Trì Minh Nghiêu bê nước đi vào, dừng trước cửa. Lý Dương Kiêu để trần thân trên ngồi trên nắp toilet, thấy Trì Minh Nghiêu đi tới, liền đứng dậy. Trì Minh Nghiêu thấm ướt khăn lông, cầm trên tay nói: "Xoay người đi."

Lý Dương Kiêu quay lưng lại, hơi ngửa cổ nói: "Tôi gần đây sao gặp nhiều đen đủi thế nhỉ."

Trì Minh Nghiêu đặt khăn lông lên lưng cậu, nói: "Ngoại trừ cái này còn có cái gì khác nữa à?"

Lý Dương Kiêu vốn chỉ thuận miệng nói mà thôi, bị Trì Minh Nghiêu hỏi như vậy, nhất thời cũng không thể nói ra được. Cậu suy nghĩ một chút, hình như chính là bắt đầu từ lần chạm đuôi xe đó, gặp được Trì Minh Nghiêu, biết được mình bị phong sát, rồi bốc đồng tiến hành một cuộc giao dịch, sau đó phát sốt, từ trên ống thép ngã xuống, giao dịch còn tính số lần ngủ, quả thực mỗi một chuyện đều có liên quan đến Trì Minh Nghiêu, ngoại trừ chuyện hôm nay.

Cậu lắc đầu nói: "Cũng không có gì."

Trì Minh Nghiêu giống như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, ngay sau đó hỏi: "Cậu cảm thấy gặp được tôi xem như may mắn hay là đen đủi?"

Lý Dương Kiêu đương nhiên không thể trực tiếp nói là đen đủi được, trên thực tế cậu cũng cảm thấy gặp được Trì Minh Nghiêu không thể tính là đen đủi gì. Trì Minh Nghiêu phần lớn thời gian đối với cậu rất tốt, tuy rằng ngay cả chính cậu đôi khi cũng không nói rõ, đây có phải là một loại biểu hiện của bệnh Stockholm hay không.

Cậu cúi đầu hỏi: "Anh cảm thấy sao?"

Trì Minh Nghiêu ra vẻ đương nhiên mà nói: "Tất nhiên là vận may rồi."

Lý Dương Kiêu cười một chút, cậu cảm thấy giọng điệu nói lời này của Trì Minh Nghiêu có chút ấu trĩ.

Mấy phút tiếp theo, hai người cũng không nói chuyện, Trì Minh Nghiêu cầm khăn ướt từ gáy Lý Dương Kiêu, lau sát xuống dưới.

Lý Dương Kiêu tương đối gầy, đường nét cả người không mềm mại như nữ giới, mà là kiểu khỏe khoắn của con trai, hai bả vai nhô ra đặc biệt xinh ðẹp, tựa như có thể mọc thêm cánh bất cứ lúc nào, Trì Minh Nghiêu lại nhớ tới bộ phim lần trước anh xem, hình như là "Xa xôi", chính là tấm lưng này, trong hoàn cảnh thiếu ánh sáng, bởi vì đổ mồ hôi mà lóe ra ánh sáng yếu ớt như ẩn như hiện, chủ nhân tấm lưng khi đó như đang đắm chìm trong một hồi tình dục điên cuồng, cái loại thở dốc mang theo âm thanh mũi, hơi nặng nề nhưng rất quyến rũ.

Anh nhìn Lý Dương Kiêu trước mặt, vẻ mặt cậu có vẻ rất thoải mái, không hề căng thẳng chút nào. Nhưng mà căng thẳng không phải sẽ vui hơn sao?

Trì Minh Nghiêu cảm thấy mình nên làm gì đó để Lý Dương Kiêu trở nên căng thẳng.

Vì vậy anh duỗi tay còn lại ra, dùng ngón trỏ móc vào cạp quần của Lý Dương Kiêu, nói: "Phía dưới hình như cũng hơi ướt."

Lý Dương Kiêu nhanh chóng quay đầu, hỏi: "Thật sao? Ở đâu?"

Trì Minh Nghiêu không nói gì, chỉ cười.

Lý Dương Kiêu lúc này mới phản ứng lại câu vừa rồi đại khái là Trì Minh Nghiêu trêu chọc mình, sau đó cậu lập tức ý thức được tư thế hiện tại của bọn họ có bao nhiêu ái muội.

Trì Minh Nghiêu cúi đầu thấp giọng nói bên tai cậu: "Cậu đoán xem, nếu hiện tại có người xông vào, hắn sẽ cảm thấy chúng ta đang làm gì?"

Sau đó anh hài lòng nhìn Lý Dương Kiêu căng chặt lưng, như này càng thêm xinh đẹp.

Lý Dương Kiêu quả thực có chút lo lắng, nhưng không hoàn toàn là lo lắng, trong đó còn xen lẫn một chút hưng phấn, kích động không giải thích được, có lẽ lời nói của Trì Minh Nghiêu quá ái muội, môi trường cũng có chút khích thích.

Cậu nhịn không được theo lời Trì Minh Nghiêu nói mà suy nghĩ, nếu có người xông vào, nhìn thấy tư thế này của bọn họ, đại khái sẽ cho rằng bọn họ đang lăn lộn với nhau ở đây chăng?

Nhất thời tim Lý Dương Kiêu đập rất nhanh.

Cậu lại cảm thấy loại cảm giác này có chút tốt, sống 26 năm lần đầu tiên có loại trải nghiệm này, có chút bí mật, trải nghiệm vụng trộm...

Lý Dương Kiêu chưa bao giờ cảm thấy mình thuộc loại thiện nam tín nữ, trong đầu cậu thường xuyên xuất hiện một ít ý nghĩ phản nghịch, khác thường, chỉ là cho tới bây giờ chưa từng biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Nhưng mà cảm giác này đã lập tức biến mất ngay khi Trì Minh Nghiêu duỗi tay cởi cúc quần của cậu. Lý Dương Kiêu nhanh chóng từ trong trạng thái bị mập mờ, mê man tỉnh táo lại. Cậu không nói gì, dùng một tay bắt lấy cổ tay Trì Minh Nghiêu, ngăn cản động tác tiếp theo của anh.

Trì Minh Nghiêu nói: "Bên ngoài không có ai."

Tay Lý Dương Kiêu vẫn không buông lỏng.

Trì Minh Nghiêu cúi đầu, ở bên tai anh dùng một giọng điệu rất bình tĩnh, thấp giọng nói: "Cậu cương rồi."

Lý Dýõng Kiêu vẫn nắm lấy cổ tay anh, miễn cưỡng cười cười nói: "Tôi là Gay, đối với hành động tán tỉnh của nam có phản ứng là rất bình thường."

Trì Minh Nghiêu hỏi: "Phải không? Không quản đấy là ai?"

Lý Dương Kiêu cố gắng trấn định mà nói: "Trì Minh Nghiêu, anh không cần nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."

Trì Minh Nghiêu cười một chút: "Thần trí của cậu thanh tỉnh, sao tôi có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?" Sau đó trên tay dùng chút sức lực, hoàn toàn cởi bỏ cúc quần của Lý Dương Kiêu.

Lý Dýõng Kiêu nhất thời có chút sợ hãi, động tác của Trì Minh Nghiêu quá kiên quyết, giống như cũng không có ý nói giỡn, mà thật sự muốn ở chỗ này làm chút gì đó với cậu. Cậu rất sợ Trì Minh Nghiêu ăn cậu tại đây luôn —— loại chuyện này nghĩ trong đầu rất kích thích, nhưng thực sự xảy ra lại làm cho cậu sợ hãi cực độ.

Cậu dùng sức nắm lấy tay Trì Minh Nghiêu, nuốt một ngụm, nhỏ giọng nói: "Ðừng ở đây, tôi không muốn ở đây..."

Trì Minh Nghiêu cười cười, có thể là rất hài lòng với phản ứng của Lý Dương Kiêu, cúi xuống bên tai hắn nói: "Ðừng khẩn trương, tôi giúp cậu."

Nói xong câu này, trên cổ tay anh dùng sức, tránh thoát tay Lý Dương Kiêu, duỗi vào quần trong của cậu, cầm lấy hạ thân, sau đó nhanh chóng dùng ngón cái vuốt ve vị trí phía trước.

Lý Dýõng Kiêu cõ hồ bị khoái cảm lần này kích thích ðến run rẩy một chút, trên tay lập tức buông lỏng, chỉ là nắm hờ Trì Minh Nghiêu mà thôi.

Vị trí Trì Minh Nghiêu xuống tay rất chuẩn, toàn chọn bộ vị mẫn cảm nhất của cậu vuốt ve.

Dục vọng đến nhanh chóng mà mãnh liệt, Lý Dýõng Kiêu cõ hồ nhanh chóng bị khoái cảm bao phủ, cậu rất nhanh đã từ bỏ chống cự, hoặc có lẽ ý chí chống cự vốn cũng không mạnh mẽ đến thế. Cậu vô lực dựa về phía sau một chút, tựa vào người Trì Minh Nghiêu. Tay Trì Minh Nghiêu vuốt ve, sau đó đi về phía trước một chút, nhẹ nhàng nhéo một cái, mượn dịch cơ thể rỉ ra từ đầu tăng thêm bôi trơn trên tay.

Anh vừa làm, vừa nhỏ giọng nói bên tai Lý Dương Kiêu: "Cậu ra nhiều nước quá này."

Lý Dương Kiêu thở gấp, loại cảm giác này so với lúc bình thường dùng tay còn kích thích gấp trăm lần, cậu rất muốn phát ra chút thanh âm, giảm bớt khoái cảm như sắp nổ tung này một chút, nhưng cậu lại không dám, chỉ có thể dồn dập thở dốc, giống như một người thiếu oxy sắp đuối nước vậy.

Có tiếng bước chân truyền tới, Lý Dương Kiêu rất khẩn trương, sợ có người phát hiện bọn họ đang làm loại chuyện này.

Trì Minh Nghiêu ghé vào bên tai cậu, thì thầm: "Suỵt, có người tới."

Lý Dương Kiêu theo bản năng cắn môi, nín thở, nhưng Trì Minh Nghiêu xấu xa còn tăng tốc độ hạ thủ, làm cho cậu bị khoái cảm tra tấn như một con cá rời nước giãy dụa sắp chết, thân thể không một tiếng động mà run rẩy.

Sau đó một giây sau, cậu không kịp đề phòng bất ngờ bắn ra, bắn luôn vào tay Trì Minh Nghiêu.

Người bên ngoài dường như chỉ đi vào rửa tay, rất nhanh đã đi ra ngoài.

Tiếng bước chân dần dần đi xa, Lý Dương Kiêu ngửa đầu tựa vào vai Trì Minh Nghiêu, đôi mắt mông lung, thẫn thờ nhìn lên trần nhà, cánh môi hơi mở, khuôn mặt ửng hồng, khoé mắt còn phiếm hơi nước, lồng ngực bởi vì thở dốc dồn dập mà phập phồng.

Trì Minh Nghiêu vươn tay dính đầy tinh dịch ra, dùng ngón trỏ quẹt một đường ở môi dưới của cậu, sau đó lại vươn tới dưới ngực trái của cậu, năm ngón tay di chuyển vài cái.

Lý Dương Kiêu mở mắt ra, duỗi đầu lưỡi liếm liếm môi dưới của mình, sau đó khàn giọng hỏi: "Anh chơi cái trò gì vậy?"

Trì Minh Nghiêu cúi đầu nói: "Gymnopédies* -khiêu vũ khỏa thân đó."

* tiếng Hy Lạp cổ đại để chỉ một lễ hội hàng năm nơi các chàng trai khỏa thân nhảy múa. Nguồn: Wikipedia.

Lý Dương Kiêu vô lực gật gật đầu nói: "Đã từng nghe qua. Còn nữa, cảm ơn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play