Edit: riri_1127
Chương 24: Dễ thương...
Nghê Thường bình tĩnh nhìn anh đang cầm di động mình.
Khiếp sợ qua đi, tâm trí cô bắt đầu trống rỗng.
Dân số Thành Đô có hơn 10 triệu người, nhưng tại sao cô đi đâu cũng không tránh khỏi anh thế nhỉ.
Ngẫu nhiên gặp mặt, hội ngộ, chia ly. . . . . .
Mặc kệ nhìn xa cách cỡ nào nhưng khi đến với hai người bọn họ, mọi chuyện đều giống như biến thành sự kiện tất nhiên.... *okay tui sẽ thêm tag 'duyên trời tác hợp' cho hai người=)))
Có quá nhiều sự trùng hợp, có phải là. . . . .
Định mệnh chăng? ?
Khi trong đầu xuất hiện ra từ này, Nghê Thường cũng bị mình làm cho giật nảy.
Cô chớp mắt thật nhanh, kìm nén nhịp tim đang đập loạn xạ của mình.
Ở phía đối diện, Viêm Trì đem dĩa trái cây đẩy tới trước mặt cô, một bên nhàn nhã nói vào điện thoại, "Được, vậy con sẽ nói cho cô ấy biết."
Không biết Hứa Chi Lan Bên kia điện thoại nói gì, mi tâm anh nhíu chặt: "Mẹ đừng bận tâm nữa được không?"
Anh lại ngước mắt lên nhìn Nghê Thường, lười biếng nói: "Cũng đừng hỏi nữa."
Nghê Thường: ". . . . . ."
Cô cũng muốn cũng biết mẹ anh đang hỏi cái gì. Lúc cô gặp lại Hứa phu nhân phải giải thích thế nào về quan hệ của hai người đây.
Là từ thời gian ở cao nguyên hay là từ thời gian bắt đầu dự án di dời phá dỡ nhà cổ . . . . . .
Tiểu thuyết viết cũng chưa có tình huống trùng hợp như vậy đâu.
Viêm Trì cúp điện thoại, khẽ cười.
"Buổi sáng em đến thật sự không biết bà ấy là mẹ anh sao?" Anh cười cười.
Nghê Thường bất đắc dĩ cười: "Làm sao mà em biết được chứ."
Viêm Trì cầm quả nho, thuận miệng nói: "Ai cũng nói anh giống mẹ."
Nghê Thường giật mình, lập tức nhớ đến cảm giác quen thuộc khó hiểu khi đối mặt với Hứa phu nhân, chuyện gì đang xảy ra vậy? . . . . . .
Viêm Trì đột nhiên nở nụ cười, con ngươi đen thâm thúy hứng thú nhìn cô.
Tâm sinh cảnh giác, cô hỏi: "Anh cười gì thế?"
"Không có gì." Anh biếng nhác mở rộng hai chân dài, "Không ngờ hai nhà chúng ta lại có mối quan hệ sâu xa như thế."
"Lúc anh còn ở trong bụng mẹ, đã được thấy ông cố của em."
Nghê Thường nghĩ nghĩ một lát, cũng thấy bất ngờ: "Đúng là như vậy thật!"
Anh cong môi, ngữ khí cà lơ phất phơ: "Nếu ông cố còn sống chắc chắn sẽ cho em hứa hôn với anh."
Nghê Thường: ". . . . . ."
Cô hung hăng liếc anh một cái: "Anh nằm mơ!"
"Sao lại mơ chứ." Anh cười khẽ, "Lúc trước hai ta là duyên trời tác hợp bây giờ hai nhà lại có giao tình, thật đúng là Tần Tấn chi hảo*."
*Tần Tấn chi hảo 秦晋之好 : Đây là một thành ngữ có nguồn gốc từ câu chuyện xưa, những ám chỉ về thành ngữ này xuất phát đầu tiên trong <Tả truyện . Hi công nhị thập tam nguyên> của Tả Khâu Minh. Thời Xuân Thu, hai nước Tần Tấn liên hôn rất nhiều năm qua nhiều thế hệ, từ đó người ta dùng cụm từ này để chỉ mối quan hệ hôn nhân giao ước giữa hai bên gia đình, cũng hàm ý chỉ điều tốt đẹp.
Anh khẽ nhướng mày, con ngươi đen sâu thẳm.
"Cô gái nhỏ à, xem ra trừ anh đời này em không cưới được ai khác đâu."
Nghê Thường: ". . . . . ."
Người đàn ông này phiền đến chết mất!
Nghê Thường đột nhiên nghĩ đến cảnh lúc ông cố qua đời. Ông nói, mỗi lần nghĩ đến giai nhân đã mất sớm ông rất hận bản thân mình sao lại sống quá lâu.
Nhưng khi nhìn thấy Nghê Thường, ông lại muốn sống lâu thêm vài năm.
Có thể thấy chắt gái lập gia đình thì tốt rồi.
Ông cụ nói luyên thuyên một hồi, cũng không biết sau này chắt rể sẽ như thế nào, nhà thông gia ra sao, nghĩ cũng đừng nghĩ bắt nạt Nghê Thượng nhà bọn họ. . . . . .
Nỗi lòng phức tạp vô ngần, Nghê Thường lại nghe anh hỏi: "Vậy sáng mai em có đến nhà anh không?"
Cô nghĩ nghĩ, gật đầu: "Có đến."
Hứa phu nhân đặt thêm bốn kiện sườn xám, vừa rồi gọi điện thoại nói muốn chia cho người nhà, phiền Nghê Thường lại đến nhà bà một chuyến .
Lịch trình của từng khách đã được sắp đặt, công tác chuẩn bị nên được tiến hành càng sớm càng tốt, vì để bắt đầu và hoàn thành công việc đúng hẹn nên cô không muốn trì hoãn thêm chút nào.
"Vậy thì đi." Anh liếm môi, như cười như không, "Vốn không nghĩ mang em đi gặp bố mẹ sớm vậy."
Nghê Thường: ". . . . . . Cái gì mà gặp bố mẹ!"
Cô nghiêm túc trừng anh: "Ngày mai, anh không được nói hưu nói vượn!"
Môi Viêm Trì khẽ nhếch, bật cười.
Cô gái này còn ra mệnh lệnh cho anh cơ đấy.
Cái miệng nhỏ nhắn chu chu giận dỗi, thật giống mèo con giương móng vuốt xù lông hù dọa, không hề có chút đáng sợ nào, ngược lại trông càng đáng yêu.
Dễ thương, thật là muốn hôn một cái...
Anh nâng tay vuốt vuốt tóc cô: "Yên tâm. Anh biết phải làm sao mà."
Bình thường trêu chọc cô vậy thôi, nhưng trước mặt các trưởng bối thì vẫn phải nói chuyện giữ kẽ.
Nếu không đối với cô không tốt chuta nào.
Nghê Thường nhíu mày chỉnh lại mái tóc bị anh sờ loạn, đột nhiên phát hiện có điểm gì đó không đúng.
"Ngày mai, anh cũng sẽ về nhà sao?" Cô nhướng mi nhìn anh, thử hỏi, "Anh có thể không về không?"
Cô đến nhà anh một mình không sao, nhưng anh ở đó, ngẫm lại liền thấy xấu hổ. . . . . .