Quản gia tha thiết canh giữ ở ngoài cửa, ôm cả một thùng vô số đồ dùng bảo hộ, trơ mắt nhìn chủ tịch Hoắc đi phòng bên cạnh dội nước lạnh, tự mình dùng hai liều thuốc ức chế.

Quản gia canh giữ ở phòng bên, thương xót bóp cổ tay: “Chủ tịch Hoắc... …”

Hoắc Lan tự nhiên không thích ngữ khí ông, cau chặt mày xoay người.

Quản gia không dám khuyên, giúp anh chuẩn bị giảm bớt tác dụng phụ phụ trợ của thuốc: “Ngài Lương không để ý, ngài — —”

Hoắc Lan trầm giọng: “Thân thể cậu ấy không được.”

Bình thường ngài Lương biểu hiện quá khỏe mạnh, quản gia gần như đã quên mất chuyện này, nghe vậy sửng sốt, không lên tiếng nữa.

Hoắc Lan dùng thuốc ức chế, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, day day cái trán.

Quản gia đưa thuốc phụ trợ qua: “Ngài có tâm sự sao?”

Hoắc Lan thấp giọng: “Người đại diện của cậu ấy nói, năm đó sau khi cậu ấy uống say từng đi qua luống hoa.”

Vì để phòng ngừa chủ tịch Hoắc ứng đối không kịp trạng thái say rượu của ngài Lương, quản gia đã kể kỹ càng tỉ mỉ một lần cho anh, ngơ ngác: “Phải… … Sau đó bị tìm về rồi.”

Lúc quản gia và người đại diện trao đổi tin tức, nghe được rất kỹ càng tỉ mỉ: “Khi ngài Đoạn qua tìm, còn thấy ngài Lương say quắc cần câu luôn rồi, một mình ở trong phòng nghỉ khóc... …”

Hoắc Lan: “Cậu ấy khi đó tỉnh táo.”

Quản gia ngơ ngác.

Hoắc Lan không nói thêm nữa, đứng dậy bước nhanh trở về phòng ngủ chính.

Thời gian ngài Lương ở phòng tắm có hơi lâu.

Hoắc Lan canh giữ ở cửa đợi nửa giờ, cuối cùng không yên tâm, thử gõ cửa vài cái, không nghe thấy tiếng trả lời.

Hoắc Lan ngực thấp thỏm: “Lương Tiêu?”

Phòng tắm yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước láng máng.

Lồng ngực Hoắc Lan bỗng nhiên căng chặt, kéo cửa ra bước nhanh đi vào, bước dài một bước vọt tới bên cạnh bồn tắm: “Lương — —”

Hoắc Lan chầm chậm dừng bước chân, thanh âm nhè nhẹ.

Lương Tiêu gối lên mép bồn tắm, ngủ say sưa.

Xem ra có lẽ là lo lắng sẽ trượt vào trong bồn tắm, trong thời gian tỉnh táo hữu hạn cuối cùng, Lương Tiêu còn rất chi có ý thức an toàn mà lấy dây vòi hoa sen quấn chính mình vài vòng.

Hoắc Lan đứng một lúc lâu, cũng gần như bị ý thức an toàn hết sức khác thường của cậu làm cho chấn động, day day cái trán, nửa ngồi xổm xuống.

Lương Tiêu chê anh chắn ánh sáng, không hài lòng mà lầm bầm một tiếng, gạt đầu anh sang bên cạnh.

Hoắc Lan phối hợp xê dịch một chút, để cho ánh sáng ấm áp chiếu cậu, ôm người dựa vào trên vai mình.

Lương Tiêu đại khái đã ngủ một lúc, chỗ không bị ngâm trong nước gần như có chút lạnh cóng, bị dây vòi lò xo kim loại thít ra vài vệt đỏ rõ ràng.

Màu da cậu trắng, tăng thêm vệt đỏ đã có chút ghê người. Nhưng ngài Lương rất có ý thức an toàn vẫn như cũ đặc biệt kiên định, bị Hoắc Lan thử tháo ra vài lần, đều vững vàng kéo dây an toàn của mình không buông.

“Không sao rồi… …Tôi đây.”

Hoắc Lan thấp giọng dỗ dành cậu: “Tôi ở đây rồi.”

Hai tay Lương Tiêu chống đỡ đôi mắt, khó khăn phân biệt một lúc lâu: “Hoắc Lan?”

Hoắc Lan nắm lấy tay cậu, hôn đôi mắt cậu: “Ừ.”

Lương Tiêu tỉnh táo hoàn toàn dựa sang, thả lỏng hơn so với ngày thường, thấy anh liền vui mừng, giơ vòi hoa sen phun chủ tịch Hoắc bọn họ không lưu tình chút nào một mặt nước.

Hoắc Lan: “... ...”

Lương Tiêu thật sự vẫn luôn muốn biết: “Sẽ đông lạnh thành mặt nạ băng sao? Bỏ xuống... ...”

“… …” Hoắc Lan: “Sẽ không.”

Hoắc Lan muốn khiến cậu vui vẻ, nhẫn nại tính tình, nhẹ giọng hỏi gì đáp nấy: “Sẽ đông lạnh một lớp sương.”

Lương Tiêu: “?!”

Hoắc Lan nhân lúc cậu không chú ý, nhận vòi hoa sen, thử thử độ ấm, cẩn thận phun chút nước ấm lên trên người cậu: “Khi tôi vừa phân hoá, làm cách nào cũng đều khống chế không tốt.”

Lương Tiêu nghĩ nghĩ tiểu Hoắc Lan trên lông mày treo một lớp sương, bị chính mình chọc cười không ngừng được: “Ông cụ non… … Nếu tôi nhìn thấy thì tốt rồi.”

Hoắc Lan nâng lên khóe miệng, sờ sờ đầu của cậu: “Vốn — —”

Hoắc Lan dừng lại, không tiếp tục nói tiếp, hôn hôn cái trán cậu: “Ngâm xong chưa?”

Lương Tiêu rất lo lắng chính mình sẽ không cẩn thận chết đuối trong bồn tắm, căn bản không dám ngâm hẳn hoi, lưu luyến không rời lắc đầu.

Hoắc Lan không thúc giục cậu, đỡ cậu dựa vững, thả lại vòi hoa sen : “Lại ngâm một lúc.”

Lương Tiêu rất kén chọn, không quá hài lòng: “Cộm quá đi.”

Hoắc Lan nghe vậy hơi giật mình, một tay đỡ cậu, thử sờ sờ: “Là Trắc Bách Diệp(1).”

Lương Tiêu không hiểu biết lắm về Trắc Bách Diệp, nhưng rất hiểu rõ bả vai chủ tịch Hoắc bọn họ, ngồi ở trong nước, túm túm tay áo sơ mi Hoắc Lan.

Hoắc Lan: “... ...”

Ngài Lương không chỉ có ý thức an toàn rất mạnh, đối với biểu hiện sau khi say của chính mình đoán cũng rất chi là chuẩn xác.

Hoắc Lan từng dùng qua thuốc ức chế, đã không còn lo lắng sẽ đông lạnh đến cậu, do dự một lúc, thuận theo sức lực bước vào.

Lương Tiêu vùi trong lồng ngực quen thuộc, chặt chẽ nắm lấy vạt áo sơmi của Hoắc Lan, hoàn toàn yên tâm, cả người thong thả trượt vào trong nước.

Hoắc Lan che chở cậu, nhẹ giọng: “Lương Tiêu.”

Lương Tiêu càng trượt càng dựa xuống, lờ mờ cảm thấy chỉ túm áo sơ mi là không đủ, lung tung sờ soạng một phen, lôi lôi kéo kéo.

Hoắc Lan: “... ...”

Hoắc Lan giơ tay, gắng sức bảo vệ: “Lương Tiêu.”

Lương Tiêu bị đánh thức một chút, mơ màng ngẩng đầu.

Khuôn mặt cậu tinh xảo, bị hơi nước xông cho trơn bóng một tầng, làm tăng thêm ánh mắt trong suốt có thể nhìn thấy đáy.

Hoắc Lan nhìn chính mình trong mắt cậu: “Khi có tâm sự, phải nói cho tôi.”

Nghe quản gia nói năm đó Lương Tiêu sau khi say trút hết ra, Hoắc Lan còn chưa tới kịp lại nghĩ nhiều. Cho đến khi Lương Tiêu ở cửa biệt thự liều mạng để cậu đi, những cái mảnh vỡ đã biết đó cuối cùng mới từng cái chắp vá lại với nhau, manh mối xuất hiện.

Lương Tiêu quá biết nhẫn nhịn, tủi thân gian nan không để trong lòng mà nuốt xuống, bị bệnh mệt mỏi nhưng lòng dạ kiêu ngạo, đau liền cắn răng nuốt xuống.

Thật sự không nhịn được, mới có thể dựa vào uống say, tỉnh táo mà đau khổ khóc một trận.

Hoắc Lan có lúc thậm chí sẽ nghĩ, ở nơi Lương Tiêu kín đáo cất giấu không muốn người khác biết, rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện, là anh thậm chí còn không biết.

Hoắc Lan khép mắt cố gắng nhịn một lúc, cuối cùng nhịn không được, cúi đầu trong hơi nước ấm áp hôn Lương Tiêu.

Vòi hoa sen tận chức tận trách(2) tưới nước ấm, hơi lạnh bên môi nhẹ nhàng cọ xát, một chút động tình.

Lương Tiêu mơ mơ màng màng bị hôn một lúc, bỗng nhiên phản ứng kịp, mắt sáng rực lên, hai cánh mông tích cực ngồi lên đùi anh.

Hoắc Lan: “... ...”

Ngài Lương lực độ tích cực này, bao nhiêu kiều diễm động tình đều chết non luôn.

Hoắc Lan ôm lấy cậu, thay đổi cái tư thế, kêu Lương Tiêu dựa vào trên người mình: “Có thể nói cho tôi... ...Tôi sẽ không bị ảnh hưởng.”

Lương Tiêu dựa vào trong lòng ngực anh vớt nước, ngừng lại một chốc, dòng nước thuận theo lòng bàn tay chảy ra.

Hoắc Lan yên tĩnh, lại cảm thấy nói không quá đúng, nhẹ giọng sửa đúng: “Tôi sẽ đau, nhưng sẽ không ảnh hưởng công việc và sinh hoạt, cũng sẽ không khiến cho bản thân bị cảm xúc ảnh hưởng quá lâu.”

“Chúng ta hiện tại là người một nhà.”

Hoắc Lan ôm lấy cậu, tiếp tục nói: “Đáng lẽ nên chăm sóc lẫn nhau, hai người chia sẻ tâm sự của một người.”

Tư duy sau khi say của Lương Tiêu rất ngay thẳng, bị anh nói như vậy một hồi, gần như bởi vì chính mình cất giấu tâm sự có chút tự trách: “Như vậy sao?”

Hoắc Lan gật gật đầu.

Lương Tiêu ngẩng đầu: “Ợ_Ợ.”

Lồng ngực Hoắc Lan đau theo, sờ sờ đầu của cậu, nhẹ giọng: “Sao thế?”

“Anh không có chuyện gì giấu diếm tôi.” Lương Tiêu không có khái niệm gì đối với người nhà, rất tin tưởng anh, nhịn không được tự mình phê bình tự mình khiển trách, “Tôi có việc giấu anh.”

Hoắc Lan: “... ...”

Hoắc Lan hiếm có được có chút chột dạ, thấp giọng: “Tôi cũng — —”

Lương Tiêu không nghe lời anh nói, giãy ra xoay người, túm anh: “Hoắc Lan, anh có nhớ hay không trước kia tôi từng nói, ở Giang Nam gặp được người kia... ...”

Hoắc Lan đứng hình: “... ...”

“Anh đừng ghen, giúp tôi tìm anh ta đi.” Lương Tiêu giọng nói có chút nghèn nghẹn, nắm chặt tay Hoắc Lan, “Giúp tôi tìm anh ta.”

Lồng ngực Hoắc Lan nghẹn gần như không thở nổi, yên lặng một lúc, ôm cậu vào trong lòng, cúi thấp trán nhẹ giọng: “Tại sao?”

“Tôi muốn biết anh ta có khỏe hay không... ...”

Lương Tiêu từ trước đến nay chưa từng cùng bất kỳ ai nói chuyện này, bả vai giật giật, sau một lúc lâu thấp giọng: “Tôi có lỗi với anh ta.”

Hoắc Lan thanh âm nghèn nghẹn: “Không có — —”

“Khi ấy anh ta hẳn là rất cần người bạn là tôi.”

Lương Tiêu có chút gấp gáp, không biết nên nói rõ ràng như thế nào: “Anh ta rất giống anh, anh ta cũng luôn cảm thấy người khác sẽ không thích anh ta, không biết nói chuyện, nhưng anh ta thật ra rất là tốt.”

Hoắc Lan nói không ra lời, ngơ ngẩn nhìn Lương Tiêu.

“Thật sự... ... Khi đó tôi không hiểu, nói chạy liền chạy.”

Lương Tiêu thật sự lo lắng: “Anh ta có phải sẽ không kết bạn lại nữa hay không? Nếu như lại có người tốt với anh ta, anh ta lại khăng khăng không tin thì phải làm sao? Anh ta lại không may mắn bằng anh, không gặp được người tốt như tôi, có phải sẽ một mình cô đơn cui cút cả đời hay không... ...”

Hoắc Lan: “... ...”

Hoắc Lan không nghĩ đến trong tưởng tượng của Lương Tiêu chính mình thê thảm như vậy, hé miệng, ý đồ giải thích: “Anh ta — —”

“Giả bộ là anh, suy ngẫm là được.”

Lương Tiêu sợ anh không thể lý giải: “Các anh thật sự giống, nếu không phải năm đó một tay tôi là có thể vật anh ta, tôi sẽ cho là hai người các anh thật ra là một người.”

Hoắc Lan khép mắt, có chút do dự để cho Lương Tiêu vật mình một lần nữa: “Anh ta sẽ không có việc gì.”

Lương Tiêu nhăn chặt mi: “Vậy anh giúp tôi nói thật xin lỗi với anh ta.”

Hoắc Lan lắc lắc đầu: “Cậu cũng không có lỗi với anh ta.”

Tư duy và trạng thái của Lương Tiêu sau khi say rượu chỉ có thể kiên trì đến bước này, triệt để tắt ngúm: “Vậy anh ta chính là có chuyện.”

Hoắc Lan thanh âm nghẹn: “Không có... ...”

Lương Tiêu: “Vậy thì phải nói xin lỗi.”

Hoắc Lan: “... ...”

Hoắc Lan bị cậu ép tới đường cùng, yên lặng một lát, hạ quyết tâm, nhẹ nhàng đem Lương Tiêu bế lên: “Cậu muốn gặp anh ta không?”

Lương Tiêu kiên quyết lắc đầu: “Không muốn.”

Hoắc Lan: “Nếu anh ta rất muốn gặp cậu thì sao?”

Lương Tiêu sửng sốt, chần chừ nhìn Hoắc Lan: “Anh ta có tức giận tôi hay không? Có phải thật ra muốn đánh tôi một trận?”

“Anh ta không muốn.” Hoắc Lan nhẹ giọng, “Anh ta chỉ muốn ôm cậu một cái.”

Lương Tiêu còn muốn hỏi lại, thình lình nghe thấy một câu này, ngực bỗng nhiên hung hăng căng chặt.

Hoắc Lan ngưng thần đợi một lúc, thấy cậu không nói gì, có chút không yên tâm, cúi đầu: “Thế nào — —”

Hoắc Lan dừng câu mở đầu, vòng Lương Tiêu vào trong lòng, từng chút một lau sạch nước mắt cậu.

Khi Lương Tiêu rớt nước mắt cũng không phát ra tiếng, cúi xuống lồng ngực anh phát run, mấy lần có chút không thở nổi, trên người suy sụp mà trượt xuống.

“Không sao rồi... ...”

Hoắc Lan chặt chẽ ôm cậu, nhẹ nhàng hôn đôi mắt cậu: “Không sao rồi... ... Có thể khóc thành tiếng, không cần nhịn.”

Lương Tiêu gắt gao cắn môi, dùng sức lắc đầu: “Không được.”

Hoắc Lan nhẹ giọng: “Vì sao?”

“Tôi có việc giấu diếm anh ta.” Lương Tiêu mơ hồ, “Tôi khóc một lát liền ổn, không thể để cho anh ta nghe thấy.”

Lồng ngực Hoắc Lan kéo căng: “Chuyện gì — —”

Lương Tiêu không nói, dựa vào anh ho khan vài tiếng, bản thân chậm rãi ép xuống ý muốn khóc, thuận khí.

Hoắc Lan không ép cậu, vuốt tóc Lương Tiêu, lấy nước mật ong đã chuẩn bị qua đút đến bên môi cậu: “Uống một ngụm.”

Lương Tiêu chê nóng: “Muốn uống lạnh.”

Hoắc Lan: “... ...”

Hoắc Lan từ trước đến nay cũng không biết tin tức tố của mình có nhiều tác dụng như vậy, cầm xa một chút, giúp cậu làm lạnh.

Lương Tiêu uống mấy ngụm, bình ổn tâm trạng, bỗng nhiên có chút cảnh giác: “Không đúng... ... Anh ta nghĩ như thế nào, vì sao chúng ta bây giờ đã biết rồi?”

Hoắc Lan lo lắng lại kích thích cậu, không biết bây giờ có nên nói hay không, do dự: “Tôi — —”

“Bây giờ anh ta đang bị nhốt ở mỏm đá hòn đảo nào của Đại Tây Dương sao?” Lương Tiêu căng thẳng, “Bị trói ở trên ghế không cho nước uống sao? Lấy lông chim cào gan bàn chân sao?”

“... ...” Hoắc Lan không quá rõ mấy năm nay Lương Tiêu nhận kịch bản gì: “Không có.”

Hoắc Lan hạ quyết tâm, nhẹ giọng: “Anh ta muốn gặp cậu, cho nên... ... Liên lạc với tôi.”

Hoắc Lan: “Cậu muốn gặp anh ta không?”

“Tôi — —” Lương Tiêu do dự một chút, có chút căng thẳng, “Tôi suy nghĩ một tuần có được không?”

Hoắc Lan gật gật đầu.

Lương Tiêu quyết tâm một tuần này ít nhất tìm được giáo viên phụ đạo năm đó, ôn tập sách vở năm đó.

Nói không chừng hai người nhiều năm không gặp, khó được gặp lại, đối phương liền sẽ móc ra một tập bài thi cho cậu kiểm tra ngay tại chỗ.

Lương Tiêu nấc cục, tư duy rõ ràng logic kín đáo mà suy nghĩ một lượt, nhịn không được bát quái: “Bây giờ anh ta khỏe không?”

“Rất khỏe.” Hoắc Lan nói, “Gặp được người mà anh ta thật lòng thích, hai người ở bên nhau, sống tốt hơn so với bất kì một ngày nào trước kia.”

Lương Tiêu hoàn toàn yên tâm, hứng thú bừng bừng: “Tôi cũng gặp được rồi, thật trùng hợp.”

Đáy lòng Hoắc Lan mềm nhũn ra, ôm Lương Tiêu gần hơn một chút, nhẹ nhàng hôn môi.

Lương Tiêu đặc biệt thích loại thân mật lướt qua liền ngừng này, ma sát với anh, ý chí hừng hực: “Tôi muốn nhắn cho anh ta một câu.”

Hoắc Lan gật gật đầu: “Được.”

Lương Tiêu đợi một lúc lâu: “Không cầm điện thoại à?”

Hoắc Lan: “... ...”

Hoắc Lan sờ qua điện thoại, mở ghi âm, tìm góc độ tốt cho cậu.

Lương Tiêu rất trịnh trọng thanh thanh cổ họng, khụ một tiếng, tai có chút đỏ: “Cừu mập... ...”

Hoắc Lan chau mày, che lại microphone: “Gì cơ?”

Lương Tiêu đang chuẩn bị cùng anh bạn cũng đã có người thương khoe khoang chính mình đang cùng người thương ngâm mình cùng nhau, đột ngột bị đánh gãy, ngây người: “Biệt danh, tôi đặt cho anh ta đó.”

Hoắc Lan đương nhiên biết là biệt danh, nhưng năm đó tiểu Hoắc Lan còn nghe không hiểu lắm khẩu âm Giang Nam, một lòng cho rằng Tiểu Lương Tiêu chỉ là nhấn nhá không chuẩn âm đuôi: “Vì sao gọi cái này?”

“Bởi vì anh ta thật sự là cừu mập(3).” Lương Tiêu tắt ghi âm, quay lại giảng cho Hoắc Lan, “Người khác nói cái gì anh ta đều tin. Tôi nói bỏ nhà đi bụi, anh ta liền đưa tôi về nhà, tôi nói thẻ ăn cơm mất rồi, anh ta liền đưa thẻ cho tôi cầm suốt.”

Lương Tiêu nhịn không được phun tào: “Mua cho anh ta vài vệ sĩ lừa anh ta, vụng trộm mua chút đồ vật linh tinh lừa gạt anh ta, anh ta một chút đều không phát hiện ra. Tôi học theo chữ của anh ta viết mảnh giấy, mới làm cho cái người giúp đỡ người khác kia thành thật một chút... ...”

Hoắc Lan thậm chí không biết chuyện này, ngơ ngác nhìn Lương Tiêu, không thốt được lời nào.

Lương Tiêu cho rằng bản thân kể chuyện cười, nhìn Hoắc Lan thần sắc ngơ ngẩn, ngẩn người, xua xua tay ở trước mắt anh: “Làm sao vậy?”

Hoắc Lan dùng sức day day cái trán, thở sâu: “Không có việc gì.”

Lương Tiêu lo lắng anh làm sao, lẩm bẩm kể xong: “Sau đó tôi liền gọi anh ta là cừu mập, anh ta rất là vui vẻ đáp ứng... ...”

Hoắc Lan cẩn thận đỡ Lương Tiêu dựa vững, có chút hoảng hốt mà đứng lên.

Lương Tiêu nhìn anh đi ra ngoài, càng không yên tâm: “Đi đâu?”

“... .. Đi hạ một tràng tuyết.”

Hoắc Lan: “Rất nhanh.”

Lương Tiêu ép lại vị rượu lại muốn trồi lên trên, nhịn không được muốn đuổi theo ra ngoài đắp cái người tuyết, nhẫn nhịn xuống, nhân lúc tỉnh táo ra ngoài, lau khô mình thay áo ngủ.

Quản gia bưng canh giải rượu canh giữ ở cửa, thấy Hoắc Lan ướt đẫm bước đi trầm trọng đi ra, bị dọa một cái: “Chủ tịch Hoắc! Làm sao vậy?”

Hoắc Lan đứng vững: “... ... Không có việc gì.”

“Ngài đổi đôi giày, phía dưới đều là băng vụn.”

Quản gia đỡ vững anh: “Là ngài Lương nói gì đó sao? Ngài đừng lo lắng, tôi đã kể cho ngài Đoạn ngài mười hai tuổi rồi... ...”

Hoắc Lan: “Không cần thiết kể nữa.”

Quản gia: “!!”

Hoắc Lan tâm tình phức tạp, cởi ra quần áo ướt đẫm, lau khô thay áo ngủ, ngơ ngác ngồi ở trước bàn.

Quản gia lo lắng sốt ruột: “Ngài... ... Là nghe nói cái gì sao?”

Hoắc Lan: “Đúng vậy.”

Quản gia truy hỏi: “Nghe nói cái gì?”

Hoắc Lan khép mắt: “Cậu ấy năm đó — —”

Hoắc Lan không có nói tiếp, bưng canh giải rượu qua, uống một ngụm.

... ...

Thiếu niên Hoắc Lan lần đầu quay về Hoắc gia, một thân lạnh lùng nghiêm nghị cự tuyệt người ngàn dặm, càn cương độc đoán(4), lực bài chúng nghị(5) đem vốn rót vào nhà máy thuốc gần như đóng cửa, lại tự mình sửa lại tên cho nhà máy thuốc.

Năm đó quản gia còn lo lắng cậu, cẩn thận nghiêm túc hỏi: “Ngài tại sao muốn đổi thành cái này... ...”

Thiếu niên Hoắc Lan thờ ơ cô độc, dựa ở phía trước cửa sổ, nhưng cũng không giải thích.

Đêm đó, thiếu niên Hoắc Lan một mình vào tiểu thư phòng, bả vai rộng rất chăm chú ghi nhật ký.

【 Tôi đem ngụ ý và nỗi khổ tâm của cậu giao cho sản nghiệp thuốc, bối thủy nhất chiến(6), một ván cuối cùng. 】

【 Sẽ chống đỡ, sẽ không phụ lòng cái tên mà cậu đặt cho tôi. 】

... ...

Hoắc Lan đầu đau lợi hại, khép lại nhật ký, giao cho quản gia nhất thiết phải khóa lại, không cho phép để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy.

Phía dưới cùng nhật ký, thiết họa ngân câu (7)nét chữ cứng cáp.

【 Phi Dương. 】(8)

• Là một loài thực vật hạt trần thuộc họ Hoàng đàn, thường được sử dụng trong thuốc Nam.

• Cố gắng hết sức làm tốt công việc của bản thân.

• Ý chỉ dễ bị lừa dễ bị làm thịt.

• Thành ngữ, ý chỉ một mình nắm chắc sách lược, không chịu được người khác đụng tay.

• Tận lực phản bác, loại trừ các loại ý kiến, nghị luận.

• Trận huyết chiến, trận sống mái, lưng tựa vào sông đánh trận, ý nói không có chỗ thoái lui.

• Thành ngữ hình dung thư pháp mạnh mẽ, có lực, nét chữ đẹp.

• 肥羊 ( Cừu mập),飞扬 ( Phi Dương) phát âm giống nhau nên khi Lương Tiêu nói giọng Giang Nam nhấn nhá chữ không chính xác nên Hoắc Lan nghe nhầm Cừu mập thành Phi Dương.

App TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play