Edit: riri_1127
Quá là quê xệ luôn mọi người ơi, tui rất xin lỗi về chương 24 của bộ "Chậm rãi động lòng" nha, là do tui lấy sót raw chứ không phải tác giả cắt phần đó. Vậy mà tui còn trả lời cmt bảo là tg cắt, thật sự tội lỗi huhu. Lần đầu tiên chị về nhà anh, mời mn vô đọc lại phần đó nhe, chương rất ngọt ngào và mấu chốt, một đoạn dài đến hơn 4k chữ luôn v mà tui bỏ lỡ 🥺🥺🥺
Xin lỗi các bạn iu rất nhìuuuu
Cảm ơn bạn @akitopham đã nhắc mình😘
Chương 24: Dễ thương (bổ sung)
Viêm Trì nhìn cô liếc mắt một cái: "Sao thế, em muốn quản anh sao?"
"Lão tử chỉ nghe lời người phụ nữ của mình thôi."
Anh nhướng mày ranh mãnh, "Em biết rồi thì có muốn quản anh nữa không hửm?"
Nghê Thường: ". . . . . ."
"Anh phiền muốn chết!"
***
Buổi chiều hôm sau, Hứa Chi Lan nhất quyết muốn cho xe nhà mình tới đón. Nghê Thường không lay chuyển được bà, cuối cùng vẫn lên xe ôtô đang chờ ở đầu ngõ.
Là chiếc Buick màu đen mà Viêm Trì đã đưa cô về lần trước.
Xe chạy vào khu biệt thự, từ xa cô đã nhìn thấy anh đang đút một tay vào túi đứng cạnh bên hồ nước nhân tạo.
Xe dừng lại, Viêm Trì lập tức giúp cô mở cửa xe.
Nghê Thường xuống xe còn chưa kịp đứng thẳng lên, Hứa Chi Lan đã hấp tấp chạy ra chào đón.
Lần trước bà cùng Nghê Thường trò chuyện với nhau rất vui, lần này gặp mặt lại càng thêm nhiệt tình, vô cùng thân thiết tự nhiên.
Vừa khoác vai cô, Hứa Chi Lan vừa quay đầu lại liếc con trai một cái, cùng Nghê Thường nói: "Con đến thì có người mới vui vẻ lộ cái mặt ra, chứ bình thường thì mười ngày nửa tháng cũng chẳng thấy được bóng người!"
Viêm Trì đi theo cũng lên tiếng đáp lời: "Mấy lúc con trở về cũng chả thấy mẹ nhiệt tình thế này đâu."
Hứa Chi Lan lại hung hăng liếc anh: "Có thể giống nhau sao!"
Một bên là đứa con trai ghen tị, một bên là con dâu tương lại càng nhìn càng thuận mắt.
Có thể giống nhau sao!
Trong nhà ngoại trừ hai mẹ con thì chỉ có một dì giúp việc. Hứa Chi Lan rót cho Nghê Thường một chén trà lại nói chuyện phiếm một chút, sau đó nói rằng tối nay có nhiều món ăn bà phải đi giúp đỡ.
Viêm Trì theo vào phòng bếp, nhìn thấy thức ăn nhiều đến mức có thể sánh ngang với lễ mừng năm mới, anh nhìn mẹ đầy ẩn ý: "Buổi tối còn ai tới sao ạ?"
Hứa Chi Lan vừa khuấy canh vừa nói: "Chỉ có người nhà chúng ta . . . . . ."
Viêm Trì hừ lạnh một tiếng: "Lão bà, còn gạt con sao ?"
"Gọi ai là lão bà đấy!" Hứa Chi Lan bất mãn trừng con trai, ngay sau đó lại chột dạ tránh né tầm mắt anh.
"À còn có tiểu Thước, anh họ con lát nữa cũng đến. . . . . ."
Viêm Trì: ". . . . . ."
Viêm Trì bất lực nhắm hờ mắt lại: "Mẹ cố tình muốn phá hư chuyện của con sao?"
Anh một lòng nghĩ kế hoạch muốn đem vợ về nhà sớm chút.
Kết quả thì hay rồi, mới quay đầu đã bị chính mẹ ruột mình bán đứng.
"Được rồi, mẹ đâu có ngốc." Hứa Chi Lan đẩy đẩy cánh tay con trai, đuổi anh ra khỏi phòng bếp, "Lúc đầu mẹ có biết con đang cùng Nghê Thường phát triển đâu chứ"
Tối qua bà vui vẻ đến mức thiếu chút nữa không ngủ nổi.
"Nhưng mà mẹ đã mời tiểu Thước trước rồi, bây giờ đâu thể bảo người ta đừng đến nữa!"
Bà lại nhìn anh liếc mắt một cái: "Vừa lúc, con cũng nên nếm trải chút cảm giác nguy hiểm đi, một cô gái tốt thì đương nhiên sẽ có nhiều người theo đuổi rồi!"
Viêm Trì: ". . . . . ."
Viêm Trì nghiêng đầu nhìn về phía phòng trà.
Cô gái đang đứng trước tường với một tách trà trên tay, trông giống như một đóa hoa thủy tiên duyên dáng.
Vừa bước vào phòng trà, Nghê Thường đã bị thu hút. Trang trí nơi đây rất trang nhã, đồ trang trí trên tường đều là ảnh của gia đình anh.
Tầm mắt cô rơi vào tấm ảnh chụp Viêm Trì đội mũ cử nhân, ánh mắt khẽ động.
Vóc người anh đúng là cái giá treo đồ, mặc áo cử nhân rộng thùng thình cũng không thể che được cảm giác đẹp trai, xuất chúng.
Nghê Thường chậm rãi chớp mắt, vừa định nâng tách trà lên, trong tay đột nhiên trống rỗng --
Cô quay đầu, thấy Viêm Trì đang cầm chén trà của mình: "Không phải em không thích uống trà sao?"
Anh lại đặt vào tay cô cái gì đó.
Là một ly trà sữa ấm.
Giong nói anh cũng ấm áp tương tự: "Anh không mua trà nho, trời đang lạnh em nên uống ấm chút."
Nghê Thường nhẹ giọng nói lời cảm ơn.
Cô cúi đầu nhấm nháp vị ngọt của hoa quế từ ống hút, trái tim dường như cũng thấm đẫm mật hoa.
Nghĩ đến bức ảnh tốt nghiệp, cô vốn muốn hỏi rằng anh đã học ngành gì ở trường đại học, nhưng đột nhiên ánh mắt bị thu hút bởi một bức ảnh cũ bên cạnh.
Khi nhìn thấy chiếc vương miện trên đầu và dải băng đô, mắt Nghê Thường bỗng mở to.
"Mẹ anh từng là hoa hậu sao!?"
Tầm mắt Viêm Trì thản nhiên đảo qua, khẽ 'ừm' một tiếng: "Lúc trước bà ấy còn đóng một bộ phim điện ảnh, tên là. . . . . ."
"Mẹ anh giải nghệ sớm, chắc là em cũng không biết đâu."
Nghê Thường "Oa" một tiếng, cúi người lại gần xem ảnh chụp.
Bây giờ thì cô đã biết gương mặt 'tai họa' của Viêm Trì là từ đâu tới rồi.
Gen quả nhiên không thể nói dối.
Khi còn trẻ Hứa Chí Lan quả thực rất xinh đẹp và khí khái, bà mặc váy dạ hội đỏ, đầu đội vương miện, phải gọi là phong tình vạn chủng.
Nghê Thường đột nhiên có chút tiếc nuối, lúc trẻ bà ấy còn chưa mặc sườn xám do ông cố làm.
Nhưng hiện tại cũng không trễ.
Vẻ đẹp bất diệt, từng thời kỳ đều sẽ có nét đẹp riêng . . . . .
Nghê Thường tiếp tục nhìn xuống và thấy khung ảnh trên ngăn tủ.
Tấm ảnh này thoạt nhìn Viêm Trì có lẽ đang ở độ tuổi thiếu niên, một tay anh đang quàng qua cổ người bên cạnh, môi cười tinh nghịch.
Người bên cạnh thấp hơn anh nửa cái đầu, nhưng rõ ràng là lớn hơn vài tuổi. Hai người trông giống nhau, nhưng lại hoàn toàn khác nhau, dùng câu miêu tả ngắn gọn là: ngoại hình giống nhưng thần thái không giống.
-- một người kiệt ngạo không kìm chế được, một người ôn nhu nhã nhặn.
Nhớ tới lúc trước có người gọi Viêm Trì là "nhị thiếu gia" , Nghê Thường hỏi: "Đây là, anh trai anh sao?"
Viêm Trì một hồi lâu cũng chưa trả lời, ánh mắt anh nhìn chăm chú vào bức ảnh hai người, lông mi khẽ chớp: "Ừm."
"Anh trai anh, Viêm Ngự."
Nghê Thường giật mình.
Thì ra tập đoàn "Ngự Trì" của nhà bọn họ là từ đây.
Nghê Thường nhìn ảnh chụp, có chút tò mò: "Anh trai anh lớn hơn anh bao nhiêu tuổi? Anh ấy vẫn ở nước ngoài sao?"
Lại là một khoảng lặng dài.
Viêm Trì rũ mắt, nhỏ giọng nói: "Anh ấy đã qua đời."
Nghê Thường chấn động.
Cô quay lại nhìn anh với vẻ ngạc nhiên và sững sờ.
"Xin lỗi. . . . . ."
Viêm Trì thản nhiên lắc đầu: "Chuyện từ năm ngoái, anh ấy bị tai nạn giao thông."
Anh đưa mắt nhìn tấm ảnh chụp, ánh mắt thâm trầm.
"Anh ấy đột nhiên ra đi đã làm bố mẹ anh chịu đả kích rất lớn."
Nghê Thường nhíu mày, chợt nghĩ đến điều gì đó: "Vậy anh vì chuyện này mà từ nước ngoài trở về sao?"
Viêm Trì nhẹ "ừm" một tiếng, vươn tay chỉnh thẳng khung ảnh trên tường.
"Bố anh tuổi cũng cao rồi, khi anh anh ra đi ông ấy đã bệnh hơn nửa năm, việc công ty không có ai xử lý."
Nghê Thường chậm rãi " À" một tiếng.
Thì ra là vậy.
Thảo nào dù là một tay đua chuyên nghiệp nhưng anh ấy vẫn phụ trách việc di dời nhà đất của công ty.
Nhưng môi trường thi đấu trong nước chẳng phải không tốt sao? Cấm tốc độ vẫn còn rất nghiêm trọng.
Thành tích trước đây của anh vô cùng chói lọi, nhưng bây giờ, trì hoãn việc tập luyện và thi đấu liệu có vấn đề gì không. . . . . .
Nghê Thường đưa mắt nhìn anh, mím môi không biết tìm từ ngữ nào cho thích hợp.
"Vậy về sau anh . . . . . có còn ra nước ngoài huấn luyện nữa không? Hay là. . . . . ."
Cứ như vậy kế thừa gia nghiệp ?
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Nghê Thường đột nhiên có chút buồn bực, trống trải.
Có lẽ là vì Viêm Trì mà cô biết từ lúc ban đầu đã là một tay đua moto tuyệt vời nhất.
Lại hoặc bởi vì anh mới nói cho cô biết rằng đua xe chính là niềm đam mê thực sự của anh.
. . . . . . Cô dường như không có cách nào tách anh và moto ra cả.
"Huấn luyện thì vẫn được thôi." Anh cau mày đáp lời, "Chỉ là mọi mặt sẽ có hạn chế."
Nghê Thường đang định hỏi thế nào thì gọi là 'hạn chế', chợt nghe Viêm Trì lại nói: "Thực ra, lúc mới bắt đầu đua xe, bố mẹ anh đã phản đối kịch liệt chỉ có anh trai là ủng hộ thôi".
Nghê Thường nhìn ảnh chụp hai anh em kề vai sát cánh, cô nở nụ cười: "Anh và anh trai hẳn là có quan hệ tốt lắm."
Viêm Trì khẽ chớp mắt, âm thầm đồng ý.
"Chiếc moto và bộ trang bị đầu tiên của anh đều là do anh ấy tặng. Anh ấy cũng là người đầu tiên đến trường đua xem anh thi đấu."
Viêm Trì nheo mắt lại, lông mi đen rũ xuống, tạo thành bóng mờ dưới hàng lông mày rậm.
"Anh ấy lớn hơn anh bảy tuổi. Nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn một mực theo nghiệp kinh doanh, thay anh tận hiếu. Hiện tại, anh ấy không còn, anh cũng không thể ích kỷ chỉ muốn mình thoải mái mà cái gì cũng không làm."
Anh cau mày "Đó không phải là điều đàn ông nên làm."
Nghê Thường nghiêng đầu bình tĩnh nhìn Viêm Trì, đôi mắt màu trà dâng lên xúc động.
Cô gật đầu: "Em hiểu rồi."
"Đua xe là đam mê, người nhà là trách nhiệm."
Anh có đam mê để theo đuổi, nhưng cũng phải có trách nhiệm với gia đình.
Nghê Thường khẽ thở dài: "Không còn cách nào khác, xem ra chuyện muốn làm phải nhường chỗ cho chuyện nên làm rồi . . . . ."
Lông mày Viêm Trì khẽ động: "Thật ra cũng không phải là không thu hoạch được gì."
Nghê Thường: "Hửm?"
Anh quay đầu nhìn về phía cô, khóe môi cong lên: "Anh gặp được em rồi."
Viêm Trì nâng tay, lòng bàn tay ấm áp khẽ xoa đầu cô. Anh nhìn cô chăm chú với ánh mắt chìm đắm.
"Gặp được em thì hết thảy mọi chuyện đều không còn tồi tệ nữa."
Đầu ngón tay anh xoa tóc cô khẽ phát ra tiếng sàn sạt nho nhỏ, giống như động tĩnh của một con nhộng tằm đang ăn thức ăn khi mùa xuân đến.
Nghê Thường an tĩnh nhìn anh, trong lòng cũng giống như bị tằm ăn lên, mềm nhũn muốn đổ gục. . . . . .
Viêm Trì thu tay về, đột nhiên nhìn thấy gì đó, ánh mắt anh khẽ đảo.
" Nam Nam đến rồi đấy à."
Nghê Thường quay lại thấy trước cửa phòng trà có một cậu bé đang nấp sau khung cửa nhìn họ, mắt to tròn trong veo như trái nho, đen láy sáng ngời.
"Chú nhỏ!"
"Con trai của anh anh." Viêm Trì giải thích với cô, sau đó vẫy tay về phía cậu bé "Lại đây."
Bạn nhỏ vui vẻ chạy đến, cười tủm tỉm ôm lấy đùi anh.
"Hôm nay không xem phim hoạt hình sao?"
Nam Nam lắc đầu, đôi mắt nhìn về phía Nghê Thường: "Bà nội nói ở đây có chị gái xinh đẹp ạ."
Cậu bé vẫy tay, giọng còn non sữa nói: "Chào chị gái xinh đẹp!"
Nghê Thường bật cười.
"Chào em nha ~" Cô cũng bắt chước giọng điệu của cậu bé chào ngược lại, "Em mấy tuổi rồi?"
Nam Nam nhếch miệng cười, vươn ba ngón tay.
Nghê Thường nựng nựng mu bàn tay cậu bé, trong lòng cô hơi chua xót.
Chỉ mới ba tuổi, đã không có bố. . . . .
Nam Nam buông chân Viêm Trì ra, vươn tay về phía Nghê Thường: "Chị gái xinh đẹp --"
Còn chưa được cô bế lên, cậu bé đã bị anh túm cổ: "Tiểu tử, xưng hô kiểu gì thế."
Viêm Trì một tay bế Nam Nam lên: "Con xem, chị ấy là bạn của chú, mà con lại gọi chú là chú nhỏ --"
Anh hếch cằm về phía Nghê Thường ý hỏi: "Vậy con nên gọi chị ấy là gì nào?"
Nam Nam mở to mắt ngây người một lát, cái miệng nhỏ nhắn chu chu "A" ra một tiếng.
Cậu bé nhìn Nghê Thường, cất giọng đáng yêu: "Thím nhỏ!"
Nghê Thường: ". . . . . . . . . . . ."
Viêm Trì cười nhẹ, đưa tay nựng má cậu bé: "Nam Nam thật là thông minh."
Bắt gặp ánh mắt mờ mịt của cô, anh ra vẻ vô tội nhướng mày.
"Ý anh là muốn Nam Nam gọi em là dì thôi, nhưng ai ngờ đứa trẻ này lại có linh tính như vậy."
Nghê Thường: ". . . . . ."
Linh tính cái đầu anh thì có.
Lúc này, Hứa Chi Lan bước vào phòng trà.
Bà mỉm cười, đưa tay bế đứa trẻ từ trong vòng tay anh và nói với Nghê Thường, bà chuyển một bộ sườn xám của mình sang cho chị dâu của Viêm Trì, cũng là mẹ của Nam Nam. Bây giờ người đang ở đây, làm phiền cô đo lại kích thước một chút.
Nghê Thường vui vẻ đáp ứng.
Trong lòng cô âm thầm quyết định, bộ sườn xám này sẽ được làm riêng không theo số thứ tự đơn hàng. Nếu cô muốn tặng thêm mà Hứa phu nhân không đồng ý, thì lúc đó đóng gói lại gửi sang đây là được. . . . . .
Sau khi đo kích thước, Nghê Thường lịch sự chào tạm biệt, nhưng Hứa Chi Lan đương nhiên là không để cho cô rời đi, bà nhất quyết giữ cô lại mời dùng cơm tối.
Trong lúc hai người đang lôi lôi kéo kéo thì có hai người đàn ông bước vào phòng khách.
Không cần giới thiệu, Nghê Thường cũng có thể nhận ra người trước mặt mình là ai-- thân hình cùng sống mũi cao của Viêm Trì rất giống ông ấy.
Tóc của Viêm Tung Dật gần như bạc trắng, nhưng không khó để nhận ra ngoại hình của ông khi còn trẻ -- ít nhất cũng sẽ không thua gì hoa hậu phu nhân của mình đâu.
Hứa Chi Lan kéo người thanh niên phía sau đến giới thiệu, nói đây là cháu trai của mình, trình độ học vấn cao đụng nóc nhà, học đại học năm mười lăm tuổi, tốt nghiệp đại học Thành Đô, hiện tại đang là bác sĩ.
Nghê Thường khách khí mỉm cười: "Tôi cũng tốt nghiệp đại học Thành Đô."
Hứa Thước mới vừa nhìn thấy Nghê Thường ánh mắt liền sáng lên, bây giờ lại nghe cô nói như vậy, ý cười trên môi càng sâu: "Vậy tính ra, tôi là sư ca của em rồi."
"Sư cái gì ca." Viêm Trì tay đút túi quần từ đâu xuất hiện, đưa lưng che trước mặt Nghê Thường, dễ dàng chặn đi tầm mắt của Hứa Thước.
Anh nhìn chằm chằm vào người anh họ thấp hơn mình nửa cái đầu, khẽ cười: "Anh hơn người khác bảy tám tuổi, gọi là sư thúc thì còn nghe được."
Hứa Thước: ". . . . . ."
Ánh mắt của Hứa Thước dao động qua lại giữa hai người trước mắt, do dự mở miệng hỏi: "Tiểu Trì, em quen Nghê tiểu thư sao?"
"Không cần khách khí gọi là Nghê tiểu thư đâu." Viêm Trì nghiêng đầu nhìn cô gái sau lưng một cái, khóe môi cong lên, "Tương lai, có khi cô ấy cũng gọi anh là anh họ đấy."
Hứa Thước: "! ?"
Nghê Thường đưa tay đánh anh một cái, nhỏ giọng oán hận: "Anh lại nói lung tung. . . . . ."
"Sao lại là nói lung tung ." Viêm Trì cúi đầu hỏi cô, ngữ khí sủng nịnh trêu đùa, "Hay là phải nói hiện tại mới đúng."
Nghê Thường đỏ mặt, trộm nhéo cánh tay anh: "Mau im miệng!"
Viêm Trì nở nụ cười, đưa tay nắm lấy cổ tay cô: "Em lại giống như mèo gãi ngứa -- lại nhéo lần nữa thử xem?"
Hứa Thước nhìn mà sửng sốt.
Đây chẳng phải là đang tán tỉnh nhau ư?
Không phải nói gọi mình lại đây ăn cơm, giới thiệu đối tượng cho sao! ?
Ăn cơm biến thành ăn cẩu lương ? ?
Hứa Chi Lan bước tới kéo góc áo, ánh mắt bà ra hiệu cho anh rời đi.
Bà thì thầm vào tai Hứa Thước giải thích vài câu, vẻ mặt của vị bác sĩ từ mờ mịt biến thành giật mình, sau đó là kinh ngạc lại bất đắc dĩ, cuối cùng khi nhìn Nghê Thường ánh mắt anh ta lóe ra vẻ mất mát mơ hồ. . . . . .
Lôi kéo một hồi cũng đã trễ, bữa tối đã được bày biện xong xuôi. Nghê Thường hoàn toàn không có cách nào từ chối, bèn theo Hứa Chi Lan ngồi vào bàn ăn.
Cô mới vừa ngồi xuống, Viêm Trì đã ngay lập tức theo sau ngồi xuống bên cạnh. Anh gác một tay lên lưng ghế cô, đôi mắt đen láy thỉnh thoảng nhìn chằm chằm về phía Hứa Thước.
Hứa Thước: ". . . . . ."
Bác sĩ Hứa nhìn tư thế khẳng định chủ quyền này, thẳng thắn lắc đầu: "Tiểu Trì, bác mới nói cho anh biết rồi. . . . . . em yên tâm đi."
Anh cũng đã quen rồi.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, chỉ cần Viêm Trì ở nơi nào thì tâm điểm của các cô gái cũng sẽ luôn ở trên người anh, thậm chí họ còn không thèm nhìn ai khác.
Hứa Thước bất đắc dĩ thở dài: "Anh hoàn toàn không có suy nghĩ gì. Em đừng nhìn anh như sắp chọi gà đến nơi vậy!"
Viêm Trì cười khẽ: "Với sức chiến đấu của anh, nếu như hai ta phải chiến đấu thì--"
Anh đưa mắt nhìn tô canh gà trên bàn ý bảo: "Anh sớm đã biến thành như vậy."
Hứa Thước: ". . . . . ."
Biết nơi Nghê Thường ở chính là ngôi nhà cổ có nhiều bảo vật kia. Viêm Tung Dật cũng lập tức đổi đến ngồi cạnh cô ở ghế còn lại, ông ở bên cạnh hỏi thăm từ bể cá lớn trong sân, đến băng ghế cũ trong phòng chính.
"Được rồi đấy lão đầu nhi ạ."
Cuối cùng vẫn là Viêm Trì ra tiếng đánh gãy: "Sao bố giống nhà thẩm định cổ vật thế."
Anh nhướng mày, đưa tay múc một bát canh cho Nghê Thường: "Không cho người ta ăn cơm sao?"
Hứa Thước cười ra tiếng: "Tiểu Trì thật đúng là. . . . . . tấn công bừa bãi."
Hứa Chi Lan tặc lưỡi lắc đầu: "Cho nên mới nói sinh con trai có ích lợi gì đâu, đều nói cưới vợ sẽ quên mẹ, đây chưa gì mà đã liền coi mọi người giống chọi gà hết cả."
Chị dâu của Viêm Trì cũng nở nụ cười: "Cũng không thể nói là chọi gà. Con thấy càng giống khổng tước, khổng tước --"
Nam Nam đột nhiên lớn tiếng: "Khổng tước, lại! xòe đuôi! rồi!"
Cả bàn lập tức cười đến nghiêng ngả.
Cơm nước xong xuôi, Nghê Thường lại chào tạm biệt, cô lịch sự từ chối đề nghị gọi tài xế đưa mình về nhà của Viêm Tung Dật.
Viêm Tung Dật quay đầu lại nói: "Viêm Trì, vậy con đưa bạn gái --"
"Bố, đừng nói lung tung." Anh vơ lấy áo khoác, chạy ra ngoài đuổi kịp Nghê Thường.
"Nghiêm túc chút đi bố ơi -- là bạn gái tương lai."
"Vậy càng nên đưa về!" Hứa Chi Lan theo tới cửa, "Bé con, đem cái này theo đi!"
Bà nhét một hộp đồ tráng miệng vào tay Viêm Trì, ra hiệu cho anh cầm theo.
Nam Nam cũng ra cửa tiễn khách, cậu bé lại còn vẫy tay về phía Nghê Thường: "Chào thím nhỏ ạ!"
Nghê Thường: ". . . . . ."
Cô mỉm cười chào tạm biệt gia đình anh.
Hai người không ngồi xe cũng không đi moto mà chậm rãi đi bộ tiêu thực, dọc theo hồ nhân tạo của khu biệt thự chậm rãi đi ra ngoài.
Trong màn đêm, hai má Nghê Thường thoáng ửng đỏ.
Hôm nay trên bàn ăn, hay chính xác hơn là từ khi cô bước vào cửa nhà anh, vệt ửng hồng trên hai má cô vẫn chưa bao giờ biến mất.
Viêm Trì nghiêng đầu nhìn cô, rũ mắt suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: "Trước giờ gia đình anh đều như vậy, nói chuyện vui vẻ không được nghiêm túc cho lắm."
"Tính tình mọi người vậy đấy, em đừng để bụng."
Nghê Thường lắc đầu, nhìn anh nở nụ cười: "Mọi người đều rất tốt."
Cô hơi dừng, sau đó lại nói:" Quan hệ gia đình cũng rất hòa thuận. "
Anh cười khẽ: "Còn tùy, cũng sẽ có lúc mâu thuẫn."
Nghê Thường im lặng một lát, đột nhiên hỏi: "Bố mẹ anh hẳn là rất ít cãi nhau."
Viêm Trì khịt mũi lắc đầu: "Mẹ anh nhỏ hơn bố mười tuổi. Lão đầu nhi đã quen coi bà ấy như con gái."
"Hai người bọn họ sẽ không cãi nhau, chỉ có mẹ anh thường giận dỗi thôi."
"Em thấy mối quan hệ giữa anh và mẹ cũng tốt lắm." Nghê Thường nghĩ đến cái gì, cúi đầu nhịn cười, "Mới vừa rồi còn gọi anh là bé con. . . . . ."
Vẻ mặt Viêm Trì lập tức cứng đờ, khó khăn lắm mới bắt được một tia ngượng ngùng trên mặt anh.
Anh bất đắc dĩ tặc lưỡi: "Mẹ anh gọi thế lúc anh còn nhỏ, từ lâu anh đã nói bà ấy đừng gọi vậy nữa rồi."
"Người nhà em hay gọi em thế nào?" Anh lại hỏi cô.
Nghê Thường sững sờ, hàng lông mi dài run lên, nhất thời cô không biết trả lời thế nào.
Con ngươi đen của anh hơi chuyển, đột nhiên phản ứng lại.
Anh bình tĩnh nhìn cô và không hỏi thêm câu nào nữa.
Một trận gió đêm lặng lẽ thổi qua mặt hồ, chậm rãi nổi lên lăn tăn gợn sóng, đánh tan ánh trăng lạnh lẽo trên mặt nước.
Thấy bờ vai mảnh khảnh của cô hơi run, Viêm Trì ngay lập tức giơ tay cởi áo khoác.
"Lúc nhỏ ông cố và bà gọi em là bé."
Nghê Thường lại đột nhiên lên tiếng.
Cô mím môi cụp mắt không nhìn anh: "Bố mẹ em. . . . . . đã qua đời rồi."
"Họ rời đi lúc em bảy tám tuổi."
"Mấy năm nay là ông cố và bà nuôi dưỡng em." Giọng cô nhẹ đến mức không thể nghe thấy bất cứ cảm xúc nào.
Một tiếng thở dài, tràn đầy tâm sự: "Hình như em đã quên mất lúc nhỏ mẹ gọi em thế nào rồi. . . . . ."
Nghê Thường nghiêng đầu nhìn anh, đôi đồng tử long lanh ngập nước như nước hồ trong veo.
"Mẹ anh thương anh nên mới gọi như thế." Cô mỉm cười, "Anh không nên cảm thấy ngượng ngùng."
". . . . . ."
Viêm Trì bình tĩnh nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt dường như sâu thẳm hơn cả màn đêm.
Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng khoác áo lên người cô. Cổ áo khoác được tỉ mỉ giữ chặt, anh đột nhiên trầm giọng nói: "Sau này, anh gọi em là bé con nhé?"
Viêm Trì nhẹ nhàng giữ lấy gáy kéo cô ôm vào lòng.
Trước khi nhịp tim kịp tăng nhanh, Nghê Thường đã tiến vào một lồng ngực rắn chắc và nóng bỏng.
Hơi thở quen thuộc của anh tràn về cùng với cái ôm ấm áp thân mật.
Bên tai, cũng là lời thì thầm dịu dàng của anh.
"Sau này, Trì ca cũng sẽ thương bé con."