Biết được Lương Tiêu muốn tới, Giang Bình Triều cố ý dẫn theo người đại diện ra nghênh đón ở cửa.
“Đã lâu không gặp.”
Trì Triệt chủ động bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy Lương Tiêu: “Ban đầu con muốn gặp trực tiếp rồi gửi thiệp mời cho cậu nhưng đúng lúc tới Tinh Quan hỏi nên tiện tay.”
Lương Tiêu cười: “Sức khỏe khá hơn rồi chứ?”
Người đại diện trẻ tuổi tinh anh hiển nhiên đã bước ra khỏi bóng ma của sự kiện thuốc hướng dẫn lần trước, nghe thấy cậu hỏi thì bất giác quay đầu lại nhìn thoáng qua, ho nhẹ một tiếng rồi gật đầu.
“Là tôi làm ra vẻ rồi, lúc trước cậu còn vất vả hơn tôi rất nhiều.”
Trì Triệt đã điều tra qua về tư liệu của Lương Tiêu, nhớ tới phản ứng quá khích của mình ngay đó, xấu hổ thấp giọng: “Tôi cũng không biết rằng…”
Lương Tiêu vỗ nhẹ trên lưng cậu ta một cái: “Đều đã qua hết rồi.”
Trì Triệt sửng sốt, ngẩng đầu lên đón nhận tầm mắt của cậu, trên khuôn mặt thanh lãnh cũng xuất hiện ra ý cười nhàn nhạt, gật đầu nói: “Đi thôi.”
Giang Bình Triều và Lương Tiêu bắt tay, gật đầu rồi dẫn vài người đi vào trong sảnh tiệc.
Sắc trời hơi tối, lúc đèn bật lên rực rỡ mới bắt đầu ăn uống linh đình, trong đại sảnh đã có không ít khách khứa.
Loại yến tiệc kết giao này ở trong giới là không ít, người tham dự hiển nhiên đều đã sớm thích ứng với không khí này, cười tươi hớn hở hàn huyên bắt chuyện, tây trang giày da váy vóc thơm tho, không khí đầy sự hoan hỷ vui mừng.
“Tụ hội chính thức bắt đầu, mọi người cùng thư giãn rồi uống rượu tâm sự nhé.”
Trì Triệt cố ý đến muộn vài bước rồi giải thích với người đại diện và trợ lý: “Nếu có ai muốn làm quen thì chúng ta có thể giúp đỡ giới thiệu.”
Lương Tiêu cười cười: “Làm phiền rồi.”
Trì Triệt lấy rượu, đưa một lý cho Lương Tiêu: “Uống chút gì không?”
Trên đường tới đây, Lương Tiêu đã cố ý ghi nhớ cả một bộ danh mục rượu nổi tiếng, vừa mở miệng định nói thì đã bị giọng nói lãnh khốc của người đại diện cắt ngang: “Nước ép nho.”
Lương Tiêu: “……”
Đoạn Minh có ý thức rất rõ đối với tửu luôn của Lương Tiêu, nghiêm khắc nhìn cậu một cái, thấp giọng uy hiếp: “Nếu muốn một lát nữa ôm cây cột rồi lớn tiếng khóc lóc thì cậu cứ uống rượu đi.”
Lương Tiêu lần đó uống một hơi hết nửa lon bia, bây giờ đang tự thấy rằng thật ra mọi chuyện cũng không đến mức đó: “Em ——”
Đoạn Minh: “Không có dây an toàn đâu.”
Lương Tiêu: “……”
Trì Triệt nghe qua về sự tích vinh quang của cậu ở bồn hoa thì cố gắng đè nén hết sức nụ cười trên mặt, gật đầu: “Chúng ta để Lương tiên sinh uống nước ép nho đi, không có nồng độ cồn.”
Lương Tiêu bất giác thấy tiếc nuối, khẽ thở dài: “Phiền cậu rồi.”
Trì Triệt cố gắng thỏa mãn nguyện vọng của cậu: “Cậu có thể lựa chọn nhãn hiệu và niên đại của rượu cho nó.”
Lương Tiêu không kìm được tò mò hỏi: “Nước ép nho mà cũng có chia ra thành cái này sao?”
Trì Triệt lắc đầu: “Đồ uống mua ở siêu thị thôi nhưng mà chúng tôi có thể giúp cậu đổi nhãn dán ở trên chai.”
Lương Tiêu: “…… Cảm ơn nhiều nhưng mà không cần đâu.”
Trì Triệt gật đầu, xoay người đi phân phó tỉ mỉ với người phục vụ.
Lương Tiêu thở sâu thở ra tới, nhìn người đại diện và trợ lý đã không nhịn được cười nữa, thẹn quá hoá giận, cũng gọi cho hai người bọn họ mỗi người một ly nước ép nho với nhãn dán là rượu Carlo 82 năm tuổi. (App TYT & Ánh Trăng Sáng team)
-
“Đây là ảnh đó đoàn đội bên kia đã chụp.”
Quản gia canh giữ ở trong xe, thấp giọng hỏi: “Ngài không đi vào với Lương tiên sinh sao? Thật ra thì…”
Thật ra thì loại tiệc rượu này có thể sẽ không có phóng viên truyền thông ở bên ngoài trà trộn vào, những người được vào đây đều rất hiểu chuyện, đoàn đội của Giang Bình Triều trong khoảng thời gian này đằng đằng sát khí, cũng không có tên paparazzi mờ mắt nào dám thò người qua đó nữa.
Trong vòng nào thì có quy củ của người trong vòng đó, cho dù là thật sự nhìn thấy Hoắc Lan đích thân tham dự tiệc rượu, cũng sẽ không có kẻ gan to nào dám lớn mật truyền ra ngoài chuyện gì.
Quản gia cùng Hoắc tổng chuẩn bị cho Lương tiên sinh một niềm vui bất ngờ, sau đó lặng lẽ ra cửa, đi ra ngoài để đón chuyến bay thứ hai hạ cánh. Cũng không ngờ rằng lại thoát ra khỏi chỉ dẫn của Lương tiên sinh, kế hoạch thú vị nhất cho bất ngờ sinh nhật của Hoắc tổng nhà bọn họ chính là ngồi xổm ở trong xe tối om chờ đón Lương tiên sinh về nhà.
“Cậu ấy tự mình có thể ứng đối tốt thôi.”
Hoắc Lan nhíu nhíu mày, cau mày giải thích khái niệm khoa học về tình yêu với quản gia: “Tôi không thể quản cậu ấy mọi lúc mọi nơi được, làm vậy sẽ khiến cậu ấy cảm thấy bị trói buộc.”
Quản gia thở dài: “Đây là Lương tiên sinh dạy ngài ở trong trường hợp gì vậy?”
Hoắc Lan: “Lúc tôi bảo cậu ấy thẳng lưng lên khi viết.”
“……” Quản gia gật đầu: “Vậy ngài cứ ở trong xe chờ Lương tiên sinh nhé, tôi vào xem đây.”
Hoắc Lan: “……”
Hoắc Lan có chút ngồi không yên, nhăn chặt mày ngồi thẳng lên.
“Tửu lượng của Lương tiên sinh rất kém, lần trước uống rượu chính là khi ở trong bệnh viện, lúc uống say còn chạy ra ngoài khóc lóc om sòm nữa.”
Quản gia và người đại diện đã tâm sự với nhau một đêm nên hỏi ra được rất nhiều chuyện cũ: “Đoạn tiên sinh nói rằng, thật ra lúc ấy Lương tiên sinh thật sự không chịu đựng nổi nữa.”
Ngực Hoắc Lan hơi trầm xuống, thấp giọng: “ Cậu ấy ——”
Quản gia: “Đoạn tiên sinh nói rằng, lần trước khi Lương tiên sinh tham gia buổi tiệc rượu của chúng ta, toàn bộ quá trình đều không giao lưu với bất kỳ người nào khác, vẫn luôn làm chuyện của mình.”
Hoắc Lan nắm chặt nắm đấm: “Vì sao vậy?”
Đoạn tiên sinh nói là vì đang bận rộn bán dầu gội sữa tắm dùng một lần của khách sạn, nhưng quản gia không định sẽ nói ra, nhẹ lắc đầu rồi thở dài: “Luôn có những người như thế này, không giỏi giao tiếp.”
Đầu gối của Hoắc Lan bị đập thật mạnh một cái, đột nhiên im lặng lại.
Quản gia cũng không khuyên anh, tiếp tục ăn ngay nói thật: “Lương tiên sinh lúc tháo vòng tay còn không muốn cởi ra nhưng lúc nghe nói đồng hồ là do ngài đưa thì mới bằng lòng thay.”
Lưng của Hoắc Lan hơi cứng lên: “……”
Quản gia: “Trước khi Lương tiên sinh đi cũng để lại cho ngài một lời nhắn.”
Giọng của Hoắc Lan trở nên khàn lại: “Để lại lời gì?”
Quản gia đưa bút ghi âm cho anh, mở cửa xe ra rồi bước đi như bay ra ngoài.
-
Ở trong tiệc rượu.
Lương tiên sinh không giỏi giao tiếp đang cầm một ly nước ép nho, đứng trong đám người tự nhiên ứng đối, khách khí lịch sự tiễn đi một nhóm nghệ sĩ bước tới kết giao tình cảm, lại bị vài vị đạo diễn hiền hoà đã từng hợp tác vây quanh một vòng.
Trợ lý nhìn một đám người mà hoa cả mắt, nhỏ giọng cảm thán với Đoạn Minh: “Anh Lương quen biết nhiều người thật đấy!”
“Chạy hơn tám chục, một trăm chỗ phim trường, dù thế nào thì cũng chai mặt chứ.”
Đoạn Minh uống một ngụm rượu, hơi nới lỏng cổ áo ra cho thoáng khí: “Vài bộ phim đều là quay xuyên suốt toàn bộ quá trình, lúc ấy không có danh tiếng gì, cũng chỉ đơn giản là có chút cơ hội giới thiệu nên mới nhận mặt.”
Vào mấy tháng gần đây Lương Tiêu mới bắt đầu có chút khởi sắc, nhưng ở trong vòng các đạo diễn thì thời gian nổi danh lại sớm hơn rất nhiều.
Có thể cho một diễn viên Omega làm thế thân vốn dĩ là đã ít rồi, điều kiện về tố chất cơ thể phải tốt, chất lượng lên hình qua một lần là rất cao nên khi đoàn phim dùng qua một hai lần thì giữa giới đạo diễn sẽ giới thiệu cho nhau, phần lớn đều là có liên hệ từ sớm.
Trong những năm gần đây, với sự gia nhập của những nhà đầu tư thì quyền phát ngôn của đạo diễn trở nên thấp đi và không còn nhiều quyền lựa chọn diễn viên độc lập vào các vai diễn. Bây giờ nhìn thấy Lương Tiêu đã hết lận đận rồi thì hầu hết mọi người đều rất vui mừng cho cậu.
Đoạn Minh cảnh giác nhìn chằm chằm, nhịn không được mà túm lấy trợ lý đang ngắm nghệ sĩ đến thất thần: “Chú ý chút đi, trong một đám này có Tu La tràng đấy.”
(Chú thích: Tu La Tràng (修罗场) là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn.)
Trợ lý lập tức căng thẳng lên: “Vì sao thế? Anh Lương lén lút nói xấu bọn họ à?”
“Không phải.” Đoạn Minh đau đầu, đỡ trán thở dài: “Thấy một vòng năm người đạo diễn ở bên kia không?”
Trợ lý gật đầu: “Thấy ạ.”
“Trong năm đạo diễn kia có một người chưa từng hợp tác với chúng ta.”
Đoạn Minh: “Bốn người còn lại đều là những người ưu tú nhất mà anh Lương của cậu đã từng gặp qua.”
Trợ lý: “……”
Đạo diễn Cận và đạo diễn Tống đạo còn không thể tính vào đó.
Trước khi Lương Tiêu có khởi sắc, cậu phải đi loanh quanh trường quay để kiếm đủ tiền, thật ra Đoạn Minh còn không có thời gian rảnh rỗi mà nghĩ đến chuyện này.
Kể từ khi phát hiện đạo diễn Cận và đạo diễn Tống quen biết nhau thì người đại diện mỗi giờ mỗi phút đều tim treo ngược, sợ đến một lúc nào đó nhóm đạo diễn ở trên bàn cơm nói về một diễn viên Omega gần đây đang hot lên rất có thiên phú và vô cùng nỗ lực.
Lương Tiêu đối mặt với khủng hoảng bình tĩnh hơn rất nhiều so với người đại diện, không dấu vết mà dỗ vài vị đạo diễn mặt mày tươi cười rạng rỡ đi xa, nhẹ nhàng thở ra: “Nguy hiểm thật đấy.”
“Sau này khi nói chuyện thì nhớ chú ý.” Đoạn Minh gọi một ly nước ép nho cho cậu: “Không hỏi cậu cái gì chứ?”
Lương Tiêu lắc đầu: “Nói em nỗ lực cố lên, nắm lấy cơ hội, không thể buông lỏng.”
“Đều là các bậc tiền bối lâu năm.” Đoạn Minh yên tâm lại: “Sau này nếu có thời gian thì chúng ta cũng nên đi lại nhiều vào.”
Lương Tiêu gật đầu, lúc nhận lấy cái ly định uống thì bất chợt nhăn mày lại, cúi đầu nhìn thoáng qua cái ly.
Đoạn Minh ngẩn người hỏi: “Sao thế?”
Lương Tiêu nhìn lướt qua đám người, nhẹ nhàng đặt cái ly kia sang một bên.
Đoạn Minh cầm lên ngửi thử, không khỏi nhíu mày vì mùi rượu: “Là đưa nhầm rồi à? Để tôi gọi bọn họ đổi một ly khác…”
“Không phải.” Lương Tiêu tháo chiếc đồng hồ xuống: “Anh Đoạn à, lát nữa anh đứng xa một chút nhé.”
Đoạn Minh hoảng sợ: “Có chuyện gì vậy?”
Lương Tiêu tháo đồng hồ đeo tay ra bỏ vào túi, ngẩng đầu lên lập tức đi đến bên một nghệ sĩ nam, tươi cười chào hỏi: “Sài tiên sinh.”
Trợ lý mờ mịt: “Là ai thế…”
“Nam chính của bộ phim《 Liễu Hạ 》, Sài Khác.” Đoạn Minh nhận ra người tới, nhăn màu hạ thấp giọng nói: “Hẳn là tới bắt lỗi đấy, đứng xa một chút đi.”
Trong số các bộ phim truyền hình và điện ảnh mà Lương Tiêu làm thế thân thì bộ phim 《 Liễu Hạ 》 là có ratings cao nhất, nam chính cũng là dựa vào bộ phim này mà một lần nổi tiếng, mấy năm nay đều phát triển không tồi.
Gần đây Tinh Quan phụ trách dẫn dắt Weibo của Lương Tiêu, cũng gặp được một chút lực cản, ngoại trừ ông sếp cũ âm hồn không tan Long Đào ra thì không ít rắc rối còn lại đều tên Sài Khác này sử dụng thủ đoạn nhỏ.
Trợ lý không hiểu nổi: “Không phải anh Lương là làm thế thân à?”
“Là thế thân cho toàn bộ cảnh võ thuật và diễn trên dây cáp.” Đoạn Minh thấp giọng giải thích cho cậu ta: “Hầu hết cảnh trên màn ảnh của anh ta chỉ có bóng dáng văn chương.”
Trợ lý nghe thấy thế thì trợn tròn hai mắt: “Vậy thì không phải anh ta chỉ trưng ra một khuôn mặt thôi à?”
Sắc mặt Đoạn Minh u ám, kéo trợ lý ra phía sau người.
Sau khi Sài Khác một lần là nổi tiếng thì lập tức thừa dịp nhiệt độ còn nóng mà chuyển sang chương trình giải trí, phương hướng phát triển của hai người khác nhau như trời với đất, người ngoài thậm chí còn không rõ ràng lắm bọn họ đã từng có giao thoa.
Cho dù phòng làm việc của Giang Bình Triều có điều tra kỹ lưỡng đến đâu, bọn họ cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện là Sài Khác và Lương Tiêu có thể có bất kỳ liên quan nào.
“Lương tiên sinh đúng là xuân phong đắc ý thật.”
Sài Khác đi tới, nâng ly lên với cậu: “Nếu không thì uống với tôi một ly nhé?”
Lương Tiêu gật đầu: “Cảm ơn anh đã gọi rượu giúp tôi…”
Lương Tiêu ngẩng đầu nhìn anh ta, cười cười nói: “Tôi không quen uống nước ép nho thêm Vodka đâu.”
Sài Khác bị một lời này của cậu chọc thẳng mặt, sắc mặt đen xuống, đặt ly rượu trong tay xuống thật mạnh.
Bầu không khí không ổn lắm, dần dần có người phát hiện, không muốn gây chuyện nên dạt ra bên cạnh nhường đường.
Đoạn Minh nghe được thì thể xác lẫn tinh thần đều thấy chấn động, thật sự không nhịn được mà túm Lương Tiêu lại, thấp giọng hỏi: “Sao cậu biết được anh ta trộn thêm Vodka vào thế?”
Lương Tiêu: “……”
Bởi vì cậu có thói quen chú ý đến cảnh vật chung quanh, lúc nói chuyện phiếm với nhóm đạo diễn thì nhìn thấy một tên bệnh thần kinh không thể hiểu được kia yêu cầu người phục vụ cho một ly nước ép nho và một ly vodka.
Lương Tiêu quyết tâm không nói cho người đại diện biết chuyện này, nhẹ nhàng đẩy ly rượu kìa ra, gọi một ly nước nguội tới: “Tôi có thể thay rượu bằng nước được không?”
Cậu không muốn làm ẫm ĩ chuyện này sự nhưng lúc vào tai Sài Khác thì không thể nghi ngờ là đang muốn ám chỉ vào chuyện thế thân lúc trước, sắc mặt càng đen hơn: “Cậu có ý gì hả?”
Lương Tiêu có chút lo lắng rằng bước tiếp theo của anh ta chính là hất rượu lên người mình, không dấu vết mà lui về phía sau nửa bước, đưa đồng hồ cho Đoạn Minh giữ giùm.
“Cậu đã nói gì với những đạo diễn đó vậy hả, nói tôi chơi đại bài à? Nói là những cảnh kia đều là cậu quay sao?”
Sắc mặt Sài Khác âm trầm, lạnh giọng uy hiếp: “Tôi bị từ chối diễn mấy bộ phim kia có phải cũng là do cậu giở trò quỷ đúng không? Lúc trước đúng là không nên đề cử cậu mà, đồ vong ân phụ nghĩa…”
“Sài tiên sinh.” Đoạn Minh không nghe nổi nữa, trầm giọng nói: “Muốn nói gì thì phải có chứng cứ.”
Sài Khác cười lạnh: “Nói chuyện với một Omega được bao dưỡng thì cần gì phải có chứng cứ chứ?”
Giọng nói của anh ta không cao không thấp, nhưng bốn phía đều có không ít người nghe thấy, sắc mặt đều thay đổi mấy lượt.
Loại chuyện này thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ nhưng không nói ra, nghe một chút thì trong lòng hiểu rõ còn chưa tính, lấy ra để nói thì càng là điều tối kỵ hơn.
Gần đây vận đỏ của Lương Tiêu xuất hiện đột nhiên, hơn nữa lại có mối quan hệ không rõ ràng với tổng giám đốc của Tinh Quan. Còn cả hot search lần trước nữa, thật ra những người nghi ngờ là không ít, nhưng cũng không có ai dám nói ra trước mặt mọi người như thế này.
“Uống ly rượu thì có làm sao đâu, không phải là uống rượu xong thì người ta càng thích cậu sao?”
Sài Khác âm dương quái khí nói tiếp: “Về nhà bồi người ta cho tốt, nói không chừng còn có thể lại cho cậu tài nguyên gì tốt đấy…”
Người đại diện của Sài Khác vừa mới đi ra ngoài, lúc quay trở về nhìn thấy một màn này thì dường như cứng người lại, bước nhanh lại đây lạnh giọng nói: “Không được nói nữa, mau quay về đi!”
“Dựa vào cái gì mà không thể nói chứ?”
Trong nửa năm qua, việc phê duyệt các chương trình giải trí trở nên rất nghiêm ngặt, việc chuyển đổi hướng phát triển của Sài Khác bị cản trở, nửa năm này cũng chưa nhận được lời mời của đoàn phim, nhìn thấy Lương Tiêu thuận buồm xuôi gió một đường tiến lên thì ghen ghét đến mức nổ đom đóm mắt: “Nhẹ nhàng bò lên giường thì sẽ có phim đóng mà còn sợ người ta nói sao?”
Người bên phía phòng làm việc của Giang Bình Triều cũng chú ý tới tình hình ở bên này, sắc mặt của Trì Triệt trầm xuống, mang theo người bước nhanh lại đây: “Mời Sài tiên sinh đi ra ngoài.”
“Năm đó cậu ta chính là thế thân cho tôi! Là tôi đã dẫn dắt cậu ta ra mắt!” Sài Khác đã uống không ít rượu, giọng càng lúc càng cao: “Không phải là chính tôi đã giúp cậu ta sao? Uống một ngụm rượu thì bò lên trên thân người ta, cởi quần áo lăn lộn một vòng thì cái gì cũng đều ——”
Giọng nói của Sài Khác chợt im bắt, ánh mắt rụt rụt, há miệng thở dốc không thể phát ra tiếng.
Lương Tiêu đang muốn dùng một cách nào đó không kinh động đến người để dạy cho cái tên Sài Khác một bài học nhưng vẫn luôn bị Đoạn Minh túm lại hai lần, quay đầu lại vừa định bảo người đại diện chuẩn bị bỏ thuốc trùm bao tải thì cũng giật nảy mình.
Hoắc Lan mặt đen như đáy nồi bước tới.
Không ngờ rằng tổng giám đốc của Tinh Quan cũng tới bữa tiệc rượu này, người đại diện của Sài Khác bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, khom người không ngừng nhận tội: “Chỉ là vì uống say nên mới nói lung tung ạ, lúc quay về chúng tôi nhất định sẽ xử lý ——”
“Lương tiên sinh không có đặc quyền.”
Hoắc Lan cũng không nhìn thèm anh ta, sắc mặt nhàn nhạt nói: “Bất kỳ nghệ sĩ nào, khi có đủ giá trị đào tạo và tiềm lực thì Tinh Quan sẽ cho tài nguyên xứng với thực lực của mình.”
Hoắc Lan hiếm khi lên tiếng vào những dịp như thế này, còn lo lắng những người này không thể hiểu được thì cau mày, bổ sung thêm một câu: “Bởi vì trong tay Tinh Quan cũng có thừa tài nguyên.”
Trì Triệt vì có thể liên lạc được hai bộ phim mà phải đích thân dẫn người chạy gần nửa năm: “……”
“Mấy năm gần đây Tinh Quan vẫn luôn tận sức rót vốn vào sân khấu, trả lại thị trường cho tác giả và người xem, khôi phục lại trạng thái bình thường của lương.”
Hoắc Lan nhìn Sài Khác: “Cậu không thể dành được vai diễn thì chứng minh đã gặp hậu quả.”
Mặt Sài Khác nghẹn đến đỏ bừng, không dám nói ra tiếng, cắn chặt răng nuốt những lời muốn nói về.
Hoắc Lan nhắm mắt lại, cố gắng hết sức kìm nén tính khí, trầm giọng nói: “Còn có.”
Lương Tiêu giơ tay lên đặt ở trên lưng anh, nhẹ nhàng ấn hai cái.
Lưng của Hoắc Lan cứng còng, khí thế lạnh lẽo dần dần dịu lại, cũng không xoay người: “Lương tiên sinh cũng không phải là ——”
Anh không nói nên lời được những lời khinh thường mạo phạm này, tạm dừng rồi xoay người nhìn Lương Tiêu.
Lương Tiêu nghĩ một lúc rồi phiên dịch giúp anh: “Quan hệ giao dịch tiền bạc và cơ thể.”
“……” Hoắc Lan vẫn không nói nên lời như cũ, sau một lúc lâu im lặng thì nói từng câu từng chữ: “Lương tiên sinh đã đồng ý tôi rồi.”
“Lương tiên sinh đã đồng ý tôi, không phải là vì hợp đồng cũng không phải vì giao dịch.”
“Không phải… là vì tiền.”
Hoắc Lan rũ tầm mắt, cố chấp trầm giọng nói: “Lương tiên sinh cũng thích tôi, nguyện ý trở thành người nhà của tôi, cùng nhau trải qua quãng đời còn lại.”
Lương Tiêu nhìn bóng dáng sắc bén như dao của anh, còn chưa kịp hoàn hồn thì đáy lòng đã cảm thấy đau đau trước, kéo cổ tay áo của anh giật giật hai cái.
Tay của Hoắc Lan lạnh băng, lúc Lương Tiêu chạm vào mu bàn tay thì muốn dịch khai nhưng lại bị Lương Tiêu nắm ngược lại
Hoắc Lan bị cậu nắm chặt lấy bàn tay, nhắm mắt lại, hơi thở quanh thân cũng dần dần bình tĩnh lại.
Hoắc Lan: “Những lời này có thể truyền bên ngoài.”
“Sẽ không đâu, sẽ không đâu.” Người phụ trách phòng làm việc của Giang Bình Triều hãi hùng khiếp vía, vội vàng bảo đảm: “Chuyện xảy ra vào hôm nay chắc chắn sẽ không bị không truyền ra một chữ nào.”
Hoắc Lan: “……”
Hoắc Lan khẽ cau mày: “Nhưng ——”
“Hoắc tổng.” Đoạn Minh thấp giọng nhắc nhở: “Lương tiên sinh và Tinh Quan đều đang trên đà phát triển, anh đừng nóng vội.”
Cho dù đã được nói rõ ràng thì những người có tâm tư gì đấy ở trên mạng cũng có thể lợi dụng kẽ hở. Lương Tiêu còn tốt nhưng bây giờ Tinh Quan còn đang bị Long Đào ngắm bắn, miệng lưỡi thế gian độc địa, khi đó thì không biết sẽ bị bóp méo thành cái dạng gì.
Hoắc Lan mở miệng: “Tinh Quan ——”
“Không cần Tinh Quan… Lúc trở về chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc.”
Công ty quản lý của Sài Khác không lớn, người đại diện sợ tới mức đứng không vững nữa, dường như đã mang theo tiếng khóc nức nở: “Tuyệt đối sẽ không để cậu ta tiếp tục nói vớ vẩn nữa đâu…”
Hoắc Lan trầm mặc một lúc lâu, tuyết rơi xuống khắp người, sau đó rũ mắt xuống không nói thêm gì nữa.
Tiệc rượu bất thình lình xảy ra chuyện ngoài ý muốn quấy rầy như thế này, bảo vệ đã kéo Sài Khác ra ngoài, mọi chuyện yên ắng hẳn, bầu không khí cũng khôi phục trở lại.
Hoắc tổng nhất thời không ngừng được tuyết rơi, bị Lương Tiêu vội vàng kéo tới một góc với quản gia.
“Thực sự không đoán được sẽ có chuyện này mà…”
Quản gia đã cố ý kiểm tra các vấn đề an toàn vài lần, thật sự không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy, nhận lấy lời tạ lỗi của Giang Bình Triều rồi sứt đầu mẻ trán quay lại: “Là do chúng ta đã không suy xét chu toàn rồi.”
“Tôi đang trên đà phát triển, trước đây có rất nhiều việc liên quan nên rất dễ gây ra rắc rối.” Lương Tiêu cười cười nói tiếp: “Nếu ngay cả chuyện này mà cũng có thể suy xét được thì Tinh Quan có thể đổi sang nghề làm thám tử được rồi.”
Quản gia ngàn tính vạn tính nhưng thật sự không ngờ rằng còn có một Sài Khác như vậy nữa, cười khổ: “Còn may là không làm ầm ra… Ngài yên tâm đi, chuyện ở chỗ này sẽ không truyền ra đâu.”
Hoắc Lan đã nói rõ ràng rồi, những người hiểu chuyện thì đương nhiên sẽ hiểu ra rằng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nếu là tiện tay đi bao dưỡng Omega, có mấy người to gan lớn mật nói những lời ở bên miệng nhưng ra ngoài thì chắc chắn sẽ không mở lời một câu. Nhưng Lương Tiêu lại được Hoắc Lan đích thân ra mặt giúp đỡ, cho dù có người muốn nói ra bên ngoài thì cũng nên ước lượng sức mạnh cường hãn của Tinh Quan.
Trong vòng và ngoài vòng dường như có thể xem như là hai thế giới, chín mươi chín phần trăm người bị người ngoài nhìn thấy chỉ muốn được nhìn thấy, trong lòng mọi người đều hiểu rõ rằng loại chuyện này thì đều không nên để lọt ra ngoài một chút nào.
Lương Tiêu cũng hiểu được nhưng vẫn không thể không lên tiếng nhắc nhở: “Bây giờ trước tiên ông hãy khoan nói cái này đi…”
Quản gia bị tuyết chôn chân, lấy lại tinh thần, nhanh chóng ngậm miệng lại.
“Không có việc gì đâu.” Lương Tiêu nhìn Hoắc Lan, không nhịn cười, thấp giọng bảo đảm: “Quả thật là tôi không phải vì tiền.”
Ban đầu Lương Tiêu còn cho rằng hai người là tâm linh tương thông, nên mới không nói những lời buồn nôn như vậy với Hoắc tổng nhà bọn họ, nhìn Hoắc Lan vẫn có chút ánh mắt lạnh lẽo kia thì trong lòng vẫn cảm thấy hơi đau.
Lương Tiêu khụ một tiếng, túm lấy Hoắc Lan, vành tai hơi đỏ lên: “Lúc trước tôi đến Tinh Quan không phải là xem trọng tiền bạc mà là tổng giám đốc của Tinh Quan.”
Tổng giám đốc Tinh Quan đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị người ta thả thính, ngơ ngẩn ngước mắt lên, chạm vào tầm mắt Lương Tiê.
Lương Tiêu nhìn anh, lồng ngực bất giác cũng trở nên căng thẳng: “Không tin à?”
“Không phải là Hoắc tổng không tin.” Quản gia đã bên cạnh Hoắc Lan nhiều năm nên sự hiểu biết sâu hơn một chút: “Là đang tức giận vì Sài Khác đã nói những lời xúc phạm.”
Lương Tiêu ngẩn người: “Là nói tôi nhẹ nhàng bò lên trên giường sao? Đúng thật là quá xúc phạm đấy, tôi đã phí bao nhiêu là sức lực chứ…”
Quản gia ôm trán nhưng cũng không thể phủ nhận được: “Đúng vậy……”
Lương Tiêu tiếp tục tức giận: “Còn nữa nha, cho dù tôi có uống say bò lên người Hoắc tổng thì ——”
“Nếu cậu say thì tôi cũng sẽ không làm mấy chuyện bậy bạ với cậu.”
Hoắc Lan nắm lấy tay cậu, thấp giọng chen vào: “Tôi sẽ hỏi ý kiến xem cậu có đồng ý không, rồi giúp cậu cởi quần áo.”
Lương Tiêu: “……”
Hoắc Lan thật sự không muốn Lương Tiêu bị những người kia nói hươu nói vượn dạy hư, sau khi im lặng một lúc lâu thì cố gắng khắc phục chướng ngại mà giảng giải cho cậu: “Trên người của cậu dính mùi rượu, tôi sẽ ôm cậu đến phòng tắm, cùng cậu tắm rửa sạch sẽ, hôn cậu rồi hỏi xem cậu có thấy chỗ nào khó chịu không.”
Lương Tiêu: “……”
“Cậu có thể ăn vạ ở trên người cậu, tôi sẽ luôn ôm chặt lấy cậu, sẽ không buông tay đâu.”
Hoắc Lan không muốn dọa đến Lương Tiêu, cầm lấy tay của cậu rồi nói giờ: “Tôi sẽ bảo bọn họ nấu canh giải rượu, nếu cậu không chịu uống thì tôi sẽ ngậm vào một ngụm vào miệng trước rồi dỗ dành cậu há miệng ra…”
Lương Tiêu nghẹn ngào kêu lên: “Hoắc Lan.”
Hoắc Lan ngẩn người ra, ngước mắt lên nhìn cậu.
Lương Tiêu cầm ly nước ép nho pha thêm rượu Vodka kia lên, dứt khoát nghiêng cổ tay, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
App TYT & Ánh Trăng Sáng team