*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*tuyến tình thân sắp biến chất rồi

Tiêu Chiến mang đồ đạc xếp vào hành lý, vừa xếp vừa gọi đến số máy kia vô số lần, nhưng vẫn không đợi được người bắt máy. Cảm xúc đột ngột dâng trào, anh vứt điện thoại sang một bên buột miệng mắng: "Đệch!"

Rõ ràng trong ngày lễ đặc biệt này cậu muốn tự nhốt mình, trong thế giới của cậu Tiêu Chiến không chen vào được. Lửa giận này không phải vì Vương Nhất Bác, mà bởi sự lựa chọn hèn nhát của người khác, và sự sơ sẩy của chính anh.

Giận Vương Nghị, lại càng giận bản thân mình.

Tiêu Chiến che mắt ngồi ở mép giường, dưới chân là hành lý mở ra. Anh về quê mới được có một ngày, nửa đêm về sáng cũng không dám tự tiện rời đi, làm bận tâm người nhà.

Anh chỉ có thể chống trán ngồi nguyên một chỗ.

Di động trên mặt đất bỗng vang tiếng chuông.

Tiêu Chiến do dự vươn tay, mở điện thoại, thấy lời mời cuộc gọi video đến từ Vương Nhất Bác.

Anh bấm accept, liền thấy trên màn hình di động, nở rộ pháo hoa. Vương Nhất Bác thanh âm trong trẻo giữa một mảnh náo nhiệt với tiếng hoan hô rất ồn ào, nói: "Tiêu Chiến, anh xem pháo hoa này!"

Pháo hoa tung trời nơi thành phố xa xôi, không hiểu sao lại làm người đang nắm chặt di động cảm động muốn rơi nước mắt. Tầm nhìn của anh mờ đi. Vương Nhất Bác nói: "Chúc mừng năm mới! Tiêu Chiến!"

Trong video Tiêu Chiến cũng không lộ mặt, chỉ nghe anh nói, mang chút giọng mũi nghèn nghẹn: "Chúc mừng năm mới nhé Tiểu Bo."

Bạn bè bên cạnh thiếu niên kêu: "Lão đại, mau ước!"

"Ngốc, làm gì có ai ước với pháo hoa, người ta là ước với sao băng!"

"Thành tâm ắt linh ứng! Mong thần tiên bốn phương phù hộ cho con có bạn gái!"

Vương Nhất Bác cười rộ, ôn nhu nói với điện thoại: "Anh cũng ước một điều đi."

Sau đó Tiêu Chiến liền trịnh trọng nói lên nguyện vọng đầu tiên trong năm mới của mình: "Anh hy vọng, sang năm, có thể cùng Tiểu Bo ăn Tết."

Pháo hoa tan trong không trung, tựa sao băng chớp mắt đã vụt biến mất.

Tựa như thật sự có thần lực hiện thực hóa ước mơ.



"Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến liếc thời gian. Hôm nay là ngày đầu tiên Vương Nhất Bác trở thành học sinh cao trung năm hai, lễ khai giảng thật sự không thể đến muộn. Anh còn mặc tạp dề, tay bưng bữa sáng cho hai người, bước qua giường, nâng chân hích nhẹ cẳng chân Vương Nhất Bác: "Đại ca, mau rời giường!"

Bọn họ hiện tại vẫn ngủ trên chiếc giường tầng giá cũng khá là đắt kia, có điều đã đổi vị trí. Nguyên nhân là do bạn học Vương Nhất Bác nóng đầu, tự tin cảm thấy mình không cần leo thang mà có thể trực tiếp nhảy xuống. Sau khi tràn đầy tự tin nhảy xuống, liền ngã nứt xương chân... Lúc Tiêu Chiến cõng cậu đi bệnh viện, đọc đường đều dùng tiếng Trung Khánh mắng xa xả: "Anh thật không nghĩ ra tại sao em lại làm như thế! Em em em em muốn nhảy giường tự sát hả?"

Cậu nghe ca ca mắng như bắn súng máy, chân cũng không còn cảm giác đau. Thế là giáo thảo lớp năm vừa vào kì một đã chống nạng mất ba tháng... Hình tượng này ăn quá sâu vào tâm trí mọi người, đến mức lúc chân cậu khỏi rồi, có thể đi lại hết sức ngầu xị rồi, vẫn có những nữ sinh xa lạ đi ngang qua bèn túm cậu lại, trừng mắt hỏi: "Ủa không phải cậu bị què hả?"

Vương Nhất Nạng:...

Lúc cậu bị thương, mỗi ngày đều là Chiến ca đưa cậu đến lớp, sau đó các tiểu đồng bọn sừng sừng sộ sộ đưa cậu ra vào WC, hưởng thụ đãi ngộ cấp nguyên thủ, không lúc nào đi một mình. Ngũ Kim thậm chí còn lột sạch vỏ quýt đưa đến tận mồm cậu, sau đó bị Vương Nhất Bác trừng ánh mắt "Làm gì đới" liếc nhìn mới hốt hoảng cúi đầu: "Uầy, quên. Cậu là gãy chân, không phải tay!"

Gãy xương mất đúng một trăm ngày, bạn học Vương Nhất Nạng rốt cuộc cũng thoát nạng, tự mình đi vào phòng học, thầy Lý cầm đầu nổ một tràng pháo tay: "Chúc mừng Nhất Bác của chúng ta, lần sau có gì từ từ nói, đừng nhảy giường!"

"....."

Thật là một lần sai ôm hận nghìn thu, thiếu niên trượt chân biết thế đừng làm.

Từ đó về sau, anh cậu chỉ cho cậu ngủ giường dưới.

Lúc Tiêu Chiến dọn bữa sáng lên bàn xong, Vương Nhất Bác vẫn đang ngủ nướng. Anh bất đắc dĩ đi qua, nhìn Tiểu Bobo mặc pyjamas hình bò sữa đang ngủ say sưa, bất đắc dĩ nắm đôi tai bò trên đầu cậu mà kéo: "Rời giường! 17 tuổi rồi còn ngủ nướng!"

Vương học trưởng 17 tuổi ngày đầu tiên khai giảng liền phải tiếp thu một nhiệm vụ trọng đại. Trường Nhị Trung bọn họ muốn quay một bộ phim tuyên truyền, Vương Nhất Bác, Mẩu băng trôi và thần ngủ, ba người bị trường kêu lên tham gia quay chụp tuyên truyền. Trường không thiếu tiền, lần quay chụp này mời tới một đoàn hội nhiếp ảnh thực sự chuyên nghiệp. Cả hội nhìn flycam xòe cánh bay cao, mắt tròn mắt dẹt, mà đạo diễn nhìn ba người họ cũng mắt dẹt mắt tròn: "Còn đẹp hơn diễn viên mình mời đến!"

Đạo diễn bị kích động, nảy sinh cảm hứng, quay thêm một đoạn ngắn cảnh Vương Nhất Bác nhảy moon-walk ở đài phun nước của trường. Đoạn vũ đạo không có trong kế hoạch này được trường Nhị Trung dùng để chiêu sinh rất nhiều năm về sau, thiếu niên gương mặt anh tuấn nhảy dưới ánh mặt trời cùng bọt nước bắn tung trở thành nguyên nhân ghi danh vào trường của rất nhiều hoa si thiếu nữ.

Sau này, vào giờ nghỉ, thỉnh thoảng lại có học sinh chạy tới đài phun nước, bắt chước video tuyên truyền mà nhảy moon-walk. Đông đảo bảo vệ phải được cắt cử ra để đuổi, vòi phun cũng bị đá hỏng mất vài cái...

Vương Nhất Bác quay xong đoạn này còn có một đoạn ngồi ở thư viện đối mặt Mẩu băng trôi đọc sách, làm bài tập. Soái ca mỹ nữ, cảnh tượng hài hòa mười phần đẹp mắt, nhưng mà lãnh đạo nhà trường nhìn bảo không được, cảnh tượng giống yêu đương trong phim thần tượng thế này, sợ sẽ bị hiểu nhầm là cổ vũ yêu sớm. Vì thế Mẩu băng trôi bị đổi thành thần ngủ, hai thiếu niên cùng nhau ngồi bên cửa sổ thảo luận đề thi.

Một nữ giáo viên trẻ đi theo nhìn thấy cảnh này trong lòng thầm nhủ, bầu không khí này so với cảnh thiếu nam thiếu nữ còn dễ gặm hơn!!

Hậu kì sẽ ghép nhạc sau, hiện trường quay chụp không ghi âm, thế nên đạo diễn chỉ bảo hai người bọn họ làm bộ thảo luận là được. Vương Nhất Bác phối hợp chỉ vào đề nói: "Đề này làm như nào?"

Thần ngủ hữu hảo gật đầu, ngữ khí ôn hòa nói: "Đề đơn giản như vậy còn không làm được, cậu nghỉ học luôn đi!"

Sau đó Vương Nhất Bác bừng tỉnh đại ngộ ngẩng đầu nhìn người đối diện, hai người cùng nhau hài hòa mỹ mãn giả vờ cười rộ lên.

Phim tuyên truyền tìm kiếm học sinh xinh trai đẹp gái ở khắp các cấp học đến đảm nhiệm, trong đó có vị bí thư từng đến lớp năm "tự tìm phiền phức" kia. Suốt quá trình hắn mặt lạnh như sương đứng một bên nhìn thấy cảnh tượng hài hòa như tranh vẽ kia, khắp người tỏa khí tức bức người.

Mẩu băng trôi ở bên cạnh ngáp một cái, đây là chuyện của hắn với người yêu hắn, chả liên hệ gì tới mỹ nữ.

Cũng vì đoạn nhạc đệm nhỏ này, sau khi Vương Nhất Bác tan tiết tự học buổi tối về phòng học lấy chìa khóa, thấy bí thư đang đè thần ngủ vào một góc phòng.

Quả thực cậu nghĩ gã kia đang bắt nạt Ngôn Tinh, nhưng khi cậu đạp ghế tiến tới thì nhìn thấy hai nam sinh, là đang hôn môi.

Lúc đó ba người chưa ai nói gì, mắt thường cũng thấy thần ngủ sắc mặt tái nhợt đi, trong mắt đều là hoảng sợ, cậu muốn giải thích nhưng bạn mình đã lùi về sau một bước.

Bí thư che cậu ở sau lưng, nên cậu không nhìn thấy biểu cảm của Vương Nhất Bác, chỉ nghe tiếng người kia cực kì lãnh đạm: "Hai người, đang làm cái gì đây?"

Thiếu niên 17 tuổi đối với tình yêu, hiểu biết còn rất sơ sài. Cậu xem phim thấy nam nữ ôm hôn, thậm chí cũng từng xem qua mấy quyển sách khiêu dâm nhỏ mà các nam sinh dấm dúi chuyền nhau, có điều cậu trước giờ chưa từng thấy, nam với nam, còn có thể làm giống như vậy.

Sự tình mông lung mơ hồ trong nháy mắt trở nên sáng tỏ. Nếu nam sinh với nam sinh cũng có thể như thế, vậy chuyện cậu luôn cảm thấy kỳ quái, giờ đã có một đáp án hợp lí.

Đó là, người đêm khuya cầm điện thoại nói với một người ở một đất nước xa xôi "Tớ nhớ cậu", giờ cuối cùng đã có một lời giải thích.

Cho nên vượt qua sai lệch múi giờ, trò chuyện vượt đại dương, vẫn chưa bao giờ đứt đoạn.

Cho nên yêu ai yêu cả đường đi, em trai của "bằng hữu" cũng có thể đưa về nhà, tinh tế tỉ mỉ mà chăm sóc.

Chưa ai nói với cậu điều này.

Thế nhưng tới hôm nay, mới đột nhiên thật sự hiểu.

Quá muộn rồi...

"Em về rồi."

Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, người bên trong đang tắm, không nghe thấy cậu.

Vương Nhất Bác không nói một lời đứng ngoài phòng tắm, nhìn thân ảnh mơ hồ bên trong.

Hai người đối với nhau đã quá mức quen thuộc, cho nên cậu thậm chí có thể "nhìn" thấy người đằng sau lớp kính kia, so với nam sinh bình thường eo càng mảnh khảnh hơn, môi càng mềm mại hồng nhuận hơn, cùng đôi con ngươi hồn nhiên và khóe mắt phiếm hồng hơi nhếch.

Còn có, cái nốt ruồi nho nhỏ dưới môi, làm người ta nhìn mà ngứa ngáy trong lòng.

Cho nên, anh cũng thật sự như em nghĩ, dùng trái tim của một nam nhân, yêu một nam nhân khác ư?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play