Edit: riri_1127
Chương cuối cùng tạm biệt bộ truyện này với 5340 từ !
Các bạn đọc vui vẻ nhé ~~~
---------------------------------------------------------------------------------------------
Đồng thoại Thiên nga (phần cuối)
Sau kỳ nghỉ Giáng sinh, Cố Lôi Lạp cũng không đến trường nữa.
Lãnh đạo trường và giáo viên đã đến thăm nhiều lần, các bạn học sinh trong lớp mỹ thuật cũng đi nhưng tựa hồ chỉ có hai bạn nữ thân thiết nhất nhìn thấy Lôi Lạp.
Không biết có phải Nghê Hành nghĩ nhiều không, nhưng cậu luôn cảm thấy sau khi hai bạn nữ cùng lớp đi thăm bệnh về, cách họ nhìn cậu đã thay đổi, kỳ lạ, không hài lòng và thậm chí có phần thù địch.
Hai tuần sau, vào ngày đầu tiên trở lại trường sau kỳ nghỉ Tết Dương lịch, ngay khi Nghê Hành đến trường vào buổi sáng, cậu đã nghe thấy các học sinh khác nói rằng Cố Lôi Lạp vừa làm thủ tục chuyển trường và cô ấy sẽ đến Paris.
Đêm đó, Nghê Hành ngồi trong phòng sách đến tận nửa đêm.
Cậu cầm lấy điện thoại di động của mình và nhìn chằm chằm vào avatar thiên nga trong WeChat rất lâu, nhưng cậu vẫn chưa đáp lại một tin nhắn nào.
Sáng sớm, cậu đang lơ mơ chuẩn bị đi học thì trên màn hình điện thoại di động bỗng hiện lên một dòng tin nhắn.
Là hình đại diện thiên nga mà cậu đã nhìn chằm chằm suốt đêm qua, tin nhắn WeChat chỉ có bốn từ:
【 tớ sẽ đi Paris . 】
Nghê Hành nhìn chằm chằm con trỏ nhấp nháy hồi lâu, sau đó trực tiếp bấm vào hộp thoại, xóa đi xóa lại mấy lần, cuối cùng chỉ đáp lại bốn chữ:
【 lên đường bình an. 】
Dòng tin nhắn màu xanh lá cây xuất hiện trên màn hình. Nhìn cuộc trò chuyện ngắn gọn có vẻ hơi vô cảm, lông mày của cậu khẽ nhíu lại.
Cậu hít một hơi thật sâu và nhấp vào hộp thoại một lần nữa.
【 nghe nói mẹ cậu có biết một bác sĩ rất giỏi, tớ hy vọng việc phục hồi của cậu sẽ thành công và suôn sẻ. Sau một thời gian, chắc chắn cậu sẽ có thể tiếp tục múa. Sau này】
Nghê Hành chậm rãi liếm môi và xóa hai từ 'sau này' cuối cùng.
Cậu nhấp vào nút gửi, cùng lúc đó dòng tin nhắn màu xanh lá cây bật lên, một dấu chấm than lớn màu đỏ đột nhiên xuất hiện trước mắt cậu:
Tin nhắn đã được gửi, nhưng đối phương từ chối nhận!
**
"Cái gì? Con muốn đi Paris học đại học?" Nghê Thường bất ngờ nhìn con trai, "Vì sao?"
"Con muốn đi nước ngoài du học." Nghê Hành thản nhiên trả lời.
"Chúng ta cũng đã có kế hoạch cho con đi du học, nhưng Paris có vẻ không bằng Mỹ đâu. Trường đại học ở Châu Âu khẳng định không bằng trường học ở Mỹ." Tay Viêm Trì cầm đũa hơi dừng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, "À, lúc trước con muốn đăng ký tham gia trại mùa đông của Ivy League mà? Sao bây giờ lại muốn đi Paris ?"
Nghê Thường cũng phản ứng lại: "Đúng vậy. . . . . ."
Nghê Hành đặt bát cơm trên tay xuống, cầm khăn ăn lên lau khóe môi.
"Mẹ, trước đây con đã nói với mẹ rằng con luôn rất quan tâm đến nghề thủ công và thiết kế sườn xám. Mẹ không muốn con tiếp quản nghề thủ công của nhà chúng ta sao, con nghĩ nó khá tốt."
Nghê Thường lập tức cười như nở hoa: "Đương nhiên là tốt rồi! Nhưng nếu muốn học nghề thủ công thì chỉ cần học từ mẹ là được rồi, con định làm gì ở Paris?"
"Con vừa muốn học nghề thủ công và cũng muốn học về thiết kế thời trang nước ngoài." Nghê Hành trả lời, "Mẹ có cửa hàng ở Paris mà? Nếu con đến đó thì sẽ có thể học bất cứ thứ gì ngay lập tức."
Nghê Thường nghĩ nghĩ, cảm thấy lời con trai mình cũng rất có đạo lý.
Năm đó khi cô ấy thành lập một cửa hàng, đó là một bước đầu tiên táo bạo. Phát triển kinh doanh ở nước ngoài là bước thứ 2. Bước thứ ba này. . . . . . Có thể giao cho Kỳ Kỳ đi làm, nói không chừng con trai thực sự có thể tạo ra điều gì đó khác biệt. . . . . .
"Anh ơi, anh định đi học ở Paris à?" Niệm Niệm, người nãy giờ mải mê vùi đầu ăn cơm, dường như đã ăn hết cung phản xạ của mình sau đó mới nhận ra, "Được lắm nha, về sau được nghỉ hè em sẽ đến chơi với anh!"
Niệm Niệm nghiêng đầu và dường như lại nghĩ đến điều gì đó: "Này, em nhớ rồi nhá, chị gái bị thương kia cũng trở về Paris phải không? Ngay trước khi——"
Quay đầu lại đối mặt với ánh nhìn tử vong của anh trai mình, cô gái nhỏ lập tức im lặng.
Trong gia đình này, người thực sự có thể 'ra lệnh' cho cô thật ra chính là anh trai. . . . .
"Ai ? Ai bị thương?" Nghê Thường hỏi.
Niệm Niệm nhanh chóng lắc đầu: "Không có gì ạ."
**
Sau bữa tối, Nghê Hành lên lầu về phòng.
Vừa mở cửa, sau lưng liền có một người lao ra: "Anh hai!!"
Nghê Hành liếc nhìn em gái, sau đó đẩy cửa bước vào phòng: "Em về phòng làm bài tập đi."
Niệm Niệm ngoảnh mặt làm ngơ, đi theo phía sau anh trai như cái đuôi nhỏ với vẻ mặt hóng hớt: "Anh nói thật đi."
" Nói thật gì chứ?"
Cô khoác tay anh trai: "Anh muốn đi học đại học ở Paris để tìm chị gái đó phải không?"
Nghê Hành hơi đờ đẫn.
Niệm Niệm nhìn ra tất cả những biểu cảm nhỏ của anh trai, cô gái nhỏ hít một hơi và hét lên: "Em biết rồi nhé!"
Nghê Hành khịt mũi: "Em biết cái rắm."
"Nếu em không về phòng làm bài tập thì anh sẽ nói với mẹ hôm qua em trốn học, bí mật đến sân tập để lái moto đấy nhé."
Niệm Niệm: ". . . . . ."
Cô gái nhỏ hừ một tiếng và bỏ đi một cách miễn cưỡng.
Khóe môi Nghê Hành cong lên, kéo ghế ngồi trước bàn học. Cậu lấy điện thoại ra và nhìn chằm chằm vào ngày hiển thị trên màn hình một lúc rồi lại nhấp mở WeChat.
Nhấp vào hình đại diện thiên nga, gửi một tin nhắn:
【 lễ tình nhân vui vẻ ❤ ️ 🌹 🌷 】
Điện thoại vẫn hiện lên thông báo đối phương từ chối nhận tin nhắn.
Nghê Hành cong khóe môi có chút chua xót, sau đó lại gõ ra một dòng chữ:
【 tớ vẫn luôn hy vọng có một ngày nào đó có thể gặp lại cậu với một phiên bản tốt nhất 】
**
Năm năm sau, sàn runway Paris.
Cố Lôi Lạp vừa kết thúc show diễn thời trang cao cấp thứ 20 của mình trong năm nay.
Hai năm trước, người mẫu lai hai dòng máu có tên "Leila" xuất hiện và đã nhanh chóng trở thành con cưng của giới thời trang và các nhà thiết kế lớn.
Với chiều cao 1m77 và gương mặt vô cùng thu hút, cô có thể dễ dàng khoác lên mình nhiều kiểu trang phục khác nhau.
Kết thúc phần catwalk, nhà thiết kế trở lại cùng các người mẫu và gửi lời cảm ơn đến giới truyền thông khi phỏng vấn.
Từ xa, Cố Lôi Lạp nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trên sàn diễn phía đối diện.
Như cảm nhận được điều gì đó, lúc này Nghê Hành cũng ngẩng đầu nhìn sang. Đôi mắt đen sâu thẳm trầm tĩnh ấy nhìn chằm chằm vào cô.
Tim Cố Lôi Lạp lệch một nhịp. May mắn thay, trên mặt cô không lộ ra chút hoảng sợ nào, cô cố gắng bình tĩnh cất bước đi theo tốc độ của người mẫu phía trước.
Mãi đến khi bắt đầu thay quần áo và tháo trang sức, Cố Lôi Lạp mới nhận ra vừa rồi mình đang nắm chặt, lòng bàn tay còn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Lần thứ mấy ? Cô đã quên đây là lần thứ mấy trong quý này.
Chỉ cần hôm nào buổi diễn của anh diễn ra thì cô cũng có mặt, thậm chí là cận kề thời gian và địa điểm.
Giống như hôm nay vậy. . . . . .
Lần đầu tiên nhìn thấy Nghê Hành, đột nhiên cô cảm thấy như một giấc mơ.
Anh thay đổi rất nhiều, chiều cao dường như đã tăng lên một chút, vai rộng hơn, lưng rắn chắc hơn và hoàn toàn mang cốt cách của một người đàn ông.
Nhưng dường như cũng không có gì thay đổi, anh vẫn hấp dẫn như một chàng nam chính bước ra từ manga. Tính khí lạnh lùng thời trung học đã lên men thành một loại khí chất trầm ổn, cường thế.
". . . . . . Không có khí chất? Sao có thể chứ, làm sao cậu lại không có khí chất được." Một người mẫu da trắng hô lên
"Quả thật họ đã nói như thế đấy." Người bên cạnh cô ta mất hứng nói, "Chỉ là một thương hiệu mới của Trung Quốc mà không ngờ tiêu chuẩn lại cao như vậy."
Cô ta không giấu được vẻ khinh thường và phẫn uất trong giọng điệu của mình, cô bạn bên cạnh cũng tiếp lời: "Cũng chỉ là một trận gió thôi. Hai năm sau chắc chả ai thèm nhìn đến. A, bọn họ thì biết gì về xu hướng chứ. . . . . ."
Cố Lôi Lạp cười khẽ "Thương hiệu của Trung Quốc thì làm sao?"
Cô 'kinh sợ' hỏi lại: "Các người có ý kiến gì về quê hương của bố tôi ? Cần tôi báo cáo lên giám đốc hai người kỳ thị chủng tộc không?"
Hai cô gái kia im bặt.
Nơi này thật ra vẫn luôn có sự kỳ thị chủng tộc. Không quan tâm trong lòng bạn nghĩ như thế nào, nhưng chỉ cần lộ ra bên ngoài bất cứ lời nào thì sẽ rắc rối lớn.
Cố Lôi Lạp nhìn họ từ trên xuống dưới một lúc, sau đó khẽ cong môi lên: "Tôi cũng ngạc nhiên khi thấy hai người đi casting đấy——"
"Tư chất như vậy mà còn không biết xấu hổ."
Cô người mẫu da trắng tức giận: "Mày——"
Người bạn đi cùng nắm lấy cổ tay cô ta và lắc đầu. Cả hai cùng lườm Leila rồi quay đi.
"Nói hay lắm!" Một cô gái Trung Quốc tiến lại gần đồng tình, "Mở miệng ra câm miệng lại cũng là chê bai người Trung Quốc."
Cô là người mẫu Trung Quốc duy nhất trong chương trình hôm nay. Người châu Á luôn ở chiếu dưới trong làng thời trang, họ đã nghe những lời tương tự rất nhiều.
Cũng muốn đáp trả nhưng không thể, vì không phải ai cũng có người chống lưng như Lôi Lạp.
"Lôi Lạp, " cô gái tóc đen tò mò, "Ban đầu sao cô lại muốn dấn thân vào lĩnh vực này?"
Nhìn các cô trên sàn diễn vô cùng sáng ngời nhưng đâu ai biết sau lưng không biết phải rơi bao nhiêu giọt nước mắt cay đắng. Nhưng Lôi Lạp không giống vậy, gia cảnh, điều kiện và tư chất của cô đều rất tốt.
Cô hoàn toàn không cần phải làm việc chăm chỉ, cố tìm cơ hội đi diễn như bọn họ.
Đôi mắt Cố Lôi Lạp khẽ chuyển, môi hơi cong lên thản nhiên đáp lời "Tôi chỉ tò mò muốn thử thôi."
**
Hai năm trước.
"Bố không đồng ý." Bố của Cố Lôi Lạp trầm giọng.
Mẹ cô liếc nhìn cái nháy mắt của chồng, sau đó quay sang con gái và nói một cách nhẹ nhàng, "Ừ, Leila, tốt hơn là con nên ... nghĩ lại chuyện đó đi."
"Vì sao không thể?" Cố Lôi Lạp nhìn xuống mắt cá chân phải mảnh mai của mình, "Dù sao thì con cũng không thể múa được nữa."
Hai năm nay cô vẫn luôn miệt mài trị liệu, thậm chí còn đến tận Thụy Sĩ và Hoa Kỳ - những nơi có nền y học tiên tiến nhất trên thế giới.
Theo quan điểm của những người khác, chân của cô đã hồi phục quá tốt rồi, đi lại, chạy và nhảy đều không bị ảnh hưởng gì, thậm chí các môn thể thao thông thường, chạy, bơi và trượt tuyết đều ổn.
Nhưng cô vẫn không thể thực hiện được độc tác xoay tròn tốc độ cao hay nhảy xoạc chân trên không trung. Đối với múa ba lê mà nói, trạng thái thể chất vũ công sai một ly đi một dặm.
"Cho dù không thể múa thì con vẫn có thể làm rất nhiều thứ!" Cố baba lớn tiếng nói, "Ca hát, diễn kịch, hay là con lại đi học thiết kế trang sức hoặc cha sẽ mua cho con một phòng tranh. . . . . . Đều có thể mà?"
Cố Lôi Lạp không hề bị lay chuyển, cô hỏi lại cha mình một cách bình tĩnh, "Vậy thì tại sao con không thể làm người mẫu?"
Cố baba bất đắc dĩ há miệng nhưng cũng không nói được lời nào.
—— ở trong cái vòng luẩn quẩn của ông, người mẫu diễn viên ca sĩ này đó. . . . . . Tóm lại có chút cảm giác mất mặt.
"Con đã mười tám tuổi và nghĩ con có thể tự quyết định." Cố Lôi Lạp trầm tĩnh nhìn cha mẹ mình với đôi mắt không biểu lộ cảm xúc, "Hai người có thể ép con đến Paris khi con mười sáu tuổi, nhưng bây giờ thì không thể buộc con làm bất cứ điều gì một lần nào nữa. "
Hai người ngồi sau bàn ngẩn ra, trầm mặc.
"Lôi Lạp." Cố mama khẽ thở dài, "Lúc đó bố mẹ muốn mang con trở về để con có thể hồi phục thật tốt. . . . . ."
"Con hiểu." Cố Lôi Lạp gật đầu, "Con biết bố mẹ muốn tốt cho con, nhưng bây giờ con đã trưởng thành rồi, mong hai người cho con tự mình ra quyết định đi."
"Con không bao giờ ... muốn có cái gì tiếc nuối nữa."
Sau khi quay về phòng, Cố Lôi Lạp ngồi trên ghế tựa, lật giở cuốn tạp chí trên tay.
Là ảnh toàn thân của một người đàn ông chiếm gần nửa trang. Anh ta mặc một bộ vest đen với áo sơ mi cổ đứng đang khoanh tay nhìn vào máy ảnh. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta dường như xuyên qua máy ảnh và trang giấy, xuyên thấu vào thẳng tắp vào trái tim cô.
Bên cạnh bức ảnh là dòng tiêu đề bài phỏng vấn của Nghê Hành: 《Nhà thiết kế mới nổi từ Trung Quốc—— Hãy để thế giới thấy vẻ đẹp của Sườn xám truyền thống 》.
Anh ấy đã trở thành một nhà thiết kế.
Anh ấy thực sự đã trở thành một nhà thiết kế . . . . . .
"Chờ." Cố Lôi Lạp chun nhẹ chóp mũi, không cam lòng mà tủi thân, "Em nhất định sẽ xuất hiện trước mặt anh với một vẻ ngoài đẹp nhất."
—— cho anh hối hận!
Chờ đến khi anh thấy em trở nên vô cùng xinh đẹp thì anh có hối hận không?
Anh có thể thay đổi không còn giống như trước nữa không? Anh sẽ thích em chứ?
Chiếc điện thoại di động trên bàn trang điểm rung lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Lôi Lạp. Nhìn thấy tên người đại diện trên màn hình, cô nhấc máy.
" 'Heng' lại gửi thư mời phỏng vấn." Người đại diện nói thẳng vào vấn đề.
"Tôi không đi." Cố Lôi Lạp không nói hai lời đã trực tiếp từ chối.
". . . . . . Cô chắc chứ?" Thái độ của người đại diện không tốt lắm, "Tôi phải nhắc nhở cô, đây đã là lần thứ 3 cô từ chối thương hiệu này. Cô phải biết trong cái ngành này thì điều cô đang làm ảnh hưởng không hề tốt đâu."
Cố Lôi Lạp: ". . . . . ."
Thật sự là kỳ quái. Rõ ràng là vì muốn gặp anh nên cô mới gia nhập giới người mẫu. Nhưng bây giờ người đang gần ngay trước mắt cô lại không có dũng khí gặp mặt.
Lần đầu tiên cô từ chối lời mời phỏng vấn của Nghê Hành chỉ vì muốn trút giận—— trước đây khi cô ra nước ngoài anh cũng không nói lời nào níu kéo, trong quá trình cũng không hề hỏi han. Bây giờ lại đột nhiên muốn mời đến phỏng vấn, cô không được phép tức giận sao?
Nhưng bây giờ có lẽ cô đang sợ.
Sợ anh ấy không thích mình như ngày xưa.
Sợ mặc dù cô đứng trước mặt nhưng hết thảy đã trở thành cảnh còn người mất.
Sợ cả hai không thể quay về như trước được nữa . . . . . .
Người đại diện lại mở miệng: "Tôi nghe nói đây là buổi diễn cuối cùng của Heng ở Paris trong thời gian gần đây. Sau đó cậu ấy sẽ trở về Trung Quốc".
Cố Lôi Lạp sửng sốt: "Anh ấy sắp trở về Trung Quốc?"
"Ừm. Lần này cô có đi không? Nếu cô đi, tôi chắc rằng cô có thể có cơ hội diễn mở màn."
Cô trầm mặc một lát: "Đi."
"Cứ theo quy trình casting bình thường đi, không cần thông báo với nhà thiết kế là tôi sẽ đến."
**
Casting ngày đó, Cố Lôi Lạp đã đến từ rất sớm.
Nói đúng ra là cả đêm cô không ngủ nổi.
Buổi casting diễn ra trên Đại lộ Trung ương, nơi sản xuất sườn xám truyền thống đầu tiên của Trung Quốc —— tất nhiên, đó là thương hiệu sườn xám do mẹ của Nghê Hành thành lập.
Sau khi đến nơi Cố Lôi Lạp lên thẳng tầng 2 và đứng cùng các người mẫu còn lại chờ casting.
Có vẻ như người đại diện thực sự không cho ai biết tin tức cô đến phỏng vấn, cô cũng không gặp Nghê Hành vì người phụ trách buổi casting ngày hôm nay là trợ lý của anh.
Cố Lôi Lạp đợi một lúc lâu cho đến khi tất cả những người mẫu trước mặt đã hoàn thành casting thì mới nghe đến tên của mình.
Sau khi bước vào phòng, trợ lý tươi cười nhìn Lôi Lạp, anh ta không để cô catwalk như thường lệ mà trực tiếp đưa cho cô một bộ quần áo có bọc bảo vệ bên ngoài và yêu cầu cô thay trước.
Cố Lôi Lạp khó hiểu, nhưng vẫn vào phòng thay quần áo.
Sau khi mở lớp bọc bảo vệ bên ngoài, đầu óc và nội tâm cô chấn động.
Bộ váy đẹp quá!
Hơn nữa lại vô cùng độc đáo.
Chiếc váy hở lưng dài tay, với những chiếc lông vũ màu trắng ở gần đường viền cổ áo, khiến cô nhớ đến những chiếc mũ lông vũ phổ biến nhất trên đầu của các vũ công ballet.
Làn váy có hai tầng, là lụa trắng tiên khí phiêu phiêu, đường ren trên váy còn khảm một vòng dâu tây đỏ mọng tinh xảo.
Dâu tây . . . . .
Lớp trên cùng váy dài đến đùi, chất vải cứng hơn ——hơi có cảm giác giống váy của vũ công ballet.
Cuối cùng là phần cổ cao theo kiểu cổ đứng sườn xám, ba nút tinh tế và trang nhã. Đây cũng là đặc điểm nổi bật nhất của thương hiệu 'Heng'.
Cố Lôi Lạp suy nghĩ một lúc rồi chải lại mái tóc xoăn đen của mình và buộc thành một búi thấp trước khi mặc váy vào.
Sau khi mọi thứ đã xong xuôi, cô mặc bộ váy đi đến trước chiếc gương từ trần đến sàn, hô hấp không khỏi dừng lại.
Thật phù hợp.
Cảm giác như nó được thiết kế dành riêng cho cô vậy.
Không chỉ vừa vặn về kích thước mà khí chất của mẫu váy này mặc trên người cô lại càng trở nên mỹ lệ.
Đúng vậy, quần áo cũng có khí chất.
'Heng' tập trung vào những bộ áo dài kết hợp giữa phong cách Trung Hoa và phương Tây, rất phù hợp với cô nàng mang hai dòng máu Trung - Tây như cô.
Tại sao anh ấy lại tạo ra một thương hiệu kết hợp giữa phong cách Trung Quốc và phương Tây như vậy chứ?
Có thể là vì . . . . .
Cố Lôi Lạp tự cắt dòng suy nghĩ của mình và cười nhạo bản thân.
Cô lại bắt đầu tự mình đa tình như trước, miên man suy nghĩ . . . . . .
Cố Lôi Lạp đưa tay lên chỉnh lại cổ áo, rồi nhấc làn váy lên.
"Tôi xong rồi ——"
Nhìn thấy người ngồi bên ngoài, cô lập tức sững sờ.
Người trợ lý vừa rồi đã rời đi, mọi người trong phòng cũng đã biến mất, chỉ có một mình nhà thiết kế đang lặng lẽ quan sát cô.
Giống như khi cô nhìn thấy trên tạp chí, anh vẫn mặc một bộ vest đen với áo sơ mi cổ đứng, bộ quần áo này rất hợp, tôn lên vẻ đẹp trai và khí chất dịu dàng nhã nhặn của anh.
Người đàn ông ngồi trên ghế, đôi chân dài hơi gập lại, đôi mắt đen láy sâu thẳm đang chăm chú nhìn cô.
Trái tim của Cố Lôi Lạp đình trệ, có một tiếng kêu dài vang lên trong tâm trí cô, trống rỗng.
Trong cơn mê man, cô lại vô thức nhớ đến đêm Giáng sinh hai năm trước. Đêm đó là buổi diễn ballet cuối cùng và cũng là lần đầu tiên anh đệm đàn cho cô. Sau khi hoàn thành hành động tác cuối cùng một cách hoàn hảo, cô đã không thể chờ đợi mà quay người nhìn về phía chàng trai ngồi sau cây đàn piano với vẻ hào hứng và tự hào.
Ngày đó, anh cũng tựa như như bây giờ, dùng ánh mắt sáng rỡ nhìn cô.
Thời gian như đang rơi vào một thời không khác vậy, bị đóng băng trong một giây dài.
Lúc này có một thứ gì gió bí ẩn tung hoành giữa hai người, cũng một lần nữa bắt đầu dã man sinh trưởng. . . . . .
Nghê Hành từ từ chớp mắt, yết hầu anh khẽ trượt.
"Đã lâu không gặp."
—— Giọng của anh đã hoàn toàn mất đi cảm giác thiếu niên, nó đã trở nên êm dịu, trầm lắng và rất từ tính.
Nhịp tim của Cố Lôi Lạp đã hồi phục nhưng thậm chí còn đập mạnh hơn trước.
"Đã lâu. . . . . . Không gặp." Cô nghe chính mình cất lời.
Sau màn chào hỏi đơn giản, cả hai không nói nên lời và lại lâm vào trầm mặc.
Nghê Hành đưa một tay lên và làm động tác "mời", ra hiệu cho cô đi catwalk một vòng.
Cố Lôi Lạp nghe theo. Lúc xoay người lại cô không khỏi bật cười.
Quả nhiên anh vẫn vậy.
Vĩnh viễn vẫn coi chính sự là quan trọng nhất. . . . . .
Đi đến cuối phòng, Cố Lôi Lạp chống hai tay lên eo, lưng thẳng, chân dài bước về phía trước từng bước một.
Chết mất thôi.
Cô cảm thấy mình trở nên ngượng ngùng như khi lần đầu tiên Nghê Hành nhìn mình múa ballet.
Rõ ràng chỉ là những bước cơ bản nhất, rõ ràng chỉ là đơn giản đi trong phòng, nhưng cô còn hồi hộp hơn cả khi tham gia một chương trình lớn, tay chân tựa hồ cũng không phối hợp.
Khi Cố Lôi Lạp cứng nhắc bước đến cạnh chiếc ghế dựa, Nghê Hành đột nhiên nhướng mi và nhìn thẳng vào mắt cô với vẻ ảm đạm.
Tim cô đột ngột nảy lên, dưới chân cũng loạng choạng theo ——
"A ——"
Còn chưa kịp kêu ra tiếng, Nghê Hành đã sải một dài đi tới, bàn tay to một phen đỡ lấy bả vai cô.
Lòng bàn tay của người đàn ông hơi ấm, áp chặt vào bờ vai và chiếc cổ mỏng manh của cô qua lớp vải mỏng.
"Lại bị trẹo nữa sao?"
Giọng nói êm dịu của anh, với một nhiệt độ thân mật đang ẩm ướt khẽ lướt qua tai cô.
Vành tai cùng đầu quả tim cô đồng loạt nóng lên.
"Không, không sao." Cô nhanh chóng hất tay anh ra và bước sang một bên, "Không trẹo."
Mặt cô nóng lên nhanh chóng, cảm giác xấu hổ và thẹn thùng bắt đầu đổ ập đến.
Không, đây không phải là cuộc hội ngộ mà cô muốn.
Cô muốn anh nhìn thấy mình trong một phiên bản tốt nhất.
—— không nên giống như bây giờ, điệu bộ đi catwalk cứng ngắc, còn trực tiếp ngã ngốc trên mặt đất bằng phẳng. . . . . .
Cố Lôi Lạp bối rối nhắm mắt lại, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh và hơi nghiêng đầu không nhìn người đàn ông đối diện.
Nhưng ngay cả khi không nhìn, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của anh mang theo sức nặng và sức nóng, đang nhìn chằm chằm vào cô hồi lâu. . . . . .
Nghê Hành lấy điện thoại di động ra gõ vài lần vào màn hình, một lúc sau, trợ lý của anh bước vào với một túi đá trên tay. Người đàn ông cầm túi nước đá đi đến trước mặt cô, thân hình cao lớn từ từ ngồi xổm xuống, quỳ một gối xuống đất. *mới mấy phần NT mà tui xém quên mất Viêm Trì đã tạo sóng trong lòng các chị em ra sao chỉ vì con trai ảnh =)))
Cố Lôi Lạp sửng sốt, trong mắt nhoáng lên một cái.
Khi cô trẹo chân ngày đó anh cũng làm như vậy, ngồi xổm trước mặt và cẩn thận chườm đá cho cô . . . . .
Cố Lôi Lạp mở to mắt, chóp mũi chua xót một cách vô cớ.
Nghê Hành không vội vàng chườm đá, đôi mắt anh nhìn chằm chằm mắt cá chân cô dưới làn váy: "Đã ổn chưa?"
Anh hỏi cô, khi ngẩng đầu đáy mắt chứa chan tình ý khắc chế quay cuồng.
"Chân của em sao rồi?"
Chóp mũi Cô Lôi Lạp chua xót càng lợi hại hơn.
Cô nuốt khan: "Ổn rồi."
Không, không ổn chút nào.
Em không thể nào múa ballet trên tiếng đàn anh đệm được nữa.
Giờ đây em không còn là thiên nga nữa rồi. . . . . .
Nghê Hành khẽ cong môi: "Vậy là tốt."
Vì lý do nào đó, Cố Lôi Lạp có thể nghe ra sự an ủi và thở phào nhẹ nhõm từ giọng điệu của người đàn ông khi nhìn biểu hiện trên môi anh . . . . .
Người đàn ông cởi áo khoác để bọc túi đá lại, rồi từ từ cẩn thận áp nó vào mắt cá chân của cô.
Chất liệu vải cao cấp áp lên trên làn da cô mang theo cảm giác mát lạnh.
Nỗi chua xót trong lòng đồng thời dâng lên đến cực hạn, tan tành trong tích tắc như đê vỡ.
Cố Lôi Lạp quay mặt đi, chớp mạnh đôi mắt ướt át rồi cúi xuống nhận lấy túi đá từ tay anh.
"Tôi tự làm."
Cô đứng dậy và ngồi xuống một chiếc ghế cách xa anh hơn.
Không nói thêm lời nào, nhưng bóng lưng mảnh mai đã nói lên tất cả, nó đang khẽ run lên.
Nghê Hành không đi theo.
Qua thật lâu, giọng nói anh mới vang lên sau lưng cô, trầm thấp và có chút khàn khàn: "Rất đau sao?"
Cố Lôi Lạp mím chặt môi không trả lời.
Anh cũng không nói nữa.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại sau lưng cô.
Rốt cuộc Cố Lôi Lạp nhịn không được nữa, nước mắt cô rơi như mưa.
Cô ôm mắt cá chân lạnh ngắt của mình, vùi đầu vào giữa hai đầu gối và nhẹ nhàng lắc đầu.
Không, không đau.
Chân em chưa bao giờ đau.
Mà là đau vì anh đã không ở bên cạnh em, năm năm thật dài.
**
Mười ngày sau, buổi biểu diễn của thương hiệu 'Heng' được tổ chức như đã định.
Cố Lôi Lạp diện chiếc váy sườn xám hai lớp có cổ đứng khép lại buổi biểu diễn trên sân khấu. Ngay khi xuất hiện, khán giả đã vô cùng kinh ngạc, máy quay và mọi ánh mắt đều tập trung lên người cô.
Cô nghĩ phần catwalk của mình đã không phá hỏng bộ váy.
Cũng không cô phụ tâm huyết của anh. . . . . .
Cuối phần catwalk, Nghê Hành xuất hiện với tư cách nhà thiết kế và đứng cùng tất cả người mẫu trên sàn diễn.
Chào cảm ơn xong, Cố Lôi Lạp định quay người rời sân khấu thì người đàn ông bên cạnh bất ngờ nắm lấy cổ tay cô. Sững sờ đi theo anh ra giữa đường băng, cô cũng khó hiểu và bất ngờ không kém khi nhìn biểu cảm của khán giả dưới sân khấu.
"Mọi người, xin cho phép tôi giới thiệu một chút, đây chính là nguồn cảm hứng để tôi sáng tác nên bộ trang phục này." Nghê Hành mở lòng bàn tay ra trước người Cố Lôi Lạp, "Bộ váy này tên là 'công chúa thiên nga'.
Công chúa, thiên nga. . . . . .
Cố Lôi Lạp bình tĩnh nhìn một bên mặt góc cạnh của người đàn ông.
Anh mỉm cười, êm tai nói tiếp: "Ý tưởng cho bản thiết kế ban đầu của tôi là từ một câu chuyện cổ tích Bắc Âu không mấy nổi tiếng. Chuyện kể rằng cách đây rất lâu, một cô gái đã trốn khỏi nhà lúc nửa đêm để trốn tránh người cha nghiêm khắc và bà mẹ kế độc ác. Cô gái ấy đã đi lạc vào Lâu đài Thiên nga. . . . . ."
Cố Lôi Lạp hoàn toàn sửng sốt, đầu óc cô trống rỗng.
Những suy nghĩ của cô bị kéo lùi không kiểm soát về buổi tối hôm đó, chàng trai ngồi trước cây đàn và lặng lẽ nghe cô kể câu chuyện cổ tích thiên nga và hoàng tử. . . . . .
"Tôi thích đồng thoại này." Cuối cùng Nghê Hành nói như thể tổng kết, "Tình yêu trong câu chuyện cổ tích này không hoàn hảo, nhưng rất đáng quý. Tôi nghĩ, chàng hoàng tử và công chúa thiên nga chưa bao giờ từ bỏ việc dõi theo và chờ đợi nhau. Tôi cũng tin rằng ——"
Anh dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô người mẫu bên cạnh một cách chăm chú, đôi mắt đen sâu thẳm như biển cả.
"Chỉ cần đúng người nhất định sẽ gặp lại."
"Tuy nhiên, đồng thoại này không phải là cảm hứng sáng tác. Cảm hứng ấy xuất phát từ nàng công chúa thiên nga của tôi."
"Từ bốn năm trước, tôi đã bắt đầu thiết kế bộ váy này. Bởi vì tôi biết, tôi và cô ấy nhất định sẽ gặp lại nhau vào một ngày nào đó không xa."
Nghê Hành nghiêng đầu nhìn Cố Lôi Lạp giây lát, sau đó anh nở nụ cười.
"Mà hiện tại, người mặc bộ 'công chúa thiên nga' đang đứng bên cạnh tôi đây chính là cô ấy."
Dưới sân khấu náo nhiệt hẳn lên, đèn flash và tiếng bàn tán thảo luận xôn xao.
Người đàn ông bỏ qua tất cả những ồn ào và nhộn nhịp ngoài kia, trong mắt anh chỉ nhìn thấy công chúa thiên nga của mình với đôi mắt đỏ hoe.
Anh nắm tay và nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc trước giờ chưa từng có. Hệt như rất lâu trước đó, cô gái to gan đứng trên bục phát biểu tỏ tình, ánh mắt sáng ngời mà chuyên chú.
"Cố Lôi Lạp, anh thích em, đã từ rất lâu rồi!"