Hôm nay Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến một việc. Khi cậu mở miệng, Tiêu Chiến cũng sắp ngủ rồi, mơ mơ màng màng nghe thiếu niên giường dưới nói: "Anh làm sao mà quen anh trai em?"
Một câu đem người sắp ngủ mơ kéo về, Tiêu Chiến mở mắt, hơi kinh ngạc trả lời: "Sao cơ?"
Thiếu niên giọng điệu bình thản, lặp lại một lần: "Anh làm sao mà quen anh trai em?" Cậu còn giải thích bổ sung: "Vương Nghị ấy."
Đây là lần đầu tiên sau khi quen nhau, Tiêu Chiến nghe Tiểu Bác chủ động nhắc đến Vương Nghị. Cái tên này giống như một cái cây cắm rễ thật sâu trong một quá khứ mà Vương Nhất Bác không muốn nhắc tới, Tiêu Chiến biết không được chạm vào, nên vẫn luôn thật cẩn thận né tránh. Hôm nay cậu lại chủ động nó đến.
"Anh quen cậu ấy nhiều năm, có đến bảy tám năm rồi."
"Quả thực ngay từ đầu anh cũng không quen, khi đó bọn anh đều học vẽ cùng một thầy, anh học cao hơn cậu ấy một lớp nên ngày thường cũng không học cùng giờ, vẫn không hề gặp mặt."
"Cậu ấy là người có thiên phú nhất mà anh từng gặp. Anh từng đứng rất lâu trước tranh của cậu ấy, còn họa lại bức "Tương Tiến Tửu" của cậu ấy. Khi đó anh thực sự si mê vẽ tranh, không giống bây giờ, chỉ là dùng bút kiếm tiền, khi đó tuổi của anh cũng không lớn, trong đầu đều là phong hoa tuyết nguyệt, chắc là hồi cấp 3 năm 2 đấy."
"Rõ ràng chưa từng gặp, nhưng anh lại cảm thấy tác giả bức tranh chính là tri kỷ của anh, ha ha ha."
"Mãi đến một năm sau khi bọn anh đi thi cấp tỉnh, anh mới lần đầu tiên gặp Vương Nghị đang cõng bảng vẽ sau lưng. Đến giờ anh vẫn nhớ rõ hôm đó cậu ấy mặc một cái sơ mi trắng, an tĩnh đứng ngoài đám người. Anh hỏi "Vũ Lập là ai?" cậu ấy làm nhàn nhạt đáp "là tôi"."
"Anh đông cứng tại chỗ không nói gì, cậu ấy lại hỏi, cậu có phải Tiểu Bạch không? Tiểu Bạch chính là ký danh của anh, anh không ngờ tới cậu ấy cũng để ý đến tranh của anh."
"Đây là chuyện nhiều năm về trước rồi, giờ nhớ lại, vẫn thấy giống như mới hôm qua."
Vương Nhất Bác mở to mắt, nhìn ván giường tầng trên. Cậu không cần nhìn cũng biết vẻ mặt Tiêu Chiến lúc này. Đây là một chuyện cũ sạch sẽ ấm áp, vậy mà cậu nghe xong lại thấy ngực rõ ràng đau đớn, nỗi thống khổ này dường như không có nguyên do, cậu chịu xong một trận đau đớn này mới mở miệng hỏi: "Cho nên là, anh thích anh ấy?"
Tiêu Chiến bị từ này dọa rồi, có chút kinh hoảng kêu lên: "Tiểu Bo, anh..."
"Em hiểu mà."
"Chỉ là em muốn biết, có đúng anh thích anh ấy hay không."
Kỳ thực đoạn tình cảm này Tiêu Chiến chưa từng nói với người thứ ba, cả bạn thân nhất cũng không kể. Thế nhân cũng không quá thông cảm được với mối quan hệ khác với người thường này, chính là với Vương Nhất Bác thì không sao, bọn họ tựa như trưởng thành cùng nhau, dường như anh cũng không cần phải gạt cậu.
Cho nên Tiêu Chiến nói. Anh nói: "Ừ, yêu thầm rất nhiều năm."
"Anh ấy cũng thích anh à?"
"Cậu ấy quá đơn thuần, cũng không nghĩ tới phương diện này. Chỉ là khi cậu ấy ra nước ngoài... lúc cậu ấy đi, anh công khai bày tỏ, cậu ấy thực sự rất kinh ngạc, nhưng mà cũng đồng ý sau khi về nước cùng anh thử một lần..."
Thử một lần, thử như thế nào? Là muốn ở bên nhau sao?
Cũng ôm nhau hôn môi sao?
Tiêu Chiến xoay người muốn thò đầu xuống xem biểu cảm của thiếu niên, lại túm mép giường, có chút không dám đối diện với Vương Nhất Bác. Anh nói ra rồi cũng không thực sự cảm thấy nhẹ nhõm, cảm xúc trong lòng loạn hết cả lên, tất thảy đều là bất an. Anh như muốn tìm kiếm sự khẳng định, ghé vào mép giường hỏi xuống dưới: "Tiểu Bo, em có hiểu được không?"
Đây là chuyện của anh trai cậu và Tiêu Chiến, bọn họ là Bá Nha Tử Kỳ.
Cậu chỉ là một người thường ngu muội mãi sau mới tình cờ đọc truyện mà thôi.
Kỳ thực Vương Nhất Bác muốn nói với Tiêu Chiến, cậu từng gặp anh rồi, đã từng gặp dáng vẻ thiếu niên thời cõng bảng vẽ đứng bên giá vẽ của anh rồi.
Đấy là một trường dạy nghệ thuật rất lớn, anh trai cậu rất có thiên phú nghệ thuật, nên ở cái đô thị cấp 1 này, một đôi vợ chồng nghèo nỗ lực nuôi lớn hai đứa trẻ vẫn cố hết sức để đưa cậu con trai trưởng đến học trường nghệ thuật cực kì đắt tiền này.
Chính là, kỳ thực Vương Nhất Bác, cũng rất thích nhảy.
Có điều cậu muốn gì, chưa bao giờ chủ động mở miệng nói.
Cho nên chẳng ai phát hiện, cũng từ bỏ luôn.
Bên cạnh lớp mỹ thuật của anh trai cậu là một studio dạy nhảy. Tiểu Bác luôn kiếm cớ đón anh trai tan học, chạy tới tầng đó, qua cửa kính nhìn vào studio xem.
Khi đó, cậu và thiếu niên Tiêu Chiến đã từng thoáng gặp qua.
Cậu cũng đã từng gặp qua, Tiêu Chiến mặc áo sơ mi trắng lưng đeo bảng vẽ.
Thậm chí còn gặp trước anh trai cậu.
Chỉ là, nhiều lời vô ích.
Khi trời gần sáng, Tiêu Chiến mơ mơ màng màng nghe Vương Nhất Bác nói mớ. Lâu lắm rồi cậu mới gặp ác mộng. Trong những giấc mơ vụn vỡ, câu liên tục gọi "Bố, Mẹ!" Tiêu Chiến bò xuống chui vào nằm cạnh cậu, ôm lấy cậu, vỗ vỗ vai: "Tiểu Bo đừng sợ, chỉ là ác mộng thôi."
"Tỉnh mộng... là tốt rồi..."
Vương Nhất Bác tỉnh lại phát hiện mình bị người ta ôm, cậu cứng đờ người, nhẹ nhàng né tránh, đem tay Tiêu Chiến còn chưa tỉnh nhẹ nhàng thả xuống.
Tiêu Chiến quả là một người dịu dàng, không chỉ đối với mình cậu, cũng không chỉ đối với mình Vương Nghị. Anh đối với thế giới này đều ôm một loại dịu dàng đáng quý. Trước kia Vương Nhất Bác thích nhất anh ở điểm này, mà hiện tại lại có một chút... tránh không được.
Cậu không muốn kiểu đối xử dịu dàng không phân biệt này.
Cậu sợ chết chìm trong đó mà không biết.
Thôi vậy.
"Lão đại, sắc mặt cậu kém thế, trông như ma ấy! Cậu làm sao đấy?'"
"Ngũ Kim."
"Moshi moshi (alo trong tiếng Nhật)?"
"Tại sao... mọi người hình như đều thích anh trai Vương Nghị của tớ vậy?"
"Rắm! Tớ thích cậu hơn!" Ngũ Kim cười hề hề buồn nôn giang rộng hai tay. "Chúng tớ đều thiên vị nhất Vương Nhất Bác."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT