đẹp nhìn người đàn ông trước mặt, nghiêm túc nói: "Trần Đức, tôi thay mặt tập đoàn dược Thiên Vũ và người dân trên thế giới cảm ơn anh!"

"Không cần, với anh mà nói, mọi người trên thế giới này cũng không bằng một nụ cười của em", khóe miệng Trần Đức khẽ cong, dịu dàng nói: "Sau khi bác Tống mất, anh đã không còn thấy em cười. Thời xưa có Chu U vương vì một nụ cười của Bao Tự đã đốt lửa lừa chư hầu chạy đến. Thời nay có Trần Bát Hoang anh vì muốn em cười mà nộp lên ba phương thuốc".

"..."

Tống Ngữ Yên im lặng.

Đúng là từ khi bố mất, cô ấy đã bị tập đoàn và đủ loại đối nhân xử thế quấn lấy nên chẳng hề cười nữa.

Không ngờ Trần Đức làm những việc đó là vì... giành được một nụ cười từ mình?

Một lát sau, Tống Ngữ Yên thật sự nở nụ cười. Nụ cười này không phải là cười cho có, mà là thật lòng phát ra từ sâu trong tâm khảm. Đôi môi đỏ mọng khẽ cong gợi lên một nụ cười xinh đẹp tựa như hoa quỳnh nở rộ lộ ra vẻ đẹp quyến rũ, say đắm lòng người.

"Cười lên đẹp hơn cứ mãi phụng phịu nhiều. Sau này, nhớ cười nhiều hơn nhé", Trần Đức hài lòng gật đầu, xoay người đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại nói: "Đăng ký thương hiệu hay độc quyền gì đó đều giao cho em. Tối anh còn có việc, đừng chờ anh, ngủ sớm đi".

"Vừa về cũng không ngủ ở nhà sao?", Tống Ngữ Yên lẩm bẩm, mấy ngày Trần Đức không ở nhà, cô ấy vẫn luôn chăm sóc cho Tử Hàm, coi nơi này thành nhà mình. Nhưng, vẫn cứ cảm thấy thiếu cái gì đó.

Mãi đến khi biết được Trần Đức sắp về, cảm giác thiếu thốn ấy bỗng dưng biến mất, bấy giờ cô ấy mới hiểu ra, căn nhà này thiếu một vị chủ nhân khác.

Trong lòng Tống Ngữ Yên vắng vẻ, trở lại trước laptop làm việc tiếp, lưu công thức của ba phương thuốc ấy vào tầng tầng lớp lớp mã hóa trong ổ cứng máy tính. Sau đó, lại tiến hành rà soát, chuẩn bị cải tiến một số chỗ không hợp lý.

Nhưng mà, Tống Ngữ Yên kinh ngạc phát hiện, bất kể là công thức hay sự phối hợp giữa đông y và tây y thì đều hầu như không có chút sai sót nào.

Ít nhất, Tống Ngữ Yên không có nhìn ra bất cứ khuyết điểm nào.

"Bố, có lẽ lựa chọn của người là đúng", Tống Ngữ Yên kinh ngạc lẩm bẩm. Đến giờ, cô ấy càng cảm thấy Tống Thiên Vũ nhìn xa trông rộng, có mắt nhìn người.

Màn đêm buông xuống, đèn đuốc rực rỡ sáng trưng, Thiên Hương Kiều mãi mãi là một điểm sáng độc đáo trong bóng đêm ở thành phố Tần, ánh đèn lấp lánh đủ loại màu sắc thắp sáng cả màn đêm.

Nước sông róc rách, du thuyền bơi lội, gió nhẹ lướt qua, khi màn đêm buông xuống, trong một quán bar nằm ngay bờ sông, nam thanh nữ tú cũng dần trở nên đông đúc hơn.

Dọc theo ven đường là từng hàng siêu xe đỗ lại, trời càng sẩm tối thì càng nhiều xe hơn. Bên lề đường là đủ loại trang phục hở hang muôn màu muôn vẻ không kịp nhìn.

Thế nhưng, Diêm Mộng lại không có tâm trạng để ngắm nhìn những điều đó. Cô ta đi rất nhanh, gì mà siêu xe, trai đẹp, gái xinh đều bị Diêm Mộng làm lơ, trực tiếp đi về phía địa điểm trong trí nhớ.

Những ngõ nhỏ đen tuyền ở gần Thiên Hương Kiều là số lượng ít ỏi không bị ngọn đèn chiếu đến. Thời gian hẹn là 10 giờ, giờ mới hơn 9 giờ mà cô ta cũng đã tới.

Diêm Mộng khoác trên mình một chiếc váy xinh đẹp, dưới đôi chân thon dài thẳng tắp là đôi giày cao gót sáng lấp lánh mới mua. Gương mặt vốn khá xinh đẹp, còn riêng tìm thợ trang điểm. Thế nên, đêm nay là ngày cô ta xinh đẹp nhất từ trước đến nay.

Cả ngày hôm nay, Diêm Mộng đều dành hết cho việc sửa soạn bản thân, chỉ vì ngày sắp được gặp người khiến mình nhớ mãi không quên với dáng vẻ xinh đẹp nhất.

Diêm Mộng lấy điện thoại ra nhìn thời gian hơn mười lần thì cuối cùng cũng đến 10 giờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp