"Òa! Òa hu hu hu!"

Biến cố phát sinh trong nháy mắt, tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác vang lên.

Mấy đứa nhỏ chân ngắn chạy không bao xa đã té lăn quay trên mặt đất, mà nơi xa nhất loạn nhất, Diêm Hàn thấy một người đàn ông trung niên khoảng ba mấy bốn mươi tuổi, đang cầm một con dao cuồng chém lung tung.

Người đàn ông thoạt nhìn tinh thần có chút không bình thường, cậu thấy bên cạnh có mấy giáo viên che chở học sinh điên cuồng chạy trốn, có vài người phản ứng nhanh chạy mau thì thoát một kiếp, mà có người thì không may mắn như vậy, trực tiếp "Á" một cái té vào vũng máu.

Không chỉ có chỗ xung quanh kẻ điên hỗn loạn, mà toàn bộ sườn núi đều loạn!

Mà vị trí của bọn DIêm Hàn cách nơi phát sinh chuyện tương đối gần, ai cũng không dám tin sự kiện đả thương người chỉ xuất hiện trên tin tức lại đột nhiên xảy ra trước mặt mình, có thể nhớ ra phải bảo vệ bản thân đã là tố chất tâm lý không tồi, rất nhiều người chỉ biết ngây ngốc mà sững sờ tại chỗ, có vài người còn chưa rõ tình huống, có vài người lại bị dọa ngốc.

Xuất phát từ bản năng bảo vệ bản thân, rất nhiều người đều chạy về hướng cách xa kẻ điên, có vài người phấn đấu quên mình mà xông lên bế bạn nhỏ bị té bỏ chạy.

Mắt thấy kẻ điên sắp lao về phía một bạn nhỏ bị té ngã rồi khóc lớn, bên cạnh Diêm Hàn đã có người vọt lên muốn cứu lấy bạn nhỏ, thấy một màn này Diêm Hàn không kịp nghĩ nhiều, phi thân tiến lên.

Cậu nghiêm túc lên tốc độ còn cực kỳ nhanh.

Nhanh đến mức bạn học bên người cậu muốn kéo lại cũng không kịp, lúc kẻ điên giơ cao con dao khó khăn đâm xuống, Diêm Hàn đã nhảy lên nhấc chân, một cú hung hăng đá vào vỗ tay đối phương.

"Keng!" một tiếng, lưỡi dao trực tiếp chạm vào cục đá trong bụi cỏ, phát ra tiếng vang giòn tan, rồi bị bắn ra ngoài.

Kẻ điên không ngờ nhanh như vậy đã có người ngăn cản gã, mà người đang chạy trốn bốn phía cũng giống hệt như lần đầu tiên nhìn thấy Diêm Hàn, ngơ ngác mà nhìn chằm chằm cậu!

Bất quá lúc này Diêm Hàn không còn tinh lực để đi để ý ánh mắt xung quanh.

Bởi vì kẻ điên rất nhanh đã phản ứng lại, đang muốn không màn tất cả mà nhặt con dao trên mặt đất lên!

Diêm hàn đương nhiên không để đối phương lần nữa đả thương người, phát hiện ý đồ của gã Diêm Hàn trực tiếp nhảy lên người đối phương, ra tay vô cùng tàn nhẫn, dùng đôi tay siết chặt yết hầu đối phương, trực tiếp đánh gục người trên mặt đất.

Kẻ điên bị quăng ngã như chó cạp đất, Diêm Hàn cũng không tốt hơn.

Cậu vì đánh quá mạnh, không kịp áp sát mà té ngã trên mặt đất chung với đối phương, trong nháy mắt đập đầu xuống đất, lỗ tai cậu "ong" một tiếng thật to, nhưng dù có như vậy cậu cũng không buông đối phương ra.

Kẻ điên làm loại chuyện phát rồ này hiển nhiên đã sớm không muốn sống nữa, bị đánh gục xong gã chảy máu đầy đầu, lại bị người gắt gao kìm lại, gã liền chuyển hết toàn bộ thù hận lên người Diêm Hàn, một bên ra sức giãy giạ, một bên dùng đôi mắt đỏ rực mà nhìn chằm chằm vũ khí cách đó không xa.

Đánh kiểu vây thú, thường thường là khó ứng phó nhất.

Kẻ điên dáng người gầy yếu, thậm chí thoạt nhìn con cá sấu nước mặn, nhưng Diêm Hàn trăm triệu không ngờ tới, thân thể đối phương bị cậu vây khốn lúc này lại bộc phát ra sức lực kinh người.

... Vì muốn lấy lại con dao kia, gã tùy ý để Diêm Hàn siết cổ mình, không sai biệt lắm mà cõng cả cậu nhanh chóng nhảy về phía trước!

Người chạy trốn xung quanh có người cẩn thận thấy một màn này, đều "Á" lên một tiếng.

Bởi vì bọn họ biết, chỉ cần kẻ điên lấy được con dao, vậy người đầu tiên bị thương sẽ chính là...

"Má nó!"

Diêm Hàn hiện tại cũng có chút hối hận.

Vừa rồi cậu không nên chế phục người này trước, mà hẳn phải ném con dao ra xa một ít, hoặc là xuống tay dứt khoát hơn, mà không phải như bây giờ vật ngã đối phương, ngược lại không đủ sức chế trụ gã.

Vừa mới ra tay là bởi vì các bạn học đều ở xung quanh, suy xét đến thân phận của mình cậu theo bản năng mà không dám dùng hết sức, mà dùng một phương thức thoạt nhìn có chút vụng về mà đánh gục đối phương.

Hiện tại mắt nhìn thấy đầu ngón tay đối phương đã sắp chạm tới cán dao, những lúc như này suy nghĩ tuyệt đối không thể để dao nhỏ làm mình có sẹo bị trừ điểm nháy mắt chiếm cứ toàn bộ đầu óc Diêm Hàn, cậu dứt khoát lấy một tư thế vặn người mà người thường không thể làm được để hai chân mình chạm đất, làm một cú cá chép lật mình, siết chặt vai kẻ điên lần nữa mạnh mẽ lôi đối phương về phía sau! 

Cổ của người kỳ thật rất yếu, trước khi ra tay Diêm hàn cũng không yên lòng, trước kia cậu đánh nhau thì đánh nhau, nhưng giống loại vật lộn với kẻ bắt cóc một giây không phải mày chết thì tao mất mạng này vẫn là lần đầu tiên.

Cậu không muốn giết người, cũng không muốn bị người giết. Càng không muốn bại lộ quá nhiều thực lực trước mặt bạn học.

Cái thứ này, thật đúng là mẹ nó làm người ta khó xử!

May mắn nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong lúc cậu đang do dự nên tiếp tục đánh lâu dài với kẻ bắt cóc hay là dứt khoát một kích trí mạng, đánh ngất người luôn, lúc đang nghĩ phải dùng mấy phần lực để đánh ngất người cho hợp lý, một bóng hình đột nhiên xuất hiện, một đôi giày thể thao màu trắng mới tinh xuất hiện trước mắt, ngay sau đó bằng tốc độ cực nhanh đá bay hung khí trên mặt cỏ ra thật xa!

Rồi sau đó người nọ cũng không chần chờ, lập tức chạy tới giúp Diêm Hàn.

Ngay lúc nhìn thấy người kia đá bay hung khí, trái tim Diêm Hàn quay trở về lồng ngực, lực đạo trên tay cũng không khỏi nhẹ hơn.

Trên mặt đất kẻ điên thấy không lấy được hung khí, dù thế nào cũng không dám tin chuyện đại sự lần đầu tiên trong đời thế mà bị một nữ sinh cao trung thoạt nhìn vô cùng gầy yếu phá hủy, không khỏi điên cuồng kêu to, giãy giụa lên.

Trùng hợp lúc này Diêm Hàn giảm lực đại, cơ hồ trong nháy mắt gã liền vùng khỏi trói buộc, nhảy dựng khỏi mặt đất.

Xung quanh lần nữa vang lên tiếng kinh hô, đáng tiếc kẻ điên còn chưa có cơ hội triển khai hành động trả thù của mình, đã bị người trực tiếp khống chế hai chi trên!

Vóc dáng cao có thể chiếm ưu thế ở rất nhiều chuyện.

Đặc biệt là đầu óc Lâm Kiến Lộc chứa đựng rất nhiều nguyên lý chiến đấu, tuy rằng không thường thực hành, nhưng những lúc cần dùng vẫn phát huy chúng nó không hề sai sót.

Tỷ như hắn biết dùng sức ở đâu, dùng sức thế nào để có thể một hơi chế trụ hai cánh tay của một người đàn ông trưởng thành.

Khớp xương bị hắn bẻ đến kêu cành cạch, kẻ bắt cóc phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết. Lúc hai tay bị Lâm Kiến Lộc bắt chéo sau lưng giãy giụa muốn thoát, Diêm Hàn lại lên tinh thần bò dậy khỏi mặt đất, chạy về phía hai người bọn họ.

Diêm Hàn vung nắm tay nện lên mặt kẻ điên, Lâm Kiến Lộc nghe thấy được tiếng xương va chạm nhau, tạo ra âm thanh trầm đục.

Ngay sau đó Diêm Hàn lại đánh lên bụng đối phương một quyền, đánh đến khi đối phương trợn mắt trắng, Lâm Kiến Lộc mới buông tay.

Kẻ bắt cóc cắm mặt xuống đất, phần lưng bị người hung hăng đè lên, lần này xem như hoàn toàn bị chế phục!

"Hô. Qua, đậu!" Diêm Hàn nắm tay lùi lại hai bước, có chút thoát lực, cậu dứt khoát ngồi xổm trên mặt đất.

Trêm thực tế từ lúc Diêm Hàn xông lên đến lúc Lâm Kiến Lộc xuất hiện, chế phục người kia, phía trước phía sau cũng chỉ dùng không đến hai phút.

Cho nên rất nhiều người hoàn toàn chưa kịp phản ứng, có vài người còn đang bù đầu thét chói tai chạy về phía chân núi, còn những người thấy được toàn bộ quá trình, chỉ là mọi chuyện phát sinh quá nhanh, đại não bọn họ chưa kịp xử lý tâm tình vừa khiếp sợ sợ hãi lại còn có chút kích động này chăng?

Thẳng đến khi có hai nam sinh kịp phản ứng, giúp Lâm Kiến Lộc ấn kẻ bắt cóc trên mặt đất, rồi phụ cận có người kêu "Mau báo cảnh sát! Mau gọi xe cứu thương!" Lúc này, mọi người mới sôi nổi hoàn hồn ——

"Trời má Nhan Hàm? Nhỏ không muốn sống nữa hả? Còn dám cướp dao với kẻ điên! Lá gan nhỏ bự quá trời quá đất!"

"Vừa nãy tôi thấy cậu ấy bay qua đá một cú, mẹ nó đẹp trai xỉu..."

"Còn Lâm Kiến Lộc nữa, á á á nam thần xông lên kịp ghê nơi!"

"Trời ơi, sao bọn họ làm được vậy, quá nguy hiểm, tôi nghĩ còn không dám nghĩ!"

Mắt thấy kẻ bắt cóc bị vài người lấy quần áo trói chặt tay chân không thể động đậy, Diêm Hàn nhẹ nhàng thở ra, muốn đứng dậy khỏi mặt đất, nhưng tay chân có chút vô lực —— cảm giác giao thủ với kẻ điên hoàn toàn không giống những lúc khác.

Đầu tiên là tâm lý không kịp chuẩn bị, tiếp theo là tuy đánh nhau đầu hẻm biểu hiện hung ác, nhưng trong lòng ai cũng có một vách ngăn, ai cũng không muốn đánh ra mạng người.

Vừa rồi cậu bùng nổ quá hung mãnh, hiện tại trên người cậu còn chảy mồ hôi, trái tim cũng đập bùm bụp, căn bản là không đứng dậy nổi.

Mà phản ứng của cậu bây giờ trong mắt mọi người hoàn toàn thích hợp với hình tượng bạn nhỏ bị kích thích liều mạng với kẻ bắt cóc, chuyện qua đi mới sợ tới mức đứng dậy không nổi.

"Anh Nhan!"

"Anh Nhan cậu không sao chứ! Nguy hiểm biết bao nhiêu! Cậu có bị thương đâu không?"

Tần Tư Du rất nhanh đã xông tới xem xét tình huống của cậu.

Lúc kẻ bắt cóc xuất hiện trên người còn dính máu, trông hung thần ác sát, phản ứng đầu tiên của bọn họ là nhấc chân lên chạy, cũng cố không được người khác, nhưng Tần Tư Du vẫn là thoáng nhìn thấy nữ thần không chạy cùng bọn họ.

Nhỏ cho rằng đối phương bị dọa choáng váng, vừa định xoay người kéo cậu đi, không ngờ nữ thần lại vọt qua hướng của kẻ bắt cóc, nhỏ muốn kéo cũng kéo không kịp!

Chờ đến lúc kịp phản ứng mọi chuyện đã kết thúc, Tần Tư Du dẫn đầu chạy đến bên người Diêm Hàn, Ôn Giác Vinh đi theo phía sau nhỏ, đằng sau còn có lớp trưởng cùng những người khác.

Diêm Hàn xua xua tay với bọn họ nhưng không nói gì, tỏ vẻ mình không sao, nhưng lại bị dọa không nhẹ.

Một đám bạn học mới thở phào nhẹ nhõm, phục hồi tinh thần lại là sôi nổi khen ngợi hành vi anh dũng vật lộn với kẻ bắt cóc ban nãy của Diêm Hàn.

"Trời đất, hồi nãy anh Nhan trâu bò quá trời... Sao cậu dám vọt lên đó vậy, lúc đó mình đã bị dọa choáng luôn rồi!" Kẻ bắt cóc đã bị chế phục, ánh mắt bạn học nhìn Diêm Hàn cứ như nhìn đại hiệp trừ gian diệt ác nào vậy.

Diêm Hàn tự hỏi vừa rồi biểu hiện của cậu kỳ thực cũng không giỏi giang lắm, bởi vì lúc chuyện xảy ra Lâm Kiến Lộc đứng ngay bên cạnh cậu, cũng là đối phương xông lên bảo vệ bạn nhỏ đầu tiên, cho nên nếu nói thì đối phương còn xông lên sớm hơn cả Diêm Hàn.

Chẳng qua tình huống lúc ấy quá mức nguy hiểm, Diêm Hàn thấy dưới dao nhọn Lâm Kiến Lộc muốn cứu bạn nhỏ đi đã không còn kịp, cho nên hắn lựa chọn dùng thân thể của mình để bảo vệ bạn nhỏ.

Thấy một màn này Diêm Hàn không khỏi nhiệt huyết dâng trào, nào có thể nhịn xuống, lúc này mới một chân trực tiếp đã bay con dao trên tay kẻ bắt cóc.

Bây giờ bên cạnh Lâm Kiến Lộc cũng vây đầy người.

Ngoại trừa vài người ngay từ đầu ra tay giúp hắn chế phục kẻ bắt cóc ra, lúc này trong ba tầng ngoài ba tầng vây không ít bạn học, một vài người là chứng kiến "biểu hiện anh dũng" của Lâm Kiến Lộc, còn có vài người điên cuồng la hét, phần lớn đều là người trong "fandom Lâm Kiến Lộc" trên diễn đàn nặc danh.

Vừa rồi còn sợ đến hận không thể thét thủng tai, hiện tại phong ba qua đi, tai nạn qua đi, rất nhiều fan đã ép bản thân bình tĩnh lại, sôi nổi vây quanh người nam thần, phát ra âm thanh sùng bái, không phải tỏ vẻ khiếp sợ thì là khen ngợi hành vi thấy việc nghĩa hăng hái làm của nam thần.

Những người này chỉ hận nháy mắt vừa rồi phát sinh quá nhanh, không kịp quay lại thân ảnh mạnh mẽ của nam thần.

Trái lại là Lâm Kiến Lộc, sau khi xác định người xung quanh đã báo tình huống chỗ này cho cảnh sát, cũng đã kêu xe cứu thương, Lâm Kiến Lộc không có để ý người xung quanh nữa, mà đẩy đám người ra đi đến trước mặt Diêm Hàn.

Lúc này biểu tình của hắn trông cực kỳ lạnh lẽo, đầy mặt đều viết nghiêm túc với người sống đừng tới, làm đám người nơi hắn đi qua không tự chủ được mà chừa đường cho hắn.

"Cậu có sao không?" Thấy hắn tới, ngược lại là Diêm Hàn mở lời trước.

"Tôi rất tốt." Lâm Kiến Lộc nói, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, uốn gối ngồi xổm xuống, tầm mắt thẳng với Diêm Hàn "Cậu thì sao? Lần này lại bị thương chỗ nào?"

......

Lại lần nữa cảm khái nếu ý nghĩ trong tim có thể chuyển thành làn đạn, thì những người xung quanh đã bị làn đạn của mình làm ngu một mặt!

... Cái gì mà lần này lại bị thương chỗ nào? Nam thần, ngữ khí vừa quan tâm vừa ẩn ẩn bất đắc dĩ này của anh là làm sao vậy?!

Sao cảm giác lời nào của hai người này cứ như lời người yêu nói với nhau vậy, trong giọng đều tràn ngập sủng nịch?!!

Hai người này chắc thân lắm, chắc chắn là thân dữ lắm!

Đáng tiếc không có làn đạn, cho nên Diêm Hàn cũng không biết những người suýt thì nín thở bên cạnh đang nghĩ cái gì.

Dù sao đây cũng không phải lần đầu Lâm Kiến Lộc nhìn thấy cậu đánh nhau.

Cho nên vấn đề này của đối phương qua tai Diêm Hàn vẫn là bình thường max điểm.

Cậu thoáng hoạt động tứ chi cùng ngón tay, lúc định nắm tay phải lại thì cảm thấy một trận đau đớn. Đau đớn tới quá đột nhiên, ngón tay cậu run rẩy, trong nháy mắt không dám động đậy, nói "Tay... Ngón tay... Hình như..."

Diêm Hàn hơi hơi nhíu mày, một bên muốn nắm tay, một bên nghĩ hẳn là lần đầu vật ngã kẻ bắt cóc cậu dùng sức quá mạnh không kịp dừng, lúc chế trụ đối phương không cẩn thận bị trật khớp ngón tay.

Bất quá loại thương tích như thế này sẽ không để lại sẹo, hẳn là không tạo thành ảnh hưởng trái chiều gì với cột "Mỹ" của cậu.

Diêm Hàn cũng không để ý lắm, đang nghĩ như vậy, cậu nghe Lâm Kiến Lộc nói "Đưa tay tôi xem."

Nói xong cũng tự cầm cái tay của cậu lên quan sát.

Đột nhiên, xung quanh vô thanh vô tức vang lên tiếng hít khí.

Diêm Hàn cũng khẩn trương theo, không nhịn được đếm số trong lòng, 1 giây, 2 giây, 3 giây... 4 giây, 5 giây, 6 giây?!! ...

Úi nè! Sáu giây rồi anh ơi!

Chút đau đớn thể xác đột nhiên bị cậu quên mất không còn một miếng, Diêm Hàn kinh ngạc muốn rớt cằm!

Lại nói vừa nãy lăn lộn một trận, Lâm Kiến Lộc từ trước đến nay tạo hình nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, không chút cẩu thả bây giờ... Hình như cũng không còn sạch sẽ chỉnh tề như vậy nữa?

Tuy rằng không thể đánh đồng với cậu một thân chật vật.

Nhưng ít ra cúc áo của Lâm Kiến Lộc lúc đánh nhau bị bung ra, trên quần áo cũng có vết nhăn, kiểu tóc rối loạn...

Tư duy không chịu khống chế mà phi như ngựa, Lâm Kiến Lộc đã xem xong tay cậu, đang hỏi cậu là lúc nắm tay phải cố sức, hay là không thể động đậy luôn rồi.

"Vẫn, vẫn ổn..."

"Hửm?"

"À tôi nói, có thể động, không phải không thể động." Diêm Hàn liếm liếm môi nói.

Xin lỗi chứ, ban nãy đầy đầu cậu đều là nghĩ xem có nên nhắc nhở Lâm Kiến Lộc là kỷ lục hắn sờ tay cậu đã vượt qua kỷ luật Guiness luôn rồi hay không!

Thế cho nên vấn đề của Lâm Kiến Lộc cũng không trả lời đàng hoàng.

"Sao lại thế này?"

Lúc này chủ nhiệm lớp ăn cơm cùng những giáo viên khác ở bên kia đã trở về, ánh mắt đầu tiên chính là nhìn Lâm Kiến Lộc nắm tay Diêm hàn.

Bất quá bọn họ đều là nghe thấy động tĩnh nên vội vàng chạy tới, lúc này bốn phía vây nhiều học sinh như vậy, mà hai người còn vô cùng chật vật, xung quanh càng là tiếng khóc nháo tiếng gào thét loạn thành một đoàn, không cần nghĩ cũng biết đã có chuyện xảy ra.

Chủ nhiệm lớp vội vàng tìm lớp trưởng hỏi tình huống, những lúc như này chủ nhiệm lớp khác cũng vội vàng kiểm kê nhân số, xem có ai bị thương hay không.

Trên núi vẫn là một mảnh tiếng khóc la lộn xộn, bởi vì địa điểm phát sinh không ở chỗ nhóm học sinh cao trung, cho nên không có ai bị kẻ điên chém, nhưng thật ra có người trong lúc vội vàng chạy trốn mà té bị thương.

So với bọn họ thì mấy đứa nhỏ kia đáng thương hơn nhiều, đa số các bé đều chịu kinh hách, một bộ phận học sinh bị thương nhẹ, thậm chí còn có một giáo viên vì bảo vệ học sinh mà bị dao chém trúng, lúc này máu chảy không ngừng.

Đối mặt với tình huống này lãnh đạo trường nhanh chóng khởi xướng tổ chức kỷ luật cùng thông báo cho các học sinh, Diêm Hàn cũng được Lâm Kiến Lộc dìu về đội ngũ lớp.

May mắn, rất nhanh dưới chân núi đã vang lên tiếng còi xe cảnh sát cùng tiếng xe cứu thương, giáo viên bị thương được 120 kéo xuống núi, cảnh sát áp giải kẻ điên kia đi, thuận tiện tìm các giáo viên phụ cận tìm hiểu tình huống.

Các giáo viên tiểu học sôi nổi bày tỏ không biết kẻ điên kia là ai, ban đầu còn tưởng rằng chỉ là du khách bình thường lên núi tập thể dục buổi sáng, không ngờ đối phương đến gần, không nói hai lời liến lấy dao ra muốn đâm mấy bé học sinh của bọn họ!

Vài giáo viên tiểu học miêu tả lại cảnh động lúc đó sinh động như thật, chỉ chốc lát liền có mấy người chỉ về phía Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc, cảnh sát cũng quay đầu nhìn nhìn hai người bọn họ, cuối cùng làm một ít ghi chép, liền đi về hướng của lớp mười bốn.

Đã xảy ra chuyện thế này trong lòng giáo viên nào cũng thấy sợ hãi, chủ nhiệm lớp lúc này cũng không có sức mà gây sự, cô ta còn đang thấy may mắn không có học sinh nào bị thương, liền thấy cảnh sát đi về phía mình.

"Mọi người là cao trung Lộc Trạch đúng không? Nghe nói trường mọi người có hai bạn nhỏ dũng cảm vật lộn với kẻ bắt cóc, không đơn giản ha, nếu không phải có bọn chúng, không biết phải có bao nhiêu bạn nhỏ bị thương, thậm chí còn sinh ra hậu quả càng khó tưởng tượng..."

Chú cảnh sát nói lời này, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn về phía bọn Diêm Hàn.

Mà đúng lúc này, giọng nói thanh thúy của Tiểu Ngũ cũng vang lên trong đầu cậu [Thấy việc nghĩa hăng hái làm! Phấn đấu quên mình vì đóa hoa của Tổ quốc, thành công cứu giúp sinh mạng của các bạn nhỏ, công đức vô lượng! Đặc biệt khen thưởng cho ký chủ "Đức" + 13 điểm, "Thể" + 2 điểm!]

[Chúc mừng ký chủ, hoàn thành thành tựu "Đức" đầu tiên, đạt được một rương kho báu cố định! Xin hỏi có mở hay không?]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play