Diêm Hàn vốn tưởng rặng hơn mười điểm kia nhanh nhất cũng phải cuối tuần mới có thể lấy được, không ngờ sẽ nhanh đến như vậy!
Nếu cẩn thận nghĩ lại, thì vừa nãy cậu anh dũng vật lộn với kẻ bắt cóc thật mà.
Tuy rằng trên thực tế tình huống lúc ấy quá nguy hiểm, hoàn toàn không cho cậu thời gian suy xét lợi với hại, cậu là không thể không làm như vậy, cũng là một chuyện mà người bình thường nên làm, dứt khoát không nghĩ đến điểm số, nhưng xong việc, nhận được khen thưởng của hệ thống sao Diêm Hàn có thể từ chối.
... Sao không cần cho được!
"Mở mở mở!" Cậu nói.
[Chúc mừng ký chủ nhận được kỹ năng <Phòng hóa trang xách tay>! Phòng hóa trang tư nhân có thể mở mọi lúc mọi nơi! Phòng hóa trang gồm có phòng thay quần áo, phòng trang điểm, phòng tắm, phòng vệ sinh, trừ cái này ra, hết thảy vật phẩm về hóa trang trang điểm, đều cung cấp miễn phí cho ký chủ đó nha.
Chú ý 1: Trang phục phối sức đều có thể mặc ra khỏi phòng hóa trang, dùng trong sinh hoạt ở thế giới thật; đồ trang điểm cùng các vật dụng khác không được mang ra khỏi phòng hóa trang.
Chú ý 2: Phòng hóa trang trong không gian khác ngoại trừ người dùng thì người khác không được đi vào. Phòng hóa trang có giới hạn phương thức sử dụng, người dùng không được ở bên trong quá lâu hoặc làm chuyện riêng, một khi phát hiện, hệ thống lập tức cấm người dùng sử dụng các công năng khác.]
Diêm Hàn "..."
Hiểu đại khái rồi, dù sao thì cái hướng dẫn sử dụng này cũng kỹ càng tỉ mỉ lắm.
Tuy rằng hiện tại vô cùng tò mò với bố cục bên trong, đặc biệt là cái phòng vệ sinh cậu tâm tâm niệm niệm.
Nhưng đám đông nhìn chăm chú, cậu cũng không tiện trực tiếp biến mất vào phòng hóa trang tham quan, cho nên chỉ có thể xem như chưa xảy ra chuyện gì, Diêm Hàn hoàn hồn, mỉm cười với chú cảnh sát đang tận sức tận lực khen ngợi mình một cái.
Tên vừa mới cầm dao đả thương người được cảnh sát bước đầu kết luận là bệnh nhân có dị thường về mặt tinh thần, nhưng đột nhiên có kẻ điên cầm dao chém người, mục tiêu còn là một đám học sinh tiểu học, nhóm học sinh này lại còn là được trường học tổ chức cho đi tảo mộ... Loại chuyện này dù thế nào cũng che không được, chắc chắn sẽ trở thành tin tức xã hội nóng hổi trong đoạn thời gian này.
Cho nên vừa nghe nói đến chuyện này cảnh sát nhân dân địa phương hầu như là xuất động toàn lực, tin tức lan truyền nhanh chóng, cảnh sát vừa đến không bao lâu đã có rất nhiều phóng viên.
Camera man khiêng máy quay phim trung thực mà quay lại từng màn trên núi, không buông tha kẻ điên cầm dao đả thương người kia, trừ cái này ra, còn quay cả cảnh sát làm thế nào để sơ tán quần chúng, trấn an học sinh.
Chờ quay đến chỗ của Diêm Hàn, chú cảnh sát tìm cậu hỏi thăm tình huống đang nói rất cao hứng, nhìn thấy cậu tươi cười còn không khỏi bổ sung thêm "Cháu thấy việc nghĩa hăng hái làm, tinh thần dũng cảm vật lộn cùng kẻ bắt cóc bọn chú rất bội phục, cũng rất khen ngợi. Nhưng cô bé cháu xông lên cũng phải suy xét đến an toàn bản thân nghe chưa, cháu nhìn tay cháu đi..."
Camera man vừa nghe thấy lời này, vô cùng hợp tình huống mà quay lại cái tay bầm tím của Diêm Hàn.
Lúc màn ảnh lướt qua nữ sinh dũng cảm vật lộn với kẻ bắt cóc rồi dừng lại một lát...
Một lát lại một lát qua đi, tay camera man không chịu không chế, hoàn toàn dời không nổi màn ảnh.
Trên thực tế bản thân anh cũng nhìn không dời được mắt, dứt khoát ghi lại toàn bộ cuộc đối thoại của chú cảnh sát với Diêm Hàn.
Diêm Hàn có hơi ngượng ngùng, chỉ có thể một năm một mười mà nói "Lúc ấy cháu không có nghĩ nhiều như vậy."
Nói xong, cậu còn có chút không được tự nhiên mà gãi đầu.
Bất quá người trên màn ảnh ngũ quan hoàn mỹ, xinh đẹp đến mức làm người ta kinh diễm, dù có gãi đầu cũng có một loại phong tình, đặc biệt là giờ phúc này thẹn thùng trên mặt cậu ánh lên nét không tự nhiên, kết hợp với vẻ mặt cao lãnh không biểu tình lúc cậu phát ngốc, thế mà cho người ta cảm giác ấm áp như tuyết tan.
Mà Diêm Hàn nói cũng không sai, lúc xông lên cậu thật sự không nghĩ được nhiều như vậy.
Có lẽ là do trường hợp đánh nhau hỗn loạn này trước kia lẫn bây giờ cậu đều trải qua nhiều, cho nên phản ứng đầu tiên không phải xoay người chạy giống người khác, nhưng cái việc thấy việc nghĩa hăng hái làm linh tinh để lấy điểm chỗ hệ thống thì còn được, chứ nếu có người thật sự khen cậu như vậy, Diêm Hàn cảm thấy mình chịu không nổi.
Cậu chỉ là dưới tình huống nắm chắc vài phần làm ra chuyện người thường nên làm mà thôi.
Cũng không thể trơ mắt nhìn hạt đậu nhỏ cao đến đầu gối của cậu bị kẻ điên tổn thương mà?
Kỳ thật cũng không có gì ghê gớm.
Muốn nói phản ứng kịp thời ra tay nhanh chóng, chân chính thấy việc nghĩa hăng hái làm thì hẳn phải là anh Đại Lâm!
Bản thân cậu chỉ cần đánh mấy cái đã có thể ứng phó người khác, nhưng Lâm Kiến Lộc rõ ràng không giống cậu.
Trên thực tế muốn Lâm Kiến Lộc tiếp xúc tay chân với kẻ bắt cóc đã là làm khó hắn, hắn vừa rồi thế mà còn giúp mình khống chế đối phương...
Ấy? Còn nữa, Lâm Kiến Lộc đi đâu rồi? Không phải vừa nãy còn đứng bên cạnh cậu sao?
Diêm Hàn đưa mắt nhìn bốn phía, cũng không nhìn thấy Lâm Kiến Lộc đâu.
Bất quá cũng không sao.
Dù gì những lúc như này sao có thể không trả lại công huân cho anh em tốt được chứ?
Diêm Hàn hướng về phía chú cảnh sát và màn ảnh nói tiếp "Lúc ấy cháu bị dọa choáng rồi, cũng không biết mình đang làm cái gì. Chân chính chế phục kẻ bắt cóc là bạn học của cháu, cậu ấy..."
Có một số người vừa nhắc là tới ngay.
Đang nói, Diêm Hàn liền thấy Lâm Kiến Lộc đi qua bên này, chẳng qua áo khoác trên người đã không cánh mà bay, biến thành áo sơ mi trắng.
Lâm Kiến Lộc chỉ mang sơ mi trắng thật sự rất tuấn tú, đặc biệt là khi cổ áo sơ mi hơi mở ra, không kiềm được nét phong lưu, hoàn toàn không giống phong cách cấm dục thường ngày của hắn.
Cộng thêm từ trước đến nay có cái mác "Đại học bá", "Mục tiêu toàn trường", vừa mới nãy còn ra tay đánh nhau với kẻ bắt cóc, hơn nữa còn bắt sống đối phương... Khiến người ta không thể không thay đổi ấn tượng với vị nam thần toàn tường này.
... Có lẽ học bá chỉ là hình tượng, kỳ thật nam thần còn có thể làm giáo bá?
Giữa đám người đang đánh giá hắn, chỉ có Diêm Hàn là có chút bất đồng với bọn họ.
Sớm nhìn thấy nam thần toàn trường chỉ mang áo sơ mi, giờ phút này cậu lạc quẻ mà nghĩ quả nhiên Lâm Kiến Lộc vừa mới đi ném quần áo thuận tiện rửa tay luôn.
Chậc.
Lại một chiếc áo khoác phải hy sinh.
Đồng phục trường kỳ thật rất quý, bởi vì trong thời gian ở trường cần phải mang đồng phục, cho nên những loại đồng phục mang hằng ngày thế này mỗi học sinh sẽ được phát hai bộ.
Nhưng tiền hai bộ một bộ cũng không được trả thiếu.
Vậy mà Lâm Kiến Lộc hở một cái là phải ném quần áo... May mà người anh em này trong nhà có quặng, không nghèo.
"Là cậu ấy, nếu không có cậu ấy chắc cháu đã..." Cậu nhìn về phía Lâm Kiến Lộc rồi nói.
Dưới ánh nhìn chăm chú của chú cảnh sát và camera man màn ảnh, Lâm Kiến Lộc lạnh mặt không biểu tình còn mang theo cảm giác lạnh lẽo đã đi tới nơi.
Lúc này hiển nhiên tâm tình hắn không được tốt.
Diêm Hàn đoán nếu không phải cởi quần quá chướng tai gai mắt, gây nhiều ảnh hưởng, thì chắc anh Đại Lâm đã cởi luôn quần ra rồi!
Dù gì vừa nãy vật lộn với kẻ bắt cóc gần như vậy, chắc là chỗ nào cũng bị đụng phải rồi...
Quả nhiên, đi đến gần Lâm Kiến Lộc nói với cậu "Tôi kêu xe, đưa cậu đi bệnh viện trước đã."
Số lượng xe cứu thương rõ ràng không đủ, Diêm Hàn chỉ bị thương tay hiển nhiên không thể lên theo, tình huống của cậu chỉ có thể chờ đến khi những người còn đang chảy máu được cứu chữa.
Thế nhưng vừa lúc, Diêm Hàn cũng không muốn đến bệnh viện.
Cậu nói "Hay là về phòng y tế trường đi, tôi cảm thấy cái này cũng không nghiêm trọng, phun thuốc là được rồi."
Lâm Kiến Lộc dừng một chút, dường như đang tự hỏi.
Mà màn ảnh vốn chỉ có một mình Diêm Hàn hiện tại biến thành hai người.
Phóng viên bên cạnh còn quên cả phỏng vấn, chỉ lo bảo camera man quay lại cho cẩn thận.
Anh có một ý tưởng to gan... Câu chuyện ngày hôm nay chắc chắn sẽ trở thành tin tức lớn oanh động khắp nơi, anh muốn đặt trọng điểm lên hai học sinh cao trung dũng cảm đánh trả kẻ bắt cóc, không màng an nguy bảo vệ những em học sinh nhỏ tuổi.
Anh ta còn nghĩ ra tiêu đề rồi cơ!
Lâm Kiến Lộc tự hỏi cũng chỉ mất hai giây.
Hắn rất nhanh đã đồng ý với đề nghị về trường của Diêm Hàn, dẫn cậu đi nói tình huống với chủ nhiệm lớp.
Trước mặt cảnh sát cùng phòng viên, chủ nhiệm lớp cho dù có không hài lòng cái gì cũng không dám biểu hiện ra, đã xảy ra chuyện như vậy, cắm trại gì đó cũng lập tức kêu ngừng, bọn họ hiện tại chỉ còn chờ tài xế xe buýt đến đón các học sinh về trường học, lúc này người có thương tích muốn đi khám đương nhiên sẽ không ngăn.
Nhưng chủ nhiệm lớp vẫn hỏi "Lâm Kiến Lộc em thông báo với người nhà à? Còn có em... Nhan Hàm, có cần cô thông báo cho người nhà em không?"
Chủ nhiệm lớp hỏi như vậy cũng không có gì sai, nhưng Diêm Hàn nhớ tới ông bà ở huyện nhỏ xa xôi trong giả thiết, cảm thấy nếu họ biết tin này hẳn sẽ nhọc lòng, vẫn là đừng kinh động họ...
Dù có muốn nói, thì cũng phải để cậu tự mình giải thích.
Vì thế Diêm Hàn lắc đầu, đang định nói không cần, liền nghe thấy Lâm Kiến Lộc đã nói "Đã thông báo trong nhà. Cô cứ yên tâm, em chỉ đưa cậu ấy về phòng y tế trước để xem tay, rất nhanh sẽ về lớp.
Tình huống giống hai người bọn họ vốn phải đưa đến bệnh viện để kiểm tra toàn thân, thế nhưng bây giờ hiện trường loạn như vậy, chủ nhiệm lớp cũng không rảnh đi quản bọn họ.
Vì thế đành phải đồng ý.
Những bạn học khác giống đám Tần Tư Du vốn còn không yên tâm, nhưng nghĩ lại được Lâm Kiến Lộc đưa về trường học trị thương trước thì có gì để không yên tâm đây?
Cuối cùng thì không ai đi theo nữa, hai người một đường đi xuống núi, liền thấy một chiếc xe ngoại hình điệu thấp mà số tiền phải trả thì không hề thấp đang dừng ở chân núi, thấy bọn họ đi xuống liền có người ra khỏi vị trí lái, mở cửa sau ra, cung kính nói.
"Thiếu gia."
Diêm Hàn: ...
Lúc đầu nhìn thấy dưới chân núi có xe Diêm Hàn còn nghĩ phụ huynh của Lâm Kiến Lộc đến thật nhanh.
Sau lại thấy người mang tây trang giày da đeo mắt kính đen đi xuống, còn tưởng: Ôi chao! Đây là ba Lâm Kiến Lộc à? Đẹp trai ghê ta!
Thẳng đến khi người nọ kéo cửa sau ra, còn xưng hô với Lâm Kiêc Lộc cực kỳ... Jack Sue, cậu mới hiểu chuyện gì xảy ra.
—— Làm nửa ngày thì ra phụ huynh của Lâm Kiến Lộc không tới đón hắn, chỉ phái tài xế tới thôi.
"Ừm." Lâm Kiến Lộc gật đầu, phản ứng của hắn lại vô cùng bình tĩnh... Nhưng hình như càng lãnh đạm hơn trước kia.
Hắn không lập tức lên xe, mà nhìn về phía Diêm Hàn, hỏi cậu "Cậu có ngại đứng ngoài xe chờ tôi một lát không?"
"Không ngại." Diêm Hàn chớp chớp mắt nói, bất quá vẫn có chút tò mò hỏi lại "Làm sao vậy?"
"Tôi lên xe thay quần." Lâm Kiến Lộc nói.
Diêm Hàn "..."
Nói nửa ngày thì ra là muốn đổi quần thật à!
Trời biết lúc nãy nhìn thấy Lâm Kiến Lộc một đường đi xuống vẻ mặt không được tự nhiên, cậu còn tưởng rằng đối phương nghẹn tiểu!
Diêm Hàn cuối cùng cũng ngoan ngoãn đứng cùng tài xế đợi bên ngoài một lát, nhưng cũng không chờ lâu, bởi vì thao tác thay quần của Lâm Kiến Lộc cực nhanh, nhanh đến kinh người.
Bất quá lần này con nhà địa chủ không có trực tiếp ném đồng phục nữa.
Phỏng chừng giữa tiếp xúc gần gũi với kẻ điên cùng bị biến thái ôm đối với Lâm Kiến Lộc mà nói vẫn còn lớn lắm.
Hắn chỉ cất cái quần vừa mới thay vào túi ni lông rồi cột chặt, lại dùng dung dịch rửa tay trên xe tiến hành tiêu độc, sau đó biểu tình nghẹn nước tiểu của bạn học Lâm Kiến Lộc liền biến mất.
Sau khi lên xe với tài xế, tài xế đợi Lâm Kiến Lộc đồng ý rồi khởi động xe
Trên đường núi Lâm Kiến Lộc không nói gì, mà hơi hơi nghiêng đầu lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, từ góc độ của Diêm Hàn có thể nhìn thấy mặt nghiêm sắt nét của hắn.
Mặc dù là những lúc thế này, sống lưng của hắn vẫn thẳng tắp, ngồi trên ghế sau cứ như sếp lớn nào đang đi đàm phán vậy.
Lại nói tiếp, lúc đi học hắn cũng ngồi tư thế này, sống lưng thẳng tắp, đôi tay tự nhiên rũ bên người... Lâm Kiến Lộc đang ngẩn người.
Diêm Hàn biết.
Trường hợp vừa rồi đừng nói là Lâm Kiến Lộc, ngay cả cậu cũng cảm thấy có chút kinh hách.
Diêm hàn lo lắng việc đoạt dao với kẻ bắt cóc liệu có gây ảnh hưởng gì cho bạn học Lâm Kiến Lộc hay không, nhưng ở bên cạnh khô khan suy nghĩ nửa ngày, cũng không biết phải mở miệng như thế nào.
Kỳ thật vừa nãy cùng nhau trải qua tai nạn, cũng không cần mở miệng, có thể đổ hết thảy cho không có gì để nói.
Nhưng Diêm Hàn không nín được.
Thằng đến khi nhìn thoáng qua tay đối phương, Diêm Hàn mới nhớ ra, cậu hỏi "Lại nói tiếp... Vừa nãy cậu cầm tay tôi."
"Xin lỗi." Lâm Kiến Lộc lấy lại tinh thần nói "Vừa nãy tôi cho rằng cậu bị thương rất nghiêm trọng, cho nên mới..."
"À." Diêm Hàn gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.
Thời khắc nguy cấp dù trong lòng có chán ghét bao nhiêu, vẫn có thể xông lên chế trụ kẻ bắt cóc, chứng minh rằng với Lâm Kiến Lộc mà nói, có rất nhiều chuyện quan trọng hơn thói ở sạch của hắn.
Cho nên sau khi chế trụ kẻ điên, đối phương đầu tiên không phải cởi quần áo, mà là quay đầu nhìn xem tình huống của mình, có thể hiểu được.
Bởi vì Lâm Kiến Lộc chính là người anh em tốt đến mức không thể nói gì hơn.
Vì thế, Diêm Hàn cảm động mà vỗ vỗ vai Lâm Kiến Lộc, nhưng vẫn khống chế thời gian đụng chạm trong ba giây đồng hồ, vô cùng chân thành tha thiết mà nói "Hôm nay cảm ơn cậu nhé."
"Phải cảm ơn cậu mới đúng." Lâm Kiến Lộc nói "Cậu cứu không ít người."
"... Dừng, dừng đi." Đề tài này muốn tiếp tục cũng được thôi, nhưng Diêm Hàn không muốn nghe người ta khen mình tiếp nữa.
Sau đó Lâm Kiến Lộc thật sự không nói nữa, hai người bọn họ vốn không phải người có thể thấy chết không sờn, cho nên có thể lý giải lẫn nhau, đã không cần nhiều lời nữa.
Mà rất rõ ràng, Lâm Kiến Lộc bị dời đi lực chú ý, hiện tại càng chú ý vấn đề khác.
Hắn hỏi "Vừa nãy tôi không chú ý, nhưng hình như thời gian chúng ta đụng chạm không chỉ có ba giây?"
Là không chỉ có ba giây, mà hơn sáu giây rồi.
Sau đó thì cậu không đếm.
Diêm Hàn sao cũng được mà nói "Không sao, lúc ấy chỉ là nhất thời cấp bách, không có gì..."
"Tôi có thể sờ lại lần nữa không?" Lâm Kiến Lộc cắt ngang cậu.
"Hả?"
"Tuy yêu cầu như vậy có hơi mạo phạm, nhưng chuyện này rất quan trọng với tôi." Lâm Kiến Lộc nói.
Diêm Hàn "..."
Sờ một chút gì gì đó... Xin lỗi chứ, trong nháy mắt cậu có hiểu sai.
Nhưng thấy đôi mắt vốn bình lặng như giếng cổ của Lâm Kiến Lộc thế mà lộ ra một ít thần thái, trong lúc này thời thời khắc khắc Diêm Hàn đều phải nghiên cứu làm sao để diễn vai một bé gái đành phải tự hỏi, sau đó nghĩ, hình như chạm một chút cũng không làm sao...
Cậu thấy lúc Tần Tư Du Ôn Giác Vinh quậy cũng thường xuyên đụng chạm tay chân.
... Tuy rằng hơn phân nửa là do đánh lộn tạo thành.
Bất quá này cũng không phải xã hội phong kiến, cho hắn đụng chạm một chút thử xem thói ở sách của hắn có phải chuyển biến tốt hay không hình như cũng ổn mà ha?
Vì thế dưới ánh mắt có thể nói là tha thiết của Lâm Kiến Lộc, cậu vẫn chìa bàn tay ra, ngón tay đặt lên bàn tay nắm chặt của hắn, đốt ngón tay chạm lên mu bàn tay.
Bầu không khí trong xe đột nhiên yên lặng.