"Tốt quá, Cao Lâm, nhờ cháu chăm sóc Tiểu Thanh cho tốt nhé. Nếu đêm nay có vị cậu chủ nào thích hợp thì nhất định phải giới thiệu cho Tiểu Thanh nhà chúng ta đấy”.
“Haha, dì đừng lo”, Cao Lâm cười nói: “Đêm nay có rất nhiều cậu chủ đến đây đấy ạ”.
"Dì à, dì nói gì thế?"
Trong lòng Miêu Tiểu Thanh vô cùng buồn bã, biết rõ cô ta đã mang theo bạn trai mà còn nói những lời như vậy, đúng thật là không xem Trần Đức ra gì.
“Tiểu Thanh, đừng ngại, mau đi đi”, Cao Hiểu Nguyệt nói.
“Vâng”, Miêu Tiểu Thanh đi đến bên cạnh Trần Đức, khoác tay anh cười nói: “Trần Đức, chúng ta cùng đi”.
“Ừm”, Trần Đức không quan tâm, anh đi đâu cũng được.
Sắc mặt Cao Hiểu Nguyệt hơi thay đổi, Cao Lâm nhìn thấy hai người tiếp xúc thân mật như vậy thì hơi ngượng ngùng hỏi: "Tiểu Thanh, đây là...”
"Đây là bạn…"
Miêu Tiểu Thanh định giới thiệu Trần Đức thì Cao Hiểu Nguyệt đột nhiên xen vào: “Đây là bạn của Tiểu Thanh, lần này cùng nó đến đây là muốn mở mang tầm mắt".
Miêu Tiểu Thanh cau mày, trong lòng rất không vui, biết mẹ mình cố ý làm vậy, cô ta lập tức nói: "Đúng vậy, anh ấy là bạn trai tôi, Trần Đức”.
"Đây là Cao Lâm, người chủ trì bữa tiệc hôm nay”.
Nửa câu sau là nói với Trần Đức.
Sắc mặt Cao Hiểu Nguyệt cực kỳ khó coi, bà ta không ngờ Miêu Tiểu Thanh lại không nể mặt như vậy, tức giận không thôi.
"Xin chào”.
Trần Đức đưa tay ra, bắt tay chào hỏi với Cao Lâm.
"Ừm...”, sao Cao Lâm lại không không nhìn ra chứ, rõ ràng là Cao Hiểu Nguyệt không thích thằng nhóc này, lập tức nói: "Tiểu Thanh, không phải anh không muốn để người bạn này qua đó, chỉ là bên đó toàn những vị cậu chủ nhà giàu, em xem đây…"
Hắn nhìn Trần Đức từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ: "Không thích hợp lắm, đúng không?"
Sắc mặt Miêu Tiểu Thanh lúc đó gần như tối sầm.
Bây giờ, Trần Đức là bạn trai của cô ta!
Cô ta đưa bạn trai đến tham dự yến tiệc, chứ không phải là đến đây để bị xem thường!
Ngay cả có là bạn trai giả, cô ta cũng rất khó chịu.
Những người này không biết Trần Đức đang giả làm bạn trai cô!
“Tôi nghĩ không sao cả, tôi có thể đến đó thì bạn trai tôi sao lại không thể chứ?”, Miêu Tiểu Thanh cố nặn ra một nụ cười, hỏi: “Cao Lâm, anh cảm thấy bạn trai tôi rất quê mùa?"
“Haha”, Cao Lâm cười đáp: “Nếu như muốn đi, vậy thì đi thôi, dù sao cũng đều là thanh niên cả mà”.
"Được rồi! Trần Đức, chúng ta đi thôi”.
Miêu Tiểu Thanh kéo Trần Đức đi trước, Cao Lâm theo phía sau, ánh mắt hắn đầy vẻ khinh thường.
Muốn đi thì đi, dù sao đến lúc đó người nhục nhã cũng không phải hắn.
"Dì ơi, mọi người cứ thoải mái nhé ạ, cháu qua bên kia trước”.
“Được, Cao Lâm cháu mau đi đi, không làm phiền cháu nữa”, Cao Hiểu Nguyệt nói: “Nhất định phải chú ý chăm sóc Tiểu Thanh nhà chúng ta nhé, đừng để nó bị mấy kẻ không biết tốt xấu lừa gạt”.
"Dì yên tâm, cháu hiểu ạ”.
Cao Lâm cười đáp.
Hai phút sau.
Dưới sự dẫn dắt của Cao Lâm, ba người Trần Đức đi đến một phòng bao tương đối rộng rãi, trong phòng bao này có vài nam nữ thanh niên đang ngồi nói chuyện rôm rả.
“Tiểu Thanh, đây đều là bạn của anh”, Cao Lâm nói với Miêu Tiểu Thanh: “Mọi người đều xấp xỉ tuổi nhau nên thoải mái đi nhé, cùng chơi thật vui vẻ”.
"Các vị, đây là người mà tôi đã từng kể với mọi người, con gái của một trong những người thân của tôi, Miêu Tiểu Thanh, năm nay hai mươi lăm tuổi”, Cao Lâm nói: “Tôi từng nói đó là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, không hề nói xạo chứ?"
“Xin chào mọi người”, vốn dĩ tính cách của Miêu Tiểu Thanh rất vui vẻ hòa đồng, cô ta chào hỏi mọi người, sau đó giới thiệu Trần Đức: “Đây là bạn trai của tôi, Trần Đức”.
Trần Đức mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Miêu Tiểu Thanh.
Trên bàn này, ngoài Trần Đức, Miêu Tiểu Thanh và Cao Lâm ra, còn có sáu người khác.
Trong đó có bốn nam hai nữ.
Xét về tuổi tác, mọi người đều không có khác biệt gì cả.
Lúc này, bọn họ bỏ qua Trần Đức, ánh mắt đều tập trung vào Miêu Tiểu Thanh.
Mặc dù bọn họ sớm đã nghe Cao Lâm khen Miêu Tiểu Thanh rất xinh đẹp, nhưng khi nhìn thấy người thật bọn họ vẫn không khỏi kinh ngạc, vẻ đẹp của cô ta vượt xa rất nhiều cô gái khác.
So với Miêu Tiểu Thanh, hai cô gái duy nhất có mặt ở đây, xét về vóc dáng hay dung mạo cũng đều kém hơn một chút.
Trong bữa yến tiệc tối nay, có nói Miêu Tiểu Thanh là cô gái xinh đẹp nhất cũng không ngoa.
"Xin chào Tiểu Thanh, tôi tên là Hồ Đào!"
"Tôi là Tô Sinh Hải, cô Miêu, trăm nghe không bằng một thấy, cô thực sự rất xinh đẹp”.
"Tôi là Trần Lập, xin chào cô Miêu!"
"Tôi là Khương Sơ Nhiên".
"Tôi là Đồng Lâm!"
Một loạt giọng nói háo hức vang lên, những người lên tiếng trước đều là con trai, hai cô gái chỉ giới thiệu đơn giản về bản thân.
Bọn họ ai nấy cũng đều ăn mặc lộng lẫy, các chàng trai thì đeo đồng hồ của các nhãn hiệu nổi tiếng, còn trên cổ và tay của hai cô gái thì đeo những món trang sức đắt tiền.
Rất rõ ràng, những người này đều có xuất thân không tầm thường, thân phận cao quý, trước mặt bọn họ Cao Lâm chỉ là cấp thấp.
"Tiểu Thanh, tôi là Diệp Phàm, rất vui được làm quen với cô, lần đầu gặp mặt, tôi mời cô một ly”.
Người đàn ông duy nhất không tự giới thiệu bản thân, lúc này mới tự rót một ly rượu cho Miêu Tiểu Thanh, sau đó rót một ly khác cho hắn ta: “Uống xong ly này, mọi người đều là bạn bè!"
Miêu Tiểu Thanh chưa kịp nói thì Diệp Phàm đã đưa ly rượu lên môi, uống một hơi cạn sạch: "Cô Miêu, đến lượt cô rồi”.
Miêu Tiểu Thanh sửng sốt, cô ta không ngờ Diệp Phàm lại nhanh gọn như vậy, không đợi cô ta đồng ý đã uống cạn rồi.
Nhưng vấn đề là…
Miêu Tiểu Thanh không biết uống rượu.
Hoặc có thể nói…
Cô ta không thể uống rượu!
Cô ta bị dị ứng với chất cồn từ khi còn nhỏ.
Đừng nói một ly.
Chỉ cần uống một ngụm thôi, cả người sẽ nổi đầy mẩn đỏ, ngứa ngáy vô cùng, không thể sống yên ổn ít nhất một tháng.
“Anh Diệp, xin lỗi”, Miêu Tiểu Thanh có chút khó xử: “Tôi không biết uống rượu, hay là tôi uống nước ngọt thay rượu nhé?
“Tiểu Thanh!”, Cao Lâm đột nhiên nói: “Đây là Diệp Phàm, cậu chủ Diệp, cậu ấy đích thân mời rượu em, thật sự là rất nể mặt đấy, dù thế nào cũng phải uống một ít để thể hiện thành ý chứ”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT