Buổi tối Hạ Chiêu nằm mơ, trong mơ toàn là Dịch Thời.

Cậu mơ khi cậu còn rất nhỏ, có ai đó nắm tay cậu đi học, và khi nhìn lên thì thấy người nắm tay cậu là Dịch Thời. Cậu mơ lần đầu tiên được ngắm tuyết rơi, bầu trời tuyết trắng xóa; Dịch Thời và cậu cùng nhau đáp người tuyết và chơi ném tuyết. Còn mơ thấy mình vẽ tranh, người mẫu là Dịch Thời…

Hạ Chiêu ngủ bao lâu thì mơ thấy Dịch Thời bấy lâu, Dịch Thời có mặt trong tất cả giấc mơ của cậu.

Tính ra thì không mơ thấy gì kỳ lạ cả, nhưng Hạ Chiêu bừng tỉnh trong tiếng tim đập thình thịch, người cậu nóng hầm hập. Cậu kéo kéo quần pajamas và vắt tay lên trán, nhìn chằm chằm lên trần nhà, đợi cho cơ thể bình tĩnh lại một cách cực kỳ bất đắc dĩ.

Phản ứng mãnh liệt tuổi mới lớn đúng là quá thể đáng mà.

Sau khi ăn sáng, Hạ Chiêu mở cửa:

– “Mẹ ơi con đi học đây.”

Mới ngẩng lên đã thấy Dịch Thời đứng tựa trước cửa bấm điện thoại, thế là hoảng hồn lùi ra sau nửa bước.

“Sao đấy?” – Dịch Thời nhìn lướt qua biểu cảm của Hạ Chiêu, cất điện thoại đi.

“Không, không có gì.” – Hạ Chiêu đóng cửa lại.

Chẳng qua là người lang thang trong giấc mơ của cậu nguyên đêm tự nhiên xuất hiện thôi.

Đi được vài bước, Hạ Chiêu ướm hỏi:

– “Cậu thích kiểu người như thế nào?”

Không biết Dịch Thời nghĩ đến cái gì mà nhíu mày nhẹ:

– “Cậu lại tính làm gì?”

“Tớ có làm gì đâu.” – Hạ Chiêu quệt mũi – “Tớ chỉ hỏi thôi mà. Tớ không được hỏi luôn hả?”

“Không?” – Dịch Thời lạnh lùng đáp.

“Tại sao không?” – Hạ Chiêu có một sự không chấp nhận được.

“Hạ Chiêu, nếu như cậu lại định gửi thư giúp người khác nữa là tôi…” – Dịch Thời nói được nửa thì dừng.

“Sao nữa?” – Hạ Chiêu hơi tò mò.

“Cậu có thể thử.” – Dịch Thời nói.

“Hứ, tớ mà đi làm mấy chuyện lãng nhách vậy à.” – Hạ Chiêu bĩu môi.

Sau này không làm mấy chuyện đó nữa đâu nhé?

Toàn là tình địch của cậu thôi.

Ai lại đi giúp đỡ tình địch làm gì?

Nghỉ giải lao, một trong các tình địch của Hạ Chiêu, Tả Nhuế, đi tới rủ cậu:

– “Chủ Nhật này là sinh nhật tớ, sang nhà tớ chơi nhé.”

“Được chứ.” – Hạ Chiêu hào phóng đáp.

Tuy là tình địch nhưng họ còn là bạn bè nữa.

Đành chịu thôi.

“Toẹt vời, anh mình đi thì anh Dịch cũng đi.” – Khương Lâm trêu.

“Hở?” – bây giờ Hạ Chiêu khá là nhạy cảm đến mọi thứ liên quan đến Dịch Thời, nhất là khi tên hai đứa đi chung nữa.

“Anh à bộ cậu không để ý là bất cứ hoạt động nào nếu như cậu không đi là anh Dịch cũng không đi luôn sao. Cậu mà đi thì mới có khả năng anh Dịch đi.” – Khương Lâm nói.

Hạ Chiêu:

– “Thiệt á?”

“Thiệt. Mấy lần tui rủ anh Dịch có đi không mà ổng toàn hỏi luôn còn Hạ Chiêu thì sao không đó.” – Khương Lâm nói.

Thiệt luôn? Sao mình không biết vụ này?

Tả Nhuế:

– “Ông đừng có làm như tui mời Hạ Chiêu là để mời Dịch Thời chứ.”

Dịch Thời vừa lên văn phòng quay lại về chỗ ngồi, Tả Nhuế mời một vòng chung quanh lại vòng về:

– “Dịch Thời, Chủ Nhật này là sinh nhật tớ. Tớ mời cậu đến nhà tớ ăn một bữa được không?”

Ánh mắt Dịch Thời nghiêng về phía Hạ Chiêu, đang cố tình vờ như đang đọc sách không nói năng gì.

Tả Nhuế chêm:

– “Hạ Chiêu cũng đi nữa, hai cậu có thể đi chung.”

Dịch Thời đáp một tiếng:

– “Được.”

Ngạc nhiên chưa, hình như, đúng là vậy thật.

Niềm sung sướng khó tả dâng lên từ tận đáy lòng như thổi bong bóng. Hạ Chiêu mím môi, không nén nổi cái miệng nhếch nhếch.

Tới tận lúc xuống lầu đi học thể dục, Lưu Hiểu Vân không nhịn được hỏi:

– “Sao dòm ông vui thế? Có chuyện gì vui à?”

Hạ Chiêu vờ ra vẻ huyền bí:

– “Tớ không kể bà đâu.”

“Hứ,” – Lưu Hiểu Vân quay ra hỏi Dịch Thời ngồi kế cậu ấy – “Dịch Thời, cậu có biết tại sao bạn cùng bàn cậu lại vui thế không?”

“Không biết.” – Dịch Thời nói.

Hạ Chiêu nhạy cảm nhận ra Dịch Thời không vui lắm khi nói thế. Giờ cậu không chỉ nhạy cảm với những chuyện về Dịch Thời mà còn hơi hơi nhút nhát trước mặt cậu ấy nhát có điều kiện. Cậu sơ Dịch Thời sẽ không vui.

Tới khi Lưu Hiểu Vân với tụi con gái đã đi xa, Hạ Chiêu mới đụng nhẹ vào vai cậu ấy:

– “Đang nghĩ gì đấy?”

“Không gì,” – Dịch Thời liếc cậu – “Trông cậu có vẻ vui mấy ngày nay tôi vắng mặt nhỉ.”

Hạ Chiêu có một sự khó hiểu nhẹ.

Sao Dịch Thời phán được hoàn toàn ngược lại với thực tế vậy ta?

Cậu nói, nửa đùa vui nửa ẩn ý qua lời thật lòng:

– “Tớ vui là do cậu về rồi đó chứ. Cậu không có ở đây một ngày không gặp như cách ba thu cơ, làm sao mà vui được?”

Dịch Thời lặng thinh nhìn về phía trước, như thể cậu không muốn ngó ngàng gì đến cậu ấy nữa và không nói năng gì.

Giờ thể dục cho học sinh chơi trò chơi, cũng chả biết giáo viên thể dục nào nghĩ ra cái trò dở hơi này nữa. Hai người thành một nhóm cõng bạn chạy trên sân trong khi bạn được cõng ném bóng về phía rổ. Ai ném được 10 quả đầu tiên là thắng được nghỉ ngơi, ai chưa ném đủ 10 quả phải chạy tiếp.

Các bạn nam và nữ xếp thành hai hàng dọc, trai gái cùng hàng ngang thành một đội. Tuy nhiên do lớp B-3 trai nhiều hơn gái cho nên, Hạ Chiêu và Dịch Thời, đứng ở cuối hàng, thành một đội hai nam.

Hạ Chiêu hờ hững xoay cổ chân cổ tay:

– “Để tớ cõng cậu cho.”

Dịch Thời nhìn về phía cậu ấy:

– “Cậu chắc chứ?”

“Chắc. Nếu mà để tớ ném chắc ném tới tiết sau luôn.” – Hạ Chiêu nói.

Dịch Thời bật cười rất nhẹ:

– “Cũng đúng.”

Bỗng nhiên, giọng của Đỗ Sĩ Kiệt, người đang đứng đầu hàng, vang lên:

– “Thưa thầy, em xin được đổi nhóm ạ. Em không chung nhóm với Lưu Hiểu Vân được.”

Trời không nắng lắm nhưng khá là chói chang, Hạ Chiêu nheo mắt lười lười nhìn sang.

Theo thứ tự hàng thì Đỗ Sĩ Kiệt chung nhóm với Lưu Hiểu Vân.

Giáo viên GDịch ThờiC còn khá trẻ, hỏi ngay:

– “Sao em không chung nhóm với bạn được?”

Đỗ Sĩ Kiệt khăng khăng:

– “Em không cõng bạn nổi.”

Trên sân không chỉ có mỗi học sinh lớp B-3, chẳng mấy mà có tiếng cười bất minh vang lên và họ cũng nhìn sang.

Lưu Hiểu Vân đứng đó không nói gì. Hạ Chiêu chỉ thấy được lưng mà không thấy biểu cảm của nhỏ. Thật ra nhỏ không hẳn là mập mà hơi tròn, mặt bầu bĩnh, nên trông hơi tròn trĩnh.

Hạ Chiêu biết Lưu Hiểu Vân, bình thường nhìn nhỏ có phần dễ cáu và không kiêng dè gì vậy thôi, chứ nhỏ rất để ý đến ngoại hình và cân nặng của mình.

Không ai có thể không quan tâm, nhất là ngay trước mắt mọi người như thế này.

Cái tên Đỗ Sĩ Kiệt này đúng là bị cái gì rồi.

“Tui mình cùng chọn Lưu Hiểu Vân đi.” – Hạ Chiêu đảo mắt bàn nhỏ với Dịch Thời.

“Ừ.” – Dịch Thời không chút đắn do.

Được Dịch Thời đồng ý, Hạ Chiêu dài giọng:

– “Thầy ơi, em muốn chung nhóm với Lưu Hiểu Vân.”

Giọng hết sức vang dội, đánh bay đi sự lúng túng và nghe rõ vào tai. Mọi người trên sân đưa mắt nhìn về phía Hạ Chiêu nhưng cậu làm lơ, khóe mắt cong cong nhìn sang Dịch Thời hỏi:

– “Ấy? Dịch Thời cũng muốn chung nhóm với Lưu Hiểu Vân luôn sao, làm sao bây giờ? Lưu Hiểu Vân, bà chỉ được chọn một giữa tớ với Dịch Thời thôi à?”

Hạ Chiêu nói mang theo chút bất cần và lười biếng, nhưng nó rõ ràng và dứt khoát.

Lưu Hiểu Vân nhanh chóng từ người bị gạt ra thành mình được chọn người khác, vả lại là còn được chọn giữa Hạ Chiêu và Dịch Thời.

Thầy thể dục phản ứng lại và bắt lấy cầu nối:

– “Lưu Hiểu Vân, hay là em chọn một trong hai người họ vào nhóm ha?”

Lưu Hiểu Vân chầm chậm quay ra, biết Hạ Chiêu cố tình làm thế.

Vẻ ưa nhìn của Hạ Chiêu là không thể bàn cãi, trước khi Dịch Thời chuyển đến đây cậu ấy on top trường số 6 chỉ bằng nhan sắc của mình. Những người như thế đặt ở đâu cũng sẽ được chú ý, mà tụi con trai biết mình đẹp thì thường hay giả vờ cũng như ra vẻ ta đây đẹp trai, nhưng Hạ Chiêu thì không. Cậu ấy được biết đến là cực kỳ tỏa sáng, cười đẹp, hơi khùng khùng nữa, nghĩ là kể được hẳn mấy cái.

Nhưng nhìn chung thì là một em bé to xác ấm áp, biết quan tâm lại không mất đi vẻ ngây thơ.

Nên, nhỏ nói:

– “Tớ chung nhóm với Dịch Thời.”

Hạ Chiêu chẳng hề ngạc nhiên tí nào, bày mặt tớ biết ngay mà.

Thầy thể dục hết nhìn Hạ Chiêu lại nhìn Đỗ Sĩ Kiệt:

– “Thế hai đứa…”

Hạ Chiêu giành trả lời trước:

– “Em chung nhóm với La Hạo ạ.”

Hai hôm trước La Hạo trượt ngã trong phòng tắm nên ngón chân cái bị thương nên ngồi một bên nghỉ ngơi cũng lập tức gật đầu:

– “Em cũng vào nhóm với Hạ Chiêu ạ.”

Thầy thể dục nhíu mày:

– “Em có được không đó?”

La Hạo:

– “Đươc chứ ạ, bạn cõng em.”

“Em cũng được mà,” – Hạ Chiêu chủ động đi tới đỡ La Hạo, ánh mắt tiện thể nhìn lướt qua Đỗ Sĩ Kiệt nhẹ nhàng nói – “Tuy là lượng đường trong máu em thấp với lại sức yếu nhưng cõng La Hạo nặng hơn Lưu Hiểu Vân vẫn được ạ.”

Sắc mặt Đỗ Sĩ Kiệt chưa có ai cùng nhóm càng xấu tệ, hung dữ trừng Hạ Chiêu một phát.

Sau cùng, Đỗ Sĩ Kiệt cùng với một bạn cũng bị dư ra ở lớp bên thành một nhóm.

Hạ Chiêu gắng gượng cõng La Hạo trên lưng, không yên lòng dặn:

– “Cậu nhớ phải nhắm cho chuẩn vào nhé. Tớ thấy tớ chỉ giữ được mấy phút nữa thôi à.”

La Hạo xem xét khoảng cách:

– “Tớ sẽ cố gắng.”

Đúng lúc này Dịch Thời và Lưu Hiểu Vân ở ngay bên cạnh, Hạ Chiêu nói:

– “Lưu Hiểu Vân à thấy biết ơn tớ chưa? Tớ cho bà cơ hội được gần với nam thần của bà đó, cả triệu cô gái ghen tị với bà mất thôi.”

Và cả thiếu nam là cậu cũng ghen tị nữa.

Lưu Hiểu Vân chọn Dịch Thời không phải vì nhỏ luôn luôn nói là Dịch Thời là đẹp kiểu gu nhỏ treo bên mép, trông Hạ Chiêu nhàm, mà là nhỏ đã thân quen quá với Hạ Chiêu rồi.

Lưu Hiểu Vân bắt đầu cười:

– “Cũng phải, chắc tui sắp được lên thớt ngồi rồi.”

Hạ Chiêu còn bảo:

– “Bà cũng đừng có lợi dụng sàm sỡ Dịch Thời nghen.”

Lưu Hiểu Vân chưa nói gì mà Dịch Thời đã lên tiếng:

– “Im.”

Hạ Chiêu nghe lời nín thin nguyên cả tiết thể dục. Sau giờ học, cậu bảo:

– “Bao tớ chai coca. Cậu bảo là cậu chung nhóm với tớ mà cuối cùng lại chạy đi với Lưu Hiểu Vân, bỏ lại tớ với Mập.”

Dịch Thời:

– “?”

Cái kiểu đổi trắng thay đen gì thế này. Cậu làm lơ Hạ Chiêu luôn.

Hạ Chiêu đi theo cậu ấy vẫn chưa từ bỏ tiếp tục lải nhải:

– “Cậu thay đổi rồi, cậu không cặp với tớ trong giờ thể dục, cậu cũng không bao tớ coca nữa. Sớm hay muộn rồi cậu cũng không chỉ tớ làm bài mà đi chỉ người khác thôi.”

Tuy cậu là người khơi mào, để Dịch Thời với Lưu Hiểu Vân chung một nhóm nhưng đến khi thật sự nhìn thấy Dịch Thời cõng Lưu Hiểu Vân thì trong lòng lại hơi không dễ chịu. Đành phải mượn cách nói nhăng cuội, để mà giải tỏa tí ghen trong thầm lặng.

Dù sao thì Dịch Thời cũng không thể nào nghe được.

Dịch Thời:

– “Cậu còn cần tôi chỉ?”

Những ngày cậu ấy không có ở đây, Hạ Chiêu vì bù bài, vì vượt qua nỗi đau tương tư, mà đã cố gắng hết sức tự học, còn mượn cả vở của Tả Nhuế nữa. Hồi sáng mới trả lại cho nhỏ đó thôi.

“Cần chứ. Không có cậu tớ học khó vào lắm.” – Hạ Chiêu nói.

Đi được một đoạn ngắn, cậu mới bất giác nhận ra này không phải là đường đi về tòa nhà trường mà là đến ki ốt bán quà vặt.

Hạ Chiêu cười hền hệt khoác vai Dịch Thời:

– “Cậu tốt với tớ quá đi.”

Hạ Chiêu giỏi thể hiện cảm xúc và cũng rất vui khi làm vậy, thường thể hiện ra mình thích hay không thích một cách cởi mở chẳng hề giấu giếm. Khi vui là niềm vui đến từ bên trong ra đến bên ngoài rõ rệt như xuyên thấu vậy.

Vào quầy bán quà vặt, Dịch Thời nhìn theo Hạ Chiêu tới một dãy tủ lạnh chọn coca. Rõ ràng là mấy chai coca y như nhau cả, cậu ấy hết chọn rồi lựa, rồi còn lấy đi thêm tận mấy chai, bảo là mua cho Mập, cho Lưu Hiểu Vân, cho cả Khương Lâm chắc sẽ đòi ấy. Mà sẵn người ngồi kế đã có thì mua luôn cho Tạ Lỵ Lỵ cùng bàn với Khương Lâm một chai.

Có lẽ những đứa trẻ được lớn lên trong tình yêu thương là như thế, hoặc chỉ có mỗi Hạ Chiêu là như vậy. Hạ Chiêu được quan tâm nuôi nấng đúng đắn, không tự cao và không ngang ngược, cởi mở tiếp nhận lòng tốt dành cho mình nhưng đồng thời biết quan tâm người khác, quan tâm đến mọi người ở bất cứ đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play