Trì Minh Nghiêu dùng bàn tay dính tinh dịch chậm rãi xoa xoa bên ngực trái của Lý Dương Kiêu, hỏi: "Làm gì để cảm ơn tôi đây?"
Hô hấp của Lý Dương Kiêu dần dần ổn định lại, cậu từ trên người Trì Minh Nghiêu đứng thẳng dậy, cúi đầu rút khăn giấy bên cạnh, tự dọn dẹp chính mình, kéo khóa quần, quay đầu nhìn anh nói: "Tôi cũng dùng tay giúp anh nhé?"
Trì Minh Nghiêu lấy ra mấy tờ giấy, đến trước mặt Lý Dương Kiêu, chậm rãi lau sạch sẽ từng ngón tay một, sau đó cuộn lại thành những viên giấy, ném vào thùng rác bên cạnh, dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn cậu, nói: "Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*, hiểu đạo lý này không?"
________________________
*Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: sơ lược là: làm ơn thì chỉ bằng một giọt nước nhỏ, còn báo ơn đền ơn người khác như một dòng suối mạnh mẽ, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác.
________________________
Lý Dương Kiêu liếc anh một cái, không nói gì.
Tào Diệp lái xe, nhanh chóng mua được áo thun, Lý Dương Kiêu thay quần áo sạch sẽ, đi theo sau Trì Minh Nghiêu ra ngoài.
Trên hành lang đã yên tĩnh trở lại, đạo diễn Từ Tuấn Chi từ trong góc đi ra, xem ra vừa từ WC ra, nhìn thấy Trì Minh Nghiêu thì nhiệt tình tiến lên chào hỏi, nói cái gì cũng muốn kéo Trì Minh Nghiêu đến bàn cơm uống rượu.
Trì Minh Nghiêu viện cớ nói bên cạnh có bữa tiệc đang chờ mình, lần sau sẽ cùng nhau uống. Nhưng Từ Tuấn Chi lập tức cười nói, "Trì thiếu coi như nể mặt Lý Dương Kiêu mà y uống với tôi vài chén đi, nếu anh không đi, mặt mũi của tôi cũng chẳng sao cả, nhưng mà Lý Dương Kiêu thì sao?"
Lý Dương Kiêu ở bên cạnh cười cười, thầm nghĩ mình ở trước mặt Trì Minh Nghiêu thì lấy đâu ra mặt mũi, đạo diễn thật là coi trọng mình quá rồi.
Nhưng không ngờ, Trì Minh Nghiêu lại quay đầu nhìn cậu, đồng ý.
Từ Tuấn Chi xem ra lăn lộn không ít tiệc rượu, thủ đoạn uống rượu khá thành thạo, vừa ngồi vào bàn đã cầm chai, rót 3 ly rượu vang đỏ rồi đẩy qua, nở nụ cười: "Ðây là biên kịch của bộ phim này - Thập Mộc, cô ấy khá thích Lý Dương Kiêu, biết cậu ấy thủ vai La Tử Minh, đặc biệt cao hứng. Thập Mộc, cô nên cảm ơn Trì thiếu đi, chính anh ấy giới thiệu Dương Kiêu đấy."
Thập Mộc là người thông minh, cô lập tức suy ra quan hệ giữa Lý Dương Kiêu và Trì Minh Nghiêu từ lời nói của Từ Tuấn Chi, uống cạn ly rượu đỏ trước mặt rồi cười lớn: "Thật đáng tiếc, tôi không tới kịp để xem buổi thử vai chiều nay, nghe nói hiệu quả khá tốt."
Trì Minh Nghiêu cầm lên ly rượu đỏ đầu tiên, nói: "Cảnh khóc đầu tiên, tôi xem rồi, không tệ." Sau đó ngửa đầu dứt khoát uống cạn ly rượu. Ngay sau đó cầm lên ly thứ hai, "trong kịch bản sẽ khóc mấy lần?"
Từ Tuấn Chi nhìn Thập Mộc nói: "La Tử Minh có chừng ba cảnh khóc?"
Trì Minh Nghiêu gật đầu, cười một cái nói: "rất tốt." Uống cạn ly thứ hai, sau đó cầm lên ly thứ ba, quay đầu hỏi Lý Dương Kiêu: "Cậu tối nay có uống rượu không?"
Lý Dương Kiêu nói không có, Trì Minh Nghiêu lại ngẩng đầu uống ly thứ ba, để ly rượu xuống nói: "Vậy một lát nữa cậu lái xe đưa tôi về đi."
Sau khi Trì Minh Nghiêu uống ba ly rượu vang đỏ, xong còn nói chuyện phiếm với đạo diễn cùng biên kịch một lúc mới rời phòng.
Từ Tuấn Chi đợi Trì Minh Nghiêu đi rồi mới vào phòng vệ sinh. Lý Dương Kiêu nhìn chỗ trống cạnh mình, thầm nghĩ, vị đạo diễn này sớm muộn gì cũng sẽ nổi tiếng, luôn cân nhắc chọn con đường cho mình, ở trên bàn cơm lại chịu hạ thấp mặt mũi, trong vòng này vĩnh viễn ưu ái loại người như vậy."
Nhưng cậu không biết rằng, Từ Tuấn Chi trên đường vào WC cũng sinh ra ý nghĩ tương tự như cậu, nghĩ Lý Dương Kiêu nổi là chuyện sớm muộn mà thôi, ngoại hình đẹp mắt, diễn xuất không tệ, hơn nữa còn có hậu thuẫn.
Trì Minh Nghiêu trở lại phòng, bị Tào Diệp dụ dỗ uống thêm mấy ly rượu nữa. Đối phương là Trì Minh Nghiêu nên Tào Diệp rót rượu càng không kiêng nể gì, lôi kéo anh uống hơn nửa chai vang đỏ.
Tàn tiệc, Trì Minh Nghiêu sau khi xuống lầu liền gọi điện cho Lý Dương Kiêu. Trong điện thoại, tiếng "tút tút" vang lên nửa ngày cũng không có người bắt máy, nên tự động cúp. Trì Minh Nghiêu nhíu mày gọi lại lần nữa. Bên kia cuối cùng cũng bắt máy.
Trì Minh Nghiêu cất tiếng hỏi đầu bên kia: "Cậu đang ở đâu thế?"
"Các anh tan tiệc rồi sao? Chờ tôi hút xong điếu thuốc sẽ lập tức tới." Lý Dương Kiêu trả lời qua điện thoại.
Trì Minh Nghiêu cười cười, ý vị thâm trường nói: "Sau đó chạy?"
Lý Dương Kiêu: "Ah, sắp rồi."
Lúc Lý Dương Kiêu lái xe, Trì Minh Nghiêu ngồi ở ghế phụ lái, dựa lưng vào ghế nhắm mắt ngủ thiếp đi. Lý Dương Kiêu ngửi thấy mùi rượu trên người Trì Minh Nghiêu — uống không ít đâu, rõ ràng lúc ở trong WC còn không ngửi thấy mùi rượu. Cậu lại nhớ tới chuyện vừa nãy xảy ra trong WC, còn có một chuỗi tiếng bước chân kia, thật sự quá kích thích...
Lúc dừng đèn đỏ, cậu rũ mắt nhìn Trì Minh Nghiêu, trong đầu xuất hiện năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, bao lấy hạ thân của cậu. Lý Dương Kiêu nghĩ tới mức xuất thần, tận đến lúc tiếng còi xe thúc giục phía sau vang lên, cậu mới hoàn hồn, sau đó tự giễu mà nghĩ, mình đêm nay hình như tinh trùng thượng não mất rồi. Nhưng rất nhanh, cậu đã tha thứ cho chính mình, nam nhân mà, nửa người dưới làm gì có lí trí, mà cậu cũng không phải người lãnh đạm tình dục.
Lý Dương Kiêu dựa theo địa chỉ mà Trì Minh Nghiêu đưa, lái xe đến dưới lầu nhà anh, tắt máy, gọi người bên cạnh: "Dậy đi, đến nhà rồi."
Trì Minh Nghiêu không nhúc nhích.
Trong xe quá tối, Lý Dương Kiêu kề mặt lại gần một chút, muốn xem anh có thực sự ngủ hay không.
Trì Minh Nghiêu ngủ rất an tĩnh, nghiêng đầu sang một bên, đường cong trên mặt trở nên nhu hoà hơn lúc bình thường rất nhiều. Lý Dương Kiêu lúc này mới thật sự cảm thấy Trì Minh Nghiêu bằng tuổi với mình. Cậu bỗng dưng nổi hứng, muốn đùa một chút, học theo khuôn mẫu trên phim truyền hình, vươn một ngón tay đặt dưới mũi Trì Minh Nghiêu, muốn thăm dò hô hấp của anh.
Nhưng cậu vừa vươn tay ra, Trì Minh Nghiêu mở mắt, đôi mắt rất sáng, nhìn không ra một tia buồn ngủ nào. Lý Dương Kiêu cùng anh đối mặt, trong lòng giật mình, trong nháy mắt kinh hãi một chút.
Trì Minh Nghiêu rũ mắt nhìn ngón tay cậu, hỏi: "Sao? Kiểm tra xem tôi còn thở hay không hử?"
Lý Dương Kiêu thu hồi ngón tay, cười nói: "Đâu có, tôi muốn đánh thức anh mà thôi."
Trì Minh Nghiêu cũng không nói gì nữa, sau đó mới nghiêng đầu nói: "Hình như tôi uống quá nhiều."
Lý Dương Kiêu vội vàng nói: "Vậy anh mau nghỉ ngơi đi."
Trì Minh Nghiêu nhìn cậu nói: "Cậu cảm ơn tôi như này sao?"
".....Vậy anh muốn tôi cảm ơn như nào?"
"Đưa tôi lên đi." Trì Minh Nghiêu ra vẻ hiển nhiên, nói: "Tôi uống quá nhiều rồi."
Lý Dương Kiêu không muốn đi lên chút nào, mới nghe thôi đã thấy mông đau rồi — lần trước trải qua thật sự quá thảm, dường như để lại cho cậu một bóng ma tâm lí.
"Ổ cứng của cậu ở trên, lên lấy đi chứ." Trì Minh Nghiêu giống như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, nói tiếp: "Yên tâm đi, tôi uống nhiều rồi, không có sức lực làm gì cậu."
Lý Dương Kiêu do dự một chút, vẫn đi theo lên lầu.
Trì Minh Nghiêu dùng vân tay mở khoá, Lý Dương Kiêu vừa mới đi vào, còn chưa kịp thấy rõ toàn bộ phòng đã bị đè lên tường bên cạnh. Mặt cậu dán lên mảnh sứ lạnh lẽo trên tường, cảm nhận rõ ràng dục vọng trên người Trì Minh Nghiêu — đó là loại dục vọng pha lẫn men rượu, phô bày một cách trần trụi.
Lý Dương Kiêu trong lòng mắng thầm: Mẹ kiếp, không phải nói uống nhiều nên không có sức lực sao...
Trì Minh Nghiêu nghiêng đầu gặm cắn vành tai cậu, tay thò vào trong áo cậu, vòng quay ngực trái của cậu, sau đó dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy hạt đậu, nhẹ nhàng kéo một cái, lại dùng 1 ngón tay điểm hai cái, sau đó thổi nhẹ bên tai cậu, nói: "Nơi này cương rồi."
Động tác trên tay Trì Minh Nghiêu rất ôn nhu, nhưng nửa người dưới lại dùng rất nhiều lực, hung hăng giữ chặt Lý Dương Kiêu, làm cậu căn bản không có cách nào nhúc nhích nổi.
Lý Dương Kiêu bị trêu chọc rất nhanh nổi lên phản ứng, nhưng cậu cũng cảm nhận rõ ràng vật cứng rắn nào đó dán sát vào mông mình, là tính khí của Trì Minh Nghiêu cương cứng rồi. Cậu thậm chí còn cảm nhận được kích thước và nhiệt độ nóng rực của thứ kia. Cậu ngửi được mùi rượu trên người Trì Minh Nghiêu, khẩn trương đến nuốt nước miếng.
Trì Minh Nghiêu nắm tóc cậu, kéo nhẹ về phía sau một chút, để Lý Dương Kiêu ngửa cổ lên, sau đó anh nghiêng đầu dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn yết hầu của cậu, cực kỳ giống loài thú nào đó. Sau đó một tay anh hướng xuống phía dưới, cách lớp quần xoa nắn hạ thân Lý Dương Kiêu vài cái, lại vươn tay tới vị trí bí mật phía sau, nới lỏng cho cậu.
Trì Minh Nghiêu kiên nhẫn cũng không có nhiều, nhanh chóng đã đi vào ngón tay thứ hai, làm Lý Dương Kiêu đau đến mức kêu lên thành tiếng, thân thể không tự giác rụt lại một chút.
Trì Minh Nghiêu cách lớp áo cắn vào bả vai cậu, ngón tay khuấy động nơi nhạy cảm của cậu. Lúc ba ngón tay rút ra, Lý Dương Kiêu rõ ràng cảm giác được nới lỏng chưa đủ, đối với việc tiếp theo đây cậu thật sự rất sợ hãi, bất giác toàn thân căng thẳng, bày ra tư thế sẵn sàng chịu trận. Lý Dương Kiêu biểu hiện sự căng thẳng quá rõ ràng, cho nên lúc Trì Minh Nghiêu muốn đi vào, lương tâm hiếm thấy phát hiện ra, hỏi: "Sao lại căng thẳng như vậy?"
Lý Dương Kiêu nhắm mắt lại, cắn răng nói: "Nới lỏng không tốt, sẽ đau."
Tính khí của Trì Minh Nghiêu chống lên nơi nào đó của cậu rồi, anh thấp giọng hỏi: "Đau thì cậu sẽ khóc chứ?"
Lý Dương Kiêu trừng mắt nhìn anh trong bóng tối: "Sẽ không, anh biến thái."
Trì Minh Nghiêu nắm lấy tay cậu đặt xuống gần hông: "Vậy cậu tự nới lỏng đi."
Ngón tay Lý Dương Kiêu đụng phải tính khí nóng bỏng của Trì Minh Nghiêu, liền rút tay lại, hiển nhiên là cự tuyệt đề nghị này.
Trì Minh Nghiêu đem tính khí của mình đặt sát cậu: "Vậy tôi giúp cậu mở rộng, cậu cũng giúp tôi chút đi."
Lý Dương Kiêu giống như là có chút do dự, nhưng vẫn đưa tay cầm lấy tính khí nóng rực của Trì Minh Nghiêu, học theo cách lúc trước của anh, dùng ngón tay cái vuốt ve một vòng ở trên đỉnh tính khí, sau đó từ trên xuống dưới giúp anh tuốt động.
Trì Minh Nghiêu cười một chút, sau đó lấy một ít bôi trơn, nới lỏng tiếp cho Lý Dương Kiêu trong chốc lát.
Lần mở rộng này cuối cùng cũng làm đủ, Trì Minh Nghiêu rút tay ra, cách tay Lý Dương Kiêu cầm lấy tính khí của chính mình, dán sát bên tai cậu: "Nắm chặt thế." Lý Dương Kiêu cảm nhận rõ tính khí nổi cả gân xanh ở trong tay mình, cậu dùng sức rút tay lại, nhưng Trì Minh Nghiêu nào có chịu để yên như vậy, anh nắm bàn tay cậu: "Cảm nhận cho tốt đi chứ, lát nữa thứ này sẽ đi vào người cậu đấy."
Lý Dương Kiêu nắm lấy tính khí kia, liên tưởng một chút nữa thứ này sẽ nhằm vào phía sau mình, nhanh chóng đỏ mặt.
Trì Minh Nghiêu buông tay, nắm eo cậu, không nói một lời đem tính khí của mình đâm vào. Lần này cảm giác đau đớn so với lần trước giảm bớt rất nhiều, nhưng trên trán Lý Dương Kiêu vẫn toát mồ hôi lạnh.
Ngay lúc đỉnh tính khí thật vất vả mới chen được vào, Lý Dương Kiêu giật mình, tỉnh táo, cậu đột nhiên ý thức được Trì Minh Nghiêu không mang bao.
Cậu dịch chuyển về trước: "Mẹ nó, anh không mang bao!"
Trì Minh Nghiêu đang bị thịt mềm bên trong cơ thể Lý Dương Kiêu bao lấy, bên trong chặt khít nóng ấm, mang đến cho anh khoái cảm cực lớn. Anh đối với việc Lý Dương Kiêu đang cố gắng tránh thoát thì rất bất mãn, nắm eo cậu, đẩy về phía sau một chút, để tính khí vào sâu thêm chút nữa. Trì Minh Nghiêu cắn cắn vành tai Lý Dương Kiêu, nói, "không sao đâu, cục cưng à, tôi không bị bệnh, ngày mai đưa cậu giấy khám sức khoẻ của tôi."
Trước sau Lý Dương Kiêu đều bị chặn, tiến lui không được, cậu nghiến răng nghiến lới nói: "Nhưng tôi có bệnh!"
Trì Minh Nghiêu thong thả nhưng kiên định đẩy toàn bộ tính khí vào, tiến vào sâu trong cơ thể Lý Dương Kiêu, bên trong xoắn chặt lấy anh, làm cho Trì Minh Nghiêu thoái mái thở dài một hơi. Anh ghé sát bên tai Lý Dương Kiêu, nói: "Vậy thì tôi với cậu cùng bị bệnh, cùng nhau bệnh chết."
Lý Dương Kiêu tức giận đến mức muốn nói lời thô tục. Trì Minh Nghiêu hung hăng đâm vào phía sau, tay nắm eo Lý Dương Kiêu, vừa nhanh vừa hung hăng nhấn xuống từng chút một, mỗi lần đều đâm rất sâu vào cơ thể cậu.
Những lời thô tục của Lý Dương Kiêu còn chưa kịp thốt ra đã tan vỡ. Cậu đau muốn chết, muốn đem Trì Minh Nghiêu từ trong cơ thể mình đẩy ra ngoài.
Trì Minh Nghiêu đè cậu lên tường, từng chút từng chút đụng sâu vào cơ thể cậu. Lý Dương Kiêu phải thừa nhận rằng, ngoài cảm giác đau đớn, còn có khoái cảm mãnh liệt tràn đến, giống như dòng điện tầng tầng lớp lớp làm lý trí cậu nổ tung vậy.
Loại khoái cảm này làm cho cậu có chút sợ hãi, cậu cảm thấy mình tuỳ thời sẽ chết mất. Cổ họng không kìm được mà phát ra tiếng rên rỉ, ngay cả chính cậu cũng không ý thức được.
Trì Minh Nghiêu nhanh chóng rút ra trong chốc lát, sau đó nắm éo cậu, xoay người cậu lại. Lý Dương Kiêu đã bị làm cho chân mềm nhũn, lúc xoay người, thiếu chút nữa thì ngã. Trì Minh Nghiêu ôm lấy cậu, đi vài bước, đặt cậu lên bệ cửa sổ phòng ngủ, nâng chân cậu lên, hung hăng đâm vào.
Lý Dương Kiêu bị khoái cảm bao trùm lấy, ý thức sót lại không còn được đáng bao nhiêu. Trì Minh Nghiêu trải qua lần đầu tiên phát tiết, bắt đầu tìm cách muốn hành hạ cậu một chút, anh thích nhìn Lý Dương Kiêu bởi vì đột nhiên giật mình mà hừ ra tiếng, dưới ánh trăng, dáng vẻ cậu cau mày rên rỉ thoạt nhìn rất đẹp.
Trì Minh Nghiêu không chán mà đem toàn bộ tính khí rút ra, sau đó hung mãnh đâm vào.
Lý Dương Kiêu sau một lần đâm vào lại rút ra của Trì Minh Nghiêu, cao trào mãnh liệt lại bất ngờ, giống như vô số tia lửa tích tụ cùng một chỗ nổ tung, nổ thật lớn trong cơ thể cậu, dường như muốn đem cơ thể cậu nổ đến không còn một mảnh, làm cho Lý Dương Kiêu lâm vào trạng thời sốc ngắn ngủi. Hạ thân Lý Dương Kiêu không báo trước mà bắn ra, văng lên trước ngực Trì Minh Nghiêu. Trong lúc đó, tính khí của Trì Minh Nghiêu cũng bị vách thịt co rút bên trong cơ thể Lý Dương Kiêu đè ép, anh nắm chặt thắt lưng cậu, hung hăng đâm tới mấy chục phát, sau đó bắn hết vào trong cơ thể Lý Dương Kiêu.
Trì Minh Nghiêu bắn xong cũng không rút ra ngay, mà dừng lại trong cơ thể Lý Dương Kiêu cỡ vài phút, đợi đến khi hô hấp chậm rãi ổn định mới rút tính khí ra.
Lý Dương Kiêu cảm giác được trong cơ thể mình có chất lỏng chảy ra, chính là tác phẩm của Trì Minh Nghiêu, trong nháy mát cậu có một loại xúc động muốn một cước đá văng Trì Minh Nghiêu đi. Nhưng cậu vừa bị lăn lộn xong, toàn thân không có chút sức lực nào, ngay cả nói một câu cũng không muốn nữa là, vì thế cậu đưa tay đẩy Trì Minh Nghiêu sang bên cạnh một chút — cũng chưa kịp dùng sức, Trì Minh Nghiêu đã thuận theo cái đẩy của cậu dịch sang bên cạnh một bước, hỏi: "Làm sao vậy?"
Lý Dương Kiêu tự mình xuống khỏi bệ cửa sổ, hỏi lại: "Phòng tắm ở đâu?" Hai chân vừa chạm đất, liền cảm thấy chất lỏng phía sau dọc theo đùi chảy xuống, loại cảm giác này thật sự quá khó chịu.
Trì Minh Nghiêu sờ hộp thuốc lá, lấy một điếu châm lửa hút, men theo ánh trăng mà nhìn cậu, cười như không cười: "Tắm nhanh như vậy sao? Đợi thêm chút nữa đi, có lợi cho việc thụ thai."
Lý Dương Kiêu xoay người rời đi, cậu cảm thấy nói chuyện với Trì Minh Nghiêu chỉ có tức chết mình mà thôi. Cũng chỉ là làm tình, sảng khoái sung sướng là được rồi, không cần thiết phải làm bản thân tức giận. Trong phòng không bật đèn nên có chút tối tắm, cậu không muốn bật đèn, bóng tối có thể che bớt dấu vết mập mờ, còn có thể tản bớt không khí ái muội đi, Lý Dương Kiêu cảm thấy như vậy không tồi.
Trì Minh Nghiêu đi theo sau cậu, cách hai ba bước chân, hút thuốc, không nhanh không chậm mà theo cậu dạo một vòng trong nhà mình, cũng không mở miệng nói phòng tắm ở đâu. Đi tới phòng nào, anh liền bật đèn ở đó, chờ đến khi Lý Dương Kiêu tìm được phòng tắm, toàn bộ căn nhà gần như đều sáng đèn rồi.
Lý Dương Kiêu mặc áo size lớn, dài tới đùi, cậu biết dáng vẻ cậu lúc này Trì Minh Nghiêu đi đằng sau nhìn rõ mồn một, nhưng cậu cố nhịn xuống, làm ra vẻ chẳng có gì đáng để ý cả.
Thời điểm đi vào phòng tắm, Lý Dương Kiêu tiện tay đóng cửa lại, nhưng Trì Minh Nghiêu dựa vào cạnh cửa, giờ tay đẩy cửa ra.
Lý Dương Kiêu bất đắc dĩ xoay người nói: "Thiếu gia ơi, anh có thể đừng ấu trĩ như vậy có được không?"
"Không thể" Trì Minh Nghiêu nói một cách đương nhiên.
Lý Dương Kiêu nhìn anh hai giây, thở dài, xoay người cởi áo thun, đứng trong phòng tắm điều chỉnh độ ấm của nước, bắt đầu tắm.
Trì Minh Nghiêu dựa cửa, một bên nhìn cậu tắm, một bên ung dung hút thuốc, hút xong mới đi tới, kéo Lý Dương Kiêu lại gần, nói một cách rất ái muội ở bên tai cậu: "Phía sau rửa sạch rồi?"
Trên mặt Lý Dương Kiêu đều là nước, cậu nheo mắt lại, không nói chuyện.
Trì Minh Nghiêu cười một chút, đưa tay vén tóc trên trán cậu, động tác rất nhẹ nhàng.
Nhưng nhẹ nhàng cũng không duy trì được bao lâu, Trì Minh Nghiêu rất nhanh lại đè Lý Dương Kiêu trong phòng tắm làm một lần.
Lần này Lý Dương Kiêu rõ ràng phối hợp hơn lần trước rất nhiều, cậu có chút sa vào khoái cảm mà tình dục mang tới, đặc biệt là khoảng khắc cao trào kia, đầu óc cậu trống rỗng, chỉ có tia lửa bùng lên, mọi suy nghĩ đều bị lửa tình đốt thành tro bụi, chỉ cảm giác được thân thể chạm vào nhau, sự hòa trộn của mô hôi và chất lỏng trong cơ thể, cả người dường như bị cuốn vào vòng xoáy đen kịt....