Cả đêm Hoắc tổng cùng Lương tiên sinh không có ra ngoài.

Hôm sau, Lương Tiêu không cần dậy sớm chạy tới phim trường, hiếm khi có thể ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao, ngáp dài một cái lắc lư ra khỏi phòng ngủ chính, đi theo người đại diện lên xe đi sân bay.

“Xem như tiệc rượu.”

Ở trên đường đi Đoàn Minh đưa cho cậu một cái thiệp mời: “Ở trong vòng đi lại giao lưu, liên lạc quan hệ, người tổ chức cũng là người chúng ta người quen.”

Lương Tiêu vẫn còn hơi buồn ngủ, nghiêng ngả hỏi: “Ai……”

“Cậu là hừng đông mới ngủ sao?” Đoàn Minh vừa kiểm tra nhiệt độ trên trán cậu vừa hỏi: “Tối hôm qua cậu cùng Hoắc tổng làm gì vậy?”

Lương Tiêu còn đang ngủ gà ngủ gật, nghe thấy từ ngữ mấu chốt nào đó, cậu hơi giật mình, mở to mắt: “Không làm việc gì cả.”

Đoàn Minh bán tín bán nghi: “Hoắc tổng ăn cái bánh kem kia như thế nào? Hai người cùng nhau ăn sao? Cái bánh kem kia……”

Người đại diện xoa tay lái một đường đi xuống, lúc này Lương Tiêu hoàn toàn không còn cảm thấy mệt nhọc, nóng nảy ngồi thẳng lưng: “anh Đoàn!”

Đoàn Minh: “Không mang theo bơ.”

“……” Lương Tiêu thở sâu, đưa tay ấn cái trán: “Hoắc tổng…… Cùng tôi nói chuyện phiếm.”

Đoàn Minh nhịn không được hỏi lại: “Thuần túy nói chuyện phiếm?”

“Còn ăn bánh kem.” Lương Tiêu không chịu thua, “Tôi đút cho Hoắc tổng, Hoắc tổng đút cho tôi.”

Đoàn Minh bỏ đi sự chờ mong còn thừa, thở dài: “Nói cái gì?”

“Nói chút chuyện lúc anh ấy còn nhỏ.”

Lương Tiêu tựa lưng vào vào phía sau ghế ngồi, bị ánh sáng chiếu đến sườn mặt nên hơi nghiêng đầu, kéo tấm che mặt xuống: “Tôi không nhịn xuống được, nghĩ nhiều trong chốc lát…… Liền không ngủ.”

Có lẽ là do tác dụng của việc cùng nhau làm bánh, nên tối hôm qua Hoắc Lan phá lệ một lần thẳng thắn thành khẩn như vậy, hỏi cái gì liền nói cái đó, cũng khó có được chủ động cùng cậu nói chút chuyện quá khứ.

Đoàn Minh nghe được hơi kinh ngạc: “Hoắc tổng như thế nào cũng ——”

Lương Tiêu sửng sốt: “Cái gì?”

Đoàn Minh: “…… Không có việc gì.”

Tối hôm qua quản gia cũng bỗng nhiên kéo anh đi nói chuyện, kể chuyện từ lúc Hoắc tổng sinh ra đến khi Hoắc tổng được năm tuổi.

Đoàn Minh không hiểu chuyện gì, ngồi nghe đến nửa đêm, nhưng thật ra anh rất buồn ngủ, nếu không phải vì bảo trì uy nghiêm ở trước mặt nghệ sĩ nhà mình, thì hiện tại anh đã nằm xuống ngủ bù rồi.

Đoàn Minh rót hai ly cà phê: “Hoắc tổng cũng không ngủ sao?”

Lương Tiêu lỗ tai hơi đỏ lên, khụ một tiếng: “Hoắc tổng ngủ rất ngon.”

Tối hôm qua gối đầu trên người cậu nên ngủ rất ngon, hai người cùng nhau ăn một cái bánh kem phân nhưng còn chưa ăn đến sáu phần bánh, tắm xong liền cùng nhau nằm xuống, nói chuyện không bao lâu liền ôm cậu ngủ say.

Hoắc Lan nói ra không phải vì muốn làm cho cậu buồn, nên rất ngắn gọn, sau khi phân loại ra và đưa vào bách khoa toàn thư, gần như có thể trực tiếp nhìn thấy cuộc đời của chủ tịch đương nhiệm của Tinh Quan.

Lương Tiêu ôm gối ôm hình người, nhịn không được suy nghĩ một đêm, phía sau câu chuyện ngắn gọn đó, tiểu Hoắc lan rốt cuộc đang giấu giếm chuyện gì.

Đoàn Minh xoa cái trán: “Anh đại khái biết đến năm tuổi……”

Lương Tiêu sửng sốt: “A?”

“Về sau lại cùng cậu nói chuyện này.” Đoàn Minh vỗ bả vai cậu: “Chờ anh nghe được chuyện đến năm tám tuổi đã.”

Lương Tiêu nghe không hiểu lắm lắm, mờ mịt mà nhìn người đại diện liếc mắt một cái, tiếp nhận thiệp mời, mở ra nhìn.

“Người đứng đầu phòng làm việc là Giang Bình Triều.”

Đoàn Minh không thèm để ý, giải thích cho cậu: “《 Ngày 30 Tết 》 bên kia chính thức đóng máy, có một tuần nghỉ ngơi, nhưng còn phải đi theo lộ trình.”

Lương Tiêu gật đầu: “Thời gian trống hơi lâu.”

Dựa theo ảnh chụp từ khi bắt đầu tới sau này, Lương Tiêu còn có thể nhảy qua trái và phải trong nhóm nhân vật chính, nên không nhất thiết phải đi theo đoàn phim để tham gia vào tất cả các hoạt động tuyên truyền. Giang Bình Triều là nam chính của《 Ngày 30 Tết 》, trong toàn bộ quá trình quay chụp tuyên truyền đều không giúp một chút nào.

Lúc Lương Tiêu nhập tổ thì bộ phim đã quay được một nửa, nên thời gian đóng máy cũng sớm. Kỳ thật Giang Bình Triều đã ở trong đoàn phim hơn ba tháng, cộng thêm giai đoạn trước chuẩn bị hậu kỳ tuyên truyền, tính ra thì ít nhất cũng đã tiến vào được nửa năm.

“Tháng này bọn họ vẫn còn ở trong khe suối.” Đoàn Minh bổ sung: “Xe còn không thể nào vào được, đừng nói phỏng vấn, muốn chơi di động đều phải ở trên núi đi tìm nói phát tín hiệu.”

Lương Tiêu nghe được ngạc nhiên, có chút xúc động mà nói: “May mắn chúng ta chạy trốn sớm.”

Đoàn Minh: “……”

Đoàn Minh nhắc nhở cậu: “Trong yến hội chắc chắn có phóng viên, nhớ rõ cậu phải nói là cậu rất tiếc không thể cùng đoàn phim thâm gia sản xuất cảnh lớn cuối cùng.”

“Cậu rất muốn cùng đoàn phim đồng cam cộng khổ, không phải vì có lịch trình, mà là bởi nhân vật Vân Liễm không có suất diễn nào nữa.”

Đoàn Minh sợ cậu lại có bệnh mà phát, cường điệu nói: “Nếu lần sau còn có thể hợp tác, tôi rất mong có thể cùng mọi người cùng nhau đi từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, từ lúc khởi động máy đến đóng máy.”

Lương Tiêu phối hợp gật đầu, đơn giản ghi nhớ hai chữ, liền âm thầm nhẩm vài lần.

Đoàn Minh thấy cậu ghi chép thành thạo, nhịn không được hỏi thăm: “Hoắc tổng ——”

Lương Tiêu ngẩng đầu, hai mắt sáng lên.

“……” Đoàn Minh đem chiếc anten dựng trên đỉnh đầu bẻ gãy: “Hoắc tổng hiện tại còn phạt cậu chép kịch bản sao? Nếu cậu thật sự không thích, liền cùng Hoắc tổng nói một tiếng, xem có thể hay không thương lượng một chút.”

Thòi gian dài như vậy nhìn thấy các cặp đôi trong vòng giải trí này hợp rồi lại chia, chia rồi lại hợp, truyện người lớn của Lương Tiêu cũng tịch thu không ít, với kinh nghiệm nhiều năm làm người đại diện của mình, Đoàn Minh còn chưa từng gặp qua cặp đôi nào nảy sinh mâu thuẫn mà bị phạt chép kịch bản.

Đoàn Minh có chút lo lắng bọn họ sẽ tạo nên lịch sử, nhắc nhở: “Hoắc tổng không phải người không nói lý lẽ, cậu có thể thử lại…… Đồng thời thay đổi một ít biện pháp xem sao.”

Lương Tiêu không phải chưa từng thử qua, buồn bã thở dài: “Biện pháp gì?”

“Tỷ như Hoắc tổng nếu lại cưỡng chế cậu chép kịch bản.” Đoàn Minh quyết tâm, “Ngươi liền không cho Hoắc tổng ôm ngủ……”

Lương Tiêu lỗ tai nóng lên, không vui lắm nói: “Tôi thật vất vả mới làm Hoắc tổng mỗi ngày ôm tôi ngủ.”

Đoàn Minh bị cậu làm cho nghẹn lại: “ Nếu Hoắc tổng lại bắt cậu chép kịch bản, cậu liền không cho Hoắc tổng tùy thời tùy chỗ ôm thân.”

Lương Tiêu bất đắc dĩ: “Thẳng đến ngày hôm qua, tôi mới lừa được Hoắc tổng đồng ý cho phép tùy thời tùy chỗ ôm thân.”

Đoàn Minh: “……”

Đoàn Minh: “Hoắc tổng —— Hoắc tổng bắt cậu chép, cậu liền không cho Hoắc tổng vừa hôn vừa cởi quần áo của cậu.”

Hai mắt Lương Tiêu sáng rực lên, bỗng nhiên ngồi thẳng.

Trong lòng Đoàn Minh sinh ra chút hy vọng: “Cái này có thể sử dụng?”

“Có thể sử dụng.” Lương Tiêu nhanh chóng nhớ kỹ, “Tôi trở về sẽ dạy Hoắc tổng, xem anh ấy có thể học được cách cởi quần áo của tôi lúc hôn không.”

Đoàn Minh: “……”

Lương Tiêu ngẩng đầu: “anh Đoàn?”

“Không có việc gì.” Đoàn Minh nói, “Chép đi.”

Đoàn Minh vỗ bả vai của cậu, đeo bịt mắt vào, đặt cà phê xuống, nằm xuống lưng ghế bắt đầu ngủ bù.

-

Ở một nơi khác Tinh Quan đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị, Lương Tiêu vừa xuống máy bay, liền có đoàn đội tới đón.

Vì có thể làm Hoắc tổng đồng ý tham gia tiệc tối của Tinh Quan, trừ bỏ năm đó đi qua bữa tiệc của Long Đào một lần, trải qua một hồi Hồng Môn Yến, đây là lần đầu tiên Lương Tiêu tham gia một bữa tiệc như vậy, chính thức xuất hiện trước mặt truyền thông trong trường hợp nửa chính thức như thế này.

Đoàn đội của Tinh Quan đã chuẩn bị rất đầy đủ, không chỉ lễ phục, mà còn ở các địa phương khác tốn không ít công phu.

“Thật bất tiện khi phải mang vòng tay ức chế trong bữa tiệc.”

Người phụ trách đoàn đội đã sớm chào hỏi qua, nên không ai dám coi thường, khách khí mà giới thiệu cho Lương Tiêu: “Đây là miếng dán ức chế tuyến thể, cho ngài dự phòng, có thể tạm thời ứng phó trong trường hợp khẩn cấp.”

Lương Tiêu nghe vậy, tò mò cầm lên xem: “Cũng là đồ vật do Dược phẩm Phi Dương sản xuất sao?”

Người phụ trách mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, loại này có màu tự nhiên như màu da, khi đeo lên nếu không nhìn kĩ thì mơ hồ sẽ không nhìn ra.”

Đoàn Minh giúp Lương Tiêu hỏi thăm qua miếng dán ức chế này, nên cũng biết giá cả, nghe vậy nhịn không được cầm lấy nhìn thật kỹ.

Cùng so sánh với vòng tay ức chế có thể sử dụng một thời gian dài thì có sự khác biệt rất lớn, miếng dán ức chế chỉ cần bóc ra liền sẽ mất đi hiệu lực. Một miếng dán cũng có giá cả xa xỉ, hơn nữa mỗi lần sử dụng đều có rất nhiều hạn chế, nên nếu như không phải trường hợp đặc biệt thì không tiện đeo, hầu như sẽ không có ai mua.

“Tuyến thể của Lương tiên sinh từng bị thương.” Đoàn Minh nghĩ đến đó, liền hỏi: “Chuyện này ——”

“Không thành vấn đề.” Người phụ trách: “Chúng tôi đã tham khảo qua cố vấn về bệnh tình của Lương tiên sinh, đây là loại máy đặc chế riêng, đối với người sử dụng có ảnh hưởng nhỏ nhất, có thể yên tâm sử dụng.”

Đoàn Minh nói câu cảm ơn, giúp Lương Tiêu nhét vào trong túi.

Lúc trước có Hoắc tổng đánh dấu tạm thời nên đã ổn định, so với lúc trước tin tức tố của Lương Tiêu đã ngoan hơn rất nhiều, gần nhất đã từng bước giảm bớt tần suất sử dụng ức chế tề.

Đoàn Minh càng nghĩ càng lạc quan, thấp giọng cùng Lương Tiêu thảo luận kế hoạch: “Nói không chừng sẽ tiếp tục khôi phục, sau này chỉ cần sự dụng một ít miếng dán ức chế hoặc vòng tay là được.”

Lương Tiêu mỉm cười: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Chắc chắn phải như vậy.” Đoàn Minh đối với Hoắc tổng có một sự tin tưởng rất lớn: “Cậu cũng phải tự bảo vệ tốt chính mình, thì sớm muộn gì cũng thành công.”

Lương Tiêu gật đầu, tiếp nhận hộp đồng hồ mà đoàn đội đưa qua, duỗi tay cởi vòng trên cổ tay.

Thời điểm ngồi trên phi cơ, kỳ thật cũng không có cảm thấy có vấn đề gì.

Sáng nay Hoắc Lan khó được một lần không đi tập thể dục buổi sáng, thời điểm Lương Tiêu tỉnh lại, còn gối đầu trên cánh tay của Hoắc tổng, vừa mở mắt liền thấy Hoắc Lan đang xử lý công việc trong một tư thế vô cùng khó khăn, trong khi cậu đang xem anh như gối ôm mà ôm.

Nếu không phải chiếc máy tính đang đặt ở trên đầu mình, thì Lương Tiêu suýt chút nữa đã bị Hoắc tổng nhà mình làm cho cảm động đến rơi mắt.

Thân phận của Hoắc tổng không tiện tham gia loại yến hội này, Lương Tiêu chỉ trở về một đêm, sáng mai liền chạy trở về, không đáng làm Hoắc Lan đi theo cùng cậu lăn lộn một chuyến. Thời điểm xuống phi cơ tiến vào trong xe bảo mẫu, Lương Tiêu đã nhắn tin thông báo bình an, còn cố ý còn đồng ý cùng Hoắc tổng phát đường.

……

Chọn một cái vòng tay cư nhiên liền làm kiêu.

Lương Tiêu không nhịn xuống được sự chính nghĩa bên trong mình mà nghiêm túc khiển trách chính mình một câu, đồng thời tháo chiếc vòng xuống.

“Không có việc gì.” Đoàn Minh mơ hồ đoán được cậu có tâm sự, thấp giọng bảo đảm: “Khẳng định sẽ không tiếp tục xảy ra chuyện như 5 năm trước nữa.”

Lương Tiêu mỉm cười: “Tôi biết.”

Không riêng gì Tinh Quan sẽ tăng mạnh phòng hộ, mà lúc trước người đại diện Giang Bình Triều bị hố đến không nhẹ, toàn bộ phòng làm việc đều đang phải hứng chịu phản ứng căng thẳng của ông chủ nhà mình, quyết không đội trời chung với hướng dẫn Tề, việc này diễn ra đến khi tiệc rượu nghiêm cấm mang theo các loại đồ vật, liền cùng khách khứa nói chuyện một lát sau mọi thứ đã được điều chỉnh.

Nếu là lại tiếp tục xảy ra chuyện, Lương Tiêu thật sự sẽ có ý định đi chùa cúng bái.

Đoàn Minh trầm mặc: “Vậy cậu không buông bỏ được cái gì?”

Lương Tiêu thở dài: “Chuyện này còn không phải là do chiếc vòng tay.”

“……” Đoàn Minh đoạt lời, nói trước: “Là chiếc vòng mà Hoắc tổng tặng cho cậu.”

Lương Tiêu đã tự lên án chính mình, nên không muốn lại nhắc tới chuyện này, nhưng người đại diện cố tình một hai phải hỏi cho được: “Đây là Hoắc tổng đưa cho tôi, Hoắc tổng tự mình đeo lên, trong này có phương thức liên hệ khẩn cấp của Hoắc tổng, là vòng tay định chế riêng.”

Đoàn Minh hận không thể đem hai câu mình nói phía trước ăn lại: “……”

Hai người nói chuyện thanh âm thấp, người phụ trách không nghe thấy, tò mò: “Lương tiên sinh là sợ không an toàn ——”

“Không phải.” Đoàn Minh đã xem qua toàn bộ một lần, kịp thời đánh gãy, “Cậu ta làm ra vẻ vậy thôi.”

Người phụ trách ngẩn người, rất nhanh đã phản ứng lại, săn sóc khuyên: “Không quan trọng, trong vòng một đêm sẽ kết thúc.”

“Kỳ thật chiếc đồng hồ này cũng không phải do chúng tôi chuẩn bị.”

Người phụ trách cầm lấy đồng hồ đi lại, mở hộp ra: “Hoắc tổng gọi người đưa lại đây, vốn dĩ muốn nói với Lương tiên sinh đây là quà sinh nhật.”

Đoàn Minh tò mò: “Vốn dĩ là như thế nào?”

“Sáng nay bỗng nhiên được thông báo, nói tối hôm qua Hoắc tổng đã đưa quà sinh nhật cho Lương tiên sinh, Lương tiên sinh rất thích.”

Người phụ trách mỉm cười: “Hoắc tổng tự mình phát thông báo, đồng thời tổ chức cuộc họp với bộ trưởng…… rồi trò chuyện phiếm.”

Cuối cùng Lương Tiêu cũng hiểu rõ, nội dung công tác buổi sáng hôm nay của Hoắc Lan: “Họ nói cái gì vậy?”

Người phụ trách: “Lương tiên sinh phi thường thích.”

Lương Tiêu giật mình, nhìn người phụ trách không giống thái độ vui đùa, cẩn thận suy nghĩ, bỗng nhiên nghe hiểu được những lời này.

Lương Tiêu không nhịn xuống được, não bổ hình ảnh Hoắc tổng nghiêm túc bình tĩnh mà tổ chức cuộc họp với các bộ trưởng, cùng bộ trưởng các bộ phận từng người nghiêm cẩn trình bày lễ vật chính mình đem lên, bị chọc đến ngực có điểm mềm nhũn, vui vẻ mỉm cười: “Được rồi…… Tôi đã biết.”

Lương Tiêu cất chiếc vòng đi, cầm lấy mặt đồng hồ có thật nhiều ngôi sao đơn giản, cẩn thận đeo ở cổ tay, điều chỉnh tốt độ dài.

Ngày thường cậu rất ít khi ăn mặc chỉnh tề, thu dọn đồ đạc gọn gàng, sớm chiều ở cùng Hoắc Lan, nên không tự giác có thói quen đứng thẳng lưng, bộ lễ phục được cắt may vừa người, định chế cao cấp, làm nổi bật lên dáng vẻ đặc biệt đẹp trai và trong sáng.

Đoàn đội không có một chút chậm trễ nào, nắm chắc thời gian và tìm góc độ chụp vài bức ảnh đẹp, đem Lương Tiêu đã chuẩn bị đến hoàn hảo đến bữa tiệc.


App TYT & Ánh Trăng Sáng team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play