Sáng sớm ngày hôm sau, thời điểm Lý Dương Kiêu tỉnh dậy, Trì Minh Nghiêu ở bên cạnh vẫn còn ngủ say. Cậu chống tay lên giường, ngồi dậy, cảm thấy eo có hơi đau. Ánh nắng bên ngoài thoạt nhìn không tồi, xuyên thấu qua khe hở rèm cửa, tạo thành một vệt sáng trên mặt đất.
Trì Minh Nghiêu dường như cảm nhận được động tác của người bên cạnh, trở mình, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lý Dương Kiêu đã hết buồn ngủ từ lâu, mỗi buổi sáng đều dậy sớm luyện lời thoại đã là trở thành thói quen của cậu. Lý Dương Kiêu nhìn Trì Minh Nghiêu ngủ say, hô hấp đều đều, không hề đề phòng, trong đầu bỗng xuất hiện một kế hoạch phạm tội rất logic: Cậu có thể nhân lúc Trì Minh Nghiêu ngủ say mà trói anh lại, sau đó để cho anh trơ mắt nhìn phòng mình không còn chút tài sản nào.
Nhưng kế hoạch phạm tội ở trong đầu cậu diễn biến đến một nửa, Lý Dương Kiêu liền cảm thấy có chút không thực hiện nổi nữa — căn nhà này thực sự quá trống trải, ngoại trừ vài thiết bị gia dụng cần thiết, thì cũng chỉ còn đôi ba bức tranh treo trên tường, đến đồ ăn vặt một chút cũng chẳng có. Tranh vẽ thoạt nhìn cũng không tệ, bức tranh trên cùng có vẻ là dùng màu vẽ một chú nai con, phối màu vô cùng đẹp mắt, làm người ta nghĩ tới chồi non chớm nở đầu xuân.
Lý Dương Kiêu nhìn chằm chằm bức tranh trong chốc lát, lại quay đầu nhìn Trì Minh Nghiêu.
Cậu nhớ lại cuộc ân ái cuồng nhiệt đêm qua, không thể không thừa nhận khoái cảm lúc đó. Nhưng cậu lại nghĩ tới cuộc đối thoại trong buổi tối cắm trại lần trước, đêm qua lúc làm tình, không biết Trì Minh Nghiêu đã nghĩ đến chưa, đây là 20 vạn lần thứ hai giữa bọn họ.
Khi bốn lần 20 vạn làm xong, có phải lúc đó giao dịch này mới hoàn toàn kết thúc hay không, lúc đó giữa bọn họ đã có thể cắt đứt liên lạc rồi đúng không, coi như chưa từng quen biết nhau. Dù sao, cũng không thể làm bạn bè của nhau được rồi, làm gì có bạn bè nào lại lên giường với nhau như vậy. Làm bạn tình sao, vẫn là quên đi thôi, mối quan hệ này ngay từ lúc bắt đầu đã là một giao dịch rồi, cậu còn hận không thể kết thúc sớm một chút, nhanh chóng quên đi đoạn kí ức này...
Lý Dương Kiêu duỗi tay lấy điếu thuốc từ hộp trên bàn, xuống giường, kéo một nửa tấm rèm cửa ra, mở cửa sổ, sau đó mới cầm bật lửa châm thuốc, ngồi trở lại bên giường.
Trì Minh Nghiêu nghe được động tĩnh bên cạnh, hé mắt nhìn cậu một cái, Lý Dương Kiêu đang dựa vào gối đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa hút thuốc vừa suy nghĩ điều gì đó, cậu hơi cau mày, dáng vẻ giống như hút thuốc sau khi đã làm gì đó nghiêm trọng.
Trì Minh Nghiêu nheo mắt lại, duỗi tay đoạt lấy điếu thuốc trên tay cậu, bóp tắt, nói: "Không cho phép hút thuốc trong lúc tôi đang ngủ."
Lý Dương Kiêu quay đầu nhìn anh, "Tôi cũng đâu có vụng trộm đốt nhà anh."
Trì Minh Nghiêu nhắm mắt lại nói: "Không cho chính là không cho đó."
Lý Dương Kiêu nghẹn một bụng tức giận, nghĩ, người gì vậy trời, vẫn là nhanh chóng làm xong bốn lần rồi chạy thôi.
Chờ tới lúc Trì Minh Nghiêu thức dậy, đi rửa mặt, Lý Dương Kiêu mới hỏi: "Ổ cứng của tôi đâu?"
Trì Minh Nghiêu vừa mặc quần áo vừa đáp: "Ở chỗ làm của tôi."
"Không phải tối qua anh bảo ở nhà sao?"
"Gạt cậu đó, cậu đúng là tin người mà."
Lý Dương Kiêu: "....."
Xe chạy đến chỗ làm của Trì Minh Nghiêu được nửa đường rồi, Lý Dương Kiêu đột nhiên thay đổi chủ ý. Cậu bảo Trì Minh Nghiêu lái xe đến quán bar của Hoàng Oanh, cậu đến đó để nói lời tạm biệt với Hoàng Oanh.
Đi vào trong quán bar, Hoàng Oanh cũng không ở quầy bar, cậu tuỳ tiện tìm một người phục vụ hỏi một chút, người đó nói Hoàng Oanh còn đang ngủ, tối qua cùng bạn đi chơi đến hửng đông mới về.
Lý Dương Kiêu gật gật đầu, tự mình đi tới quầy bar tìm chỗ ngồi xuống, cậu hát ở chỗ này đã được hai tháng, cho nên tương đối thông thuộc cách bài trí ở đây. Sau khi ngồi xuống, cậu bật đèn bàn bên cạnh, bắt đầu đọc kịch bản mà đạo diễn đưa hôm qua.
<Nếu như mây biết> là bộ phim tình cảm đô thị khoác lên vẻ ngoài về pháp luật, nữ chính Triệu Khả Nghiên là luật sư trẻ tuổi đã làm việc trong văn phòng luật sư được hai năm, trong một vụ án gây tranh cãi, tình cờ gặp lại người bạn trai cũ kiêm học trưởng cao trung Quý Song Trì, hai người lần lượt là luật sư của nguyên cáo và luật sư bên bị cáo, nhìn thì rõ ràng là ở hai bên đối đầu, nhưng khi vụ án dần dần hé lộ, nhiều yếu tố phức tạp đằng sau vụ án mới lộ ra. Nam chính Quý Song Trì là một người tinh anh pháp lý, nhưng bởi vì bảo vệ cho bị cáo- một người có tiền có quyền, mà ngay lần đầu tiên gặp lại nữ chính thì đã bị mắng cho đầy mặt máu chó. Tuy nhiên, trong quá trình tìm kiếm manh mối, hai người thường xuyên gặp nhau, tình tiết vụ án dần dần rõ ràng, mà tình cảm cũ giữa hai người cũng dần nhen nhóm lại....
Mà nhân vật Lý Dương Kiêu thủ vai, La Tử Minh, là sinh viên năm cuối, tốt nghiệp xong liền vào thực tập tại công ty luật. Bởi vì sinh ra trong gia đình truyền thống làm luật, nên bị cha mẹ bức bách học luật, nhưng chí hướng cậu không đặt ở đây, thế nên luôn cà lơ phất phơ, phạm phải hết sai lầm lớn đến sai lầm nhỏ; ngay từ đầu đã gây không ít phiền toái cho Triệu Khả Nghiên - người phụ trách dẫn dắt cậu. Nhưng nhìn Triệu Khả Nghiên vì vụ án mà bận đến sứt đầu mẻ trán, La Tử Minh bắt đầu nghiêm túc với công việc. Tuy nhiên, người ra thường nói, nhiệt tình cộng ngu dốt bằng phá hoại mà, La Tử Minh đã phá hoại một manh mối trọng yếu....
Thập Mộc năm năm sau đã cải biên lại tiểu thuyết, cô ấy đã cùng bộ phận luật chính trị chỉnh sửa không ít, so với nguyên tác, kịch bản phim truyền hình càng thăng trầm hơn, nhân vật chính cũng đã được cường hoá trên cơ sở ban đầu, Lý Dương Kiêu ngồi xem kịch bản, bất tri bất giác liền đắm chìm trong cốt truyện, đợi đến khi Hoàng Oanh tỉnh ngủ đi tới trước mặt cậu, Lý Dương Kiêu mới phát hiện đã qua một buổi chiều.
"Nhìn cái gì mà tập trung như vậy?"
Lý Dương Kiêu ngẩng đầu, thấy người tới là Hoàng Oanh, khép lại kịch bản cười nói: "Kịch bản sắp diễn."
Hoàng Oanh hào hứng hỏi: "Cậu nhận được kịch rồi? Nhanh như vậy sao?"
Lý Dương Kiêu gật gật đầu, ăn ngay nói thật: "Ừm, Trì Minh Nghiêu giới thiệu."
Hoàng Oanh sửng sốt một chút, không biết là do không nghĩ tới Lý Dương Kiêu lại thẳng thắn nói ra như vậy, hay là không nghĩ tới hai người bọn họ lại thoả thuận với nhau nhanh đến thế, nhưng cô hiển nhiên lập tức hiểu được quan hệ giữa hai người bọn họ cũng không đơn thuần nữa, có chút mất tự nhiên cười nói: "À...Trì Minh Nghiêu sao, rất tốt, rất tốt..."
Lý Dương Kiêu dựa lưng vào ghế nhìn Hoàng Oanh, nói: "Chị Hoàng Oanh, chị nói cái gì rất tốt cơ, là nói về Trì Minh Nghiêu, hay là nói về chuyện quay phim này? Tóm lại không phải nói mối quan hệ này đúng không?"
Hoàng Oanh thấy cậu nghiêm túc như vậy, đưa tay xoa đầu cậu, nói: "Ðứa trẻ này, cậu có phải là ngốc không? Bất cứ điều gì cũng nói ra thế?"
Lý Dương Kiêu bĩu môi nói: "Em không phải ai cũng nói."
Hoàng Oanh nhìn cậu vài giây mới thở dài, nói: "Có phim quay vẫn tốt hơn là không có."
Lý Dương Kiêu gật gật đầu: "Em cũng cảm thấy như vậy."
Hoàng Oanh nhảy lên quầy bar, châm một điếu thuốc hút, nói: "Trì Minh Nghiêu người này, chị tiếp xúc cũng không nhiều, cậu ấy về nước còn chưa được hai năm, chị cũng mới chỉ cùng Tào Diệp và cậu ấy uống với nhau hai ba lần. Hình như lúc trước cậu ấy học vẽ, có đôi khi biểu hiện rất thành thục, có đôi khi làm việc lại giống như một trẻ con vậy..."
Lý Dương Kiêu hỏi: "Vì sao lại giống như trẻ con?"
"Người lớn làm việc, rất ít người tùy hứng như vậy. Chị nghe Tào Diệp nói, lúc trước ở trên bàn cơm, Trần Thụy rót rượu cho một diễn viên nhỏ, nói, hoặc là uống hết ly rượu vang đỏ này, hoặc là bồi hắn cả đêm. Trong ly rượu vang đỏ kia hạ dược, là thừa dịp đứa nhỏ kia đi vệ sinh, hắn động thủ ngay trước mặt mọi người. Đứa nhóc kia thoạt nhìn còn chưa trưởng thành, run rẩy cầm ly rượu lên, lúc vừa tiến đến bên miệng muốn uống xuống, Trì Minh Nghiêu nói với cậu nhóc, lại đây. Cậu nhóc đó đi tới, Trì Minh Nghiêu nhận lấy ly rượu, trước mặt Trần Thụy hất về phía sau, toàn bộ hất xuống đất."
Hoàng Oanh gõ quầy bar và nói: "Cứ vậy đó, về sau Trì Minh Nghiêu và Trần Thụy không bao giờ ngồi cùng một bàn cơm nữa. Vốn dĩ ấy, chỉ cần một câu nói, Trần Thụy lăn lộn trong giới, làm sao có thể không nể mặt nhị công tử của Minh Thái cho được, nhưng chiêu này của Trì Minh Nghiêu làm quá độc, trước mặt toàn bộ người ngồi trên bàn không chừa cho Trần Thụy một bậc thang nào để đi xuống, cũng đủ tùy hứng rồi."
Lý Dương Kiêu hỏi: "Vậy về sau thì sao?"
"Sau đó? Sau đó chuyện này trở nên rất phiền phức, nói bây giờ sẽ làm mất hứng đó, hôm khác lại nói cho cậu biết. Ði thôi, mời cậu ăn tối."
Trên bàn cơm, Hoàng Oanh uống rượu, nói với Lý Dương Kiêu: "Chị còn nhớ rõ năm đó, cậu cùng Giang Lãng ở chỗ chị quay phim, lúc chuyên gia trang điểm ở bên cạnh trang điểm cho cậu, Giang Lãng nằm sấp trên quầy bar nói với chị, nhất định phải thừa dịp hiện tại tra tấn Lý Dương Kiêu, chờ sau này cậu nổi lên, phỏng chừng sẽ không mời nổi cậu nữa. Lúc ấy chị còn hỏi cậu ta, sao lại khẳng định Lý Dương Kiêu cậu có thể nổi tiếng như vậy, Giang Lãng nói, vậy cô tìm lý do làm Lý Dương Kiêu không nổi được nói cho tôi biết đi."
Lý Dương Kiêu nhìn chén rượu vang đỏ nói: "Cậu ấy cũng từng nói với em như vậy, lúc ấy em đã nói, chỉ cần là phim của cậu, không trả thù lao thì em cũng tới.
Hoàng Oanh thổn thức: "Mối quan hệ của hai người lúc đó thật sự rất tốt..."
Lý Dương Kiêu nói: "Ừm, chỉ là sau này vận khí không được tốt cho lắm."
Đêm đó, Lý Dương Kiêu tắm rửa xong, cởi trần đứng trước bồn rửa mặt đánh răng, lúc súc miệng, cậu nhìn lướt qua gương, thoáng nhìn trên bả vai mình có một mảnh dấu đỏ rất ái muội. Lý Dương Kiêu nghiêng mặt rũ mắt ngắm nghía trong chốc lát —— đó là dấu vết tối hôm qua Trì Minh Nghiêu lưu lại, hình như anh rất thích cắn bả vai cậu trong lúc làm tình. Lý Dương Kiêu nhìn chằm chằm ấn ký kia một lúc lâu, vươn tay thong thả vuốt ve một chút.
Tắt đèn nằm trên giường, cậu lại nhớ tới buổi tối nói chuyện với Hoàng Oanh trên bàn ăn, nghĩ nếu Giang Lãng biết mình năm đó coi trọng diễn xuất đến nhường nào, vậy mà tác phẩm đầu tiên xuất hiện trước công chúng lại là ngủ mới có được, sẽ có cảm giác gì đây. Nhưng sau đó cậu lại nghĩ, Giang Lãng dựa vào cái gì mà có tư cách cảm tưởng về chuyện này, từ sau khi xảy ra chuyện liền biến mất không còn một dấu vết, bất quá là trốn đi không muốn đối mặt với mình hiện tại, suy cho cùng chỉ là một kẻ hèn nhát mà thôi. Cái cậu muốn chính là cảm nhận của Giang Lãng ba năm trước đây, nhưng tất cả đều đã qua rồi."
Lý Dương Kiêu và Giang Lãng của ba năm trước, cùng những ngày tháng quay phim ở quán bar dưới lòng đất đều đã qua rồi.
Nếu cứ nắm chặt quá khứ mãi không buông, chỉ làm cho hiện tại thêm khổ sở mà thôi.
Men rượu sôi trào trong đầu, Lý Dương Kiêu chộp lấy điện thoại, lật tìm ảnh đại diện của người liên hệ trên WeChat, muốn tìm Giang Lãng, nhưng đã rất lâu không liên lạc rồi, cho nên tìm rất lâu, tới nỗi hoa cả mắt với tìm ra WeChat của Giang Lãng.
Hơi rượu đã kích thích cậu nói về chuyện đã xảy ra: "Mấy ngày nữa tôi sẽ vào tổ quay phim, làm một bộ phim ngôn tình, vai nam thứ. Năm đó vì muốn cùng với anh quay phim, tôi đã đẩy một bộ phim ngôn tình đi, cũng là vai nam thứ luôn, anh nói xem có phải vận mệnh thần kì không? Còn một điều nữa tôi muốn nói với anh, nhân vật này là tôi ngủ mới có được, phải ngủ tới bốn lần, hiện tại còn chưa xong."
Gõ xong vài dòng này, cậu nhấn gửi mà không hề kiểm tra lại, sau đó ném điện thoại sang một bên, ngủ thiếp đi.
Một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau, sáng sớm tỉnh dậy, Lý Dương Kiêu bỗng nhớ ra tối hôm qua hình như mình đã gửi tin nhắn gì đó cho Giang Lãng. Cậu vô cùng hối hận, tâm trạng ban đêm thất thường cộng với sự kích thích của rượu khiến cậu làm một việc mà bình thường tỉnh táo sẽ không bao giờ làm.
Lý Dương Kiêu không nhớ nổi nội dung cụ thể là gì nữa, chỉ có ấn tượng mơ hồ, nói rằng cậu đã bán mình để có được tài nguyên.
Lý Dương Kiêu hối hận vạn phần mà cầm lấy điện thoại, muốn nhìn xem tối qua mình đã nói lời ngu ngốc gì, nhưng khi mở WeChat ra mới phát hiện, cái tin nhắn kia không hề gửi cho Giang Lãng.
Thay vào đó, nó đã được gửi cho Trì Minh Nghiêu.