Hài tử chính mình nuôi lớn từ bao giờ lại nổi lên tâm tư này?
Sau khi thiếu niên rời đi, Tiêu Chiến nghĩ rất nhiều.
Nhìn lại mấy năm nay, hai người bầu bạn, chống đỡ lẫn nhau, từng chuyện từng chuyện, đều là những nhỏ vụn hàng ngày, nhưng dường như mỗi một cái chớp mắt đều ẩn giấu nhiều chi tiết, thâm tình đến kinh tâm động phách.
Cậu đi rồi, Tiêu Chiến vẫn đi làm vẫn tan tầm, nhưng hình như không còn gặp được ai như thế nữa.
Mãi đến một buổi sáng sớm, Tiêu Chiến mặt không cảm xúc nhìn chính mình trong gương, mới đột ngột phát hiện bên cạnh gương đã không còn bàn chải và cốc đánh răng của Vương Nhất Bác.
Chuyện này rõ ràng không có gì to tát, nhưng chính là biệt ly trong nháy mắt đã được cụ thể hóa.
Sau đó lại không tài nào chấp nhận được.
Vương Nhất Bác không tính là một người cẩn thận, chính là trước khi rời đi, đã thật sự nghiêm túc xóa sạch dấu vết của chính mình trong nhà. Một người rời đi, mà trong nhà nhìn mãi cũng không ra bất cứ đồ vật gì có quan hệ đến cậu.
Cho nên, đây là một kế hoạch đã lên từ lâu lắm rồi.
Đi tham gia show tuyển tú này, khẳng định là kế hoạch đã có từ lâu rồi.
Cho nên lúc anh không hề phát hiện, em mỗi ngày đều đã lên kế hoạch bỏ đi sao?
Nhận ra điều này so với biệt ly, dường như còn làm người ta đau lòng hơn đó, Tiểu Bo.
Sau đó, Tiêu Chiến ở dưới gối Vương Nhất Bác tìm thấy một tờ giấy gói kẹo hình quả dứa nhỏ.
"Xin lỗi em nha, Tiểu Bo. Cũng chỉ mang về cho em, được một viên kẹo."
Tiêu Chiến đầu ngón tay cũng phát run, mang tờ giấy gói kẹo thả lại xuống dưới gối. Một lần nữa nằm xuống, anh quyết định nhắm mắt lại, bắt chính mình đi vào giấc ngủ. Đừng nhớ nữa, đừng nhớ lại thanh âm của thiếu niên trong bóng đêm run run hỏi anh: "Cho nên, anh thích anh ấy?" còn anh thì trả lời "Yêu thầm rất nhiều năm." "Tiểu Bo, em có hiểu không?"
Sau đó trong bóng đêm, nam sinh trả lời: "Em hiểu."
Câu "Em hiểu" này tựa như câu "Em đi đây."
Nhớ một lần, trong lòng lại đau một lần.
Buồn cười nhất chính là, anh đợi người khác nhiều năm như vậy, nhưng đến khi Vương Nhất Bác đi rồi, anh mới hiểu thế nào là sự đáng sợ của nhớ nhung.
Căn bản không phải là một tiếc nuối ôn ôn nhu nhu, mà là một niềm nhớ nhung không dứt, trong chớp mắt nảy lên liền có thể nhấn chìm người ta.
Luyện xong vũ đạo, kiệt sức nằm la liệt trên sàn phòng tập, một đám nam sinh đến sức động đầu ngón tay cũng không còn, không rảnh đi đối phó với camera vẫn luôn quay bọn họ.
Ngày đầu tiên bị dí theo quay chụp quả thật không quen, sau lâu rồi bèn cảm thấy, ống kính cũng là bầu bạn lúc luyện tập đêm khuya.
Vương Nhất Bác là tuyển thủ dự thi nhỏ tuổi nhất, là em út của tổ tiết mục.
Chương trình này được xem là show sinh tồn chọn nhóm nhạc nam tàn khốc nhất từ trước đến nay, vào ngày đầu tiên các đạo sư khảo hạch đã phân cho mỗi thực tập sinh một vai trò thích hợp trong nhóm, sau đó mỗi nhóm có hai vocalist, hai dancer, một rapper và một người tự do phối hợp vị trí, chia 30 người ra thành sáu nhóm, sau đó cố định nhóm, theo tác phẩm, chia chu kì khảo hạch, bắt đầu sát phạt nhau.
Hoặc là cả tổ tồn tại, hoặc là cả nhóm bị loại.
Sau vòng khảo hạch thứ nhất, có một phần ba phòng luyện tập bị "tắt đèn".
Nhóm Vương Nhất Bác cầm cự qua vòng đầu tiên.
"Bo, em làm cái gì mà suốt ngày mặt lạnh, nghĩ cái gì đấy?" Nhóm trưởng của bọn họ lớn lên trông giống hệt một con Husky đẹp trai tuấn tú, tính cách cũng... rất Husky, nói nhiều vận động nhiều, cùng với Nhất Bác một động một tĩnh thành hai thái cực. Hắn hỏi xong căn bản cũng không nghĩ em út cao lãnh như hoa sẽ trả lời, kết quả lại nghe thấy Vương Nhất Bác nói:
"Nhớ một người."
Mỹ nam người Nhật nằm bên cạnh Vương Nhất Bác nhanh chóng duỗi tay bịt kín miệng cậu, xấu hổ nhìn qua đám camera có chức năng truy lùng, giả lả cười: "Này chắc là đang nhớ mẹ rồi, ha ha."
Em út lại không cảm kích, nhẹ nhàng đẩy tay lão tam ra: "Không, là nhớ người em thích."
Đội trưởng Husky thấy không ổn, hạ giọng: "Bo nhãi con, idol yêu đương là tối kỵ đấy!"
Cậu giọng điệu rất bình thản nói: "Người ta không thích em."
Idol yêu đương là tối kỵ.
Nhưng mà ngày Vương Nhất Bác bắt đầu xuất đạo, các fan của cậu đều biết, idol của mình đã có một người cậu rất rất thích.
Nhóm đạt một trong ba vị trí đầu bảng sau vòng một giành được phúc lợi gặp mặt người thân. Nhóm của Nhất Bác đứng thứ ba, có điều việc này đối với người khác là phần thưởng.
Đối với Vương Nhất Bác, lại như hình phạt.
Người thân máu mủ thì tránh còn không kịp, người hiện tại đang thích sợ vẫn còn giận.
Trong chương trình tuyển nhóm dạng sinh tồn này, người thân vào thăm cũng giống như đi thăm tù, một đám người bị dồn vào một phòng, người nhà tới mới được kêu ra ngoài. Người bên cạnh cậu từng người từng người lần lượt được gọi tên, mà chỉ có cậu là ngồi ở góc phòng dưới ống kính camera, cúi đầu nghịch một cái lego nhỏ cậu tình cờ tìm thấy.
Mô hình lego này không có mặt mũi, không có biểu cảm, chỉ có khớp xương cánh tay là có thể chuyển động. Thiếu niên đong đưa cánh tay mô hình, tựa hồ như vẫy tay chào, lại giống phất tay tạm biệt.
Mọi người đi hết rồi, cậu mới đứng lên nhìn máy quay hỏi: "Em đi được chưa?"
Chương trình này chủ trương quân sự hóa quản lý, nhân viên công tác đều thống nhất đeo mũ lưỡi trai và khẩu trang mang logo chương trình, nhìn qua như một đám quần chúng không có cảm xúc dao động gì hết. Mà trong màn hình máy quay, thiếu niên ngũ quan tinh xảo, đường cong gương mặt ngày càng rõ, có một đôi mắt thật thanh lãnh, quật cường.
"Lớp này sao lại vắng nhiều người như vậy?" Giám thị kiểm tra hỏi vị giáo viên hết sức cao đạo đang ngồi trước mặt, "Tiểu soái ca Vương gì đó lớp thầy là làm đơn xin nghỉ học tạm thời, còn mấy đứa khác đâu? Mấy chỗ trống kia là ai?"
Thầy Lý tủm tỉm cười, bưng tách trà: "Mấy đứa nhỏ đó đều xin phép tôi nghỉ học."
"Làm sao thế?"
"Thì cảm mạo, sinh bệnh, đau đầu nhức óc ấy mà."
"... nhiều như vậy luôn?"
Thầy Lý bảo trì nụ cười từ ái: "Cúm, bị cúm."
Để tăng sức thuyết phục, thầy còn cố ho khan một tiếng.
"Lão đại! Em nhớ anh muốn chết!" Ngũ Kim vừa thấy mặt liền túm lấy Vương Nhất Bác không buông, 20 ngày không gặp, Ngũ Kim vốn gầy như cái que giờ đã béo lên một vòng. Người cậu ôm lại đã cao hơn, một ôm này thấy cơ bắp rất chắc, nhưng nhìn thì lại đã gầy đi một vòng.
Thần ngủ bất đắc dĩ kéo cảm xúc quá mức kích động của Ngũ Kim về: "Thời gian có hạn! Đừng than khóc nữa!" Hắn dùng tốc độ bắn chữ nhanh chưa từng thấy hỏi: "Thế nào? Có thích ứng được không? Đã muốn về hưu chưa?"
Đi tham gia thi đấu mà bạn bè đến thăm liền hỏi đã muốn về hưu chưa, Nhất Bác biểu tình cao lãnh lập tức sinh động hẳn lên. Cậu bị náo đến nhức đầu, chỉ có thể cười nói: "Về hưu cái gì, còn phải đền tiền vi phạm hợp đồng."
Tiểu Lý Bạch lập tức đáp: "Bọn tớ biết, thần ngủ đã hỏi qua, không phải tiền đền hợp đồng là ba vạn sao? Đại Lý Bạch hôm nay có mang thẻ đây."
Đại thổ hào Đại lý Bạch lời không nhiều nhưng tiền thì nhiều, lập tức từ túi áo đồng phục rút phắt ra một cái thẻ, Ngũ Kim bên cạnh gào lên: "Lão đại, bọn em hôm nay là đến chuộc thân cho đại ca đây!"
Mẩu băng trôi bất đắc dĩ nhón chân che miệng cậu: "Vương Nhất Bác là đi thi làm idol, không phải đi làm kỹ nữ."
"..."
Bo top ba tỏ vẻ mọi thứ đều tốt, tạm thời chưa đi.
Ngũ Kim đứt từng khúc ruột: "Đôi ta chưa bao giờ tách nhau lâu như vậy..."
Thần ngủ vẻ mặt cũng không quá vui vẻ: "Cậu hôm qua vừa nói ước mơ hôm sau đã nghỉ học, động lực thật kinh người, có phải vừa ngẩng đầu nhìn trời, giây sau đã bay lên sánh vai cùng ánh thái dương? Nếu không phải anh trai cậu đến trường thu dọn đồ đạc cho cậu..."
"Anh trai tớ?"
Ngũ Kim khóc nức nở bổ sung: "Không phải anh ruột, là anh đẹp trai ấy. Lúc anh ấy đến trường giúp cậu làm thủ tục tạm nghỉ, thu thập bài vở sách giáo khoa, chúng tớ sợ ngây người."
"Ngũ Kim còn khóc lóc truy vấn anh ấy "Nhất Bác có về nữa không?""
Ngày đó, người kia chỉ sờ đầu Ngũ Kim một cái, ôn hòa thấp giọng trả lời: "Sẽ gặp lại mọi người."
Thầy Lý một lời như thể tiên tri.
Sau khi gặp bạn bè một lúc, Vương Nhất Bác liền đổ bệnh.
Cậu còn chống chế không nói, đội trưởng Husky tưởng cậu là do tập nhảy kịch liệt nên mới đỏ mặt lên, nhưng nhị ca có chút kiến thức sinh hoạt đời thường bèn đến sờ trán Vương Nhất Bác một chút: "Bo, em phát sốt rồi."
Nhưng mà đổ bệnh trong chương trình này cũng chẳng phải đại sự gì để được chiếu cố đặc biệt, bác sĩ chỉ kê cho một ít thuốc. Tuy rằng đồng đội đều khuyên nhủ Nhất Bác nghỉ ngơi, nhưng cậu cậy mạnh, cũng không ngừng luyện tập.
Bởi vì sáu con người là cột vào nhau, cậu không thể vì mình mà ảnh hưởng đến tiến độ của cả nhóm.
Vì thế kéo dài hai ngày chậm chạp vẫn không khỏe lên, đồng đội đều thực sự lo cho cậu, nhưng cũng không thể làm được gì cho cậu.
Rất nhiều chuyện, dường như chỉ có thể tự mình chống đỡ.
Đợi đến lúc phát cơm hộp, Vương Nhất Bác ngồi trên sàn nhà dùng đầu gối chống cái đầu có chút choáng của mình, thể chất cậu không được tốt cho lắm, dễ đổ bệnh, có điều lần này hình như đặc biệt khó chịu.
Nếu còn ở nhà, Tiêu Chiến sẽ nấu cho cậu một bát canh có hương vị khá là quái dị, món canh này hình như không có tên gì cụ thể, Tiêu Chiến bèn gọi nó là canh thần tiên, dùng gạo nếp, gừng lát với dấm gạo. Nhìn thì có vẻ không ra gì, nhưng mà đối với cậu lại rất có công dụng.
Lúc có bệnh trong người, tinh thần cũng sa sút. Có bệnh mà lại nhớ người, vậy càng khó chịu.
Cậu thậm chí còn có một loại ảo giác, cảm thấy bàn tay của người đưa bữa tối cho cậu hôm nay không hiểu sao lại giống với tay cầm cọ của Tiêu Chiến.
Mà bữa tối ngày hôm nay không chỉ có cơm hộp, còn có một bát canh giữ ấm trong bình giữ nhiệt.
Canh?
Vương Nhất Bác ngẩng phắt đầu, người trước mặt đội mũ lưỡi trai và đeo khăn bịt mặt của tổ tiết mục, chỉ có trong khe hở lộ ra một đôi mắt quá mức mỹ lệ. Người đó đưa bữa tối xong ngồi dậy liền muốn rời đi, Vương Nhất Bác vội vàng túm chặt góc áo hắn: "Canh này! Đây là canh gì?"
Người bị túm chặt góc áo bất đắc dĩ cúi đầu về phía cậu, im lặng một hồi mới mở miệng dùng thanh âm quá mức quen thuộc trả lời: "Canh thần tiên."
Anh trả lời xong biết mình đã bị lộ, nhưng cũng chưa chuẩn bị tâm lý nói thêm gì với Vương Nhất Bác, xoay đầu muốn bỏ đi ngay, lại nghe thấy thiếu niên mang l giọng mũi nhẹ gọi mình: "Ca ca..."
Công ty trò chơi của Tiêu Chiến bị nhà khổng lồ internet criMe thu mua, phòng làm việc ký hợp đồng hợp tác với criMe. Mà nhà tài trợ chính của show tuyển tú này lại là criMe. Tiêu Chiến thật sự dùng rất nhiều công phu, đả thông quan hệ, lấy tư cách thành viên giám sát của kim chủ ba ba, tiến vào tổ tiết mục.
Tuy rằng rất khó, nhưng nhất định phải làm.
Vương Nhất Bác rời đi dường như một lần nữa đã đẩy Tiêu Chiến vào vòng xoáy của chờ đợi.
Người cáo biệt có thể một ngày kia sẽ tự quay về.
Cũng có thể vận mệnh sẽ an bài cho gặp lại.
Chính là, làm sao đây, anh không muốn chờ?
Anh không muốn ngồi ngốc một chỗ mà đánh cược vào một ngày nào đó trong tương lai có người sẽ trở về.
Ca ca lớn hơn 6 tuổi, sải bước đến bên cạnh thiếu niên của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT