"Đúng vậy, cậu chủ chúng tôi rất ít khi mời rượu người khác, tôi quen cậu chủ Diệp từ lâu, trước nay vẫn chưa thấy cậu ấy chủ động mời rượu tôi đấy”, Hồ Đào nói.
Vốn dĩ, hắn có phần thích Miêu Tiểu Thanh.
Là một người đàn ông, ai cũng đều thích mỹ nữ, không chỉ hắn mà hai người đàn ông khác cũng vậy, cũng muốn tỏ thiện chí với Miêu Tiểu Thanh và có được cô ta.
Nhưng…
Bây giờ mọi thứ đã khác.
Diệp Phàm đã mở lời, còn đích thân mời rượu.
Chuyện này đồng nghĩa với việc hắn ta đang tuyên bố với bọn họ.
Miêu Tiểu Thanh là của hắn ta!
Nếu hắn ta không lên tiếng thì ba người đàn ông kia vẫn có thể cạnh tranh một chút.
Nhưng, Diệp Phàm vừa nói như vậy thì sẽ không có ai giành với hắn ta nữa, cũng không có ai dám giành với hắn ta!
Diệp Phàm!
Cậu chủ Diệp!
Là một trong những nhân vật nổi tiếng trong giới phú nhị đại của bọn họ, không chỉ có lai lịch thâm sâu, mà còn là người có thể nói chuyện với giới thượng lưu ở Thành phố Tần!
So với hắn ta, những người này tuy có gia thế hiển hách nhưng cũng chẳng là gì cả!
“Đúng đó người đẹp, đừng không nể mặt cậu chủ Diệp của chúng tôi như vậy chứ”, cô gái tên Đồng Lâm nói: “Lẽ nào cô không ưa cậu chủ Diệp nhà chúng tôi sao?
Trong lời nói của cô ta, rõ ràng là có ý xỉa xói.
Từ trước đến nay, cô ta vẫn luôn theo đuổi Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm chưa từng thích cô ta.
Bây giờ Miêu Tiểu Thanh vừa xuất hiện.
Diệp Phàm lại đích thân mời rượu Miêu Tiểu Thanh!
Không chỉ vậy, cô ta còn có thể nhìn thấy được sự mê đắm trong mắt Diệp Phàm!
Rõ ràng là hắn ta đã thích Miêu Tiểu Thanh.
Đồng Lâm cảm thấy vô cùng buồn bực.
“Đúng vậy đấy, ngay cả cậu chủ Diệp của chúng tôi, cô cũng không nể mặt sao?”, cô gái tên Khương Sơ Nhiên phụ họa thêm.
Giống như Đồng Lâm, cô ta cũng có ý với Diệp Phàm.
Nhưng hiện tại Diệp Phàm lại có ý với người phụ nữ này, tất nhiên là bọn họ không vui rồi.
“Không phải, tôi thực sự không thể uống rượu”, Miêu Tiểu Thanh lại tiếp tục từ chối, nếu uống được rượu thì cô ta sớm đã leo lên vị trí cao hơn rồi. Chính vì không thể uống rượu nên đã nhiều năm trôi qua mà cô ta vẫn chỉ là một quản lý cửa hàng.
“Tiểu Thanh, sao em có thể như vậy”, Cao Lâm có chút sốt ruột. Vị cậu chủ Diệp Diệp Phàm này tính tình kỳ quái, hơn nữa còn là bạn của ông chủ khách sạn, nếu Miêu Tiểu Thanh đắc tội với hắn ta thì nói không chừng công việc của hắn cũng không giữ được nữa.
"Đây là rượu chứ đâu phải thuốc độc, biết uống hay không không quan trọng, uống một chút thì có sao đâu. Ở Thành phố Tần này của chúng ta, cậu chủ Diệp là nhân vật trong giới thượng lưu đấy. Nếu có thể làm quen với cậu ấy thì sau này chắc chắn tiền đồ vô lượng".
“Tôi có thể uống nước ngọt”, Miêu Tiểu Thanh nói.
“Uống nước ngọt là thế nào, cậu chủ Diệp đã uống cạn một ly rượu đấy, em uống một chút thôi, không sao đâu”, Cao Lâm khuyên nhủ: “Uống chút đi, nghe lời, nếu không thì anh làm sao giải thích với dì đây”.
Miêu Tiểu Thanh cau mày, người họ hàng xa này của mẹ cô ta, hình như nhân phẩm có chút vấn đề.
Đã nói không uống được rồi, tất nhiên là có chuyện khó nói, sao cứ bắt cô ta uống miết vậy.
Sắc mặt Miêu Tiểu Thanh trở nên lạnh lùng hơn.
Cô ta không ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra những người này đang cố ý ghép đôi bản thân với vị cậu chủ Diệp này.
“Không biết uống rượu cũng không sao, không cần uống cũng được”, Diệp Phàm mỉm cười lấy điện thoại di động ra: “Chúng ta có thể để lại thông tin liên lạc, sau này trò chuyện với nhau nhiều hơn”.
"Thực xin lỗi, cậu chủ Diệp, chúng ta vừa mới gặp nhau, như vậy không hay cho lắm. Hơn nữa tôi có bạn trai rồi”, Miêu Tiểu Thanh hiểu ý của Diệp Phàm, thẳng thừng từ chối không chút vòng vo.
Ngay lập tức.
Trong phòng bao rộng lớn, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Sợ nhất là không khí đột nhiên yên tĩnh.
Vì câu nói của Miêu Tiểu Thanh mà bầu không khí lúc này đột nhiên trở nên vô cùng khó xử.
Miêu Tiểu Thanh quá thẳng thắn, không hề nể mặt Diệp Phàm chút nào!
Diệp Phàm là ai?
Đó là một nhân vật trên thì quen biết với người của giới thượng lưu, dưới thì có tiếng nói trong giới phú nhị đại!
Không hề khoa trương khi nói rằng chỉ cần một câu nói của hắn ta, liền có thể quyết định số phận của hầu hết những người có mặt ở đây!
Quan trọng nhất là tính cách của hắn ta cực kỳ lập dị.
Miêu Tiểu Thanh từ chối Diệp Phàm trước mặt nhiều người như vậy, có trời mới biết hắn ta sẽ nghĩ như thế nào.
"Ha…"
Sau một lúc yên lặng, khóe môi Diệp Phàm bỗng nhiên nhếch lên, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, rất rõ ràng, hắn ta đã tức giận rồi.
Tuy nhiên, thay vì lập tức lên cơn, hắn ta lại cười khẩy nhìn Trần Đức: "Không biết anh Trần đang làm việc gì?"
“Sinh viên”, Trần Đức thẳng thừng đáp, hiện tại anh đúng là đang đi học ở học viện thương mại.
“Sinh viên?”, Đồng Lâm ngồi bên cạnh Diệp Phàm mỉa mai nói: “Không ngờ gu của cô Miêu lại là kiểu này. Tìm một tên sinh viên nghèo làm bạn trai, mắt nhìn không ra làm sao cả”.
Cô ta bất giác lắc lắc chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay, thể hiện tài lực của bản thân, ánh mắt khinh bỉ đánh giá Trần Đức: "Có phải trường của anh đặc biệt chú trọng đến chuyện tiết kiệm không? Nhìn bộ quần áo trên người anh đi, đều là nhãn hiệu mà tôi không biết, ngay cả chó nhà tôi cũng không thèm mặc”.
"Một chiếc cà vạt của cậu chủ Diệp chúng tôi cũng đủ để anh mua một ngàn bộ quần áo như này rồi. Lần sau tham gia yến tiệc thì nhớ ăn mặc đàng hoàng chút”.
"Hahahaha...”
Ngay khi Đồng Lâm nói xong, tất cả mọi người đều bật cười, bao gồm cả Cao Lâm, cười trên nỗi đau của người khác.
Bảo đừng có đến lại không tin.
Haha. .
truyện kiếm hiệp hayBây giờ biết nhục rồi chứ?
Tất nhiên Cao lâm sẽ không bỏ lỡ cơ hội này để tâng bốc Diệp Phàm, hắn nói với Trần Đức: “Anh Trần vẫn là nên rời khỏi đây đi. Anh và những người bạn này của tôi chơi với nhau không nổi đâu”.
"Đừng, sao cậu có thể bảo anh Trần rời đi chứ? Dù sao người ta cũng là bạn của cô Miêu mà”.
Tô Sinh Hải liếc nhìn đồng hồ Rolex trên tay: "Đã muộn như vậy, cậu bảo người ta một mình đi đâu?"
"Anh Trần, tôi thấy anh cũng không còn nhỏ nữa, chắc là sắp tốt nghiệp rồi. Hay là anh đến công ty của chúng tôi làm việc đi, lương một tháng bốn ngàn tệ, bao ăn bao ở, thế nào? Sinh viên mới ra trường không dễ dàng tìm được công việc như này đâu”.