Đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, lời mói gia Cảnh Thiên thẳng
thẳn như vậy, làm sao ông cụ có thể khôngnhiểu được rằng chắc chắn là có người cố ý trồng loại cỏ này bên cạnh hoa lan chứ?
Nhưng có thế
nào cũng không thể ngờ được rằng, A Xuyên đã trở nên như vậy rồi mà đối
phương vẫn không chịu buông tha cho thằng bé.
Đúng là đáng chết!
"Khi chúng được kết hợp lại với nhau sẽ sinh ra thứ gì?"
"Phosgene."
Chiến Lê Xuyên nằm trên giường bệnh nghe thấy từ này, đồng tử đột nhiên co lại.
Thảo nào rất nhiều lần anh cảm thấy khó thở, sau đó là viêm phổi. Hóa ra là phosgene.
"Phosgene? Đó là cái gì?"
“Đó là một loại khí có độc tính cao, độc tính của nó cao gấp mười lần so
với khí clo. Sau khi bị ngộ độc phosgene có thể gây tổn thương nhanh
chóng cho hệ hô hấp, trong trường hợp nghiêm trọng, thậm chí còn gây nên các bệnh toàn thân. Hầu hết bệnh nhân bị trúng độc giai đoạn đầu sẽ tức ngực và ho, chóng mặt, nghiêm trọng hơn có thể gây ra viêm phổi, thậm
chí giãn phế quản. Hít phải quá nhiều khí độc sẽ dẫn đến suy nội tạng và tử vong."
Cả căn phòng chìm vào sự im lặng chết chóc.
Khuôn mặt ông cụ Chiến đen đến mức gần như có thể chảy ra mực. Nghĩ đến bốn
lần trước A Xuyên bị viêm phổi nặng mà không có một dấu hiệu báo trước
nào, hóa ra không phải vì sức khỏe của thằng bé yếu, mà là do ngộ độc
phosgene.
Trong một thời gian dài như vậy, loại khí độc này đã ăn mòn cơ thể vốn đã tàn tạ của A Xuyên.
"Thiên Thiên, ý của cháu là A Xuyên bị ngộ độc phosgene? Vậy thì liệu thằng
bé.. có nguy hiểm đến tính mạng không?" Ông cụ khó khăn nuốt nước bọt,
giọng nói vô cùng chua xót.
Cảnh Thiên vội vàng an ủi: “Điều này
còn phải làm rõ xem ba thứ này kết hợp lại với nhau đã bao lâu rồi.
Nhưng trong phòng cậu ba có hệ thống thông gió, cho dù khí độc có bay
vào thì phần lớn cũng sẽ bị làm loãng. Ngoài ra cũng không có nhiều hoa
lan, dã chi ma trắng cũng không nhiều, tuy có nhiều hoa quế nhưng cần
xúc tác bằng nhiệt độ nhất định, cho nên..."
Mọi người đều chăm chú lắng nghe, đặc biệt là ánh mắt của Chiến Lê Xuyên,
gần như nhìn đến mức mặt cô sắp thủng một lỗ rồi. Lúc này Cảnh Thiên mới đột nhiên nhận ra rằng liệu có phải bản thân mình đã thể hiện hơi nhiều rồi không.
Vì vậy giọng nói của cô thay đổi: “Khụ khụ... cho nên cháu nghĩ sẽ có ít ảnh hưởng nhưng không quá lớn. Sau khi cậu ba bị bại liệt, hệ tuần hoàn trong cơ thể bị trở ngại, tình hình cụ thể cần phải
phân tích ti mi mới được. Dù sao thì cháu cũng không phải là bác sĩ, cần ông sắp xếp bác sĩ để kiểm tra triệt để mới có thể yên tâm được."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người phụ nữ truớc mặt khi cô nói dổi rằng mình
không phải là bác sĩ, trong mắt Chiến Lê Xuyên lóe lên một tia sáng mờ
nhạt.
Không nghe nổi con cáo này chơi Thái Cực Quyền với ông nội, Chiến Lê Xuyên hỏi: "Vừa rồi cô nói là ba loại cây này kết hợp với nhau còn phải cần nhiệt độ nhất định để xúc tác."
Kể từ sau khi bị bại liệt, Chiến Lê Xuyên vốn luôn phản ứng vô cùng lạnh
nhạt với mọi thứ đột nhiên lên tiếng, ông cụ ngồi trên chiếc ghế bên
cạnh kích động đến mức suýt chút nữa đứng bật dậy.
"Ừ."
Cảnh Thiên gật đầu, đang định trả lời thì Chiến Lê Xuyên tiếp tục nói.
"20 độ?"
"Không ngờ cậu ba lại hiểu biết sâu rộng về hóa học như vậy." Cảnh Thiên mim cười khen ngợi.
Nhìn thấy nụ cười xinh đẹp mê hoặc của Cảnh Thiên, trong lòng Chiến Lê Xuyên nảy sinh một ham muốn chinh phục không thể giải thích được.
Đương nhiên, một người sắp chết như anh, cơ thể chắc chắn là “không được"
rồi. Cho nên ham muốn chinh phục này đa phần là ham muốn thắng thua.
Anh khao khát muốn lột da của con hồ ly mê hoặc lòng người này để xem cốt lõi bên trong như thế nào.
"Khi còn đi học, tuy tôi chọn chuyên ngành quản trị kinh doanh nhưng tôi
cũng từng thi môn lý và hóa, trình độ cũng ngang bằng với ngành quản trị kinh doanh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT