Bạn biết cái gì là si tâm vọng tưởng không?
Cậu sớm đã biết.
Khi Vương Nhất Bác buông Tiêu Chiến ra, cậu che lấy mắt anh. Cậu không muốn, cũng không dám nhìn ánh mắt không dám tin của người đã cùng cậu sống nương tựa lẫn nhau mấy năm nay.
Tiêu Chiến đối với cậu tốt đến mức nào, người khác không biết, cậu thì biết rõ. Cậu không dám truy hỏi Tiêu Chiến vì cớ gì đối tốt với cậu như vậy, cũng không dám hỏi anh rốt cuộc vì cái gì nguyện ý mang cậu về nhà. Dù là yêu ai yêu cả đường đi lối về, cậu cũng không có tư cách mang dù chỉ một chút oán hận đối với Tiêu Chiến. Cậu nợ anh quá nhiều, lại bị chính dục vọng và sự ghen tuông của mình dẫn đi quá xa.
Sau một nụ hôn này.
Cả hai đều không thể trở về như trước.
Người bị che mắt, trên môi có một vết thương nhỏ, lộ rõ màu máu, quá im ắng, không nói một lời. Vương Nhất Bác lại thấy trong lòng bàn tay mình đôi mi rung động cùng nước mắt ướt át ấm áp của anh.
Không biết qua bao lâu, người mở miệng trước vẫn là ca ca, ngữ khí của anh vẫn rất nhẹ nhàng, chỉ là lộ chút xa cách giấu trong câu từ: "Tiểu Bo, chúng ta... Chúng ta đổi chỗ ở đi, dọn ra nhà có hai phòng... Em sẽ có phòng riêng của mình."
Vương Nhất Bác nghe được lời này vậy mà lại hơi buồn cười, cậu quả thực có thể nhìn ra Tiêu Chiến trải qua một trận kinh hãi nghiêm trọng, cảm xúc dao động, bức thiết muốn chạy trốn. Thấy buồn cười, cậu liền cười lên thành tiếng.
Cậu nói: "Không cần."
Tiêu Chiến trong cơn say mơ hồ, mơ rất nhiều giấc mơ.
Trong mơ có Vương Nghị cõng bảng vẽ, cũng có thiếu niên ngẩng đầu trong cơn mưa tại lễ tang.
Trong mơ người anh chờ từ xa đã trở về, mà thiếu niên mặc đồng phục lại gật đầu nhìn anh mỉm cười, vẫy nhẹ tay về phía anh, nói: "Em đi trước đây."
Tiêu Chiến mở choàng mắt, buột miệng kêu lên chính là tên cậu: "Vương Nhất Bác!"
(*Cuối cùng cũng gọi đúng rồi đó ông nội!)Người say rượu mắt cũng sưng húp, giọng nói khàn khàn, như vừa qua cơn bạo bệnh. Anh hốt hoảng ngồi dậy, có chút choáng váng, phát hiện mình đang ngủ ở giường dưới của cậu, mà trong phòng trống rỗng, chỉ có mình anh.
Anh để chân trần chạy ra khỏi phòng, phòng khách cũng trống rỗng, trong nhà yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc. Thật ra trước giờ Tiêu Chiến đều quen sống một mình, sau trong đời lại xuất hiện Vương Nhất Bác, tuy là ngoài ý muốn nhưng đã dần quen với một ngày có hai người.
Vì thế, người vốn độc lập giờ bỗng dưng lại sợ cô độc.
Một mình tỉnh lại đối diện với căn phòng trống, chuyện bình thường như vậy lại thành một dạng khổ hình.
Ngôn Tình NgượcĐặc biệt là sau giấc mộng kia.
Anh cảm thấy độ ấm trong người dần xói mòn, tay chân lạnh lẽo đang bắt đầu run lên thì nghe tiếng chìa khóa xoay trong ổ.
Vương Nhất Bác từ bên ngoài mua đồ ăn sáng mang về, đội mũ áo khoác trùm lên trên mũ lưỡi trai, vành mũ kéo rất thấp, vừa đẩy cửa vào nhìn thấy Tiêu Chiến đứng trong phòng khách liền nâng mũ lên: "Sao không mang dép?"
"Đi dép vào rồi ăn sáng."
Hai người dường như mỗi ngày đều mặt đối mặt ngồi ăn cơm cùng nhau, những lúc này Tiêu Chiến đều nói khá nhiều, chỉ có hôm nay anh gần như không nói lấy một lời, cũng không muốn cả ngẩng đầu lên.
Bởi vì vừa ngẩng đầu là có thể thấy khóe môi Vương Nhất Bác, với khóe môi mình, cùng một vết thương.
Hôm nay, anh mới đột nhiên phát hiện, Vương Nhất Bác khi không mặc đồng phục, thoạt trông đã trở thành một nam thanh niên, vóc dáng cao gầy, vai rộng, so với bộ dạng lúc anh mang về nhà, đã khác rất nhiều.
Bất tri bất giác, rất nhiều thay đổi đã xảy ra, trong lòng hai người đều biết rõ, những biến chuyển đó không thể che giấu, cũng không cách nào lay chuyển.
Trầm mặc cơm nước xong, lại trầm mặc dọn dẹp. Vương Nhất Bác bước đến trước mặt Tiêu Chiến hôm nay vẫn vô tình lẫn cố ý tránh né cậu, lúc cậu đến gần Tiêu Chiến thực sự đề phòng, hoảng loạn ngẩng phắt đầu, ngay lập tức chặn lại cánh tay Vương Nhất Bác đang duỗi tới: "Sao... làm sao đấy?"
Bọn họ sống cạnh nhau nhiều năm như vậy rồi, tiếp xúc chân tay kiểu gì cũng quen, hôm nay dường như đã quay lại điểm xuất phát. Cảm xúc viết trên mặt Tiêu Chiến làm trái tim Vương Nhất Bác lại nhân nhẩn đau lên, có điều cậu mặc kệ sự kháng cự của người này, bặm môi cau mày đỡ sau cổ Tiêu Chiến, thật cẩn thận nhưng cũng không chấp nhận phản kháng, dùng thuốc mỡ mới mua bôi lên miệng vết thương trên môi anh.
Cổ Tiêu Chiến bị lòng bàn tay cậu áp lấy, nhanh chóng đỏ lên.
Sau này Tiêu Chiến vô số lần hồi tưởng lại chuyện buổi sáng ngày hôm đó, chính là nghĩ thế nào cũng cảm thấy, ngày Vương Nhất Bác rời đi dường như cũng giống mọi ngày, chỉ đeo hai quai cặp lên vai, còn cầm túi rác trong nhà cần đi đổ, đứng ở cửa quay đầu nhìn anh: "Em đi đây."
Khi đó anh đang làm gì nhỉ?
Anh rút sâu vào cảm xúc chưa bình ổn của mình sau cú sốc, hình như còn không đáp lại lời cáo biệt đó.
Sau đó thiếu niên cứ như vậy lẳng lặng đẩy cửa bước ra, như mọi buổi sáng khác, đẩy cửa rời khỏi nơi này.
Khi đó anh cũng không biết, khi có người đã mang quyết tâm rời đi, cũng sẽ không nói dông dài để chuẩn bị cho ai, chỉ nói:
"Em đi đây."
"Cậu chưa thành niên," PD trẻ tuổi tiếp Vương Nhất Bác đối đãi với cậu rất nhẹ nhàng, cũng rất kiên nhẫn giải thích với cậu, "Cậu còn chưa đủ 18 tuổi, tham gia show cần có sự đồng ý của bố mẹ, hai người bọn họ hôm nay không đến ư?"
Nam sinh trầm tĩnh lạ thường thái độ lại rất ôn hòa, cậu gỡ ba lô xuống, lấy ra hai tờ giấy, cậu hẳn đã đoán trước được tình huống này, thậm chí đã tự mình chuẩn bị.
Đây là hai tờ chứng tử của bố mẹ cậu.
"... Rất xin lỗi, chúng tôi vẫn phải yêu cầu người giám hộ của cậu đồng ý, thật sự thật sự rất xin lỗi."
Giờ này ở Mỹ đang là đêm khuya, nhưng mà cú điện thoại quốc tế này vẫn nhanh chóng được kết nối, sau đó từ bên kia điện thoại truyền đến một thanh âm mà Vương Nhất Bác đinh ninh rằng mình đã quên, hóa ra lại vẫn vô cùng quen thuộc: "Nhất Bác? Nhất Bác là em đấy à?"
Thiếu niên đột nhiên phát hiện mình vẫn có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với người này, sau khi cậu quyết tâm đóng cửa rời đi, phảng phất như đã thật sự trưởng thành chỉ trong một cái chớp mắt.
Rốt cuộc từ nay về sau sẽ không có một kẻ ngốc, chính đôi cánh của mình còn giang chưa đủ rộng, đã mang cậu bảo hộ ở phía sau.
"Em đây, em có việc cần anh hỗ trợ."
Đối với chuyện thiếu niên quyết định bỏ dở việc học của chính mình để đi tham gia tuyển tú, Vương Nghị không hề do dự, lập tức đồng ý, hai anh em trò chuyện trong một khoảng thời gian ngắn phi thường, đã quyết định xong một chuyện hệ trọng. Sau đó vận mệnh của Vương Nhất Bác, từ cuộc điện thoại đó trở đi, đã xảy ra một thay đổi cực lớn.
Cậu không còn là thiếu niên dưới bóng cây trong sân thể dục của trường, ngồi nói chuyện phiếm cùng với bạn bè nữa.
Những điều bình phàm đó, sau này chỉ cần hồi tưởng lại, lập tức sẽ cảm động.
Đã một đi không trở lại.
Khi cuộc trò chuyện sắp kết thúc, Vương Nhất Bác hỏi một câu, cậu nói: "Vương Nghị, anh có thích Tiêu Chiến không?"
Đầu kia điện thoại vì cậu chủ động tìm kiếm sự trợ giúp đang cao hứng, đột nhiên trầm mặc, một lúc sau mới có chút xấu hổ nói: "Nhất Bác... Em đang nói gì vậy, anh với Tiêu Chiến ca ca của em, là bạn tốt."
Vương Nhất Bác nghe thấy cái từ này có chút bất lực đến tức giận: "Em hỏi anh, anh có thích anh ấy không? Anh ấy không phải luôn luôn, lúc nào cũng đợi anh về hay sao?"
"Tại sao em lại hỏi chuyện này chứ? Bọn anh chỉ là bạn bè..."
Lý do thoái thác trốn tránh làm Vương Nhất Bác thấy phiền chán, cậu đánh gãy ý định nói lái sang chuyện khác của Vương Nghị: "Anh nếu không thích, em muốn nói với anh một việc."
"Em thích anh ấy."
"Hơn nữa, nếu không có gì ngoài ý muốn, em với anh ấy từ nay về sau sẽ ở bên nhau."
Thiếu niên theo quy định của tổ tiết mục nộp lại phương tiện liên lạc của mình, lúc giao đồ còn ôn hòa gật đầu nói cảm ơn nhân viên công tác. Cậu chính thức bước vào cuộc thi tuyển nhóm nhạc nam, ngắn thì vài ngày, lâu là sáu tháng.
Trước khi rời đi, cậu muốn mang người mình muốn, vào trong lãnh địa của mình.
Chiếm chỗ trước cái đã.
"Cái gì mà bảo cậu đồng ý?" Tiêu Chiến thật sự đã lâu chưa nổi giận đến thế, lại càng chưa từng nói chuyện như thế với Vương Nghị, "Việc học của em ấy thì sao? Em ấy mới năm 2! Có công ty quản lý không, có năng lực tự mình phân biệt thật giả không? Cái vòng kia, một người một ngựa nói đi vào là chui vào được hay sao?"
"Chuyện này tớ không đồng ý!"
Người đang nỗ lực đè lửa giận ở bên kia điện thoại rốt cuộc cũng bạo phát: "Nhưng mà Tiêu Chiến, cậu là gì của nó, vì cái gì phải cần cậu đồng ý?"
Những lời này cơ hồ đánh sập Tiêu Chiến đã tìm người suốt một ngày nay.
"Cậu rốt cuộc đã làm gì? Cậu có biết nó chỉ mới 17 tuổi không? Vì sao nó như phát điên mà nói với tớ, nói với tớ rằng nó thích cậu?"
"Nó mới bao lớn? Hai người lại còn đều là con trai... Tớ là tín nhiệm cậu, mới đem nó phó thác cho cậu..."
"Không có phó thác."
"Cái gì?"
"Tớ nói không có phó thác," Tiêu Chiến ngữ khí lãnh đạm lại mỏi mệt, "Tớ đem Tiểu Bác về, là tự tớ quyết định, không phải vì cậu phó thác."
"Chúng tớ thế nào, là chuyện của tớ và Vương Nhất Bác."
"Đây là chuyện của hai đứa bọn tớ, không liên quan tới cậu."
Lời tác giả: tuy người hai người một cuộn chỉ rối chính mình cũng chưa tự gỡ ra được đàng hoàng, nhưng mà đối với người ngoài mà dỗi lên thì giọng điệu vẫn rất là giống nhau nha.