Hỏi xong câu đó, Dịch Thời không nói gì nữa, như đang kiên nhẫn đợi cậu ấy trả lời.
“Tớ… Không có buồn mà.” – Hạ Chiêu cầm dây tai nghe, cố gắng sao cho giọng mình nghe bình tĩnh và tự nhiên – “Chẳng qua tớ nhớ ông bà ngoại mình muốn về thăm họ thôi.”
Không rõ là Dịch Thời không muốn nói, hay là không biết phải nói gì. Đầu bên kia điện thoại vẫn im lặng.
Qua hồi lâu, Dịch Thời đáp với một từ đơn:
– “Ừm.”
Hạ Chiêu thì thào:
– “Tự nhiên mẹ muốn về quê nên tớ mới đi cùng.”
Dịch Thời vẫn không nói năng gì. Hạ Chiêu không biết tại sao mình hồi hộp tới mức hơi khô cả giọng, như cậu đang đợi một lời phán quyết vậy.
Sau một lúc, Dịch Thời như không nén nổi mà không còn im lặng nữa:
– “Nếu như cậu không muốn nói thì thôi vậy.”
Ban đầu cậu định bảo là “Cậu không muốn nói, tôi không ép cậu, cậu không cần phải nói dối đâu.”. Nhưng lời chực nói lại thấy nghe như đang trách, Hạ Chiêu nghe rồi lại buồn lòng. Cậu ấy rất nhạy cảm ở phương diện này.
Cậu thường không thể đoán được suy nghĩ trong lòng Hạ Chiêu. Hạ Chiêu luôn có rất nhiều suy nghĩ, làm những việc ngoài dự đoán, nói những điều bất chợt. Có lúc rất dễ thương, có lúc lại rất kỳ lạ. Cậu cũng biết những khi Hạ Chiêu không muốn nói là sẽ viện đủ lý do. Mà cũng chẳng có vấn đề gì, Hạ Chiêu muốn nói thì cậu sẽ nghe, Hạ Chiêu không muốn thì thôi. Nhưng nỗi thấp thỏm khi Hạ Chiêu nói rõ rệt quá đỗi đến nỗi cậu không nỡ nghe tiếp.
Hạ Chiêu là một người rất có chính kiến, có gặp chuyện thì cũng không nhất thiết cần đến ai đó khuyên. Có thể mất một chút thời gian, nhưng cậu ấy vẫn tìm được cách giải quyết thôi. So với việc đào sâu vào gốc rễ thì Dịch Thời muốn quan tâm đến cảm xúc của cậu ấy hơn.
Cậu nói rất nhẹ nhàng, giọng nói thật trầm, cố gắng hết sức sao cho không nghe tí trách móc nào trong đó. Nhưng cậu đã đánh giá cao Hạ Chiêu, từng câu từng chữ cậu nói ra đánh thẳng vào lòng cậu ấy, khiến Hạ Chiêu nghẹn lời và không thể nói được gì nữa.
Tới lượt Hạ Chiêu không nói năng gì, không biết nói gì cho phải.
Rõ ràng là hôm nay, cậu đã nói y như thế với tụi La Hạo, Khương Lâm, thuật lại cảnh quê đẹp biết bao, nói ông bà ngoại tuyệt vời thế nào; kể đồ ăn ngon ra sao, nói con Vàng nó tồ cỡ nào, bảo là mình vui lắm,… Mọi người ai cũng sụt sùi hâm mộ cậu, cho rằng cậu ham chơi cúp học đi tận hưởng cuộc đời.
Chỉ có Dịch Thời nhận ra cậu không vui.
Thật ra, không hẳn là cậu không vui, cậu chỉ muốn dành thời gian cho bản thân suy nghĩ, xoắn quẩy một phen, để làm quen với vài thứ xúc cảm.
Chỉ hơi không vui thôi.
Chỉ một chút thôi.
Ổn nhanh thôi ấy mà.
Nhưng sao nói ra được đây?
“Dàn mướp trên sân thượng thế nào rồi?” – Dịch Thời chợt hỏi.
Hạ Chiêu ngớ ra một thoáng, sau đó mím mím môi nhoẻn một nụ cười nhẹ. Chuyển chủ đề sao mà sượng quá vậy nè? Anh bạn Dịch Thời này cần phải luyện thêm nhe.
Sao cậu biết được dàn mướp trên sân thượng như thế nào chứ?
Hạ Chiêu vẫn nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, gương mặt cậu phản chiếu trên mặt kính không sạch lắm nhạt nhòa, cậu thấy mắt mình cong cong:
– “Mọc dài hơn chút rồi. Chắc nó sẽ vươn rễ dài lắm ấy.”
“Vậy thì tốt.” – cậu nghe Dịch Thời nói.
“Nếu như tôi có gì khiến cậu không vui, cậu có thể nói với tôi mà.” – Dịch Thời nhanh chóng chêm vào thật khẽ, khẽ đến độ Hạ Chiêu suýt cho rằng mình nghe lầm.
Cậu lập tức hết lắc lại lắc đầu, sực nhớ Dịch Thời không thấy được thì vội nói:
– “Không phải tại cậu đâu. Cậu tốt lắm.”
Sau một giây im lặng, cậu giải thích tiếp:
– “Tớ không có chuyện gì buồn mà, thật đó.”
“Ừm.” Im lặng hồi lâu, Dịch Thời đáp lại bằng một từ.
“Giả sử, tớ nói giả sử, giả sử tớ làm điều gì sai, cậu sẽ làm gì?” – sau vài giây im lặng tiếp tục, Hạ Chiêu hỏi với chút hồi hộp.
Kể thì cũng không thể coi là chuyện gì sai trái được. Thích Dịch Thời sao có thể kể là chuyện sai trái chứ?
“Không biết. Cậu có thể thử.” – Dịch Thời đáp không hề do dự.
Một câu trả lời rất chi là Dịch Thời.
Bản thân Hạ Chiêu không ý thức được mình vừa nhẹ nhõm. Giọng cậu bất giác đi kèm với điệu cười, vừa cười vừa bảo:
– “Cậu còn chẳng biết cái gì mà còn để tớ thử.”
“Cậu thì làm ra chuyện gì sai trái được?” – Dịch Thời hỏi cậu.
Giọng điệu này nghe nhẹ tênh vậy mà sao thấy nó một bầu trời xem thường vậy ta?
Xem thường ai chứ hả?
Hạ Chiêu tính mở miệng đốp lại thì cậu nghe Dịch Thời hỏi:
– “Cúp học? Cãi nhau với bố? Hay yêu sớm?”
Khỉ thật.
Hạ Chiêu ngớ ra mà buồn cười. Từ lúc gọi cuộc này với Dịch Thời, cảm xúc của cậu như bịt mắt ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, với điều khiển từ xa nằm trên tay Dịch Thời. Cậu không biết được cái gì phía trước, cứ lên xuống bằng điều khiển từ xa.
“Giề? Không được à? Mấy chuyện đó hiện tại là chuyện lớn với tớ đó nhé.” – Hạ Chiêu thả lỏng tinh thần, quay về với giọng điệu lười biếng mọi khi của mình.
“Chưa nói không.” – Dịch Thời nhẹ đáp.
Mong là tới khi cậu biết vẫn bình đạm mây trôi như thế này. Hạ Chiêu tùy ý nghịch nghịch dây tai nghe, có vài suy nghĩ xấu xa, cậu mà biết là hết hồn luôn.
“Bao giờ cậu về?”- Hạ Chiêu hỏi.
Nói chứ cậu cũng biết ngày cuối Dịch Thời thi, nhưng chỉ muốn hỏi lại vậy thôi.
“Tầm vài hôm nữa.” – Dịch Thời nói.
“Ồ.”
“Cậu vào nhà đi. Tôi đi làm bài tiếp.” – Dịch Thời lại nói tiếp, dường như cậu ấy biết Hạ Chiêu chưa có vào nhà.
“Ừa, cố lên nhé. Pai pai.”
“Tạm biệt.”
Cúp máy, Hạ Chiêu không lên lầu ngay, cậu nheo mắt nhìn ra ánh sáng ngoài kia cửa sổ. Tâm trạng thoải mái sau cú điện thoại này đã bình tĩnh lại. Tiếng nhạc tiếp tục phát trong tai nghe, sống động và bình yên.
Tất cả những mối quan hệ buộc phải nói ra ư?
Nhất thiết phải định nghĩa chúng cho rõ sao?
Mọi thứ tình cảm trên thế gian này chỉ có thể phân chia làm 3 dạng đơn giản: tình bạn, tình yêu và tình thân thôi à?
Mọi thứ tình cảm buộc phải phân loại ư?
Theo đuổi một câu trả lời liệu có cần thiết?
Như thế này đã rất tốt mà.
Cậu không có định nghĩa gì quá lớn lao về tình yêu, cậu thích Dịch Thời. Ngoài một số rung động đặc biệt thì Dịch Thời còn là bạn tốt nhất của cậu; có gì vui vui đẹp đẹp là muốn ghi chép chia sẻ với cậu ấy. Là một người bạn đồng hành dành thời gian thư giãn hoàn toàn.
Những người những việc mà mình để ý thì không thể vờ như không quan tâm được, không thì nhất định sẽ hối hận và nuối tiếc. Mà sự quan tâm của cậu dành cho Dịch Thời không chỉ là tình yêu.
Dịch Thời có một vị trí đặc biệt trong trái tim cậu, một vị trí riêng có những điều chỉ muốn kể cho cậu ấy.
Mọi mối quan hệ có hai ranh giới xấu và tốt. Và Hạ Chiêu vẫn không chắc liệu nó có vượt qua giới hạn thứ tha cậu dễ dàng của Dịch Thời không. Mà dù có như thế nào thì, cậu không muốn bước qua lằn ranh xấu.
Mà dù sao, chắc hẳn Dịch Thời cũng không thích ai đó đâu. Cậu có thể thích cậu ấy mà không cần phải đắn đo suy nghĩ mà không để lại bất cứ ảnh hưởng gì.
Trước cứ nhịn một thời gian, nhịn hết nổi nữa hẵng tính.
Tuy chưa từng có bất cứ kinh nghiệm thực tế nào, nhưng cậu đã từng được nghe nhiều người bảo tuổi trẻ dễ phạm sai lầm rất nhiều lần rồi.
Hạ Chiêu tựa vào tường, từ tốn nghĩ, quá mong mỏi một kết quả dễ dẫn đến sai lầm lắm. Cậu vẫn còn một con đường dài để bình tĩnh và tự kiềm chế, cậu vẫn chưa lớn hẳn, nhiều lúc vẫn nói năng hay làm thiếu suy nghĩ lắm.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng mà cậu là kiểu người cả thèm chóng chán, thích những cái mới mẻ; lười biếng và hay thay đổi, từ bé đã vậy. Trừ vẽ vời ra thì chẳng có thứ nào là kiên trì đến cùng cả, luôn luôn là hứng thú nhất thời, chẳng bao giờ theo kế hoạch hết.
Hoặc giả chính vì thế mới bị Dịch Thời thu hút, càng gần gũi với ai đó càng phát hiện một mặt khác biệt đáng nể của họ. Dịch Thời luôn luôn kiên định như chẳng biết đến ai khác, nhắm đúng không bao giờ do dự. Nếu như Hạ Chiêu lúc nào cũng muốn đi đường vòng và có thể bỏ cuộc bất cứ lúc nào, Dịch Thời là kiểu người đã xác định mục tiêu là tiến lên.
Cậu không chắc cái sự thích này của cậu có bao nhiêu là tò mò về cuộc sống hoàn toàn của người khác nữa. Lòng người lúc nào cũng dễ ngộ nhận và lầm đường.
Vả lại, bà ngoại đã nói đó thôi, thứ gì cũng đổi thay hết.
Cậu không chắc lòng mến mộ của mình sẽ được bao lâu.
Cứ đợi một chút thôi, không có gì to tát hết.
Muốn học cách đặt tình cảm thiết tha lên đầu lẫn sự mến không dừng được ở vị trí phù hợp là rất khó, một bài học mà cậu phải học.
Mấy ngày sau đó Dịch Thời không gọi lại nữa, mà Hạ Chiêu cũng không quấy rầy cậu ấy.
Hạ Chiêu vốn lạc quan từ trong trứng, về cơ bản đánh một giấc ngon lành là được hồi sinh hết.
Cuộc sống của cậu vẫn tiếp diễn, đến lớp, học hành, nói chuyện và cười đùa,… Bước từng bước không vấp ngã, từ nhóm bạn của cậu, hay cuộc đời bất biến này. Không có Dịch Thời ở đây kèm cậu học, cậu có vấn đề vẫn có thể hỏi La Hạo, Tạ Lỵ Lỵ; hay hỏi cả Lâm Mậu Tu hỏi giáo viên,…
Thích một người như chẳng có gì khác thường cả. Trừ xíu kích động giấu vào đêm muộn, cậu suýt thì quên mất chuyện mình thích Dịch Thời luôn.
Nhưng đến ngày Dịch Thời trở về, sáng sớm Hạ Chiêu vừa mở mắt ra đã nhớ đến chuyện hôm nay cậu ấy sẽ về rồi.
Sáng sớm ngày hôm nay trời đẹp, cậu ngái ngủ ngồi dậy đánh răng rửa mặt, ăn sáng do Lâm Bội Linh nấu cho.
Lâm Bội Linh nói:
– “Tối ra quán của thím Tiểu Mã lấy cho mẹ viên canxi nhé. Mẹ có nhờ thím Tiểu Mã mua giùm canxi cho bà bầu ấy.”
Hạ Chiêu:
– “Vâng ạ.”
Quán chè của thím Tiểu Mã chỉ cách có hai con phố về phía trước thôi. Đối với Hạ Chiêu thì chẳng qua là đi thêm 5 6 phút sau giờ học truy bài tối.
Tới giờ truy bài tối thì Hạ Chiêu suýt thì quên mất chuyện đó, tại môn Lý cho cậu ăn hành dữ quá choáng đầu đơ hết cả não. May mà Lâm Bội Linh không yên tâm nhắn tin nhắc cậu.
Thím Tiểu Mã không có trong quán, chỉ có con gái thím là Tiểu Cần ở đó thôi:
– “Nè, mẹ tui bảo này là đồ quý để dành cho ông đó.”
Hạ Chiêu với Tiểu Cần là bạn cùng lớp hồi cấp II, cậu nhận cái bọc:
– “Cảm ơn nhé.”
Tiểu Cần nói thêm
:- “Ngoài cửa có xe cân bằng ấy, ông chạy nó mà về. Em tui mượn cái của tgd chạy tới trường bị tịch thu. Hai hôm trước mẹ tui đi dự họp phụ huynh-học sinh khó khăn lắm mới lấy về lại được đó.”
Hạ Chiêu nhìn, đúng là chiếc xe cân bằng của tgd thật, tiện thể nói:
– “Chắc cho em bà chơi luôn quá, tgd không thích chơi nữa.”
“Thôi, mẹ tui hạ thánh chỉ rồi, nó mà chơi nữa là què chân.”- Tiểu Cần nhún vai.
Cho nên là Hạ Chiêu bước lên con xe cân bằng 6 tháng chưa về nhà này, nghiêng thân lướt đi giữa dòng xe cộ không nhiều lắm lên đường về nhà.
Phải nói là, đã lâu không chơi rồi, nó khá là vui mà có hơi lạnh.
Rẽ vào ngõ đằng trước, Hạ Chiêu nhìn thấy Dịch Thời bước ra từ ghế sau một chiếc xe con màu đen, không biết cậu ấy nói gì với tài xế mà sau khi đóng cửa thì chiếc xe cũng khởi động và chạy đi luôn. Ánh đèn đường sáng mờ phác nên bóng hình cao cao to to của Dịch Thời, cậu ấy khoác áo khoác thể thao kéo tới tận trên cùng, ngoài còn khoác thêm áo gió dài và đeo cái balo vải bố to một bên vai. Dịch Thời không thấy được Hạ Chiêu đang đứng trong ngõ hẻm, quay đi về phía khu cư xá luôn.
Vào khoảnh khắc Hạ Chiêu nhìn thấy Dịch Thời, chân cậu xiểng niểng suýt thì té từ xe cân bằng luôn. Cậu đứng vững lại rồi yên lặng nhìn theo một lúc, nghĩ cái balo xanh lá đậm mà Dịch Thời trông như cái túi hành lý đúng là vừa to lại còn xấu. Nhưng Dịch Thời đeo lên lại trông rất được, như có khí lạnh của vùng Bắc Âu toát ra vậy.
Những cảm xúc muốn ém đi, khoảng cách mình cố gắng dựng nên, chút tâm tư nho nhỏ cứ lặp đi lặp lại. Vừa thấy Dịch Thời là chúng tan biến đi hết, sụp đổ hoàn toàn.
Cố gắng lắm Hạ Chiêu mới dằn lại không chạy ào lên ôm chầm lấy cậu ấy.
Cuối cùng cậu nhích chân một cái, xe cân bằng trượt đi cái vèo về phía Dịch Thời rồi thắng lại cạnh cậu ấy:
– “MỪNG CẬU VỀ!”
Dịch Thời không khỏi quay sang bên, Hạ Chiêu đứng trên xe cân bằng nên cao gần bằng nhau, mũi cậu ấy đo đỏ vì gió, nụ cười rạng rỡ.
Dịch Thời bỗng nhớ lại buổi tối Hạ Chiêu mang trà gừng lên sau khi mắc mưa. Cậu ấy cũng cười như thế này, trong cặp mắt vừa trong veo lại sáng ngời phản chiếu hình bóng mình thật rõ.
“Ừ, về rồi đây.” – Dịch Thời nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT