Nghe thấy giọng nói vô cùng lạnh lùng, thậm chí còn lạnh lùng, anh ta
lập tức nổi: "Hai triệu! Anh chỉ vay em có hai triệu thôi, hoàn toàn
không có chuyện vay năm mươi triệu! Thiên Thiên, mới chỉ là chuyện hai
tháng trước thôi, sao em lại quên mất rồi? Rốt cuộc là em đã xảy ra
chuyện gì thế?"
Tần Dịch không biết bên đó đã xảy ra chuyện gì, lại sợ Cảnh Thiên ghi âm lại, cho nên chi có thể nói dõi một con số khác.
"Mặc dù hôm nay tôi bị ngã cầu thang nên không nhớ được rất nhiều chuyện,
nhưng tôi chắc chắn rằng số tiền mà tôi cho anh vay không chỉ có hai
triệu. Rốt cuộc là bao nhiều, tối cho anh cơ hội cuối cùng!"
Hóa ra là mất trí nhớ.
Tần Dịch và người phụ nữ bên cạnh nhìn nhau, lập tức thả lỏng, nặng nề thở ra một hơi.
Tần Dịch vội vàng quan tâm: “Làm sao vậy, Thiên Thiên? Sao em ngã từ trên
tầng xuống thể? Em bị đập vào đâu rồi? Mất trí nhớ có nặng không? Bây
giờ đã đỡ hơn chưa? Em không nhớ những chuyện gì? Trí nhớ của em có phục hồi lại được không?"
"Đừng có mà kéo sang chuyện khác, tôi hỏi anh, rốt cuộc anh đã vay tôi bao nhiêu tiền?"
"Thật sự là hai triệu! Nếu em không tin thì có thể đi hỏi Tiểu Lạc. Khi em
cho anh vay tiền Tiểu Lạc cũng có ở đó, không phải chỉ cần em hỏi Tiểu
Lạc là biết ngay thôi sao? Ngay cả anh mà... em còn nhớ, chắc là em còn
nhớ Tiểu Lạc đúng không?"
"Nhớ chứ."
Không phải cô em gái ngây thơ thánh thiện của cô sao?
Từ nhỏ, chuyện gì nguyên chủ cũng nhường cô ta, dẫn đến việc đối phương ăn sâu bén rễ cho rằng chi cần là đồ của nguyên chủ thì cũng chính là đồ
của cô ta.
Từ đó có thể suy đoán rằng, đa phần là em gái của
nguyên chủ - Cảnh Lạc cũng thích Tần Dịch. Cho dù không thích thì cô ta
cũng sẽ nhận định rằng Tân Dịch là của cô ta.
Không chừng người phụ nữ ở bên cạnh Tân Dịch lúc này chính là cô ta cũng nên.
Suy luận đến đây, Cảnh Thiên nhướng mày, quyết định đêm nay... Quên đi, hay là ngày mai sẽ giúp nguyên chủ xác nhận xem sao.
Gần như ngay sau khi quyết định này được đưa ra, Cảnh Thiên cảm thấy đầu
mình rất đau, một ý thức không thể giải thích được đột nhiên cực kỳ phản cảm với quyết định này.
Sau khi xoa mạnh huyệt thái dương bị đau, Cảnh Thiên càng hạ quyết tâm: Sáng mai đi sớm!
Sự đau đón đó ngay lập tức bị ý thức ngông cuồng này làm cho tan rã.
Cảnh Thiên đau đón đến mức hơi không vui, nhưng vẫn nói bằng giọng không
nhanh không chậm mang theo sự yêu kiều độc nhất kéo dài âm cuổi: “Nhưng
cô ta không tính."
"Tại sao cô ấy lại không tính?" Tân Dịch vô thức hỏi ngược lại.
"Cô ta và anh có quan hệ tốt đến mức mặc chung một cái quần rồi, anh lôi cô ta đến làm chứng cho anh thì có khác gì lôi một con chó cái ra làm
chứng cho anh đâu?"
Tần Dịch: !!!
Người phụ nữ bên cạnh Tân Dịch: !!!!!!
Nhìn thấy mặt cô gái bên cạnh lộ ra vẻ kinh ngạc, phẫn nộ, sau đó là vô cùng ấm ức, hô hấp lập tức trở nên nặng nề, thậm chí còn bắt đầu lấy tay ôm
ngực mình, đổi môi tái nhợt đáng thương, Tân Dịch không nhịn được mà
hỏi: "Thiên Thiên, rốt cuộc em bị sao vậy? Tổi nay em nói chuyện rất kỳ
lạ. Rốt cuộc là em bị tai nạn xe nên mất trí hay là có hiểu lầm không
đáng có nào với anh và Tiểu Lạc?"
Đối phương lại hỏi ngược lại
bằng một giọng nói dễ nghe và khéo léo: "Sao hả, giữa hai người đã xảy
ra chuyện gì khiến người khác hiểu lầm sao?"
Da đầu cả hai người
đều tê dại, Tần Dịch tức giận phủ nhận: "Đương nhiên là không! Anh chi
có một người bạn gái duy nhất là em thôi, cho dù bây giờ em đã là người
của nhà họ Chiến rồi, nhưng anh vẫn kiên quyết tuân theo lời hứa của
chúng ta."
"Lời hứa gì?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT