Trước cửa khách sạn.

Cao Hiểu Nguyệt và Miêu Triều Hải vừa nhìn thấy xe con gái liền chạy đến, khi thấy bên cạnh Miêu Tiểu Thanh còn có một người đàn ông, hơn nữa cử chỉ của hai người rất thân mật, ông bà đều lộ vẻ ngạc nhiên.

“Bố!”

“Mẹ!”

Miêu Tiểu Thanh bước đến trước mặt bố mẹ mình.

“Vị này là…”, Cao Hiểu Nguyệt tỏ vẻ nghi hoặc.

“Bạn trai con!”, Miêu Tiểu Thanh mỉm cười dịu dàng: “Trần Đức, đây là bố mẹ em!”

“Xin chào bác trai, xin chào bác gái, cháu là Trần Đức!”

Trần Đức duỗi tay về phía bố Miêu: “Bác trai, khi còn bé cháu đã từng gặp bác, không biết bác có nhớ hay không?”

“Trần Đức… Trần Bát Hoang!”, Miêu Triều Hải khựng lại vài giây, cuối cùng ông cũng nhớ ra, liền bắt tay Trần Đức.

“Thật không ngờ lại là cậu, tôi nghe Tiểu Thanh nói cậu đã mất tích hơn mười năm, cứ tưởng không còn gặp lại nữa chứ!”

“Khi còn bé cậu đã từng ăn rất nhiều kẹo đường của tôi!”

Miêu Triều Hải hồ hởi cười: “Không ngờ cậu và con gái tôi…”

“Cháu đã thích Tiểu Thanh từ lâu lắm rồi, mấy năm nay phiêu bạt bên ngoài, giờ mới trở về, không ngờ lại vô tình gặp lại Tiểu Thanh, cho nên cả hai mới quyết định ở bên nhau”, Trần Đức nửa thật nửa giả nói.

“Bác Miêu, đã nhiều năm không gặp, vậy mà bác vẫn không thay đổi chút nào!”

“Sao lại không thay đổi, so với lúc trước, tôi đã già đi rất nhiều!”, Miêu Triều Hải cảm thán: “Thời gian trôi qua nhanh thật, cảnh còn người mất, năm đó mấy đứa mới mười mấy tuổi, mà giờ đã lớn vậy rồi!”

“Đúng vậy!”

Trần Đức cũng có chút bùi ngùi, hơn mời năm trở lại, cô nhi viện năm đó nhận nuôi anh giờ đã thành cao ốc, ngay cả trường học năm xưa cũng chuyển đến nơi khác, giờ mảnh đất kia đã biến thành công viên.

Mười ba năm, thành phố Tần đã thay đổi rất nhiều.

Hai người tâm sự chuyện cũ một hồi, sau đó, Trần Đức lại duỗi tay về phía Cao Hiểu Nguyệt: “Bác gái, bác thật xinh đẹp!”

“Cám ơn!”

Cao Hiểu Nguyệt cười gượng, bà bắt tay với Trần Đức, đồng thời đánh giá anh một phen.

Vẻ ngoài cũng tạm ổn.

Đẹp trai thì có đẹp trai thật đấy, nhưng có điều trang phục… quá “mộc mạc”.

Tối nay là bữa tiệc do họ hàng bà tổ chức, đã biết vậy mà còn ăn mặc tùy tiện thế kia.

Hay là không có quần áo?

Hình như trên người cậu ta cộng lại cũng không quá 500 tệ?

Cao Hiểu Nguyệt tỏ thái độ chán ghét: “Không biết hai đứa bắt đầu từ lúc nào? Trước đó tôi chưa từng nghe Tiểu Thanh nhắc đến!”

“Cũng không lâu!”, Trần Đức cười đáp: “Trong vòng một tuần mà thôi!”

“Vậy à, được rồi, cùng vào thôi!”, Cao Hiểu Nguyệt đáp lại một câu, sắc mặt rõ ràng không được tốt cho lắm, hiển nhiên bà không thích Trần Đức, bèn nhắc: “Đúng rồi, hai đứa chỉ mới chính thức quen một tuần, đừng tỏ vẻ thân mật như vậy, không khéo lại khiến người khác hiểu lầm!”

Trần Đức khẽ nhíu mày, khó trách Miêu Tiểu Thanh lại muốn anh giả làm bạn trai, gặp phải người mẹ kế như vậy quả thật rất khó đối phó.

“Dì à, chúng con là người yêu, không phải như vậy rất bình thường sao?”

“Đúng là bình thường, thế nhưng hai đứa mới quen không lâu, ai biết sau này có tiếp tục được hay không? Lỡ như chia tay, con là phụ nữ, sẽ bị ảnh hưởng rất lớn!”, Cao Hiểu Nguyệt nhắc nhở.

“Dì…”, Miêu Tiểu Thanh nhíu mày: “Sao dì có thể nói vậy?”

“Dì cũng muốn tốt cho con thôi, đề phòng rắc rối sau này!”

“Không sao cả, chúng ta cứ nghe lời bác gái đi!”, Trần Đức cười thân thiện: “Dù sao chuyện này cũng không thay đổi được mối quan hệ của chúng ta!”

“Được rồi!”, Miêu Tiểu Thanh bất đắc dĩ buông tay.

“Không sao đâu!”, Miêu Triều Hải nói: “Hiểu Nguyệt, chuyện của bọn trẻ, chúng ta đừng nhúng tay vào. Không phải em cũng hi vọng Tiểu Thanh sớm tìm được người phó thác cuộc đời đó sao, anh cảm thấy Trần Đức không tệ chút nào!”

“Khi còn bé, cậu ấy là bạn học với Tiểu Thanh, có thể nói là thanh mai trúc mã đấy!”

“Đúng vậy!”, Miêu Tiểu Thanh phụ họa.

Cao Hiểu Nguyệt lườm Miêu Triều Hải: “Anh thì biết cái gì, im đi, em cũng muốn tốt cho con bé thôi!”

“Được được được, theo em vậy!”

Miêu Triều Hải muốn nói lại thôi, ông áy náy nhìn Trần Đức.

Trần Đức cùng Miêu Tiểu Thanh đi phía sau, bố mẹ cô ta đi trước.

Vừa đi, Cao Hiểu Nguyệt vừa hạ giọng hỏi thăm Miêu Triều Hải về gia cảnh của Trần Đức.

Khi biết anh lớn lên từ cô nhi viện, bà lập tức tỏ thái độ không vui: “Không thể để con gái quen cậu ta được, sau này sẽ phải chịu khổ đấy, ở cạnh một đứa lớn lên từ cô nhi viện thì tương lai có gì sáng sủa cơ chứ?”

“Việc này… nên để con gái tự quyết định đi!”, Miêu Triều Hải nói.

“Không thể để mặc con bé được, nó còn trẻ, lỡ chọn sai thì sao, em sẽ nghĩ cách để hai đứa nó chia tay!”

“Này… em đừng có thẳng thừng quá như vậy, dù sao thì hai đứa cũng quen biết từ nhỏ!” . ngôn tình hay

“Anh cứ yên tâm!”

Nhận được sự đồng ý của Miêu Triều Hải, Cao Hiểu Nguyệt nhếch môi cười, bữa tiệc tối nay, họ hàng của bà vốn là người tuổi trẻ tài cao, lại rất có tiền đồ.

Bạn bè của cậu ấy cũng là nhân vật cùng đẳng cấp.

Còn Trần Đức ấy à?

Ăn mặc nghèo nàn.

Lớn lên từ cô nhi viện.

Người như vậy chắc chắn không có học thức gì đáng nói.

Đợi cậu ta nhìn thấy những người cùng trang lứa với mình trong bữa tiệc, thấy bọn họ quần áo chỉnh tề, nói năng lịch sự, đến lúc đó, chỉ cần bà ta tùy tiện nói vài câu, chẳng phải cậu ta sẽ ngoan ngoãn rời khỏi Miêu Tiểu Thanh rồi sao?

Khách sạn cực kỳ xa hoa và rộng lớn.

Bữa tiệc còn chưa bắt đầu, tất cả mọi người được hoạt động tự do, thế nên rất nhiều người nhân cơ hội này để giao lưu, mở rộng mối quan hệ.

Trần Đức một mình đến khu để hoa quả, lẳng lặng ăn.

Anh đã sớm đói bụng.

Trong khoảng thời gian này, anh tiêu hao năng lượng vô cùng lớn, nên thường xuyên có cảm giác đói khát, chính vì vậy, vừa vào khách sạn, việc đầu tiên của anh là lấp đầy bụng.

“Quả nhiên là người tầm nhìn hạn hẹp!”, Cao Hiểu Nguyệt nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét, hận không thể cách xa anh một chút.

“Dì Cao, chú Miêu, Tiểu Thanh!”, xa xa, vừa nhìn thấy mấy người họ, một người đàn ông trạc tuổi Trần Đức và Miêu Tiểu Thanh liền đi đến, mỉm cười nói: “Mọi người đã đến rồi, sao không thông báo với cháu một tiếng, để cháu ra ngoài đón!”

“Cao Lâm, cháu bận bịu như vậy, sao chúng ta có thể quấy rầy, chúc cháu xin nhật vui vẻ!”, Cao Hiểu Nguyệt cười dịu dàng, sau đó lấy ra một cái hộp từ trong túi xách: “Đây là quà dì chuẩn bị cho cháu!”

“Cám ơn dì!”

Cao Lâm nhìn sang Miêu Tiểu Thanh, hôm nay cô ta rất xinh đẹp, khiến hắn ngẩn ngơ: “Tiểu Thanh, bên kia có rất nhiều người trẻ tuổi, em có muốn sang đó chơi không, để dì và chú tận hưởng không gian riêng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play