Ngày hôm sau.

Thời điểm người đại diện tới biệt thự Lương Tiêu vẫn đang nằm liệt trên giường, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.

Hoắc tổng ở ngay phòng tổng thống bên cạnh, hiếm khi trở về một lần, theo lý thuyết sau khi trở về cần phải giải quyết một số việc quan trọng của công ty.

Thư ký cẩn thận hỏi 3 lần, Hoắc Lan vẫn như không rời Thủ đô ngay trong đêm. Chờ Lương Tiêu tỉnh, ăn sáng cùng Lương tiên sinh xong nói lời tạm biệt, rồi mới vội vàng ra cửa.

Đoàn Minh do dự không tiến vào, nhìn bóng dáng héo rũ của Lương Tiêu, không kìm được sự tò mò trong lòng: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Lương Tiêu trong lòng nguội lạnh: “Không biết……”

Đoàn Minh khó hiểu: “Thế thì cậu buồn cái gì?”

“Không biết cái gì mới buồn.”

Lương Tiêu uống một chút rượu đã say, lần này phải mất một thời gian mới tỉnh táo lại, ôm cái đầu vẫn choáng vì say: “Hoắc tổng lại không chịu nói cho tôi biết.”

Chưa kể từ trước đến nay Hoắc tổng luôn là người kín miệng không nói thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng lần này đến cả quản gia cũng giữ kín miệng, cho dù Lương tiên sinh kiên trì như thế nào, cũng không biết được đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

Đoàn Minh an ủi cậu: “Chẳng lẽ lần này cậu thật sự thừa nhận ……”

“Ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy.”

Lương Tiêu thở dài: “Nhưng tôi thật sự không thể thuyết phục được bản thân, người tuyết nhỏ trong tủ lạnh là do Hoắc tổng dùng tin tức tố làm ra.”

Đoàn Minh: “……”

Lương Tiêu đối với việc tối qua có chút mơ hồ, chỉ mơ hồ nhớ rõ Hoắc Lan nói muốn đi làm người tuyết, đi ra sân một lát, lúc trở về thì bưng canh giải rượu.

Lúc đút cho cậu, cậu nảy ra một ý định chọc Hoắc tổng.

……

Lương Tiêu không biết sáng nay Hoắc tổng có bị sặc bởi chuyện này hay không, cậu buồn đến cả người héo rũ, lo lắng đến mức toàn thân choáng váng: “Sau chuyện đêm qua Hoắc tổng có khả năng sẽ xuất hiện bóng ma, về sau chắc sẽ không cho tôi uống rượu nữa?”

Đoàn Minh trợn tròn hai mắt: “Cậu còn muốn uống rượu nữa?”

“Không biết được.” Lương Tiêu nhịn không được nhớ lại, lên kế hoạch trước, “Đề phòng đến một lúc nào đó, sẽ cần có rượu để tăng cảm xúc ……”

Đoàn Minh nhìn cậu nửa ngày, đem ly nước từ trong tay cậu lấy ra, thay bằng bình giữ nhiệt. (App TYT & Ánh Trăng Sáng team)

Lương Tiêu nếm thử một ngụm, rất cao hứng: “Ngọt, canh gì thế?”

“Canh hạt sen hoa quế, Hoắc tổng sợ cậu say rượu khó chịu, bảo tôi làm đồ an thần cho cậu.”

Đoạn Minh: “Uống đi, uống cho tỉnh, rồi ngủ một giấc.”

Lương Tiêu: “……”

Đoàn Minh vỗ bả vai cậu: “Ngủ đi rồi, trong mơ cái gì cũng có.”

-

Tinh Quan, văn phòng Chủ tịch.

Chủ tịch hiếm khi ở văn phòng, nên Trưởng phòng các bộ phận đều vô cùng cẩn trọng, nắm bắt cơ hội tổng kết công việc.

“…… Tổng hợp báo cáo về biến động lưu lượng, tiền lời hàng tháng đã không còn chịu ảnh hướng lớn.”

Báo cáo cuối cùng của bộ phận vận hành đã được chia sẻ lên: “Chịu nhiều ảnh hưởng của chương trình《Ngày 30 Tết》, nhưng so với năm ngoái thì bình ổn hơn.”

“Nhưng nếu vẫn định thu mua Long Đào, thì vốn lưu động vẫn không đủ.” Phòng tài vụ bổ sung, “Trong nửa năm đầu, chúng tôi vẫn còn cần các bộ phận phối hợp tăng thu giảm chi.”

Trưởng phòng Marketing: “Hoắc tổng đã đồng ý tham gia show giải trí, trở thành tấm gương tốt cho cả công ty.”

Trưởng phòng Truyền thông cũng tiếp lời, nói thêm vài chuyện riêng tư: “Muốn sớm chiều ở chung ăn chung với Lương tiên sinh, thì cần phải tích cực tham gia”, Trưởng phòng Marketing nghe vậy sửng sốt: “Không phải Hoắc tổng ——”

“Không phải Hoắc tổng.” Trưởng phòng Marketing đem ông ta ấn xuống, “Trưởng phòng các bộ phận sẽ tích cực hưởng ứng chiến dịch tăng thu giảm chi, cố gắng hết sức vì vốn lưu động của công ty.”

Hoắc Lan: “……”

Hoắc Lan day trán, cắt ngang cuộc thảo luận chính đáng của những người trong phòng: “Được.”

Trong mấy ngày ở Giang Nam, anh cũng không bỏ bê công việc của công ty, đối với báo cáo của các trưởng phòng trong lòng đều đã hiểu rõ, dưới đánh giá cơ bản là hoàn toàn chính xác.

Hoắc Lan ghi nhớ ngắn gọn mấy nội dung mới, buông bút: “Nửa đầu năm nay, công việc của Trưởng phòng các bộ phận tương đối nhiều, vất vả cho các vị rồi.”

“Không vất vả.” Trưởng phòng Hành chính nói, “Chúng tôi đều muốn nuốt Long Đào.”

Các Trưởng phòng bây giờ đều là những người năm đó được Hoắc Lan đề bạt, đi theo anh dốc sức làm việc, đối với cảnh ngộ lúc trước đều có ấn tượng rất mạnh.

Năm đó Tinh Quan bước vào giai đoạn khủng hoảng, Long Đào nhân lúc cháy nhà mà hôi của, dùng mọi khả năng câu hết những nghệ sĩ có năng lực, hơn nửa đều là những thủ đoạn dơ bẩn, suýt chút nữa đem Tinh Quan dồn vào chỗ chết.

“Lúc ấy thật sự rất khó.” Trưởng phòng Hành chính cảm khái: “Nếu không có Công ty Dược phẩm Phi Dương duy trì tài chính ……”

“……” Hiện giờ chỉ cần nghe thấy hai chữ Phi Dương Hoắc Lan liền thấy đau đầu: “Đã là chuyện trong quá khứ, không cần nhắc lại.”

“Dù ngài không nhắc đến, chúng tôi vẫn nhớ rõ.”

Trưởng phòng hành chính hai mắt đẫm lệ: “Lúc ấy ngài đã nói, bảo chúng tôi buông tay, Dược phẩm Phi Dương chính là hậu thuẫn của công ty chúng ta.”

Hoắc Lan: “……”

Hoắc Lan không muốn nghe, khép lại máy tính: “Tan họp.”

Từ trước đến nay Hoắc tổng đều không thích nghe mấy lời ca tụng, mỗi lần có người khởi xướng, đều sẽ không lưu tình mà đuổi ra ngoài.

Mấy Trưởng phòng còn nhớ rõ trận tử chiến năm đó, cảm xúc dâng trào, nhưng không dám để Hoắc tổng nghe thấy, tự giác ra cửa lặng lẽ nói chuyện phiếm.

Thư ký tiến lên một bước: “Hoắc tổng.”

Hoắc Lan gật đầu: “Nói.”

Thư ký thấy anh đã chuẩn bị xong, nhẹ nhàng thở ra, đem văn kiện cho anh xem: “Tôi đã đưa cho Long Đào bản hợp đồng thu mua và sáp nhập với mức giá tốt, nhưng tình hình so với dự đoán của chúng ta còn kém một chút.”

Hoắc Lan tiếp nhận, nhìn lướt qua: “Mặc kệ.”

“Được.” Thư ký gật đầu, “Vậy…… Theo kế hoạch ban đầu, chúng ta sẽ chèn ép tài nguyên của họ, khiến cho họ không còn cơ hội mặc cả.”

Thư ký chần chừ một lát, hỏi: “Chúng ta có cần để lại con đường sống cho họ không? Bây giờ bọn họ vẫn còn một con đường sống, chưa chắc đã chịu nhượng bộ.”

“Không cần.” Hoắc Lan nói, “Cứ làm theo kế hoạch, chú ý bọn họ cắn ngược lại một cái.”

Thư ký vội vàng gật đầu: “Được.”

Hoắc Lan xem qua mấy bản báo cáo, thấy anh ta vẫn chưa có ý định rời đi, ngước mắt lên nhìn.

Thư ký bị anh đột nhiên nhìn, giật mình một cái, không dám do dự tiếp: “Hoắc tổng, Nguồn vốn của chúng ta …… Vẫn nên cẩn thận một chút.”

“Năm đó dù chúng ta có bị dồn vào đường cùng, thì vẫn còn một hậu chiêu.”

Thư ký: “Thời gian này Dược phẩm Phi Dương còn đang trong kỳ thử nghiệm lâm sàng thứ 4, sẽ không còn dư tài chính chi viện cho chúng ta……”

Hoắc Lan hạ mắt, day day trán: “Không cần lo lắng.”

Thư ký sửng sốt: “Sao ạ?”

Quản gia đứng bên cạnh nhắc nhở: “Đã gọi cho Phi Dương.”

Thư ký đã hiểu, nhịn không được xấu hổ, lấy lại tỉnh táo nhìn vào bản báo cáo: “Đúng vậy.”

“Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa chết.” Thư ký kinh ngạc lên tiếng, “Về sau khi thu mua Long Đào, để họ quy phục và giáo huấn cần có tài chính, nếu lấy ở bên này khả năng sẽ có lỗ hổng.”

Hoắc Lan: “Sẽ không.”

Thư ký sửng sốt: “Vì sao? Tiền từ ——”

Thư ký đang muốn hỏi lấy tiền từ đâu ra, tim đột nhiên nảy lên, thấp giọng: “Ngài muốn…… Chỉnh đốn lại bên chi nhánh sao?”

Lúc trước khi Hoắc lão tổng còn sống, chi nhánh của Hoắc thị đã kiếm được không ít lời từ nhưng công ty trung gian nhưng khó có doanh thu, thế là họ liền vắt óc tìm kế hoạch xê dịch tài chính của công ty mẹ.

Mấy năm trước tình thế nguy cấp, Hoắc Lan chống đỡ được Hoắc thị đã không dễ dàng, không có tinh lực để xử lý chuyện đó, nên đành không ra tay.

Gần đây bên chi nhánh càng ngày càng không kiêng nể gì, thậm chí còn lựa chọn hợp tác với Long Đào, xác thực đã đến lúc cần chỉnh đốn rồi.

“Không liên quan gì đến Tinh Quan.” Hoắc Lan khẽ nói, “Tôi sẽ xử lý từng thứ một.”

Thư ký thấy thế liền hoàn toàn yên tâm, nhanh chóng gật đầu: “Được.”

Năng lực nghiệp vụ của Tinh Quan vẫn luôn luôn xuất chúng, giải quyết vấn đề tài chính rất nhanh, còn lại một số việc cũng không quá quan trọng, an tâm ra khỏi văn phòng.

Hoắc Lan nhắm hai mắt lại, đè trán, dựa lưng vào ghế.

“Gieo gió gặt bão.”

Quản gia đóng cửa lại, nhẹ giọng mở miệng: “Ngài đừng nghĩ nhiều quá.”

Hoắc Lan buông tay: “Tôi biết.”

“Lúc trước nếu không phải bọn họ……”

Bây giờ quản gia vẫn còn nhớ kỹ tình cảnh gian nan ngày trước, không muốn nói chuyện cũ với Hoắc Lan, liền đổi đề tài: “May mắn năm đó ngài gặp gỡ Lương tiên sinh.”

Hoắc Lan mở to mắt, thần sắc hòa hoãn một chút.

Quản gia nhìn tâm trạng chuyển biến tốt đẹp của anh, cẩn thận dò hỏi: “Tối hôm qua …… Vì sao ngài lại bảo tôi đem nhật ký cho Lương tiên sinh đến cho ngài?”

Hoắc Lan: “……”

Tuy rằng quản gia có thể phiên dịch giúp anh, nhưng thật ra trong lòng cũng rất muốn biết: “Tên của trong ngành dược nhiều cái tên dễ nghe như vậy, vì sao không gọi là——”

Hoắc Lan đứng dậy, không quay đầu lại, bước nhanh ra khỏi văn phòng.

-

Mấy ngày kế tiếp, Hoắc tổng đều nghiêm khắc trong việc sắp xếp báo cáo của trợ lý, nghiêm khắc với bất kỳ ai nhắc đến Công ty Dược phẩm.

Lương tiên sinh trở về phim trường, cách chỗ quay phim một khoảng, mỗi ngày kiên trì làm đề thi đại học.

“Mối tình cảm động trời xanh.”

Đoàn Minh giúp cậu theo dõi tiến độ của phim trường, nhịn không được cảm khái: “Lúc đầu mà có tinh thần tích cực như này, thì thành tích thi đại học có phải đã tốt hơn rồi không?”

“Đề không thay đổi.” Lương Tiêu vùi đầu làm hàm số, lượng giác, “Lúc trước tôi đã đem tất cả bài tập có thể chép, chép qua một lần.”

Đoàn Minh tò mò: “Chép bao nhiêu?”

Lương Tiêu nghĩ nghĩ: “Mấy chục cân.”

Đoàn Minh ngạc nhiên, duỗi tay sờ sờ trán cậu.

Lương Tiêu rất nghiêm túc, gật đầu: “Thật sự.”

Sách bài tập đều là sách cũ được mua theo cân, hai đồng một cân, không tốn nhiều tiền.

Người có thể giảng đều không có ở bên, đề bài xem không hiểu, chỉ có thể chép lại một lần.

Năm đó Tiểu Lương Tiêu chép bài tập trong trời tối, tích góp tiền mua quyển lịch, khoanh một vòng tròn lớn vào ngày thi đại học, đếm từng ngày một.

Dùng xong cũng không đặt bút tiếp, muốn khóc cũng không khóc được.

Đoàn Minh nghe vậy cảm thấy rất đau lòng: “Hơn nữa, cậu còn muốn thi được 600 điểm……”

Lương Tiêu thẹn quá hóa giận, từ trong ký ức tỉnh lại, lạnh lùng đoạt đi sữa chua đào vàng của người đại diện.

“Buổi tối Lương tiên sinh có việc gì sao?”

Quản gia vừa vặn mang cơm chưa đến cho Lương tiên sinh, cười nhẹ đưa cặp lồng cho cậu: “Có Lịch kiểm tra tổng quát, tối nay bác sĩ sẽ qua kiểm tra toàn thân.”

Lương Tiêu hoàn hồn, nhớ đến ghi chú trong điện thoại: “Tôi sẽ về sớm.”

Trong khoảng thời gian này, thời tiết càng ngày càng ấm, hôm nay ấm hơn so với hôm qua, thân Lương Tiêu đã tốt hơn không ít: “Thực ra không cần như vậy, Hoắc tổng không cần quá lo lắng.”

Kiểm tra liên tục, lần trước khi quay về Thủ đô, Hoắc Lan còn mang theo một nhóm đầu bếp về, kết hợp với đội dinh dưỡng, bổ sung dinh dưỡng toàn thân cho cậu.

Vì công việc bận rộn nhiều lúc Lương tiên sinh sẽ quên ăn cơm, nên mỗi ngày quản gia đều tự mình đi đưa cơm.

“Cần phải tốt hơn.” Quản gia rất nghiêm túc, “Mọi người đều mong thân thể ngài sớm bình phục.”

Lương Tiêu bị ông ấy nhắc nhở, trong đầu lại hiện ra một vài hình ảnh mơ hồ ngày đó, lỗ tai không nhịn được mà đỏ lên, ho nhẹ một tiếng nói cảm ơn.

Quản gia thấy thần sắc cậu không đúng, quan tâm: “Ngài không thoải mái sao?”

“Không có.” Lương Tiêu nhận ra sắc mặt chân thành của quản gia, lấy lại bình tĩnh, nghiêm khắc khiển trách bản thân không có ý chí mạnh mẽ, “Ít nhất tôi sẽ tích cực rèn luyện, phối hợp điều liệu.”

Quản gia yên tâm hơn không ít, vô cùng vui vẻ mà đáp ứng, đội trưởng đội bảo an đã gửi tin nhắn, trong tấm ảnh là những thiết bị đã được chuẩn bị xong hết.

Lương Tiêu ăn cơm xong, nhịn không được hỏi quản gia: “Đúng rồi, gần đây Hoắc Tổng gặp chuyện gì khó khăn sao?”

Tuy rằng đã hóa giải hiểu lầm, nhưng ngược lại mấy ngày gần đây Hoắc tổng đều ru rú trong nhà, khi Lương Tiêu đi diễn trở về, Hoắc Lan vẫn còn trong phòng ngủ chính giải quyết công việc.

Trong khoảng thời gian này tiến độ quay chụp tương đối dồn dập, Trong 3 ngày Lương Tiêu cố gắng tự chép kịch bản với tinh thần tự chủ mạnh mẽ, nhưng trong ba ngày cậu hầu như đều rất là buồn ngủ.

Cho nên lúc Hoắc tổng lẻn vào trèo lên giường thay cái gối cậu đang ôm, cậu cũng không biết.

“Cũng không tính.” Quản gia cười cười, lắc đầu, “Ngài không cần lo lắng, chỉ là công việc có chút nhiều, còn đâu thì không gặp vấn đề nan giải gì.”

Lương Tiêu nghĩ: “Không phải việc của Tinh Quan?”

Quản gia có điểm kinh ngạc, gật đầu: “Đúng vậy, là chi nhánh bên kia.”

Hoắc tổng đã nói qua, là phải để Lương tiên sinh từ từ tiếp thu chuyện cũ. Quản gia trầm ngâm một lát, kéo ghế dựa ra, ngồi xuống: “Thời điểm Hoắc tổng 20 tuổi……”

Đoàn Minh: “……”

Mấy ngày nay Đoàn Minh toàn nghe được chuyện về Hoắc tổng lúc 15 tuổi, ăn hết hộp cơm được xong, nhanh chóng quyết định: “Tôi đi tìm Tiểu Cung.”

Lương Tiêu nghiêm túc lắng nghe, bị anh ta làm hoảng hốt: “Mang theo hộp sữa chua đi.”

Đoạn Minh vội vàng trở về, cầm lấy hộp sữa chua dâu tây, vội vàng rời đi.

Lương Tiêu cầm đống đồ ăn vặt, cười xin lỗi với quản gia xin lỗi: “Đừng để ý…… Ông nói tiếp đi.”

Quản gia giúp cậu đổi một ly trà nóng, gật đầu: “Thời điểm Hoắc tổng 20 tuổi, bên chi nhánh lấy phí sinh hoạt cùng tiền học, còn xin công ty mẹ thêm một khoản tiền không nhỏ.”

Lương Tiêu mơ hồ đoán được chuyện gì xảy ra, nhăn mày, không nói chuyện.

Quản gia có lòng nhắc nhở cậu, cẩn thận tìm từ: “Phí sinh hoạt…… Một phần cũng chưa dùng lên người Hoắc tổng.”

Lương Tiêu không ngoài ý muốn, gật đầu: “Đoán được.”

Quản gia chần chừ: “Lúc ấy thân thể của Hoắc tổng đang phát triển, lại phải sống ở bên ngoài một mình, bảo mẫu bên chi nhánh tìm không làm tốt chức trách, mặc kệ Hoắc tổng.”

Lương Tiêu nghe vậy liền thấy đau lòng, cơ hồ nhịn không được muốn trở về ôm Hoắc Lan một cái: “Hiện tại không nói mấy chuyện này nữa.”

Quản gia tận lực: “Yếu đến mức có thể bị một Omega dùng một tay hạ……”

Lương Tiêu: “……”

Quản gia: “……”

Lương Tiêu day trán: “Hiện tại tôi có thể nhìn Hoắc tổng một lát không?”

Quản gia: “Sao?”

“Tôi đi chạy bộ.” trong đầu Lương Tiêu tràn đầy hình ảnh Hoắc Lan, không thể suy nghĩ điều gì khác, cau mày, “Chạy bộ trở về.”

Quản gia bị cậu làm hoảng sợ: “Không không không.”

Quản gia nhanh chóng bổ sung: “Sau khi phân hóa, thì thân thể Hoắc tổng đã tốt hơn rất nhiều rồi, hiện tại dùng một tay cũng có thể nâng ngài lên.”

Lương Tiêu đứng lên, chân vừa mới nhấc được một nửa: “……”

“Sau này, bên chi nhánh nếm được mùi ngon ngọt rồi liền không nhả.”

Quản gia thật cẩn thận khuyên cậu ngồi xuống, tiếp tục nói: “Tiên sinh không thích kinh doanh, công ty đều giao cho trợ lý giải quyết, chi nhánh đã vay Hoắc thị dưới nhiều cái tên khác nhau.”

Quản gia: “Thường xuyên vay mượn, gần như đã đem Hoắc thị đào rỗng toàn bộ.”

Lương Tiêu mới vừa bị ông ấy chọc vào chỗ đau, ấn đầu gối ngồi trở lại, nghe vậy trong lòng liền trầm xuống.

“Nhưng lúc ấy thể lực của tổng công ty vẫn còn trụ được.”

Quản gia thở dài: “Thẳng đến…… Phu nhân xảy ra chuyện.”

Tai nạn xảy ra trước ngày Hoắc Lan thành niên một tuần, tuy rằng không phải không có khả năng làm, mà là cục diện lúc ấy vô cùng hỗn loạn, đương nhiên sẽ có người động tâm tư khác.

Bây giờ nghĩ lại, trong lòng quản gia vẫn còn sợ hãi như cũ: “Khi ấy Hoắc tổng thật sự rất khó khăn. Công ty mẹ chỉ còn lại một cái vỏ rỗng, các chi nhánh khác đều động tâm tư, tính toán vì công ty họ.”

Lương Tiêu nghĩ, hai tay nắm chặt: “Tôi biết.”

“Lúc ấy không rảnh lo chỉnh đốn, chỉ đành vượt qua nguy cơ trước mắt.”

Quản gia nói: “Hiện tại tình hình đã ổn định …… Nên tự nhiên phải tính sổ.”

Quản gia nhìn Lương Tiêu, cười cười: “Cũng là vì có ngài.”

Lương Tiêu hơi giật mình: “Có liên quan gì với tôi?”

“Có liên quan rất lớn với ngài.” Quản gia kiên nhẫn nói cho cậu, “Mãi đến khi gặp ngài, Hoắc tổng mới chân chính có gia đình.”

Bên chi nhánh đã từng có mưu đồ với Hoắc Lan, tuy nói đã đoán được thái độ nghiền ngẫm mới xuất hiện của tiên sinh, nhưng về sau vẫn chây lười chậm chễ, nhưng rốt cuộc thì ban đầu vẫn có quan tâm.

Quản gia còn nhớ rõ, năm đó Hoắc Lan mới mấy tuổi rời khỏi biệt thự, chính là bị người đứng đầu của chi nhánh dắt tay rời đi, không quay đầu lại dù chỉ một lần.

Hoắc Lan không đến mức bởi vì chuyện này mà mềm lòng, nhưng mấy năm nay đối với chi nhánh đều nhường nhịn.

Lương Tiêu bị ông ấy chọc đến đau hết tim gan phèo phổi, cười khổ: “Ông nói lại khiến tôi nhớ về những chuyện lúc trước.”

“Không được.” Quản gia vội vàng lắc đầu, “Hoắc tổng tuyệt không để cho chúng tôi khiến ngài ấy chậm trễ công việc, vốn dĩ không nên nói chuyện này với ngài.”

Lương Tiêu cũng đã nghĩ đến, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy xót xa cho Tiêu Hoắc Lan bị dắt đi, thở sâu một hơi, gật đầu.

Quản gia thử hỏi: “Ngài ——”

Lương Tiêu lấy lại tinh thần: “Cái gì?”

“Ngài.” Quản gia hỏi, “Ngài làm thế nào mà lớn lên?”

Quản gia phụng mệnh để cho Lương tiên sinh từ từ tiếp nhận, quá trình dẫn đường vô cùng cẩn thận, từ từ nói ra “Khi ngài lớn lên không gặp được một thiếu niên Alpha không có sinh hoạt phí sao.”

Lương Tiêu sửng sốt một lúc lâu, cười cười: “Tôi không lên xuống phập phồng như vậy, không cẩn thận một chút liền trưởng thành rồi.”

Quản gia: “……”

Lương Tiêu tò mò: “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Quản gia xoa xoa cái trán, lấy một đôi đũa khác giúp cậu gắp thức ăn, “Ngài nói…… Cũng thực tường tận.”

Lương Tiêu nghe ông ấy nói từ cổ quái như vậy, nghĩ nghĩ, nhịn không được nói: “Hoắc tổng bảo ông tới nói với tôi sao?”

Quản gia chột dạ, cúi đầu không dám nói lời nào.

“Không có gì để nói……”

Lương Tiêu vừa mới bị Hoắc Lan làm đau lòng một trận, không nghĩ ngược lại giờ Hoắc Lan lại làm cậu đau lòng: “Tôi ở Long Đào mấy năm. Tinh quan hẳn cũng tra được rồi.”

Lương Tiêu vừa mới được Đoàn Minh nhắc nhở khỏi ác mộng thi đại học đang đến gần, khó lắm mới cảm khái một chút, nhìn lại quá khứ: “Thời Đại học kia có lúc tôi phải vay tiền sinh viên, để có thể kết nối với khán giả, có Moka còn có thể kết nối bằng nhiếp ảnh.”

Kỳ thực Thời Đại học của Lương Tiêu rất thoải mái, vuốt cằm nghĩ nghĩ: “Học viện mỹ thuật bên kia giá làm người mẫu của tôi cũng……”

Quản gia: “?!”

“Tôi không nhận.” Lương Tiêu khụ một tiếng, “Lúc ấy có chút tâm động…… Bọn họ luyện tập vẽ cơ thể, quần áo quá ít vải.”

Tinh thần Quản gia như ngồi tàu lượn siêu tốc, nhẹ nhàng thở ra: “Đúng vậy.”

Lương Tiêu muốn tận lực cho Hoắc Lan thấy một lý lịch ngọt ngào, cố gắng nghĩ nửa ngày, nhưng không thể tìm ra cái gì có thể nói.

Rốt cuộc cũng không thể nói cho Hoắc tổng chuyện cũ ở Giang Nam.

Cũng không thể nói là ngồi ở vòm cầu tránh gió nằm ở con phố nào ngủ ngon, cần phải có những kỹ thuật để bảo đảm bí mật bên trong.

“Những người khác…… Cũng như vậy.”

Lương Tiêu buột miệng cười: “Ngài đừng nói với Hoắc tổng, khi còn nhỏ tôi mạnh hơn so với anh ấy, trước kia từng có người bảo lãnh tôi về sống cùng, còn chuẩn bị cơm.”

Quản gia mơ hồ nghe hiểu, trong lòng khó chịu theo, không nói thêm gì: “Được.”

“Mấy ngày nay Hoắc tổng——”

Lương Tiêu nhìn quản gia khó khăn nói, thăm dò hỏi: “Có phải tâm tình không tốt lắm hay không?”

Quản gia thở dài: “Đúng vậy.”

Hoắc tổng đối với chuyện Lương Tiên sinh có phản ứng gì khi biết chân tướng, nhưng ngài ấy đã không gặp Lương tiên sinh từ tiệc rượu tuần trước, đã mấy hôm rồi ngài ấy ngủ không ngon

Lần trước lúc quản gia đi kiểm tra, lượng hạch đào còn lại rõ ràng ít hơn một nửa so với lúc trước.

Lương Tiêu không rõ nội tình, chỉ nghĩ Hoắc Lan vì xử lý chuyện của chi nhánh mà tâm trạng không tốt, nghĩ nghĩ: “Đêm nay tôi sẽ đi dỗ Hoắc tổng.”

Quản gia hơi ngạc nhiên: “Dỗ như nào?”

“Ngài không cần phải xen vào.” Hai tai Lương Tiêu đỏ bừng, khụ một tiếng, “Tôi có biện pháp.”

Kinh nghiệm của Quản gia đã quá cũ, thấp giọng nhắc nhở cậu: “Cũng không thể lại dùng bao tải đánh ngất ngài ấy rồi đem đi……”

Lương Tiêu vẫy vẫy tay: “Yên tâm.”

Thực sự thì quản gia cũng không quá yên tâm, nhìn Lương tiên sinh tư thế tràn đầy tin tưởng, do dự một lúc lâu, thu thập xong liền lặng lẽ rời đi.

……

Đêm đó, trước khi Lương Tiêu quay xong, đã mề nheo nửa ngày cùng với đạo diễn Cận.

Đạo diễn Cận bị làm phiền đến không làm gì được, kêu phó đạo diễn tìm tổ đạo cụ, xách tới một túi đồ vật ném cho cậu, đem người đuổi ra khỏi phim trường.

-

Tại Phòng ngủ chính.

Hoắc Lan khép máy tính lại, nhắm mắt đè mi tâm lại.

Mấy năm nay chi nhánh rắc rối khó gỡ, muốn hoàn toàn rửa sạch cũng không dễ dàng, nhưng cũng không phải là không thể.

Nếu Long Đào chết không chịu, sớm muộn gì cũng nhằm vào Lương Tiêu, lại cho chi nhánh thêm một phần trợ lực, hai người đều khó trở tay.

Không bằng xuống tay trước, nhổ sạch sẽ từng người.

“Kết quả kiểm tra sức khỏe của Lương Tiên sinh rất tốt.”

Quản gia vừa nói, vừa giúp anh thu dọn đồ trên bàn: “Trừ tuyến thể còn cần bổ sung một chút dinh dưỡng, thân thể dưỡng thêm 1-2 tháng là không sao nữa.”

Hoắc Lan không nói chuyện, chuyên chú nghe ông ấy nói lại một lần, thần sắc rốt cục cũng hòa hoãn một chút, gật đầu.

Quản gia đang định nói tiếp, điện thoại Hoắc Lan đặt trên bàn bỗng nhiên phát ra 2 tiếng ong ong.

Mấy ngày này chi nhánh đã mơ hồ thấy được áp lực, không chịu yếu thế gọi tới than khóc, mặc kệ di động kêu thêm mấy lần, giơ tay chạm vào góc bàn đem cây dù, nhanh chóng thay đổi phương hướng.

Quản gia nhìn thoáng qua, sửng sốt: “Là tin nhắn của Lương tiên sinh.”

Hoắc Lan hơi giật mình, lấy di động qua nhìn, đứng dậy, bước nhanh đến cửa sổ.

Đã vào đầu xuân, nhưng ban đêm vẫn có chút lạnh. Gió đêm lạnh lẽo đập vào mặt liên tiếp, nháy mắt gọi người tỉnh táo.

Lương Tiêu bọc kín mít, đứng ở phía dưới ra sức khua tay.

Quản gia nhớ tới chuyện ban ngày, mơ hồ lo lắng: “Lương tiên sinh nói —— nói cậu ấy muốn làm ngài cao hứng.”

Hoắc Lan nhíu mày: “Ai nói với Lương tiên sinh tôi không cao hứng?”

Quản gia nhanh chóng im lặng.

“Về sau không cần nói với Lương tiên sinh những chuyện ngày đó.”

Hoắc Lan trầm giọng phân phó: “Lương tiên sinh đóng phim đã đủ vất vả. Bộ này Tinh Quan không rót vốn, đoàn phim sẽ rất nghiêm khắc——”

Nói được một nửa, giọng nói của Hoắc Lan bỗng nhiên dừng lại.

Giờ trong tay Lương Tiêu không biết là thứ gì, trong bóng đêm nhấp nháy chiếu sáng, vẽ mấy cái vòng tròn to trong không trung.

Vì ở tầng cao, kỳ thực cũng không nhìn rõ. Những luồng ánh sáng chói lọi, tản mác trong bóng đêm, phản chiếu bóng người trong màn đêm, cơ hồ có chút bắt mắt.

“Là loại pháo hoa trẻ con hay chơi.”

Quản gia đã nhìn ra, đoán được Lương tiên sinh muốn làm cái gì, không nhịn cười: “Rất rẻ, không làm thương người, còn có thể cầm trong tay…… Chỉ tạo thành ánh sáng như vậy.”

Quản gia nghĩ nghĩ: “Hẳn là Lương tiên sinh lấy từ ——”

…… Lấy pháo hoa chuẩn bị cho tiểu Hầu gia trong phim.

Quản gia khụ một tiếng, kịp thời đem lời định nói nuốt trở về, yên lặng canh giữ một bên.

Lương Tiêu một lần cầm mấy cái, thắp sáng toàn bộ, làm anh lo lắng.

Ngực Hoắc Lan phập phồng lên xuống, nắm lấy lan can bảo hộ ngoài cửa sổ, nhịn không được hơi thò chân ra.

Lương Tiêu giơ ánh sáng lộng lẫy lên, làm hai động tác cho anh nhìn, một cánh tay xoay hình trong còn một cánh tay xoay hình cong.

Hoắc Lan không thể lý giải được ám hiệu đó, lo lắng đọc không hiểu khiến cậu thất vọng, vội vàng xoay người, thấp giọng hỏi quản gia: “Hai dấu chấm thêm dấu móc là ý gì?”

Quản gia: “……”

Quản gia không hiểu hai cái vòng cùng một cái móc có ý gì, nhưng lần này thấy Hoắc tổng của bọn họ chắc là suy nghĩ nhiều rồi: “Lương tiên sinh có khả năng là chưa ra ám hiệu cho ngài.”

Hoắc Lan nhíu mày: “Cái gì?”

“Ngài xem.” Quản gia chỉ chỉ, cho anh xem ánh sáng trắng Lương tiên sinh phóng lên trời đêm, “Lương tiên sinh chỉ là muốn ngài cười.”

Hoắc Lan giật mình, đỡ cửa sổ, nhìn xuống dưới.

……

Thời điểm Lương Tiêu còn đang ngẩng đầu lên nỗ lực nở một nụ cười tươi, nghe thấy có tiếng bước chân, liền nhanh chóng giải thích: “Tôi biết tôi biết, không ở lại lâu đâu, sẽ không để xảy ra hỏa hoạn, phóng xong tôi liền——”

Lương Tiêu bị toàn bộ bưng lên, theo thói quen, theo bản năng thuần thục lao đến bên người Hoắc tổng: “…… Đi.”

Hoắc Lan không chờ thang máy đến, nhẹ nhàng thở gấp, ngực hơi phập phồng, ánh mắt bình tĩnh dừng ở trên người cậu.

Lương Tiêu hạ miệng, lỗ tai có chút hồng, cười với Hoắc Lan, đem mấy cái còn dư lại nhét vào trong tay anh.

Hoắc Lan chưa từng thử qua mấy thứ này, ngẩn người tiếp nhận: “Là cái gì?”

“Hẳn là có thể bay, mấy cái loại này đều rất đẹp mắt.”

Lương Tiêu làm phiền đạo diễn Cận cả một buổi trưa mới lấy được, tổng cộng lấy được 10 cái có thể bắn lên, khụ một tiếng: “Để lại cho anh.”

Rốt cuộc pháo bắn lên trời cũng không thích hợp cho khí chất bá đạo của Hoắc tổng.

Ít nhất cũng nên để bầu trời đêm tràn ngập sắc màu lung linh rực rỡ mới được.

Lương Tiêu chỉnh sửa cổ áo Hoắc Lan, lo lắng anh không dám phóng, nhảy xuống dưới lấy bật lửa: “Đừng sợ, chơi rất vui.”

10 khối còn lại vẫn chưa phóng, tầm mắt Hoắc lan dừng trên gương mặt sau ánh sáng của Lương Tiêu, khóe miệng anh cũng nâng lên, gật đầu.

Lương Tiêu nắm tay anh, để 1 khối pháo vào, nhìn chằm chằm ánh lửa: “Một, hai, ba, buông tay ——”

Hoắc Lan buông tay cùng lúc với cậu, nhìn pháo hoa ở trên trời.

Hoắc Lan cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Sẽ rất đẹp đúng không?”

Anh cũng đã gặp qua những buổi tiệc bắn pháo hoa, khi pháo hoa bay lên tạo ra những tia sáng lộng lẫy trên bầu trời, sẽ là lúc cúi đầu hôn Lương tiên sinh.

Hoắc Lan nhắm một mắt lại để nhìn thấy gương mặt tươi cười vì anh của Lương Tiêu, ngực vẫn nóng như cũ, theo bản năng không muốn bỏ lỡ sự ôn nhu hiếm có này, ôm chặt lấy cậu.

“Vốn dĩ là như vậy.”

Lương Tiêu ngẩng đầu lẩm bẩm: “Lúc nãy pháo bay có chút nhanh ……”

Vừa dứt lời, trên đỉnh đầu hai người bỗng vang lên một tiếng động vô cùng lớn.

Hoắc Lan không có hiểu biết nhiều về phân loại pháo hoa, theo bản năng ngẩng đầu, bị Lương Tiêu nhào lên kín lỗ tai.

Hai giây sau, đỉnh đầu vang lên tiếng nổ rung chuyển trời đất.

Mong muốn dùng kính viễn vọng nhìn tình hình bên bên dưới của quản gia bị lùi lại, trơ mắt nhìn cửa sổ phòng ngủ của Hoắc tổng vỡ nát.

App TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play