Sau khi nuốt đan dược, một dòng nước ấm chợt chảy khắp cả người, Hồng Y rõ ràng cảm giác được chất độc vẫn quấn lấy cơ thể mình giống như gặp phải khắc tinh, nhanh chóng yếu đi, thay đổi.
Cơn đau đớn và giày vò trong cơ thể cũng vơi đi rất rất nhiều.
"Trong đây còn có 3 viên đan dược, mỗi ngày uống một viên. Sau khi uống hết thì độc trong người cô sẽ hoàn toàn biến mất", Trần Đức nhìn Hồng Y nói: "Thỏa thuận giữa chúng ta đến đây là kết thúc".
"Trần Bát Hoang, cám ơn anh, tôi, nợ anh một điều".
"Nợ nần gì cứ, chúng ta chỉ là trao đổi mua bán mà thôi", Trần Đức ôn hòa cười nói: "Cô cũng bảo vệ tôi lâu thế rồi mà, không phải sao?"
"Tôi nói nợ chính là nợ!", Hồng Y lập tức vứt bỏ phong thái của một cao thủ, bướng bỉnh hừ hừ nói: "Anh có ý kiến gì hả?"
"..."
Trần Đức bất lực, giây trước còn anh này anh nọ, thoáng chốc đã hung dữ với mình như vậy rồi, phụ nữ đều là thế à? Anh cạn lời nói: "Được rồi, tùy cô".
"Vậy mới đúng chứ".
Mặt ngoài Hồng Y trông rất bình thường, nhưng trong lòng cô ta lại vô cùng kích động, thậm chí còn kích động hơn cả khi Trần Đức đánh bại Lục Phong.
Mấy năm trước, bởi vì sự giận dỗi và bướng bỉnh của mình, Hồng Y đã lén chạy đến thế tục du lịch, chơi đùa. Nhưng mà, không ngờ lại chịu thiệt trúng độc ở đây khiến thực lực tụt dốc không phanh nên đành phải phong ấn phần lớn thực lực. Do đó, cũng khiến cô ta không thể về nhà!
Bây giờ, qua mấy năm, cuối cùng cô ta cũng có thể thoát khỏi nó và về nhà thì hỏi sao không kích động cho được?
Chỉ có Hồng Y mới biết thuốc giải của Trần Đức quan trọng với mình như thế nào.
"Trần Bát Hoang, anh phải chăm chỉ tu luyện đi, hy vọng lần sau gặp anh sẽ không yếu như bây giờ", Hồng Y nói nhỏ một tiếng rồi nhún người bay khỏi nhà họ Kỳ.
"Yếu? Có yếu cũng mạnh hơn cô, ok?", Trần Đức nhìn chằm vào bóng lưng Hồng Y, lẩm bẩm một tiếng.
3 ngày qua, anh đều giành thời gian luyện chế thuốc giải cho Hồng Y. Sau đó, Trần Đức lại dùng một ngày luyện thêm một số đan dược.
Mãi đến sập tối, điện thoại chợt đổ chuông anh mới dừng lại, trên màn hình hiện lên hai từ chị Diêm.
"Chị Diêm?"
"Bát Hoang, cậu có rảnh không?", đầu bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng của Diêm Thanh Nhã.
"Giờ tôi không ở thành phố Tần, có chuyện gì hả?"
"Bát Hoang, chẳng phải cậu biết chữa bệnh ư? Mộng Mộng, Mộng Mộng, con bé bị bệnh rồi", trong giọng nói của Diêm Thanh Nhã tràn ngập vẻ sầu lo.
"Chị Diêm, chị đừng cuống, đã dẫn con bé đi bệnh viện chưa? Bác sĩ nói sao?"
"Đi rồi, bác sĩ nói... nói là bệnh tương tư, có cho một ít thuốc an thần. Nhưng, nhưng mà hoàn toàn chẳng có tác dụng gì hết. Mấy ngày nay, Mộng Mộng cơm không ăn, nước không uống, càng ngày càng nghiêm trọng. Cứ thế thì tôi lo con bé sẽ xảy ra chuyện mất".
"Bệnh tương tư?"
Trần Đức kinh ngạc, không ngờ Diêm Mộng lại mắc bệnh này. Vì nhìn kiểu gì thì cô nhóc kia cũng không phải là loại tính tình sẽ mắc bệnh tương tư!
"Đúng thế, chính là bệnh tương tư. Tôi nhớ trước đây cậu có nói mình sẽ chữa bệnh, thế nên... nên mới tìm cậu hỏi thử xem", Diêm Thanh Nhã có hơi xấu hổ nói. Cô ta cũng không ngờ con gái mình sẽ mắc loại bệnh này.
"Chị Diêm, ngày mai tôi sẽ về thành phố Tần. Đến lúc đó, tôi sẽ sang nhìn xem giúp chị", Trần Đức nói.
"Được, cám ơn cậu, Trần Bát Hoang!"
"Còn nữa...", Diêm Thanh Nhã bỗng dưng thay đổi đề tài nói: "Bát Hoang, chị... chị nhớ cậu".
"..."
Trần Đức trò chuyện thêm mấy câu rồi cúp điện thoại.
Anh đã đến vùng Vân Bắc một thời gian rồi, đúng là nên trở về thành phố Tần. Anh cũng hơi nhớ Tử Hàm.
Chạng vạng, Trần Đức đi tìm Kỳ Hàn, đưa cho hắn mấy bình đan dược: "Bên trong là một số đan dược có thể giúp anh tu luyện và giúp chú Kỳ chữa khỏi vết thương. Ngày mai, tôi định trở về thành phố Tần".
"Cậu Trần, còn 5 ngày nữa là học viện Vô Song sẽ tuyển sinh. Hay là cậu ở lại nhà họ Kỳ đi", Kỳ Hàn nói: "Ở đây thì sẽ không có ai làm phiền cậu được hết".
"Khỏi, đợi đến khi tuyển sinh thì tôi sẽ đến Vân Bắc", Trần Đức nói: "Mấy ngày nay, anh cũng phải tu luyện cho tốt. Đến lúc đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau trong đại học thương mại Vân Bắc".
"Vâng, thưa cậu".
Kỳ Hàn biết Trần Đức đã quyết định nên không khuyên nữa.
Sáng sớm hôm sau, Trần Đức ngồi máy bay tư nhân do Kỳ Hàn sắp xếp bay từ Ninh An về thành phố Tần.
Khoảng 3 tiếng sau, máy bay mới hạ xuống sân bay thành phố Tần.
Trương Thiên Dương biết anh trở về thành phố Tần bèn hủy hết mọi công việc trong tay, tự mình đến sân bay đón: "Thưa cậu, cuối cùng cậu cũng trở lại!"
Một thời gian không thấy, Trương Thiên Dương lại béo. Từ khi gặp được Trần Đức, ông ta và nhà họ Trương đã ngày càng phát triển từ sự nghiệp đến gia đình, mọi việc đều thuận lợi.
Nhớ hồi xưa, nhà họ Trương cũng chỉ là một gia đình râu ria ở thành phố Tần. Mà giờ, họ đã trở thành gia tộc kinh doanh đứng đầu tỉnh Hoa Bắc. Ngay cả mấy ông già trong hiệp hội võ thuật Hoa Bắc cũng phải nể Trương Thiên Dương mấy phần, nghe theo lời ông ta.
Mà những điều đó đều là do Trần Đức mang đến!
Vì vậy, địa vị của Trần Đức trong lòng Trương Thiên Dương đều cao hơn bất cứ kẻ nào kể cả ông ta. Chỉ cần anh nói một câu, dù có bảo ông ta đi chết thì Trương Thiên Dương cũng sẽ không chần chờ.
"Ông tùy tiện kêu một người đến đón tôi là được rồi, cần gì phải khoa trương như vậy", Trần Đức nhìn đằng trước nói.
Bên ngoài sân bay đậu ba mươi mấy chiếc siêu xe và mấy trăm tên vệ sĩ, trông cực kỳ khoa trương.
Trần Đức không thích phô trương như vậy: "Không cần nhiều người như vậy đâu, bảo họ về trước đi".
"Vâng, tôi đây bảo họ đi ngay", Trương Thiên Dương gọi một cú điện thoại, mấy trăm vệ sĩ bên ngoài sân bay lần lượt rời đi, chỉ còn lại một chiếc xe của Trương Thiên Dương.
"Thưa cậu, giờ cậu đến nhà Diêm Thanh Nhã luôn hay là ăn trưa rồi đi?", Trương Thiên Dương kính cẩn hỏi.
"Giờ đi luôn đi, chiều tôi còn đi đón Tử Hàm tan học, rồi dẫn con bé đi chơi".
"Vâng, giờ tôi sẽ đưa cậu qua đó!"
"Ừ, chuẩn bị giúp tôi một món quà phù hợp với Diêm Thanh Nhã luôn".
"Vâng thưa cậu, tôi sẽ sắp xếp ngay!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT