Người đại diện chẳng qua chỉ là đi dọn dẹp nốt mớ dư âm còn sót lại, khi trở về thì thay đổi một cách bất ngờ, ngạc nhiên đến mức thất thố: “Sao lại vẫn uống rượu!”

Quản gia tâm tình phức tạp đáp: “Điều kiện đưa ra…… Quá mức thu hút.”

Đoàn Minh mờ mịt: “Cái gì cơ??”

Lương Tiêu đã hoàn toàn say mèm, cậu lại rất bình tĩnh, vai lưng thẳng tắp mà ngồi trên đùi Hoắc tổng, đặt cái ly lên ổn định trên đỉnh đầu rồi đánh cái cách.

……

Quản gia không tiện đứng ra giải thích, lôi kéo Đoàn Minh cùng với mình đi theo để bảo vệ cho Lương tiên sinh cùng với Hoắc tổng trước tràng rượu say.

Tiệc rượu đang tốt đẹp vậy mà lại xảy ra chuyện này, mặt mũi Giang Bình Triều cũng đỏ hết cả lên. Trì Triệt lại rất bình tĩnh, quay đầu đi vào hậu trường, trực tiếp mắng đến khóc mấy người thuộc tổ phụ trách chọn khách.

Nghe Đoàn Minh nói muốn đi trước, Trì Triệt cố gắng hết sức nén lại lửa giận, tự mình dẫn người đi tiễn nhưng quản gia đã kịp thời ngăn lại: “Không cần phiền như vậy đâu, chúng tôi tự đi là được rồi.”

Trì Triệt nhăn chặt mi: “Là lỗi của chúng ta, chúng tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.”

“Mọi người đều không thể biết trước được mà.”

Quản gia săn sóc: “Mọi chú ý đều dồn về phía Long Đào, không ngờ tới còn có việc như này, Hoắc tổng cùng Lương tiên sinh cũng không so đo cò kè đâu.”

Quản gia ngẩng đầu, mờ mịt liếc Giang Bình Triều một cái, thấp giọng giải thích: “Là…… Thật sự không tiện đâu.”

Trì Triệt đột nhiên phản ứng lại, lửa giận trên mặt đã hạ bớt xuống, khó khăn lắm mới dừng câu chuyện lại được.

Quản gia cũng lập tức dừng lại, không hề nhiều thêm nửa lời.

Trì Triệt hiểu được cũng không sai gì nhiều lắm, mặt đỏ tía tai không thể cứ tiếp tục được nữa, gọi người mở cửa dẫn đường, đưa mấy người bình an ra khỏi tiệc rượu.

-

Đến khi lên xe, Lương tiên sinh đã có chút không ổn.

Người đại diện bị quản gia tay mắt lanh lẹ túm đến phía sau chiếc xe, Hoắc Lan ôm lấy Lương Tiêu, không dám đụng vào cậu: “Ngồi yên đi, về trước ——”

Lương Tiêu túm lấy tay áo anh: “QAQ.”

Hoắc Lan: “……”

Hoắc Lan mím môi, bế người lên rồi cẩn thận để cậu ngồi lên đùi mình.

Đã nghe nói rằng khi Lương Tiêu uống say thì sẽ khóc lớn, Hoắc Lan lo rằng cậu khó chịu nên ôm người vào ngực mình, nhẹ nhàng vỗ về: “Tôi đây.”

Lương Tiêu sờ soạng dây an toàn cả nửa ngày cũng không thấy đâu cả, tiếp theo đây chỉ đành lấy lui mà tiến, tay chân sử dụng cùng lúc ôm chặt lấy Hoắc Lan, yên tâm rồi thì tựa đầu vào cần cổ của anh.

Hoắc Lan thu tay lại, hôn lên thái dương cậu.

Sức khỏe Lương Tiêu còn chưa nghỉ ngơi săn sóc tốt, cả người hàng năm đều lạnh, bây giờ bị rượu làm cho nóng hổi đến ấm cả tay, mê mê hoặc hoặc chôn mặt vào cần cổ anh bất động, khi hít thở mang theo hơi thở phả vào cổ áo anh. App TYT & Ánh Trăng Sáng team

Hoắc Lan nhắm mắt, gắng hết sức điều chỉnh lại tin tức tố, nhẹ nhàng quơ quơ cậu: “Lương Tiêu.”

Hốc mắt Lương Tiêu đã đỏ lên một vòng nhỏ, trong ánh mắt còn thấm hơi nước, ngẩng đầu mơ mơ màng màng nhìn anh rồi nhếch miệng một cái.

“……” Ngực Hoắc Lan như thể bị chọc mấy cái lỗ vậy.

Hoắc Lan không kìm được mà gọi tên cậu, nắm thật chặt ôm cũng thật chặt, bế người vào phòng.

Hoắc tổng phòng ngừa chu đáo tỉ mỉ, gọi cho quản gia, chuẩn bị trước thước ức chế cho bản thân.

……

Khi về đến biệt thự, Lương tiên sinh gần như đã say không còn chút sức lực nào nữa.

Hoắc tổng cũng phải tốn không ít sức lực, vất vả lắm mới khuyên được Lương tiên sinh để cậu tin rằng phi cơ đã đáp xuống đất, sau đó lại tự mình giúp Lương tiên sinh cởi dây an toàn, niệm song ngữ nhắc nhở dỗ dành Lương tiên sinh xuống xe.

Lương Tiêu bán tín bán nghi: “Về đến nhà rồi sao?”

“Về đến nhà rồi.” Hoắc Lan đỡ cậu đứng vững, cởi áo khoác bọc kín mít cho cậu, “Bây giờ chúng ta đang ở trước cửa nhà rồi.”

Lương Tiêu cẩn thận nghĩ nghĩ lại, liên kết với giả thiết tư nhân phi cơ của Hoắc tổng, hoàn thiện xong logic mới gật gật đầu.

Hoắc Lan xoa xoa đầu cậu: “Có lạnh không?”

Lương Tiêu không lạnh, nhưng lại không muốn mặc quần áo về, nắm chặt áo khoác trên người mạnh mẽ lắc đầu lại gật đầu.

Hoắc Lan hạ khóe miệng, hôn trán cậu.

“Chúng ta cùng về biệt thự.”

Hoắc Lan ôm lấy Lương Tiêu để cậu dựa vào người mình, kiên nhẫn nói với cậu: “Đây là cửa, đây là bậc thang…… Đây không phải là sư tử bằng đá.”

Lương Tiêu uống say hoàn toàn, ý thức so ngày thường như giảm đi một bậc, đoạn đường Hoắc Lan trở về cơ bản cậu cũng đã quen được rồi, hướng mắt trông về phía xa nơi Lương tiên sinh đang ôm từ đầu đến chân bức điêu khắc.

Hoắc Lan ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vỗ về, một tay đẩy cửa ra: “Biệt thự có rất nhiều người, rất an toàn.”

Quản gia trở sớm, việc đã giao ông đã sắp xếp ổn thỏa cả, nói rằng Hoắc tổng cùng với Lương tiên sinh sẽ về tới nơi.

Hoắc Lan đẩy cửa ra, từng người hầu một, đến bảo vệ cũng đều nghiêm khắc mà phi lễ chớ coi, ngồi xổm trong phòng không dám đi ra.

Cái biệt thự to như vậy mà lại trống không.

Hoắc Lan: “……”

Lương Tiêu: “!!”

Lương Tiêu chậm rãi xoay người, treo trên cánh tay anh, chậm rì rì muốn ra bên ngoài chạy nhảy.

Hoắc Lan bất ngờ không thôi, hấp tấp tới ngăn cản cậu: “Lương Tiêu.”

Lương Tiêu mắt sáng như đuốc: “Biệt thự của Hoắc tổng chúng ta không phải là như này đâu!”

Hoắc Lan cũng cảm thấy biệt thự của mình không nên như vậy, thật sự không biết nên giải thích như thế nào, chỉ thấp giọng: “Đừng đi, tôi ——”

Lương Tiêu chạy tại chỗ mấy chục bước, phát hiện bản thân như thế nào cũng không chạy ra được cửa lớn biệt thự, sự đề phòng càng cao: “Ta không làm!”

Hoắc Lan ngẩn ra: “Cái gì?”

Lương Tiêu giãy giụa vài lần, cuối cùng hoàn toàn say khiến cả người mềm như bông say, không thể tránh cánh tay Hoắc Lan, vậy nên lại giở thủ đoạn sờ mó.

Vòng tay thì vẫn còn, nhưng đồng hồ đã đưa cho Đoàn Minh lúc ở tiệc rượu, sờ soạng nửa ngày rồi lại dùng sức chọc vài lần, tiến lại gần mơ hồ nói nói mấy câu.

Hoắc Lan thấy cậu bỗng nhiên dùng sức giở thủ đoạn dỗi mình thì có chút lo lắng, ôm lấy người vào lòng ngực: “Làm sao vậy?”

Lương Tiêu không đồng ý, Hoắc Lan nhăn mày, cúi đầu tập trung nghe rồi lại nghe.

Lương Tiêu đối với mánh khóe thì trống rỗng, lẩm bẩm lầm bầm gọi anh: “Hoắc Lan……”

Hoắc Lan bỗng nhiên hiểu được, đột nhiên tê rần lại, nín thở đứng vững: “Tôi đây.”

“Tôi đây.” Ngực Hoắc Lan như thể bị mấy chục thanh đao chọc loạn vào, giọng nói khàn khàn, nắm lấy tay Lương Tiêu rồi kéo cậu vào trong lòng, “Cậu không bị ai hãm hại cả, đây không phải cái bẫy, chúng ta đang ở nhà rồi……”

Lương Tiêu cả nửa ngày mới ngẩng đầu phản ứng lại, ánh mắt có chút tan rã trở nên cố định hơn.

Hai giây sau, trong ánh mắt Lương Tiêu nổi lên sự vui mừng, cậu hôn một cái trên mặt anh: “Hoắc Lan.”

Hoắc Lan chặt chẽ che chở cậu, đáy mắt nóng lên: “Ừ.”

Lương Tiêu ngơ ngác nhìn anh vài giây, đột nhiên phản ứng lại rồi quay lại tự mình đánh mình.

Hoắc Lan không biết Lương Tiêu muốn tìm cái gì, cố gắng đỡ cho cậu đứng vững: “Cậu muốn cái gì? Tôi gọi người đi lấy cho ——”

Lương Tiêu cuối cùng lấy ra một cái túi, rốt cuộc cũng tìm ra được miếng dán ức chế dự phòng, tự mình lăn lộn mãi mà không mở đucợ, trực tiếp nhét vào tay anh: “Mau, giúp tôi dán lên.”

Hoắc Lan bỗng nhiên nghe thấy cậu nói câu có trật tự rõ ràng như thế thì giật mình, theo bản năng nhận lấy.

Lương Tiêu giơ tay, chặn mũi miệng Hoắc Lan lại, nhanh chóng nói: “Đừng thở dốc, dán lên rồi tôi sẽ không có việc gì nữa, anh mau lên đi.”

Lương Tiêu say đến đứng cũng không vững, xác định được vị trí cửa thì lắc lư khăng khăng đẩy anh ra phía sau cản lại.

Ngực Hoắc Lan bị mười mấy thanh đao đâm nát, trong cổ họng nhiễm đâu đó mùi tanh, dùng sức ôm cậu vào lòng ngực: “Tôi không đi.”

Lương Tiêu có chút sốt ruột: “Không được!”

Hoắc Lan đau không chịu nổi nữa, ôm chặt lấy cậu rồi cúi người xuống hôn, hôn Lương tiên sinh còn phải giảng đạo lý co cậu.

“Tôi sẽ không đi nữa.” Hoắc Lan loại bỏ chút khoảng cách cuối cùng, khàn khàn nói, “Tôi đưa cậu về nhà.”

Lương Tiêu còn muốn nói rằng anh không thể thưa nữ nhi tình trường được, nghe thấy vậy thì giật mình, miệng nói không ra tiếng.

“Sau này…… Cần phải nhớ cho thật kĩ.”

Hoắc Lan cúi đầu, hôn xuống cổ tay cậu: “Nhớ rõ phải gọi tôi, cậu gọi tôi, tôi nhất định sẽ đến.”

Hoắc Lan chăm chú nhìn cậu, tầm mắt ấy lọt vào đáy mắt vẫn còn đang ngẩn ngơ của Lương Tiêu: “Nhất định phải gọi tôi.”

Lương Tiêu sờ sờ nơi cổ tay bị hôn, sửng sốt một lúc lâu, lỗ tai hồng lên, sự cảnh giác đề phòng cũng biến mất đi, cúi đầu nhếch miệng cười.

Hoắc Lan nhắm mắt, thu lại đáy mắt nóng bỏng.

Hoắc Lan cong người ôm lấy Lương Tiêu, bế ngang cậu lên rồi bước nhanh lên lầu.

-

Xác định rằng mình ở bên cạnh Hoắc Lan, khi Lương tiên sinh bị bế vào phòng ngủ, cả người đã thả lỏng đến mức suýt chút nữa thì chảy xuống tới hai lần.

Hoắc Lan đỡ cậu lại, cẩn thận đặt lên trên giường, vừa mới đứng dậy đã bị kéo lấy tay áo.

Hoắc Lan chỉ là muốn đi lấy cho cậu cốc nước mà thôi, theo lực kéo trở về, cúi người nhẹ giọng nói: “Muốn cái gì?”

Lương Tiêu ủy khuất, lẩm nhẩm lầm nhầm mà nói: “Trưng cầu ý kiến……”

Hoắc Lan ngẩn ra: “Cái ——”

Hoắc Lan bỗng nhiên lấy lại tinh thần, vành tai không tự giác nóng lên, cầm tay Lương Tiêu trở về.

Hoắc Lan ngồi lại, đỡ Lương Tiêu vào trong lòng ngực, đỡ cho cậu dựa ổn định: “Tôi có thể……”

Khi ở tiệc rượu là vì Lương Tiêu tin tưởng rằng mình sẽ không làm xằng bậy, lúc muốn nói thật sự tới rồi, Hoắc Lan theo bản năng vẫn như cũ cảm thấy có chút khó mà nói ra thành lời cho được.

Bị Lương tiên sinh rơm rớm nước mắt nhìn chằm chằm một lúc lâu, Hoắc Lan nhắm mắt lại, nhấp khóe môi, nhẹ nhàng hôn vành tai Lương Tiêu: “Có thể…… Giúp Lương tiên sinh cởi quần áo không?”

Lương Tiêu rất vui vẻ: “Có thể!”

Cậu trả lời quá mức nhanh chóng, Hoắc Lan cứ như thế liền dán ở bên tai cậu, bị làm cho bản thân đến ngốc thật ngốc: “……”

Trơ mắt nhìn Lương tiên sinh tự mình vật lộn cùng nút thắt, Hoắc Lan không yên tâm, cầm tay cậu để ra ngoài: “Để tôi làm cho.”

Lương Tiêu tự giác tránh ra, rũ mắt, nhìn Hoắc Lan giúp chính mình vở từng nút cài trên quần áo.

Hoắc Lan sờ sờ tai cậu để đo nhiệt độ, thấy không nóng nhiều lắm mới yên tâm: “Có lạnh không?”

Lương Tiêu lắc đầu.

Hoắc Lan giúp cậu cởi áo khoác ra, treo một bên, đợi một chút, lại chậm rãi giúp cậu cởi áo sơmi.

Lương Tiêu bị bắt ngồi ngay ngắn nửa ngày, vô cùng khó chịu, gấp đến độ không chờ nổi mà lăn vài vòng trên giường, hoạt động một lần cho khai mở gân cốt.

Hoắc Lan không nhịn cười được, duỗi tay xoa xoa đầu cậu.

Không lễ phục trói buộc, Lương tiên sinh trở nên sinh động hơn không ít.

Hoắc Lan giúp cậu cởi quần áo cũng tiêu hao không ít sức lực, còn muốn khống chế được Lương Tiêu không hoàn toàn hóa thành một bãi bùn say rượu, rốt cuộc đem lễ phục cất xong xuôi, giữa trán đã mơ hồ rịn ra vài tầng mồ hôi mỏng.

Cả người Lương Tiêu đỏ lên, bị kích thích đến nỗi nằm liệt trên giường thở thoi thóp.

Hoắc Lan đưa lễ phục giao cho người làm đi giặt rồi gọi người nấu canh giải rượu mang đến đây, vừa quay đầu lại, trong phòng ngủ đã không có người.

Hoắc Lan: “……”

Hoắc Lan dường như có chút bất an, hướng về phía cửa ban công đi vội vài bước, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động truyền ra từ phòng tắm.

Hoắc Lan bước nhanh đến: “Lương Tiêu?”

Trong phòng tắm phát ra một tiếng bùm, như thể có thứ gì đánh vào tường vậy.

Hoắc Lan thật sự không yên tâm, mở cửa đi vào, liếc mắt một cái đã thấy Lương Tiêu đang tự mình đâm đầu vào tường, anh nhanh chóng duỗi tay ra cản lại: “Làm sao vậy?”

Lương Tiêu chết, đâm vài lần thì phát hiện cảm giác không đúng cho lắm, buồn rầu ngẩng đầu.

Hoắc Lan đón lấy tầm mắt cậu, nhìn kỹ, day day mi tâm: “Tỉnh rồi à?”

“Có thể tỉnh trong chốc lát.” Lương Tiêu bị chính mình làm cho tỉnh, mặt đỏ tía tai, “Không muốn sống nữa……”

Hoắc Lan nghe được thì căng thẳng, sắc mặt trầm xuống, ôm người vào trong lòng ngực, sờ sờ trán cậu, cúi đầu thổi mấy hơi.

Lương Tiêu bị vỗ vai lưng, cảm nhận được lực cánh tay của Hoắc Lan thì có chút hối hận, vỗ phía sau lưng anh: “Tôi nói bừa đấy.”

Hoắc Lan nhắm mắt, nhẹ giọng nói: “Tôi giúp cậu tẩy rửa.”

Lương Tiêu hoảng sợ: “Không cần!”

Hoắc Lan: “……”

Hoắc Lan sợ cậu bị lạnh, cố gắng đè nén tin tức tố xuống rồi rời đi.

Lương Tiêu nhìn Hoắc tổng trên đỉnh đầu còn có hơi nước đang lượn lờ: “……”

Mỗi lần uống say, Lương Tiêu đều có thể tỉnh lại một trận, thời gian dài có ngắn có. Chờ trận này qua đi, hơn nửa vẫn là như cũ, cái gì cũng đều có thể làm ra, thẳng cho đến khi mệt đến tinh bì lực tẫn một đầu ngã quỵ ngủ đến ngày hôm sau.

Hoắc Lan quá mê người, Lương Tiêu thật sự không nhịn được nữa, lúc ấy đầu óc nóng lên lòng cứ thấy thèm rượu hết ngụm ngày tới ngụm khác, ý thức bây giờ đã không ổn nữa.

Đợi men say đi lên, Hoắc Lan nếu như ở phòng tắm giúp cậu tắm rửa, nói không chừng đã thật có thể mạnh mẽ yêu cầu Hoắc tổng cho cậu một cục tuyết, ở trong bồn tắm nóng làm đôi người tuyết.

Vodka có tác dụng chậm hơn nhiều so với bia, Lương Tiêu đầu óc choáng váng hôn trướng mà đau, cố gắng tìm nghĩ tới điều gì cụ thể, gập ghềnh: “Tôi…… Sợ rằng tôi sẽ làm xằng bậy.”

Lương Tiêu chôn đầu, đỏ lên, nóng lên tự trách cõi lòng: “Tôi sợ tôi sẽ túm anh cùng nhau tắm, ngồi ở trên đùi anh, mở vòi hoa sen ra, bắt anh ôm eo tôi……”

Trên đỉnh đầu là bông tuyết bay tán loạn, Lương Tiêu sửng sốt ngẩng đầu, không đợi cậu phản ứng lại Hoắc Lan đã nắm chặt thuốc ức chế, lảo đảo bước nhanh khỏi phòng tắm.

App TYT & Ánh Trăng Sáng team


App TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play