Xe buýt ra khỏi cổng trường, một đường chạy đến ngoại ô, cảnh tượng ngoài cửa sổ cũng từ cao ốc san sát nhau lục tục biến thành quê cha đất tổ.

Bạn học đều hứng thú mà bàn luận đề tài cắm trại, có người thậm chí còn xem nhẹ nguyên nhân lần này bọn họ du lịch, ngồi trên xe đã bắt đầu ăn, hoàn toàn xem hoạt động tảo mộ lần này thành dạo chơi ngoại thành.

Nhưng mặc kệ nói thế nào, trên xe vẫn là một mảnh hơi thở dào dạt thanh xuân. Hiếm khi nào được ra khỏi cổng trường, lại còn là cùng bạn học đi ra ngoài hoạt động tập thể, nói không hưng phấn là không thể nào, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng không tổ chức kỷ luật lại, dọc theo đường đi vô cùng náo nhiệt, đến tài xế cũng nhịn không được mà cảm khái tuổi trẻ thật tốt.

Bất quá so sánh với những người khác, Diêm Hàn không được tốt lắm.

Tối hôm qua cậu ngủ muộn, buổi sáng lại dậy sớm, cộng thêm chưa ăn bữa sáng, vốn đã mơ màng hồ đồ, lúc này xe buýt đi trên đường núi còn lung la lung lay, trực tiếp làm cậu hoảng đến say xe.

Không quá nghiêm trọng, chỉ cần nhắm mắt lại không để ý cũng sẽ không còn cảm giác khó chịu nữa, vì đảm bảo để mình không nôn, Diêm Hàn quy quy củ củ mà ngồi kia, thoạt nhìn giống như nhắm mắt dưỡng thần.

Nhưng Lâm Kiến Lộc bên cạnh cậu rất nhanh đã phát hiện cậu khác thường.

"Cậu không sao chứ?" Lâm Kiến Lộc hỏi.

"Không sao, hơi say xe thôi." Diêm Hàn trả lời.

"Sắc mặt trông không tốt lắm, muốn uống nước không?"

Hắn nói, liền hỏi Ôn Giác Vinh bên cạnh một chai nước.

Đồ ăn cắm trại hôm nay cuối cùng vẫn biến thành quẹt thẻ của Lâm Kiến Lộc để mua, rồi sau đó bọn họ chia tiền ra trả, đồ dùng đều do Ôn Giác Vinh cùng Tần Tư Du trông.

Lúc này nghe nói Diêm Hàn say xe, Tần Tư Du nhanh chóng đưa qua một chai nước, Ôn Giác Vinh hỏi "Anh Nhan, có phải anh lại không ăn sáng không?"

"Ồ." Diêm Hàn lúc này không muốn nói chuyện.

Cậu đôi khi dạy muộn không kịp đến nhà ăn mua cơm, buổi sáng dứt khoát không ăn nữa.

Cũng từng có ý đồ mua một ít bành mì làm lương khô, nhưng vẫn rất hay quên mua, thời gian lâu dài liền để lại cho bọn Ôn Giác Vinh một cái ấn tượng thường xuyên không ăn sáng.

"Anh như vậy là không được, không ăn sáng ảnh hưởng thân thể lắm." Ôn Giác Vinh nói.

Tần Tư Du bên cạnh cũng nói "Đúng vậy, lâu ngày dạ dày sẽ không khỏe, nếu không sau này để mình giúp cậu mua bữa sáng, dù sao ngày nào mình cũng đến nhà ăn."

Diêm Hàn cảm ơn ý tốt của bọn họ, lúc này thật sự rất khó chịu, liền nhận chai nước khoáng trong tay Lâm Kiến Lộc, uống một hớp nhỏ.

Trước khi đưa cho cậu, Lâm Kiến Lộc vô cùng cẩn thận mà vặn nắp chai ra.

Diêm Hàn lại lần nữa cảm ơn bọn họ, lúc này còn choáng, hiển nhiên không thể ăn sáng bây giờ được.

Đơn giản chính là bọn họ đi được hơn mười phúc, cũng sắp đến nơi rồi.

Gấp không chờ nổi mà chạy xuống xe, Diêm Hàn vẫn còn hơi chóng mặt, nhưng không khí trên núi mát mẻ, hôm nay trời lại đầy mây, trong không khí còn mang theo mùi đất.

Đặt chân xuống đất đi hai bước, anh Diêm liền đầy máu sống lại!

Là sống lại hoàn toàn, không cảm thấy khó chịu nữa là làm người ta nghĩ không ra bộ dáng sắc mặt tái nhợt ban nãy.

Bất quá một vài người hiển nhiên còn nhớ lúc ban nãy cậu vô cùng suy yếu, nếu không phải xuống xe xong phải nhanh chóng xếp thành hai hàng, lúc này Diêm Hàn đã bị bắt ăn sáng rồi.

Đội ngũ rất nhanh đã xếp xong, bởi vì là nam sinh cùng "nữ" sinh cao nhất lớp, Diêm Hàn với Lâm Kiến Lộc đi cùng một hàng, cũng là hàng cuối cùng.

Phía trước bọn họ chính là Ôn Giác Vinh cùng Tần Tư Du.

Kiểm kê xong nhân số, tất cả mọi người đứng tại chỗ chờ lệnh, đường núi hẹp chỉ cho phép hai người đi song song, cho nên đều là từng lớp từng lớp đi lên núi.

Chờ lớp mười ba ở phía trước đi xong, lớp trưởng liền giơ cờ lớp đi tuốt đằng trước, đội ngũ đằng sau lục tục đi theo.

Tiết thanh minh trời mưa lất phất.

Hiện tại thì trời không mưa, nhưng sắc trời âm trầm đến lợi hại, mây đen dày đặc treo trên bầu trời, như thể tùy thời sẽ có mưa rơi xuống.

"Hôm nay âm u như vậy, nếu lỡ có mưa không biết trường học có hủy bỏ cắm trại không nhỉ?" Ôn Giác Vinh vừa đi vừa vươn cánh tay mập mạp, có chút trẻ con mở lồng bàn tay ra, muốn thử xem liệu có mưa rơi xuống hay không.

"Ông đừng nói bừa." Tần Tư Du bên cạnh sợ cậu ta miệng quạ đen, bảo cậu ta nhanh nhanh ngậm miệng lại.

Diêm Hàn đi phía sau bọn họ, nhìn hai người đằng trước cãi nhau ầm ĩ, bên tai đều là tiếng nghị luận tiếng nói chuyện của bạn học, đột nhiên cảm thấy sinh hoạt học đường cũng rất thú vị.

Cậu vốn là người hiếu động, ngày thường muốn học tập nên không thể không đè bản tính xuống, nhưng hoạt động tập thể ngoài trời thế này với Diêm Hàn mà nói thì đúng là cá gặp nước, cậu chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, đầu óc cũng thanh tỉnh không ít, không giống lúc trước mơ mơ màng màng vì thiếu ngủ.

... Cảnh núi này không tồi, đáng tiếc chính là cách trường học quá xa, nếu không cuối tuần không có việc gì, cậu còn có thể tới chạy bộ buổi sáng.

Diêm Hàn nghĩ.

Đang muốn nỗ lực cảm thụ mị lực độc đáo của thiên nhiên, nhưng đáng tiếc vị trí của nghĩa trang không cao, chưa đi được mấy bậc thang đã đến.

Quảng trường phía trước nghĩa trang liệt sĩ cũng dựng bia đá như những nghĩa trang khác, đằng trước là bia kỷ niệm, xuống chút nữa chính là nghĩa trang.

Nhưng nghĩa trang sẽ không mở cho bọn họ, toàn bộ nghi thức tảo mộ đều tiến hành ở cái quảng trường này.

Trừ bọn họ ra còn có học sinh trường khác cùng vài người trông giống du khách với người qua đường, lúc này có người đang đứng trước bia chụp ảnh lưu niệm.

Người đến người đi, lại càng tức giận thời tiết hôm nay sáng sớm đã đầy mây.

Chính là do tình cảnh quá náo nhiệt, làm người ta trong nháy mắt có một ảo giác, cứ như bọn họ đi ngoại thành du lịch thật vậy.

Trong đó náo nhiệt nhất chính là một vài bé học sinh tiểu học chỉ cao tới đùi người ta.

—— Trên quảng trường bây giờ dường như là bị nhóm học sinh tiểu học mang khăn quàn đỏ, đeo cặp sách chiếm lĩnh.

Nhóm đậu nhỏ xa xa vừa tặng hoa vừa lau tranh chữ, còn bị trường học tổ chức đi chụp ảnh, vội mà vui vẻ vô cùng.

Trên thực tế chuyện bọn họ làm cũng không khác lắm, đi vào quảng trường mỗi học sinh đều được phân một nhành hoa tươi, đợi chút nữa sẽ dâng lên trước bia.

Hoa là loại hoa cúc nhỏ không biết thuộc chủng loại gì.

Không giống với bọn Ôn Giác Vinh tham gia các hoạt động thế này từ nhỏ, Diêm Hàn là lần đầu tiên làm.

Trước kia lúc cậu đi học, cho tới bây giờ trường học cũng không tổ chức những hoạt động ý nghĩa như vậy.

... Có lẽ có, chẳng qua cậu chưa từng tham gia.

Cho nên hết thảy đối với Diêm Hàn mà nói đều là lần đầu tiên thể nghiệm, cũng không đến mức cảm thấy rập khuôn hay nhàm chán.

Khi cậu biết lưu trình chỉ có đầu tiên là tặng hoa ở bia, rồi sau đó ký tên lên tranh chữ, cuối cùng là chụp ảnh chung rồi xong việc, cảm thấy hơi thất vọng.

Dù sao ý nghĩa của hoạt động ngày hôm nay hết tám phần là không thể cho cậu thêm điểm.

Vốn còn tưởng rằng thật sự tảo mộ, trợ giúp dọn dẹp nghĩa trang liệt sĩ các loại.

Hiện tại xem ra là cậu suy nghĩ nhiều.

Trước đó cậu còn nghĩ nếu biểu hiện tốt, có lẽ hôm nay còn mở được rương kho báu "Đức".

Bây giờ mới biết được thì ra cũng không có chỗ gì để biểu hiện.

Hoạt động tặng hoa lấy đơn vị lớp thật sự rất nhanh, đứng bên cạnh chụp đại khái hai bức ảnh tập thể, lại đứng thêm tầm nửa giờ liền đến phiên lớp bọn họ.

Tặng hoa vẫn là hai học sinh cùng nhau lên tặng hoa, tặng xong là có thể đi ngay.

Lưu trình này các bạn học phía trước đã làm vô số lần, nhưng tới lượt Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc, bốn phía vẫn vang lên tiếng nghị luận hết đợt này đến đợt khác.

Đặc biệt là mấy bé học sinh tiểu học bên cạnh, nhìn chỉ tầm bảy tám tuổi, còn chưa hiểu cái gì, cùng không tiện quản.

Cho dù bị giáo viên yêu cầu không được nói chuyện lớn tiếng, nhưng thấy hai người bọn họ song song đi lên tặng hoa, vẫn có bé đậu nhỏ nhịn không được nói "Anh trai với chị gái đứng chung xứng đôi ghê, đẹp quá đi!"

Diêm Hàn "..."

Anh Diêm thiếu chuýt nữa trẹo chân cuối cùng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh mà dâng hoa lên, cũng lễ phép mà cúi chào bia kỷ niệm một cái.

... Không sao, chỉ là bị người ta kêu chị gái thôi mà, cậu quen rồi, thật sự sẽ không hỏng mất, cũng sẽ không để ý... Mới là lạ!

Rít gào trong lòng về đến đội ngũ lớp mười bốn, kế tiếp đổi thành bạn học lớp mười lăm lên tặng hoa.

Mà xong quá trình này, Lâm Kiến Lộc liền tách khỏi đội ngũ lớp, hoạt động tập thể cùng chụp ảnh chung đều đã làm xong, hắn nên đi làm một số việc mà ủy viên kỷ luật nên làm.

Diêm Hàn lúc này biến thành một mình, cuối cùng cũng không bắt mắt như vậy nữa.

Chờ cả lớp tặng hoa xong xuôi, chính là trải tấm tranh trữ cao trung Lộc Trạch đặc biệt chế tác lên mặt đất, mỗi học sinh cùng giáo viên có mặt đều phải đi lên viết tên của mình, lưu làm kỷ niệm.

Như cũ vẫn là từng lớp từng lớp đi lên, bất quá tranh chữ rất dài, có thể để học sinh cả lớp lên ký cùng nhau, tiến độ cũng không giống trước, rất nhanh đã đến phiên lớp mười bốn.

Diêm Hàn quỳ rặp trên mặt đất ký tên, trên tranh chữ đã có rất nhiều chữ ký rồi.

Cậu không nhìn nhiều, tùy tiện tìm cái góc ký tên mình lên, rồi sau đó Ôn Giác Vinh xoắn thân mình mập mạp cọ tới, ký tên mình bên cạnh chữ ký của cậu.

Diêm Hàn "..."

Ôn Giác Vinh còn ký vừa xem chữ ký xung quanh một lát, cuối cùng ghi bên phải tên Diêm Hàn tên của Lâm Kiến Lộc. (Edit: Đàn em tốt là đây chứ đâu =))

Hai cái tên chỉnh chỉnh tề tề mà xếp thành một hàng, ở giữa bên dưới còn viết tên của Ôn Giác Vinh, ba cái tên hợp thành một hình tam giác vô cùng hoàn mỹ.

Bởi vì quá hoàn mỹ, nên còn có chút bắt mắt.

Dù sao những người khác tùy tiện tìm một chỗ trống ký là xong.

Diêm Hàn không hiểu kiểu gì "Thao tác gì đây?"

"Anh Đại Lâm vội chuyện trường học rồi, bảo em giúp ảnh ký tên." Ôn Giác Vinh nói.

"Ừ, tôi biết cậu ấy nhờ cậu ký tên giúp, nhưng cậu..." Mắc mớ gì phải ký tên người ta gần tên tôi như vậy?

"Người một nhà thì phải chỉnh tề chứ." Ôn Giác Vinh nói rất chi là đương nhiên.

"..."

Tần Tư Du cảm thấy cậu ta nói có đạo lý, cũng ký tên gần với chỗ của bọn họ.

Vì thế hình tam giác biến thành hình tứ giác.

Sau đó lớp trưởng lớp bọn họ cũng tới xem náo nhiệt, tứ giác lại biến thành ngũ giác.

......

Những bạn học khác thấy thú vị, ai chưa ký tên cũng chạy tới đây ký, cuối cùng lấy tên Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc làm tâm, một vòng xung quanh đều chen đầy chữ ký, cuối cùng cũng không còn hình còn dạng gì nữa.

Ôn Giác Vinh suýt thì ngất!

Lưu trình tiếp theo càng đơn giản, vất vả lắm mới làm xong tất cả công việc, cũng đã đến giữa trưa.

Lúc này bầu trời trong như kỳ tích, cây cối cũng bị ánh nắng mặt trời chíu rọi, độ ấm cũng tăng lên không ít.

Trường học cũng vẽ ra một khu vực trong rừng, mỗi lớp tự tìm chỗ để bắt đầu cắm trại.

Bọn Ôn Giác Vinh vì muốn đánh bài, lớp trưởng liền cố ý chọn một vị trí cách khá xa chỗ giáo viên ăn trưa, giáp ranh mảnh đất lớp mười bốn đóng quân.

Cũng tới giờ cơm rồi, lăn lộn một buổi sáng, ai mọi người đều đói bụng, chọn chỗ xong liền sôi nổi lấy đồ ăn trong ba lô ra, bắt đầu chia cho nhau.

Trên mặt cỏ không dơ, cũng không ẩm ướt, ngồi trên mặt đất cũng không thành vấn đề.

Rất nhiều người đều là trực tiếp ngồi dưới đất, những người này phần lớn là nam sinh, còn có vài người sẽ tìm một cái bao ni lông để ngồi, chỉ có vài bạn nữ tương đối chú ý, trước khi ra cửa sẽ mang đệm của mình theo, mà rất rõ ràng là Diêm Hàn không được liệt trong danh sách đó.

Cậu theo bản năng mà nghĩ hôm nay là thứ sáu, cuối tuần còn phải giặt quần áo, váy bẩn cũng không sao, nên giống như mấy nam sinh khác định ngồi xuống ngay tại chỗ.

Thậm chí nếu không phải nhìn thấy Tần Tư Du lấy trong cặp một cái túi vải nhựa đựng đệm ra đặt xuống đất, cậu căn bản không chú ý đến chi tiết này!

Mà lúc này, khoảng cách giữ mông cậu với mặt đấu chỉ còn một bước.

Ngay một giấy trước khi mông chấm đất, Diêm Hàn nhận ra không đúng vội vã dừng lại, rồi duy trì tư thế hai tay chấm mặt đất, khoảng cách giữa mông với đất chỉ có mấy centimet, ngây ngẫn cả người, ngồi không xong, đứng không được.

Bởi vì là ranh giới, khu vực của lớp mười bốn cơ hồ là nối tiếp với sàn xe của nhóm học sinh tiểu học.

Cách đó không xa có một vài bạn nhỏ cũng được nhà trường cho cắm trại, đại khái là do bản năng bị cái đẹp hấp dẫn, mấy bé đậu nhỏ vẫn luôn nhìn cậu.

Lúc này nhìn thấy động tác có thể nói là buồn cười của cậu đều sôi nổi nở nụ cười, ha ha ha mà chỉ vào cậu nói "Cái chị xinh xinh kia khờ quá à!"

Diêm Hàn "..."

Người bên cạnh kinh ngạc, nhưng Ôn Giác Vinh nhìn thấy nhiều rồi quen, cậu chậm rãi ngồi dậy, da mặt dày mà dũi tay với Ôn Giác Vinh "Có bao ni lông không, cho tôi một cái với. Tôi quên mang đệm rồi."

Ôn Giác Vinh tựa hồ đã quen loại tính tình này của cậu, vẻ mặt không ngoài dự đoán, lấy một xấp giấy báo cũ trong ba lô ra "Biết ngay anh Nhan nhất định sẽ quên mang đệm, cho nên em chuẩn bị trước rồi ha ha ha!"

"..."

Cuối cùng bọn họ kết phường trải một tầng vải nhựa trên bụi cỏ, lại trải thêm một lớp báo, một vài người làm thành một vòng giấy báo, ở giữa còn cố ý chừa ra một chỗ đất trống, là dùng để đánh bài.

Diêm Hàn ngay sau đó đánh giá một vòng, phát hiện lớp chỉ có mỗi Ôn Giác Vinh là mang theo báo.

Ánh mắt nhìn Ôn Giác Vinh không khỏi biến hóa, thậm chí có thể nói là kính nể!

Nhưng Ôn Giác Vinh lại vô cùng thành thật mà nói "Cắm trại ngoài trời là phải mang theo báo, còn trông cậy nhà trường cho các cậu à? Ngây thơ!"

"Cậu lấy báo ở đâu vậy?" Không chỉ có Diêm Hàn, những người xung quanh cũng sợ ngây người, dù sao bọn họ đều trọ ở trong trường, chuyện cắm trại mới vừa thông báo ngày hôm qua, muốn về nhà lấy báo cũng không được!

"Xin bác gái quản lý ký túc xá đó." Ôn Giác Vinh ưỡn ngực nói.

Mọi người sôi nổi cho cậu ta một ngón cái.

Cái danh đóa hoa giao tiếp của Ôn Giác Vinh cũng không phải cho có, những người khác làm không nổi, cũng so không được.

Chỉ chốc lát sau Lâm Kiến Lộc quay về, chờ mọi người ăn gần xong, Ôn Giác Vinh liền kích động lấy bài tây ra, chuẩn bị bắt đầu cuộc chiến ngày hôm nay.

Dù sao thì đây cũng là phân đoạn xuất sắc nhất của cắm trại, chủ nhiệm lớp lắm chuyện kia đã đi ăn cơm với mấy giáo viên khác rồi, mà nếu cô ta không đi, thì đi cắm trại chơi bài tây cũng không có vi phạm nội quy trường học, chỉ sợ có người rảnh hơi mà đi lải nhải, cho nên lúc này rất nhanh đã chia bài xong.

Sinh hoạt trong trường vô cùng buồn khổ, cơ hội đánh bài tây với bạn học thế này cũng không có bao nhiêu.

Bản thân Diêm Hàn đã thích chơi, đi ra ngoài cũng không muốn tranh thủ thời gian học tập, dứt khoát giải phóng bản thân, cùng bọn Ôn Giác Vinh chơi bài tây.

Nhưng thật ra bạn bài Ôn Giác Vinh chọn ra từ trước không được đầy đủ, Lâm Kiến Lộc từ chối lời mời của bọn họ, chỉ nói mình không am hiểu cái này, lựa chọn ngồi ngoài xem đấu.

Nhìn bộ dáng nghiêm trang của Lâm Kiến Lộc, phỏng chừng cũng không thích chơi bài tây, người khác cũng không miễn cưỡng hắn, dù sao thì người cũng nhiều, tùy tiện chọn một người là chơi được một ván rồi.

Khỏi phải nói, trận đấu còn vô cùng kịch liệt.

Những người lên sân khấu vừa nhìn là biết tay già đời, thường chơi, cũng chơi rất giỏi.

Luật của bọn họ là người thua phải dán lên mặt một tờ giấy nhỏ, thắng có thể lựa chọn giữa tháo giấy trên mặt mình cuống với dán giấy lên mặt người thua, cách thưởng phạt này rất thú vị, sau mấy ván khuôn mặt của Diêm Hàn vẫn sạch sẽ như cũ.

Cậu cũng có thua, bất quá lúc nào cũng thắng ván sau để gỡ tờ giấy trên mặt mình xuống.

Không thể nói trong đám người này Diêm hàn chính là hạc trong bầy gà, vận may của cậu không tính là tốt, nhưng thắng ở chỗ kinh nghiệm nhiều, luyện qua cách tính bài rồi.

Dù sao thì cũng ăn nhiều hơn người ta mấy năm gạo, trước kia còn không ít đánh bài cùng đám hồ bằng cẩu hữu, cái gì cùng từng chơi rồi, so với những người khác đương nhiên phải nhiều kỹ xảo hơn.

Bất quá mặc dù cuộc chiến nghiêng về một phía, nhưng không khí vấn rất hài hòa, chỉ yếu là do Diêm Hàn có hai trận lội ngược vòng quá kích thích, ngay cả bạn học ngồi bên cạnh xem cậu đánh bài đều không khỏi thỏa mãn.

"Đậu xanh mạnh quá anh Nhan ơi, sao anh biết bài của cậu ta đều là bài bỏ mà hủy?"

"Đoán." Diêm Hàn vẻ mặt bình tĩnh mà lật bài.

Một phen vừa rồi là đối thủ ra bài quá nhanh, cuối cùng trong tay còn lại hai lá bài, mà trong tay Diêm Hàn còn ít nhất tám lá.

Ngay lúc đối phương khó khăn lắm mới sắp ra được bài lớn nhất thì bị cậu chặn đứng, ngay sau đó bắt đầu mở bài trong tay đối phương ra, từng tấm từng tấm hóa thành bài đơn.

Đối phương còn lại hai con K (Già), vốn đã là bài lớn nhất, nhưng bị Diêm Hàn hóa thành bài đơn, cậu ta cũng không dám mở bài lớn quá, bởi vì một khi bị người biết được chỉ còn lại một con K, con K ấy cũng hoàn toàn hết đất dụng võ, chờ đến lúc phản ứng kịp muốn mở bài ra thì đã không kịp nữa. (Editor dịch nhưng không hiểu, chắc do tui không biết chơi.)

Cứ như vậy không thể không trơ mắt mà nhìn Diêm Hàn thả hết bài trong tay ra ngoài.

"Anh Nhan xấu quá đi, ban đầu cậu mặt kệ là vì để tôi mất cảnh giác đúng không?!" Người kia nhớ lại, những người khác đều chạy, cuối cùng chỉ còn hai người bọn họ quyết đấu, bởi vì mình ra cái gì đối phương cũng mặc kệ, ra đến cuối cùng cậu ta liền bành trướng, đem hết bài lớn thả ra, không ngờ tới lại bị người này.

"Ha ha ha." Diêm Hàn cười một chút, không chút che giấu tâm cơ nho nhỏ của mình.

Cậu lật hết bài bên trong ra, rất vô lại mà nói "Hiểu cho tôi đi, ai bảo vận may của tôi quá kém, không có lá bài nào lớn cả."

Sau đó là một trận cười to.

Trong nháy mắt sau núi toàn là tiếng cười của cậu, thanh thúy mà thoải mái, làm cho những bạn học khác không khỏi nhìn sang chỗ của cậu.

"Lại là con nhỏ Nhan Hàm..." Lớp một ban xã hội, hai nữ sinh vây quanh Cung Ngọc Tuyết, ríu rít thảo luận.

"Mình nghe nói con nhỏ đó ở lớp mười bốn được lắm, lớp bọn họ ai cũng thích nó."

"Có Lâm Kiến Lộc làm bạn cùng bàn mà, bọn họ... Cậu ấy đang ngồi sau lưng nó xem bài?! ..."

Nghe thấy tên Lâm Kiến Lộc, Cung Ngọc Tuyết đột nhiên trừng mắt liếc nhìn nữ sinh đang nói chuyện.

Nữ sinh kia rất nhanh đã im tiếng không dám nhắc lại, một lát sau đó cũng không giấu được cảm xúc ghen ghét, nói.

"Lớp trưởng lớp mười bốn cũng thiếu đứng đắn quá đi, cứ để bọn họ hồ nháo như vậy à!"

"Ha hả, cậu chưa nghe nói gì à, con nhỏ Nhan Hàm kia đến giáo viên lớp bọn họ còn quản không được..."

Một hướng khác, bạn học lớp mười bảy mười tám đều nằm liệt trên mặt cỏ, ngẫu nhiên còn có một vài người cãi nhau ầm ĩ, nhưng không khí lại không náo nhiệt bằng bên kia.

Sau chuyện lần trước mấy nữ sinh thích gây chuyện đều ngừng lại, thậm chí còn có mấy người trực tiếp mai danh ẩn tích, không dám học ở trong trường nữa.

Còn giống như Vu Tĩnh chuyển trường không được cũng chỉ có thể ở lại chịu khổ, chẳng qua bị đánh biến về nguyên hình cũng không thể lấy lại khí thế kiêu ngạo khi xưa nữa, nó bây giờ hệt như chuột chạy qua đường, trước mặt bạn học không dám ngẩng đầu, người trong lớp không hẹn mà cùng nhau xa lánh nó, nó đã thừa nhận mình từng xúi người khác bạo lực lạnh bạn học.

Cộng thêm việc Diêm Hàn "dễ ức hiếp" nhảy lên lớp mười bốn, cuối tuần này học sinh lớp mười bảy mười tám đều lâm vào một bầu không khí xấu hổ đến quỷ dị.

Một đám thiếu niên bất lương có thể đánh có thể nháo bây giờ cũng chỉ biết hâm mộ mà nhìn chỗ lớp mười bốn vây kín người, vô cùng náo nhiệt, đột nhiên cảm thấy cuộc sống học đường của mình căn bản không thể xưng là muôn màu hạnh phúc được.

"Tại sao Ngụy Ninh Hâm lại ra ngoài huấn luyện ngay lúc này chứ, khi nào nó mới về chứ..." Vài tên thở dài, bọn họ vô cùng hoài niệm những ngày lớp mình oai phong một cõi trong trường.

Mà trừ bọn họ ra, những bạn học lớp khác, ham chơi hiếu động thì đại đa số đều lựa chọn lại gần xem náo nhiệt.

Vốn là thời gian hoạt động tự do, bên bọn Diêm Hàn càng ngày càng náo nhiệt, liền hấp dẫn càng nhiều bạn học lại xem đánh bài.

Lúc này lớp khác có người bắt đầu hối hận tại sao mình lại không mang bài tây theo.

Đương nhiên, nhân số vây xem ngày càng nhiều, cũng không phải ai cũng có thể đến bên người Diêm Hàn để xem.

Huống chi Lâm Kiến Lộc từ đầu đến cuối đều ngồi bên cạnh cậu, khí tràng cứ như bức tường trong suốt, không ai dám tiếp cận hắn, Diêm Hàn cũng thuận đường mà bị ngăn cách với bên ngoài.

Lại một lần chia bài sờ bài, ngón tay thon dài trắng nõn lật một lá bài lên nhìn một chút, Diêm Hàn có thói quen xếp toàn bộ bài trong tay thành một hàng.

Xem một cái trong lòng tự có số, cũng không xếp lại, chờ đến cuối cùng chia xong lại nói tiếp.

Lúc này cậu vẫn xếp bài như cũ, đột nhiên nghe thấy cách đó không xa vang lên một trận xôn xao, hơn phân nửa là tiếng khóc kêu của con nít, còn có mấy người lớn.

Tình cảnh lập tức trở nên rối loạn, bọn họ bên này có rất nhiều người chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, đều mộng bức mà nhìn về phía phát ra âm thanh.

Vừa nhìn đến, chỉ thấy mấy bé đậu nhỏ té ngã lộn nhào tản ra, còn có một nhóm đang khóc lóc, điên cuồng chạy về phía bọn họ.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không rõ xảy ra chuyện gì, liền nghe thấy có người hô "Chạy mau! Có biến thái chém người!"

Vừa nghe thấy tiếng kêu này, Diêm Hàn đã đứng dậy trước mọi người một bước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play