Xe vững vàng chạy trong rừng nhỏ, ánh mắt tài xế nhìn thẳng phía trước, nghiêm trang lái xe, hai người ngồi ở hàng sau vẫn còn duy trì tư thế tay người này đặc lên mu bàn tay người kia.
"Ực" một tiếng, Diêm Hàn nuốt nước miếng.
Có lẽ do tiếng nuốt nước miếng quá lớn, làm cho bầy không khí quái dị ban nãy liền tan thành mây khó, Diêm hàn hỏi hắn "Có cảm giác gì sao?"
Đã qua một khoảng thời gian khá dài, tuy rằng không có đo lường tính toán cụ thể, thế nhưng hình như là một phút hơn?
Lâm Kiến Lộc cuối cùng cũng hơi hơi rút tay mình ra, Diêm Hàn rất thức thời mà thu tay lại, hỏi hắn "Thế nào?"
Lâm Kiến Lộc nói "Một phút mười tám giây."
Diêm Hàn "Ấy... Tôi chạm vào cậu lâu như vậy cậu vẫn nhịn được à?"
"Đúng vậy."
"Không có mâu thuẫn tâm lý?"
"Ừ."
"!"
... Chờ một chút, vì sao cứ như được thêm điểm năm mục toàn năng vậy, thời gian đụng vào Lâm Kiến Lộc biến dài mình vậy mà còn hưng phấn!
Nhưng là một phút mười tám giây này khá là dài, những hành vi nằm trong phạm vi hỗ động hẳn là đều làm được rồi.
Trời biết ngồi cùng bàn với Lâm Kiến Lộc, đôi khi cậu cũng thấy không được tự nhiên nha, bởi vì sợ không cẩn thận chạm phải đối phương.
Bây giờ thì tốt rồi.
Bất quá Diêm Hàn vẫn có một chuyện không rõ lắm "Cho nên hiện tại chỉ có tôi là chạm vào cậu lâu như vậy thôi sao?"
"Không, vẫn còn vài người." Lâm Kiến Lộc dùng đôi mắt đen nhánh nhìn cậu "Là bạn bè có quan hệ rất tốt, thế nhưng không học ở trường này."
"À."
Diêm Hàn lên tiếng, thì ra là mình cũng không phải tình huống đặc thù.
Lâm Kiến Lộc hẳn chỉ là vì tình huống cấp bách ban nãy, hắn sờ mình xong mới sinh ra biến hóa.
Nghĩ như vậy, Diêm Hàn mới thả tim vào ngực lại, cũng nói bản thân rảnh quá đừng nghĩ lung tung.
Lộ trình còn lại hai người đều dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, không ai nói gì.
Tối hôm qua ngủ quá trễ, lại vừa mới vận động kịch liệt, Diêm Hàn bị lăn lộn không ít, suy xét thấy mới qua nửa ngày, lát nữa vẫn còn nửa ngày cần dùng để học, cho nên cậu dứt khoát ngủ một giấc.
Đáng tiếc bầu không khí bình tĩnh tốt đẹp không được bao lâu, lúc Diêm Hàn đánh người sung sướng bao nhiêu, tới phòng y tế thì chật vật bấy nhiêu.
Đầu tiên là phải nghênh đón một đống thóa mạ của Lý Hồng Khinh.
Đương nhiên, có bạn học Lâm Kiến lộc ở, thầy Lý cũng không tiện mắng quá tục mắng quá khó nghe.
Nhưng này cũng không cản trở đối phương dùng lời nói quánh cho Diêm Hàn thương tích đầy mình.
"Người nào đó có phải cảm thấy mình quá là tài năng rồi không, em xem con gái con đứa, đánh lộn với thằng cha bắt cóc? Không muốn sống nữa đúng không?"
Bộ dáng hiện tại của Lý Hồng Khinh trông y như lão đại phu đầy nhân nghĩa, tuy rằng lải nhải, thái độ cũng không được tốt lắm, nhưng biểu hiện không hề đột ngột, hoàn toàn là một bộ bác sĩ bị bệnh nhân không nghe lời chọc tức.
Đặc biệt là bệnh nhân này không phải lần đầu tiên làm như vậy.
Lúc đầu Diêm Hàn còn mặt mày ôn hòa tự kiểm điểm bản thân một chút, thừa nhận là cậu xúc động.
Nhưng sau đó trong âm thanh lải nhải của Lý Hồng Khinh, cậu chỉ có thể duy trì vẻ mặt ôn hòa, nhưng dùng ánh mắt cảnh cáo anh ta —— vậy là được rồi.
"..."
Lý Hồng Khinh bấy giờ mới chịu ngoan ngoãn câm miệng, phun thêm chút thuốc cho Diêm Hàn, lại băng bó cẩn thận, dặn dò "Khoảng thời gian này tay của em muốn dùng sức thì có hơi cực, qua hai ngày là tốt rồi, đừng miễn cưỡng, tĩnh dưỡng cho tốt."
"Dạ, cảm ơn thầy." Diêm Hàn mỉm cười với anh ta một cái.
Ở phòng y tế trường mất một lúc, chờ đến khi cậu cùng Lâm Kiến Lộc về tới khu dạy học, bạn học lớp bọn họ cũng đã về.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, chủ nhiệm lớp cũng bị kêu đi họp, hiện tại lớp trưởng đang cho lớp tự học.
Mà phòng học vốn đang yên tĩnh, nháy mắt hai người bọn hộ xuất hiện liền bộc phát tiếng nghị luận ồn chưa từng có!
"Bọn họ về rồi!"
"Ui mẹ ơi, đại anh hùng lớp chúng ta về rồi!"
Ôn Giác Vinh đứng ở hàng sau trực tiếp nêu khẩu hiệu "Anh Nhan anh Lâm giỏi nhất đó!"
Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc vẻ mặt mộng bức đi vào lớp, lúc đó bọn họ còn không biết ngày mai mình sẽ trở thành vai chính trong tin tức ai ai cũng biết.
Lớp trưởng ngồi trên bục giảng cũng không vội vàng tổ chức kỷ luật, mà đứng lên, muốn ôm hai người bọn họ một cái.
—— Sau khi đại nạn qua đi, có gì bằng cái ôm biểu đạt hữu nghị cùng an ủi đây?
Chỉ tiếc Diêm Hàn sợ ôm xong rồi bại lộ sự thật mình không có ngực, tàn nhẫn né tránh.
Mà Lâm Kiến Lộc... Được rồi, cả trường đều biết Lâm Kiến Lộc không thích bị chạm vào, khỏi nói tới ôm.
Lớp trưởng đang vươn đôi tay chỉ có thể đổi thành tự ôm tự khóc, đồng thời còn không quên quan tâm hỏi "Các cậu về thì tốt rồi, đi bệnh viện chưa, không sao chứ?"
"... Không sao, chỉ hơi bầm thôi." Diêm Hàn trả lời.
Ở phòng y tế đã dùng khăn lau sạch vết bùn đất trên người, lần nữa sửa sang lại bản thân, Diêm Hàn lại bừng bừng ánh sáng như bao ngày.
Cũng lạnh nhạt như bao ngày.
Cậu trực tiếp về chỗ làm bài.
Còn Lâm Kiến Lộc, hắn vốn dĩ đã không có biểu tình, lấy cái áo khoác trong phòng giữ đồ ra, cài lại cúc áo cho chỉnh tề, rồi đeo huy hiệu có hai chữ "kỷ luật" lên ngực, lúc hắn về lớp tiếng nghị luận của mọi người rõ ràng ít đi một chút.
Lớp trưởng lên bục giảng ngồi cũng không thể không khơi mào gánh nặng "Khụ khụ. Tự học đi mọi người, đừng nói chuyện ha."
Lớp một lần nữa quay lại trạng thái an tĩnh ban đầu, không thể không nói, điểm này lớp mười bốn thật sự không chỉ tốt hơn lớp mười bảy một chút thôi đâu, tuy rằng vẫn có người nhỏ giọng nói chuyện, nhưng không đến mức cắt ngang mạch học của người khác.
Diêm Hàn không muốn lãng phí thời gian đã lấy sách vở ra làm bài, sau đó cậu liền bi ai mà nhận ra, hiểu cái câu "đừng miễn cưỡng" kia của Lý Hồng Khinh là có ý gì rồi.
—— Tay phải của cậu không cầm được bút.
Dùng chút lực cong ngón tay thôi là khớp xương đau nhói.
Mà mạnh tay cầm bút chỉ khiến vết thương càng lâu khỏi.
Diêm Hàn ngu người.
Rất rõ ràng là cậu không thể như Lâm Kiến Lộc trực tiếp dùng nào tính toán, không có bút cậu căn bản không thể làm bài!
Cầm bút sửng sờ, Diêm Hàn nghe thấy Lâm Kiến Lộc bên cạnh hỏi cậu "Làm sao vậy?"
Diêm Hàn mặt đưa đám "Tay của tôi... Không có sức cầm bút."
"..." Lâm Kiến Lộc "Vậy nghỉ ngơi một chút đi, nếu không cậu xin nghỉ."
"Không cần đâu." Diêm Hàn cảm thấy trạng thái này của mình mà về phòng ngủ không làm gì lại càng thêm hỏng, dưới tình huống tay không thể cong, gian nan nắm chặt bút để làm đề, sau khi quen rồi mới phát hiện thế mà vẫn có thể viết chữ, chỉ là hơi xấu thôi.
Thế nhưng có thể viết là được rồi, hôm nay đã là thứ sáu, phỏng chừng sẽ có rất nhiều bài tập, cậu không muốn bởi vì ngón tay bị thương mà không làm được bài tập, càng không muốn lãng phí thời gian tự học thứ bảy chủ nhật tốt đẹp.
Làm bài thì không vấn đề, tương đối rối rắm chính là lúc ghi chú thích cùng phiên âm lên bài Tiếng Anh thì có hơi phiền toái.
Bài Tiếng Anh chi chít chữ, muốn không ảnh hưởng đến cảm quan lúc đọc thì chú thích phải ghi thật nhỏ, chữ viết còn phải dễ nhìn, nếu không chính cậu cũng không muốn xem.
Nhưng trạng thái hiện tại của cậu biểu thị cậu làm không được.
Càng bi ai chính là đoạn văn cần học hôm này còn chưa có tra từ điển, bên trên một chữ cũng không có!
Diêm Hàn vì không muốn vết thương làm chậm tiến độ, sau khi làm xong một trang bài thi, liền bắt đầu chuẩn bị cho trang Tiếng Anh mới.
Tay phải không thể viết chữ, không sao, cậu còn tay trái.
Dù sao tiếng nước ngoài vẽ trái bầu thành cái gáo vẫn có thể vẽ được, Diêm Hàn một bên lật cuốn từ điển dày nặng ra, chốc lát dùng tay phải chốc lát lại dùng tay trái, gian nan ghi các loại chú thích từ đơn lên sách Tiếng Anh.
... Xấu khóc thì xấu khóc thôi, trang này học xong là lật sang trang khác rồi, lúc ôn tập cũng không cần phải nhìn kỹ mà.
Cậu an ủi bản thân như vậy đó.
Bận một lát, Diêm Hàn đột nhiên cảm thấy có một ngón tay chạm vào mình, theo bản năng quay đầu lại, liền nghe thấy Lâm Kiến Lộc nói "Cậu muốn viết cái gì, hay là để tôi viết giúp cậu đi."
"Không sao, cậu cứ vội đi."
"Không có gì, tôi không vội."
Lâm Kiến Lộc nói liền khép lại cuốn "sách ngoại khóa" cao thâm không biết là thể loại gì trên bàn lại, vừa hay lúc này chuông tan tiết vang lên, có thể quang minh chính đại mà nói chuyện, hắn trực tiếp kéo cuốn sách của Diêm Hàn qua, nhìn nhìn nội dung bên trên.
"Cậu có từ đơn nào cần tra, tra xong lại nói cho tôi, tôi giúp cậu ghi lại."
"Ấy, nhưng không phải cậu không thích ghi bút ký sao?" Diêm Hàn có chút ngượng ngùng, nói thật, ngồi cùng bàn một tuần, ngoại trừ những bài tập nhất định sẽ kiểm tra, dường như cậu chưa từng thấy Lâm Kiến Lộc cầm cây bút.
Có thể là do thật sự không thích cầm bút, điểm này Lâm Kiến Lộc còn "xòa" hơn cả cậu, không chỉ không có mấy thứ như hộp bút, đến bút cũng chỉ có một cây!
Người bình thường lúc sửa đề sai đều phải chuẩn bị một cây bút đỏ, hoặc là dùng bút chì để làm đề toán, còn có người như Ôn Giác Vinh đam mê đủ loại bút, hộp bút thường đều là đủ loại màu sắc hoa hòe lòe loẹt, nhưng trên bàn Lâm Kiến Lộc từ trước đến nay cũng chỉ có một cây bút đen như than vô cùng bình thường.
Hiện tại đối phương là đang cầm cây bút đó, trả lời câu hỏi của cậu "Xem cậu ghi bút ký cảm thấy rất thú vị, đột nhiên muốn thử xem sao."
Diêm Hàn "???"
"Chúng ta bắt đầu đi."
"À..." Diêm Hàn bắt đầu lật từ điển tra những từ mình không biết hoặc là đọc không chuẩn, tra xong nếu không biết đọc, phát âm tương đối khó cậu sẽ nhờ Lâm Kiến Lộc ghi hộ, một số từ không quen biết hoặc là đa nghĩa cũng sẽ đánh dấu tỉ mỉ ở bên cạnh.
Bởi vì Lâm Kiến Lộc căn bản là không hay viết chữ, cho nên Diêm Hàn cũng không quá chú ý chữ viết của đối phương trông như thế nào.
Cho nên lúc thấy dòng chữ lưu loát nho nhỏ trên sách Tiếng Anh, Diêm Hàn lần nữa "ực" một hớp nước miếng.
Mực đen dưới ngòi bút của Lâm Kiến Lộc cứ như chữ đánh máy, mỗi một từ đều vô cùng tiêu chuẩn, mỗi một chữ cái đều vô cùng xinh đẹp, vừa thấy liền khiến người khác khó mà tin đây là chữ của một người không hay cầm bút viết ra!
Lâm Kiến Lộc lần nữa viết xong một chuỗi chú giải, liền quay đầu nhìn về phía Diêm Hàn, nhưng Diêm Hàn lúc này ngây ngẩn cả người, đến tra từ điển cũng quên mất.
Cậu khó khăn hoàn hồn, vì không để chậm trễ thời gian của Lâm Kiến Lộc nên liên tục lật từ điển, nhanh chóng tra từ đơn tiếp theo.
Lâm Kiến Lộc rất có kiên nhẫn, cũng không thúc giục cậu, chỉ là sau khi hai người phối hợp tra thêm mấy từ đơn, hắn bỗng nhiên nói "Cậu đã muốn dựa vào phương thức thuộc đoạn văn để học ngoại ngữ, mà không phải tăng ấn tượng trong quá trình tra từ đơn, vì sao lại còn phải vất vả lật từ điển để tra từ đơn vậy?"
"Này..." Diêm Hàn bị hỏi đến có hơi phát ngốc, thử giải thích "Bởi vì không còn cách nào khác chăng?"
Đúng rồi, chính là như vậy, kỳ thật trong hệ thống livestream học bá có video giảng giải từ đơn cùng ngữ pháp, nhưng trong video nói quá chậm, chờ video giảng giải từ đơn xong thì quá lãng phí thời gian.
Huống chi cơ sở cậu mỏng, còn có rất nhiều từ ngữ mà giáo viên trong video cho rằng không cần phải giảng, cậu lại không quen biết, cho nên chỉ có thể tự đi tra.
Lớp không cho dùng điện thoại, cậu lại không thể bỏ tiền để mua từ điển điện tử. Hơn nữa Diêm Hàn đã có thói quen tra từ điển, tốc độ rất nhanh, cậu vẫn luôn dùng cách thức này.
Hiểu được tình huống, Lâm Kiến Lộc gật đầu "Vậy thì thế này đi, cậu có từ nào không biết, có thể để tôi giúp cậu xem. Không cần phải tra từ điển nữa."
"Này..." Diêm Hàn trừng mắt, đột nhiên cảm thấy này có thể xem là một cách hay?
Mà sự thật chứng minh, Lâm Kiến Lộc kiểm tra Tiếng Anh full điểm hiển nhiên sẽ không bị những bài chưa học đó làm khó.
Hắn rất thuận lợi mà dịch cả đoạn văn ra, còn tay cầm tay mà dạy Diêm Hàn phát âm, hiệu suất quả thật là một phát lên mây, làm Diêm Hàn có cảm giác mình cứ như mướn được giáo viên Tiếng Anh một kèm một vậy.
... Không đúng, này mẹ nó là từ điển trí năng luôn rồi!
Thời gian gõ chữ cũng không cần luôn!
Đại ca nháy mắt bừng sáng, chờ hai người dịch xong đoạn văn, Diêm Hàn cố ý bày ra bộ dáng có chút "ngượng ngùng", nói giỡn với Lâm Kiến Lộc "Nếu mời cậu làm giáo viên dạy kèm thì mất bao nhiêu một giờ, à không, bao nhiêu một tiết?"
"Người bình thường không mướn được tôi." Lâm Kiến Lộc liếc mắt đánh giá cậu một cái, sau đó nói "Còn cậu, không lấy tiền."
"Hả?" Diêm Hàn lần nữa ngu người.
"Chúng ta không phải bạn bè sao." Lâm Kiến Lộc hơi cong cong khóe môi "Đã là bạn cùng bàn, đương nhiên phải hỗ trợ lẫn nhau."
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Lâm: Tác giả ra đây, nói tôi biết tay cầm tay dạy phát âm là dạy như thế nào?
Anh Diêm: Ôi chao đừng xem là thật, phép tu từ thôi ấy mà.
Anh Lâm: Dạy phát âm, phải là miệng đối miệng mới đúng.
Anh Diêm: ...