Câu nói bâng quơ khiến Tần Dịch gần như buột miếng thốt lên: “Anh, Tần
Dịch chỉ có một người phụ nữ là Cảnh Thiên thôi. Anh chỉ yêu mình em, cả đời này anh sẽ không bao giờ thay đổi."
Người phụ nữ vốn đang
tức giận đến mức không thở nổi, sắc mặt tái nhợt, giờ phút này càng cắn
chặt môi, vẻ mặt giận dữ, ấm ức và bất bình.
"Nhưng Cảnh Thiên,
những gì em vừa nói thật quá đáng, không chỉ xúc phạm anh mà còn xúc
phạm cả Tiểu Lạc nữa. Em lại nói Tiếu Lạc là... em như vậy liệu có quá
đáng lắm không?"
Nghe giọng điệu cứng ngắc tràn đầy chính nghĩa,
căm phẫn trào dâng, ngay cả tên của cô cũng gọi đầy đủ ra, cộng với
tiếng hô hấp không ổn định mơ hồ truyền đến từ bên cạnh micro, Cảnh
Thiên vui vẻ cười khanh khách.
"Dù sao cô ta cũng không có ở đây. Trên đời này ai mà không nói xấu sau lưng người khác vài câu chứ? Chẳng phải anh cũng thường xuyên nói xấu người khác trước mặt tôi sao?"
"Nhưng, Thiên Thiên..."
"Anh để ý như vậy, có phải anh cho rằng con bé tốt hơn tôi đúng không?"
"Đương nhiên không phải!" Tần Dịch nhanh chóng phủ nhận.
"Vậy thì tốt. Anh phải nhớ kỹ lời hứa tối nay của anh với tôi đấy! Tôi là
người coi trọng lời hứa nhất, đừng để tôi phát hiện ra anh có quan hệ
không đứng đắn gì với con hồ ly tinh nào sau lưng tôi. Nếu không, so với bị sét đánh vì làm trái lời hứa, sự trả thù của tôi sẽ còn mạnh mẽ hơn. Đừng quên bây giờ tôi là kim chủ của anh, một khi tôi thấy anh chướng
mắt thì tài nguyên và tiền của anh đều sẽ mất hết. Hiểu chưa?"
Tân Dịch: !!!
Đừng nói đến hô hấp của người phụ nữ bên cạnh càng lúc càng nặng nề không
thể khống chế được, ngay cả Tần Dịch cũng cảm thấy mình sắp bị người phụ nữ này chọc tức đến mức lên cơn đau tim.
Đe dọa anh ta!
Người phụ nữ chết tiệt này dám uy hiếp anh ta!
Nếu như không phải vì giọng nói vẫn là của Cảnh Thiên, số điện thoại cũng
là của cô thì anh ta thực sự nghi ngờ tối nay có phải mình bị ma trêu
rồi không.
Tuy nhiên, không đợi Tân Dịch nói câu tiếp theo thì đổi phương đã cúp điện thoại rồi.
Nghe thấy điện thoại vang lên tiếng “tút tút tút", sau đó điện thoại quay lại màn hình chính, Tân Dịch: ...!!!
Anh ta vẫn chưa nói ra những gì muốn nói mà!
Sau khi xác nhận Cảnh Thiên đã cúp điện thoại, lúc này người phụ nữ đã tái mặt vì tức giận mới bắt đầu khóc thút thít.
"Anh Dịch, chị ấy thật quá đáng! Chị ấy... chị ấy lại nói em là một con chó
cái. Bình thường chị ấy luôn tỏ ra rất bảo vệ em, cái gì cũng nhường em, nhưng thật không ngờ sau lưng lại hận em như vậy. Hu hu hu... chị ấy
thật quá đáng!"
Sau
khi nghe thấy lời đe dọa của Cảnh Thiên, vốn dĩ tâm trạng của Tần Dịch
đã rất bực bội, nhưng nhìn dáng vẻ yếu đuổi, ấm ức và bất lực của cô gái trước mặt, tâm trạng của anh ta lập tức dịu đi.
Ôm cô gái đang
khóc vào lòng, cơ thể mềm mại của đối phương như một khối bông gòn không trọng lượng, từng giọt nước mắt rơi trên lồng ngực của anh ta như thể
đang in dấu vào trái tim anh ta.
“Được rồi, đừng khóc nữa. Hôm nay đúng là Cảnh Thiên không tốt, em đừng so đo với cô ấy."
"Vâng, em biết. Bây giờ chị ấy là người phụ nữ của Chiến Lê Xuyên, trong lòng
hẳn là không muốn, ai lại muốn lấy một người bị bại liệt chứ! Chị ấy như vậy cũng là vì anh, vì gia đình. Vì vậy bây giờ trong lòng chị ấy bực
bội, đứng trên cao nhìn chúng ta, bục bội với chúng ta cũng là đương
nhiên. Em có thể hiểu được chị ấy."
Cảnh Lạc vừa khóc nức nở trong vòng tay của Tần Dịch, vừa hiểu chuyện nói đỡ cho Cảnh Thiên.
Nhưng lại nói đến mức khiến trong lòng Tần Dịch càng nổi lửa giận hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT