"Thế kỷ" mang lại cho Tiêu Chiến một số tiền rất đáng kể, hơn nữa theo hoạt động mở rộng của trò chơi, thu nhập liên tục tăng. Tiền quả là một chuyện tốt, cuộc sống của hai người bắt đầu phát sinh một chút thay đổi. Vốn dĩ phòng đang thuê còn chưa hết hạn, Tiêu Chiến đã muốn lập tức dọn đi. Anh để lọt mắt xanh một tiểu khu có phòng lớn hơn bây giờ, lại còn có ban công rộng đón ánh mặt trời. Xem phòng xong trở về, anh phấn chấn mô tả lại cho Vương Nhất Bác lúc đó vừa tan học: "Mở cửa phòng ngủ chính, ánh mặt trời tràn vào! Chính là phòng ngủ của em, tuổi dậy thì phơi nắng nhiều còn có thể cao thêm nha, Tiểu Bác ~"
Có điều phản ứng của thiếu niên lại khá lãnh đạm. Cậu cởi áo đồng phục nhét vào máy giặt, lộ ra sống lưng gầy ốm cùng xương cánh bướm xinh đẹp. Tiêu Chiến thấy cậu không hưởng ứng, rất là không hài lòng, đứng đằng sau sờ tóc cậu: "Là nhà của hai người chúng ta mà, em không có ý kiến gì sao?"
Thiếu niên hơi nghiêng đầu né tay anh, Tiêu Chiến trừng mắt: "Này!"
Vương Nhất Bác đứng đối diện anh, vẻ mặt tương đối nghiêm túc: "Tiền thuê nhà còn dư với tiền đặt cọc phải làm sao?" Mãi đến khi cậu đột ngột đứng dậy, Tiêu Chiến mới ý thức được gần đây cậu thật sự đã cao lên, không biết từ lúc nào chênh lệch chiều cao giữa hai người càng lúc càng nhỏ, mắt Tiêu Chiến cũng từ nhìn xuống biến thành nhìn thẳng rồi.
Anh còn chưa kịp trả lời, thiếu niên đã ra quyết định: "Trước mắt cứ ở đến hết thời gian hợp đồng, hết hạn hẵng đổi chỗ ở." Lời này cậu nói ra thật kiên quyết, không cho phản bác. Nói xong nhìn vẻ mặt của Tiêu Chiến mới nói chậm lại, bổ sung: "Đến lúc đó sẽ đến ở chỗ anh thích."
Tiêu Chiến tránh tầm mắt thiếu niên, nhìn về hướng máy giặt đang lập loè tính thời gian, nhẹ giọng trả lời: "Được".
Tiêu Chiến thực sự có tiền rồi, vé máy bay từ Mỹ về đúng thời điểm ăn tết là đắt nhất, anh đặt mua cũng không mấy đau lòng, chỉ là lúc nhập thông tin của Vương Nghị, chính anh cũng không ngờ mình sẽ quên mất số chứng minh mình vốn thuộc làu làu, ngoan cố dựa vào trí nhớ nhập sai hai lần, hệ thống nhắc mới lắc đầu bất đắc dĩ cười rộ lên.
Thức đêm thật khiến não bộ trì độn trí lực thoái hóa mà.
Anh mua máy vé bay cho Vương Nghị xong mới nói với cậu: "Tiểu Nghị, về nhà ăn tết đi."
Sau sự cố, hai anh em ruột đã rất lâu không nói với nhau câu nào, Tiêu Chiến luôn hy vọng vào ngày đại đoàn viên này, hai người mà anh quan tâm có thể vì chờ được ngày hội ngộ mà tiêu tan hiềm khích.
Một tuần trước Tết, Tiêu Chiến đang dọn dẹp đồ đạc: "Tiểu Bác... canh thịt nấu với dứa mà em thích ăn chính là mẹ anh dạy anh, nhưng mà mẹ nấu ngon hơn anh gấp một vạn lần, lần này về sẽ bảo mẹ làm cho em ăn!"
Vương Nhất Bác nhận áo hoodie từ tay anh, cười cười: "Em không theo anh về quê ăn Tết đâu."
Tiêu Chiến kinh ngạc ngẩng đầu: "Tại sao? Mọi người đều..."
Vương Nhất Bác lặp lại từng câu từng chữ: "Em thật sự không muốn về nhà người khác ăn Tết."
"Anh về quê thăm ba mẹ đi, em sẽ tự chăm sóc tốt bản thân."
Tiêu Chiến thật sự lúc nghe được từ "người khác" này có chút tức giận, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc, kiên nhẫn giải thích: "Ba mẹ anh thực sự thích em, Tiểu Bác em không cần lo lắng..."
Thiếu niên lần này lại rất kiên quyết: "Cảm ơn."
"Nhưng em thật sự không muốn đi."
"Vương Nghị, em ấy không muốn về với tớ, cậu có thể xuống máy bay liền quay về đây, cùng Tiểu Bác đón Tết không? Tớ không muốn để em ấy một mình ăn Tết."
Người bên kia điện thoại quả nhiên do dự thật lâu mới đáp lời: "Được".
30 Tết năm đấy, trời đổ tuyết to.
Vương Nhất Bác thật sự sợ tối, sợ cô đơn, chỉ là ngày hôm nay thật sự không muốn làm bạn với bất cứ ai. Lại nói thời gian dường như có phép thuật. Rõ ràng khách quan trôi đi nhưng lại khiến người ta chủ quan mà cảm nhận ly biệt. Vương Nhất Bác lúc Tiêu Chiến rời đi, đứng trước tủ lạnh nhìn mớ sủi cảo cấp đông, nhớ tới năm trước cảnh tượng ăn Tết giống như chỉ mới hôm qua, mẹ cậu dạy cậu cách gói sủi cảo thành hình một thỏi vàng nhỏ.
Cậu nhìn sủi cảo lơ lửng trong nồi nước, chẳng giống thỏi vàng nhỏ của mẹ, lại giống một con thuyền, trong biển cả trào sôi.
Mà nước mắt cậu, cũng rơi vào trong biển.
Thực sự rất nhớ mọi người.
Thiếu niên một tay cầm đũa đảo sủi cảo trong nồi, một tay túm tay áo, lau nước mắt.
Giao diện điện thoại lập lòe hiện tên Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng không bắt máy.
Chỉ là sau khi ăn xong sủi cảo, mới gửi cho số máy lúc đó đã gọi nhỡ vài cuộc một cái tin nhắn.
"Chúc mừng năm mới ca ca ~
Cả nhà vui vẻ, bình an thuận lợi."
Tin nhắn vừa gửi đi, ngoài cửa sổ pháo hoa bùng lên, một năm mới cuối cùng đã đến.
Những được mất của một thiếu niên 15 tuổi, đều đã là chuyện quá khứ.
Đúng lúc đó, cửa phòng trong nhà bị ai đó đập mạnh.
Bữa cơm đoàn viên của đại gia đình ăn đến tận 0 giờ, Tiêu Chiến giữa náo nhiệt vẫn cầm điện thoại, đọc rất nhiều lời chúc tân xuân truyền thống cũ kỹ, nhưng trong ấn tượng của anh, đây là lần đầu tiên Nhất Bác gọi anh là "ca ca".
Thật ngoan.
Vừa ngoan, lại vừa có chút đáng thương.
Tiêu Chiến thật sự không yên tâm mà gọi điện cho Vương Nghị, thật lâu mới có người bắt máy: "Vương Nghị, cậu ở bên Nhất Bác đấy à? Tại sao không nghe máy?"
"Tiêu Chiến, thật sự rất xin lỗi." Nam sinh ngồi ở sân bay kéo vali hành lý cầm di động khóc nấc lên "Tớ không về, tớ... Tớ thật sự không làm được. Tớ không biết làm sao đối mặt với Nhất Bác... Xin lỗi cậu, Tiêu Chiến, tớ thật sự không làm được..."
Thật lâu mới có người trả lời hắn: "Cậu không cần xin lỗi tớ."
"Vương Nghị, người cậu cần xin lỗi là Vương Nhất Bác, cậu hẳn là... nên xin lỗi em ấy..."
Vậy là, vào một ngày như thế này, cậu nhóc phải một mình trải qua ư?
Vương Nhất Bác mở cửa, thấy đứng ở cửa đang há mồm thở dốc, là Ngũ Kim: "Cái tiểu khu nát này nhà cậu... thang máy 30 tuổi không chạy... đi cầu thang lên mệt chết tớ!"
Thiếu niên mở cửa đứng thẳng không nhúc nhích: "Cậu làm sao... làm sao lại tới?"
Ngũ Kim trừng mắt: "Còn không phải tại cậu! Ai gọi điện cũng không nghe! Lão đại sang năm mới có thể bớt tùy hứng giùm con với được không?"
"Đi! Hai giờ ở hồ Vị Ương còn một trận pháo hoa, chúng ta đi xem, bọn Lý Bạch cũng chuồn ra được rồi, đang chờ ở cửa tiểu khu ấy!"
Ngũ Kim phóng xe máy của bố đến, Đại Tiểu Lý Bạch mỗi người một chiếc xe điện, ghế sau của Tiểu Lý Bạch còn đèo thần ngủ, tên này thật sự không mấy hào hứng: "Cái ngày này còn lôi tớ đi, thật sự năm mới không hạnh phúc chút nào, có thể trả tớ về ngủ được không!"
Đại Lý Bạch cười nâng cằm: "Không được! Ngủ gì mà ngủ lắm thế!"
Vương Nhất Bác đeo túi chậm rề rề đi đến, liếc nhìn Tiểu Lý Bách, chau mày: "Mặt cậu làm sao đấy?"
Nam sinh to xác ngượng ngùng sờ vết bạt tai trên mặt mình: "Bố tớ... lại uống hơi nhiều..."
Vương Nhất Bác mím môi, hơi tức giận đáp: "Cậu không phải học sinh chuyên thể dục à? Lần sau nhớ chạy. Chạy xa vào!"
Tiểu Lý Bạch chỉ cái xe cười rộ: "Đây còn không phải chạy sao?"
Ngũ Kim lái xe máy tới rồi đưa tay lái cho Vương Nhất Bác, tự mình ngồi đằng sau.
Cậu phóng nhanh nhất, các bạn đều gào: "Lão đại! Chậm chút!"
Ngũ Kim lại gào: "Mấy người nhanh lên!" Cậu ngồi sau Nhất Bác vui vẻ kêu lên.
Các thiếu niên muốn đến xem hội pháo hoa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT