Sau buổi sáng Vương Nhất Bác đẩy cửa đi ra, đây là lần đầu tiên sau một tháng, Tiêu Chiến được nghe cậu nói với anh.
Không gặp thì trong lòng cuồn cuộn nhớ.
Gặp rồi thì vừa bất lực vừa tức giận, anh định không thèm để ý đến cái người đã lên kế hoạch chạy trốn còn chạy được thật xa này, có điều vừa nhẫn tâm xoay người đi thì lại nghe được một tiếng "ca ca", tựa như vừa bị bắt trúng điểm yếu.
Lửa giận cũng không phát tiết nổi, chỉ có thể thở dài.
Tiêu Chiến rũ tay xuống, nắm lấy bàn tay đang túm chặt góc áo mình, không nhìn cậu nhưng miệng vẫn dặn dò: "Ăn canh uống thuốc, ngủ một chút đi, đừng cố như vậy nữa."
Người này hình như là người biết làm anh đau lòng nhất.
Tiêu Chiến trăm đắng ngàn cay tìm được đến đây thì lại thấy người này đổ bệnh.
Lần đầu tiên anh đến, phát hiện thiếu niên của mình mặt dán lên tấm gương to từ trần đến sàn, Tiêu Chiến đứng sau cách xa năm bước, không thể lại gần, sau đó nghe đồng đội cậu hỏi: "Nhất Bác, em dán vào gương làm gì đấy?"
Sau đó tên ngốc này nhỏ giọng trả lời, nói mặt cậu nóng quá, dán lên kính lành lạnh thật thoải mái.
Kỳ thực ngay lập tức đã muốn đi qua hỏi cậu có phải đã phát sốt rồi không, nhưng chỉ có thể đứng nguyên một chỗ, không dám lại gần thêm.
Anh thật sự không biết lấy thân phận gì mà đứng cạnh cậu.
Tiểu Bác bỏ đi, cũng là vì không tìm thấy vị trí của chính mình ở cạnh anh đó thôi.
Chính là, hài tử anh yêu quý nhiều năm như thế, làm sao có thể mặc kệ đây...
Thứ tình yêu theo thói quen này, bao nhiêu phần là thói quen, bao nhiêu phần là thương cảm, bao nhiêu phần là yêu thích?
Người trong cuộc không phân biệt nổi, chỉ dựa vào bản năng, cố gắng đến gần. Quản gì là loại yêu nào?
Vẫn là muốn yêu em.
Đội trưởng Husky cho Vương Nhất Bác nghỉ cả đêm, tiết mục đã tập luyện xong, hiện tại chỉ là lặp đi lặp lại thêm nhiều lần.
"Em bây giờ mà cố chống đỡ khéo mai không lên biểu diễn được, nghỉ ngơi một chút đi bạn học Tiểu Vương."
Quy định của tổ chương trình thì khắc nghiệt, nhưng điều kiện ăn ở lại vô cùng thoải mái, dù sao nhà tài trợ criMe cũng không thiếu tiền. Ký túc xá của tuyển thủ là một tiểu khu độc lập, mỗi nhóm một căn. Đồng đội còn đang luyện tập, Vương Nhất Bác xách liễn canh trở về, trong phòng chỉ có mình cậu.
Uống xong canh muốn ngủ một chút, chính là đầu óc lộn xộn không hề buồn ngủ, đang trằn trọc, thì nghe có người quẹt thẻ vào phòng. Vương Nhất Bác chân trần chạy ra, quả nhiên thấy Tiêu Chiến vẫn mặc quần áo đi làm đeo khẩu trang kín mít đẩy cửa tiến vào.
Hai người đối mặt, không khí như cứng lại, cuối cùng vẫn là ca ca mở miệng trước, rõ ràng là chủ động mở miệng nhưng ngữ khí lại rất lãnh đạm: "Đỡ sốt chưa..."
Lời còn chưa nói xong đã bị người nhào tới đẩy đánh rầm vào cửa.
"Em..."
Khẩu trang bị người một phát kéo xuống.
Sau đó bao nhiêu thuyết giáo đã bị một cái hôn hỗn loạn nuốt hết.
Vương Nhất Bác sợ còn chưa hạ sốt, môi và hơi thở đều nóng đến dọa người, Tiêu Chiến thấy mình cũng bị đốt cháy theo rồi, trong phòng toàn âm thanh ái muội.
Một cái hôn trúc trắc, nhiệt tình lại mang theo lửa giận cùng ủy khuất, mỗi lần đều lộng đến mức môi hai người cũng chảy máu.
Lúc Tiêu Chiến đẩy được cậu ra chân đã sắp mềm nhũn, anh quay mặt đi hổn hển lấy hơi rồi mắng cậu: "Vương Nhất Bác! Em có yên đi không!" Anh căm tức nhìn cậu, trong mắt lấp loáng thủy quang, thật sự chẳng có chút uy hiếp nào.
Vương Nhất Bác ăn một cú đập cũng không buông tay, bị mắng cũng chỉ ngây ngốc nhìn anh mà cười.
"Anh nói cho em biết, em không thể được voi đòi Hai Bà Trưng làm xằng làm bậy như thế đâu..."
Vương Nhất Bác làm như người bị mắng không phải cậu, lại nóng hừng hực dính lên người anh: "Cảm ơn anh đã đến."
"Cảm ơn anh, đã đến rồi."
Anh tiến về phía em một bước, đối với em đều là cứu rỗi.
Huống chi, anh đã đến bên cạnh em rồi.
Tiêu Chiến toàn bộ quá trình còn chưa xuống được khỏi cửa, Vương Nhất Bác ôm lấy như khảm lên người anh: "Em thích anh, anh biết mà đúng không?"
Người trong ngực cậu lập tức trợn mắt nhe răng dọa: "Thích cái búa, không được!"
Người đang quấn lấy anh vừa ủy khuất vừa bóp eo anh không buông: "Tại sao?"
Tiêu Chiến nghiêm túc xỉa vai cậu, gằn từng chữ một trả lời: "Không, cho, yêu, sớm!"
"......"
"Là vì như vậy sao?"
"Chứ sao nữa," Tiêu Chiến bắt đầu mở miệng thuyết giáo, "Em mới ngần này tuổi, việc học còn chưa xong..."
Anh thì nghiêm trang, mà Vương Nhất Bác chỉ nhìn chằm chằm đôi môi đỏ tươi mềm mại của anh, tự nhiên lại duỗi tay lau khóe môi anh.
Tiêu Chiến giận: "Có nghe anh nói không đấy?"
Vương Nhất Bác dán vầng trán nóng rẫy của mình lên trán anh: "Nghe rồi."
Nói thật, dùng lý do này cự tuyệt cậu, Vương Nhất Bác thậm chí còn thấy hơi hạnh phúc.
Ít nhất không cho yêu sớm thì có một ngày cậu sẽ lớn, chứ không phải vì trong lòng đã có người khác chiếm cứ, thế là tốt rồi.
Đội trưởng Husky hôm sau chào hỏi cậu út vầng mắt thâm quầng, câu đầu tiên mở miệng nói chính là: "Bo, em sốt kinh nhỉ, môi cũng toác ra rồi kìa."
Nhị ca lại hồ nghi nheo đôi mắt cận: "Đây là do sốt à? Không phải em đánh nhau với ai đấy chứ?"
Vương Nhất Bác hỉ khí dương dương gật đầu: "Vâng! Do đánh nhau đấy!"
"Anh Tiêu, môi anh..."
Tiêu gia trẻ tuổi kéo khẩu trang: "Nhiệt mồm, nhiệt mồm, trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa."
Tổ mỹ thuật hai mắt nhìn nhau không dám phản bác, dù sao cũng là lính không quân của kim chủ ba ba cử tới, tuổi không lớn, nhưng năng lực nghiệp vụ siêu quần, tuy mới tới, không nhiều lời nhưng các phương án đề xuất đều hết sức sáng sủa. Lại đặc biệt khắc khổ, thường xuyên tăng ca, đi theo các đội thâm nhập đến tận sinh hoạt của tuyển thủ, thể nghiệm quan sát dân tình, hoàn thiện phương án.
Quả thật ngâm cả người vào tổ tiết mục, nhà cũng không thèm về luôn.
Nghe nói đầu game đang thịnh hành khắp cả nước kia chính là do đoàn đội anh thiết kế, thật sự là tiền đồ vô hạn.
Thế mà, đến hôm nay các tuyển thủ diễn tập trước công diễn, vẫn ngồi canh ở đây.
"Vương Nhất Bác, vấn đề kia em vẫn phải để ý, đây là một bài hát rất ngọt ngào, em trong lúc luyện tập nhảy rất hăng, rõ ràng là đang tỏ tình, em vừa nhảy xong liền đem mấy chữ "cút ngay, kệ tôi" viết lên mặt, tối nay nhất định phải sửa, cười giả cũng phải cười, cười thật ngọt vào!"
Thầy dạy nói xong nhìn bộ dạng như mất hồn mất vía của Vương Nhất Bác vẫn không yên tâm, cậu bé có thiên phú như vậy, là một hạt giống tốt, lão sư cũng tiếc tài. Nhưng mà vừa lên sân khấu, lão sư phát hiện mình lo thừa rồi.
Vương Nhất Bác lên sân khấu liền ngọt như một viên kẹo nổ, dấu ngoặc nhỏ tươi cười như chẳng cần tiền, mắt wink wink lấp lánh làm toàn bộ nhân viên công tác lãnh khốc của tổ tiết mục trong lòng đều biến thành fan bố fan mẹ của cậu hết.
Anh Tiêu đứng sau máy quay nhìn theo thân ảnh Vương Nhất Bác không chớp mắt, hai tay cũng không nhúc nhích, nhưng đôi mắt dưới vành nón vào lúc không ai biết, lại cong tít lên.
Tuy là rất hỗn đản.
Nhưng mà thật đáng yêu.
Sân khấu này cũng trở thành sân khấu công diễn chân chính đầu tiên khiến mọi người để ý đến Vương Nhất Bác. Nhiều năm sau fan của cậu khảo cổ đào được đến đây đều sẽ nhìn thiếu niên trên màn ảnh mà không nhịn được cũng cười theo. Trông cậu, thật sự hạnh phúc.
Đáng quý nhất là, sau này trên con đường thật dài đi trong giới giải trí, tuy rằng sẽ khốc liệt hơn rất nhiều, nhưng nụ cười của cậu vẫn sạch sẽ và chân thành như cũ.
Giống như vẫn luôn thực sự quá hạnh phúc.
Mỗi tuyển thủ ngày đầu tiên bước vào cuộc thi đều được phát một chiếc camera mini, để ghi lại nhật ký sinh hoạt của bản thân. Một vài đoạn ngắn sẽ được cắt ghép vào chương trình chính. Vương Nhất Bác cũng có một cái, ngay từ đầu chụp rất nhiều selfie, sau đó đặt camera, rồi tự tập vũ đạo và rap trước ống kính.
Sau lại bắt đầu quay đội trưởng Husky đang há mồm ngủ lại còn ngáy, quay nhị ca đang soi gương đeo kính sát tròng, quay lão tam nói giọng miền Nam đầy âm lưỡi bị cả bọn lôi kéo luyện tiếng phổ thông, lão tứ lần nào trước khi biểu diễn cũng gieo cho bọn họ một quẻ, lần nào kết thúc quẻ bói cũng phán là đại cát. Tiểu ngũ mỗi ngày đúng một giờ nhất định liền kêu: "Đi ăn cơm đi!" "Hôm nay ăn gì?" "Có thể cho em hai phần cơm được không?"
Cũng sẽ chụp ảnh con mèo hoang bên ngoài, thò đầu đến cho một đám thực tập sinh soái ca nuôi béo, đạt đến đỉnh cao đời mèo.
Nhưng nhiều nhất là những hình ảnh thoạt nhìn tưởng như vô nghĩa, camera hướng tới những nhân viên công tác bịt kín mít như nhau không thấy rõ mặt mày. Cơ hồ không thể phân biệt thân phận của bọn họ, chỉ có thể thấy bọn họ vẫn luôn làm bạn bên cạnh các thực tập sinh, giống bộ phận quân quản, thậm chí còn hơi giống giám ngục.
Có những lúc, lại giống các thiên thần hộ mệnh đang giang rộng đôi cánh ra bảo hộ.
Trong những người bảo hộ đó, có một người đặc biệt nhất.
Anh vẫn luôn đứng ở đó, nhìn thấy trên người thiếu niên của anh, tinh quang dần hội tụ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT