“Nói điều gì đó về công việc của anh.” Lương Tiêu muốn suy nghĩ một chút: “Hoặc là nhắc nhở tôi kịch bản vẫn còn chưa thuộc hết.”
Lương Tiêu tự mình đưa ra hai ví dụ, sau khi bị dội một chậu nước lên đầu trong nháy cũng tỉnh táo hơn rất nhiều: “Em quả thật không thể học thuộc hết kịch bản...”
Thời gian thân mật kéo dài không lâu, Tổng giám đốc Hoắc của bọn họ tự khống chế nghiêm khắc, ngược lại cũng không mất bao nhiêu thời gian. Chủ yếu là do cậu vừa trở về đã mệt mỏi, ngủ thiếp đi cho đến tận bây giờ.
Lời thoại của phim cổ trang không thể so sánh với phim hiện đại, mỗi chữ đều có thể là do biên kịch cẩn thận cân nhắc, cho dù ý tứ không khác nhau lắm nhưng cũng không thể tùy tiện thay đổi.
Yêu cầu của đạo diễn Cận là bao gồm cả dấu chấm câu cũng phải đọc thật nghiêm túc.
Lương Tiêu cầm kịch bản nhanh chóng lật mấy trang, nhìn lời thoại mênh mông, cậu có hơi khó thở.
Hoắc Lan hơi giật mình nhìn Lương Tiêu run rẩy cầm kịch bản rưng rưng nước mắt xem từng đoạn có bao nhiêu lời thoại, đáy mắt dần dần nổi lên sắc ấm dịu dàng, khẽ mím khóe miệng, sờ sờ đầu cậu.
Lương Tiêu không khống chế được, cọ vào lòng bàn tay anh.
......
Lương Tiêu hoàn hồn, ngẩng đầu lên, khó có thể tin được nhìn một chút ý cười trong đáy mắt của Tổng giám đốc Hoắc.
Không thể ngờ rằng Tổng giám đốc Hoắc của cậu lại là người như vậy.
Lương Tiêu đau đớn vô cùng: “Đây là hả hê khi người khác gặp họa sao?”
“Không phải.” Hoắc Lan lắc đầu: “Cùng nhau xem đi.”
Lương Tiêu đang muốn lên án Tổng giám đốc Hoắc nói không nghĩa khí, nghe vậy thì hơi giật mình, chớp chớp mắt.
“Đi rửa mặt trước.” Hoắc Lan cầm kịch bản, nhìn về phía vết thương của cậu: “Tôi giúp cậu? Hay là ——”
Lương Tiêu nhanh chóng chọn: “Để em tự làm.”
Hoắc Lan rũ mắt, gật đầu.
Tối nay Lương Tiêu muốn dành chút thời gian để ghi nhớ lời thoại của mình, quyết định sẽ không mềm lòng nữa, nhờ Tổng giám đốc Hoắc thay giúp miếng dán không thấm nước, gom góp hết tất cả sức lực đi vào phòng tắm, tưới mình dưới vòi hoa sen.
Nhanh chóng chiến đấu xong với việc tắm rửa, Lương Tiêu lau khô nước rồi thay đồ ngủ, trở về phòng ngủ, Hoắc Lan đang cúi đầu nhìn kịch bản kia.
Hoắc Lan làm việc gì cũng có vẻ chuyên chú, nương theo ánh đèn lật xem từng trang kịch bản, vai vẫn hiên ngang thẳng tắp, lông mi dưới ánh đèn nhìn rậm rạp lạ thường.
Lương Tiêu mang khăn mặt đi qua: “Tổng giám đốc Hoắc ——”
“Ngày 29 có một bữa tiệc tối.”
Hoắc Lan buông kịch bản xuống, đứng dậy đi qua: “Có camera, ekip sẽ chuẩn bị trang phục cho phù hợp.”
Lương Tiêu nhớ rõ chuyện mình muốn điều chỉnh người, trong lòng hiểu rõ: “Trong giới sao? Từ thiện hay salon...”
“Salon.” Hoắc Lan cởi khăn tắm trên đỉnh đầu cậu xuống: “Trong giới là chủ yếu, tính chất bán công khai, tài nguyên sẽ được trao đổi chia sẻ.”
Lương Tiêu ngại phiền, từ trước đến nay vẫn luôn để tóc tự khô, nhìn máy sấy tóc trong tay anh, cảnh giác lui về phía sau: “Thiệp mời chỉ mời một người thôi sao?”
Hoắc Lan lắc đầu: “Có thể dẫn người khác đi, nhưng không quá ba người.”
Đoàn đội của Lương Tiêu tổng cộng chỉ có hai người, nghe vậy gật gật đầu, chuẩn bị nhân cơ hội vòng qua Hoắc Lan, mới cất bước đã vững vàng bị kéo trở lại.
Hoắc Lan rũ mắt, do dự một chút: “Hai ngày nữa… Muốn đo kích cỡ trang phục.”
Lương Tiêu đang chuyên tâm trốn máy sấy tóc: “Cần em điều chỉnh thời gian cho phù hợp không?”
Hoắc Lan hơi trầm mặc, tầm mắt dừng một chút, lắc đầu: “Không cần.”
Lương Tiêu không thể hiểu được tại sao phải có loại chuyện này còn cố ý nói: “Vậy ——”
Luồng khí ấm áp của máy sấy thổi lướt qua cổ, Lương Tiêu không nhịn được giật mình một cái, hoàn toàn quên mất mình muốn nói cái gì.
“Rất nhanh thôi.” Hoắc Lan giơ tay lên, giúp cậu che phần gáy bị lộ ra: “Chỉ cần em thả lỏng.”
Không phải là Lương Tiêu không thả lỏng, chỉ là từ nhỏ cảm thấy thứ này thổi đến ngứa người, vẫn luôn luôn miễn cưỡng dùng. Cố gắng chống đỡ vài giây, vẫn nhịn không được vẫn né tránh.
Hoắc Lan bảo cậu tựa vào người mình, đưa ngón tay vào mái tóc ngắn của cậu, xoa nhẹ nhàng.
Lòng bàn tay khô ráo ấm áp, phủ lên đỉnh đầu, dùng lực vô cùng nhẹ nhàng ổn định.
Ngay cả luồng không khí nóng của máy sấy tóc cũng dịu dàng theo không ít.
Lương Tiêu chỉ thuận miệng hỏi, lời nói ra rồi mới phản ứng lại, suy nghĩ một chút: “Không đúng… Không thích hợp.”
Nếu là bữa tiệc trao đổi tài nguyên trong giới cho nên bất luận là Hoắc Lan tham dự với tư cách tổng giám đốc của Tinh Quan, hay là đi cùng cậu, ít nhiều cũng có chút bất tiện.
Hoắc Lan im lặng: “Ừ.”
Lương Tiêu suy nghĩ rất thông suốt: “Vậy khi về em sẽ mang theo hai viên kẹo.”
Hoắc Lan vuốt tóc cậu.
Mấy năm nay Lương Tiêu đều sống một mình, lao đầu vào kiếm sống, nghĩ lại mới thấy cậu không thể kể được hết sinh nhật nhàn hạ.
Hoắc Lan không ngoài ý muốn vì chính cậu cũng không nhớ rõ, đè nén suy nghĩ trong đầu cũng không nói nhiều nữa, gật gật đầu: “Được.”
Lương Tiêu bị anh xoa đầu cũng có chút buồn ngủ, ngáp một cái, thoải mái dựa vào phía sau hai giây, bỗng nhiên hoàn hồn: “Không đúng, kịch bản ——”
“Đi lên giường.” Hoắc Lan nói: “Anh đọc cho em nghe.”
Lương Tiêu cảm thấy rất có thể Hoắc Lan cũng không rõ ảnh hưởng của chính bản thân anh: “Chỉ sợ không được, anh đọc làm em không nhớ được.”
Lương Tiêu ho một tiếng, tai hơi nóng: “Em… Em không nghe vào tai.”
Sự chú ý dồn hết vào giọng nói và yếu hầu của Tổng giám đốc Hoắc.
Lương Tiêu hít sâu một hơi, thanh tâm quả dục đứng dậy: “Không sao, em đọc thêm mấy lần, niệm thành thục thì sẽ nhớ được.”
Cùng lắm thì niệm suốt đêm.
Chữ viết cũng có cảm xúc, nể tình cậu thức suốt đêm, nói không chừng sẽ tự giác chạy vào trong đầu cậu.
Hoắc Lan lắc đầu, cầm cổ tay cậu: “Không ôm.”
Lương Tiêu không khống chế được tiếc nuối: “Không ôm, không ôm sao?”
Hoắc Lan mím môi, dẫn Lương Tiêu đến bên giường, bật đèn bàn, cầm giấy bút đưa cho cậu.
Lương Tiêu bỗng nhiên dâng lên một dự cảm không lành: “…Anh làm gì vậy?”
“Anh đọc một câu, em học thuộc lòng một câu.”
Hoắc Lan nói: “Ba lần không học được, sẽ chép lại trang này.”
Lương Tiêu: “…”
Trước mắt Lương Tiêu tối sầm lại, rút chân muốn chạy, bị Hoắc Lan dùng một tay ấn nhẹ sau lưng, phản xạ có điều kiện ngồi thẳng.
Lương Tiêu cũng không nhớ nổi phản xạ muốn chết này đến tột cùng là từ đâu ra, vai thẳng tắp ngồi ở đầu giường, đau đớn không muốn sống: “Tổng giám đốc Hoắc ...”
Tổng giám đốc Hoắc cầm bút huỳnh quang, tiếp tục tiếp vẽ bức tranh của anh: “Bắt đầu.”
Trong nhiều ngày liên tiếp, Tổng giám đốc Hoắc đã ghi nhớ tất cả lời thoại một cách hoàn hảo.
Đoàn Minh cầm kịch bản, nhịn không được thở dài: “Nghe người ta nói chữ có thể sinh ra máu và nước mắt, thì ra còn có thể là thật...”
Lương Tiêu sụp đổ: “Anh Đoàn.”
Đoàn Minh quan sát trong dòng chữ QAQ viết đầy kịch bản của cậu, vỗ vai cậu: “Anh có thể học thuộc lòng, chỉ là thiếu áp lực.”
Chỉ có động lực là không đủ, ví dụ như Tổng giám đốc Hoắc hứa nhớ một trang sẽ hôn một lần, Lương tiên sinh sẽ tâm viên ý ngựa không yên lòng, nhưng nếu không học thuộc được thì sẽ phải chép lại nó, Lương tiên sinh chỉ có thể tiến bộ một cách nhanh chóng.
Đoàn Minh cảm khái: “Tổng giám đốc Hoắc biết tính của cậu…”
Lương Tiêu thẹn quá hóa giận, giật lấy kịch bản cất đi.
Đoàn Minh tò mò: “Năm đó cậu học thuộc lòng như thế nào?”
Năm đó thảm hơn một chút, Lương Tiêu giật mình một cái, nhớ lại: “Một lần không học thuộc được, lập tức chép lại câu đấy ba lần.”
Đoàn Minh: “…”
Lương Tiêu thở dài: “Nếu như phân tâm, đặt một quyển sách ở trên đầu, phạt quỳ gối.”
Tiểu Lương Tiêu lúc trước nền tảng quá yếu, cậu đã quen với việc không bị quấy rầy sẽ không học được, nếu không có thủ đoạn lôi đình này thì căn bản một chữ cũng không đọc nổi.
Dùng loại thủ đoạn lôi đình này, Tiểu Lương Tiêu thậm chí còn rèn luyện công lực sâu đậm đặt sách trên đầu vẫn ngủ gật ở góc tường, mười lần thì có chín lần đều bất tri bất giác ngủ gật, khi tỉnh lại cũng đã quấn chăn ở trên giường.
Đoàn Minh nghe được ngạc nhiên, lẩm bẩm: “Cái số cậu là cái gì mà…”
Đi lòng vòng.
Cùng mối lương duyên khó hiểu với tri thức.
Lương Tiêu vốn còn khổ sở, bị anh ấy dẫn dắt, cả hai đều nhẹ nhõm hơn rất nhiều: “Tổng giám đốc Hoắc dịu dàng hơn nhiều.”
Đoàn Minh: “…Ừ.”
Lương Tiêu vui vẻ nói: “Tổng giám đốc Hoắc còn cho phép tôi viết liền. ”
Năm đó chữ của Tiểu Lương Tiêu xoắn xoắn xiêu vẹo, bị bắt buộc phải viết từng nét một, chỉ cần không đúng một nét nhất định sẽ phải viết lại.
Đoàn Minh nhìn cậu hạnh phúc từ tận đáy lòng, nhất thời có chút không đành lòng, phụ họa: “Tổng giám đốc Hoắc thật tốt.”
Lương Tiêu gật đầu, thuận lợi thuyết phục chính mình, nắm chặt kịch bản lặng lẽ đọc lưu loát kịch bản từ đầu đến cuối, đi theo người phụ trách lên sân khấu, thuận lợi xong một cảnh quay này.
“Không tồi.”
Đạo diễn Cận nhìn màn hình một lần, hài lòng gập đầu, lấy cậu ra để giáo dục một nhóm diễn viên trẻ: “Lời thoại khó học như nhau, tại sao Lương Tiêu vẫn học thuộc được?”
Một số diễn viên trẻ tuổi xấu hổ nhỏ giọng nói: “Là bọn em không học chăm chỉ.”
Cận Chấn Ba nhìn thoáng qua Lương Tiêu: “Có kinh nghiệm gì thì quay lại giới thiệu cho bọn họ.”
Lương Tiêu vừa diễn xong, đúng lúc vặn chai nước khoáng ra, lập tức bị sặc: “…”
Biểu hiện gần đây của cậu cũng không tồi, cho dù Cận Chấn Ba yêu cầu nghiêm khắc, thái độ cũng tốt hơn không ít, thuận tay vỗ vỗ lưng cho cậu: “Cảm lạnh?”
Lương Tiêu hắng giọng: “…Không sao đâu.”
“Duy trì trạng thái cho tốt, đừng để bị bệnh.” Cận Chấn Ba nhắc nhở: “Cùng thời gian ghi âm, trạng thái giọng nói của cậu cũng không thể xảy ra vấn đề.”
Lương Tiêu gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Đạo diễn Cận ra hiệu cho mấy phó đạo diễn điều trình trường quay, đi đến bên cạnh, kiểm tra tiến độ của cậu: “Huấn luyện đã bắt đầu rồi sao?”
“Bắt đầu rồi.” Lương Tiêu nói: “Mấy ngày nay đang tăng thêm sức mạnh cho tim và phổi.”
Đại khái là đoàn làm phim cố ý điều chỉnh sắp xếp, mấy ngày nay cậu có lượng lời thoại lớn, phân cảnh cũng không quá nặng.
Gặp mặt Tổng giám đốc Hoắc vào ban đêm, thời gian rảnh rỗi, Lương Tiêu vẫn luôn đi huấn luyện liên quan. Phương diện hình thể đại khái còn cần một chút thời gian, nhưng sức mạnh và khả năng chịu đựng cũng đang dần được cải thiện.
Cận Chấn Ba hơi hài lòng, gật đầu: “Chủ yếu luyện sức chịu đựng, súng sẽ không làm cho cậu cảm thấy nặng hơn.”
Cận Chấn Ba nhìn cậu một cái: “Sức lực cũng tương đương, chỉ cần không để súng ném cậu ra ngoài là được. ”
“...” Lương Tiêu suýt nữa bị ông ấy chọc bị gạo: “Vâng.”
Cận Chấn Ba: “Tuần sau cậu sẽ trở về Đế Đô?”
Lương Tiêu nhớ tới bữa tiệc tối mà Hoắc Lan đề cập tới, tính toán thời gian: “Đúng vậy.”
Đoàn đội bên này đã có lịch trình, đại khái cũng đã báo cho đoàn làm phim, đạo diễn Cận biết cũng không có gì lạ.
Lương Tiêu do dự: “Làm chậm trễ tiến độ quay phim sao?”
“Cũng không phải cảnh quay nào cũng có cậu, đi hai ngày không ảnh hương.”
Cận Chấn Ba cũng không quan tâm đến lắm, xua tay: “Đi gặp người nhiều một chút, tìm mấy tài nguyên tốt... Không cần phải quá kín đáo, quay hay chụp cũng không mất mặt.”
Lương Tiêu cười cười, cũng không bác bỏ: “Tôi biết rồi, cám ơn ngài.”
Tài nguyên của cậu đều ở Tinh Quan, đi dạ tiệc là hướng tới sinh đồ có thể đánh, phối hợp với nhân vật để điều chỉnh phù hợp với nhân thiết.
Đạo diễn Cận đã lớn tuổi, quan niệm còn dừng lại ở diễn viên tự mình tìm quay phim, đối với các loại mối quan hệ này vẫn luôn cho là đúng, chủ nhiệm sản xuất đại khái cũng không cho đạo diễn già tốn nhiều miệng lưỡi để giải thích vấn đề này.
Cận Chấn Ba hỏi qua một lần đã là có ý thức quan tâm, đến diễn viên, gật đầu, quay trở lại sân nhìn chằm chằm vào cảnh quay tiếp theo.
Lương Tiêu bị ông ấy nhắc nhở, từ trường quay xuống, cùng người đại diện đụng đầu, bàn bạc kế hoạch tiếp theo.
“Trọng tâm chính vẫn là trên phim trường.”
Đoàn Minh lật điện thoại di động, tổng kết cho cậu: “Lấy bộ phim này làm chủ, ngày 29 có một bữa tiệc tối, đến lúc đó sẽ phối hợp đăng ảnh lên Weibo, bộ phận quan hệ công chúng bên kia đều đã có sắp xếp.”
Đoàn Minh: “Nếu có hiệu quả tốt có thể để cậu phát sóng trực tiếp một hoặc hai lần, tương tác với người hâm mộ.”
Lương Tiêu gật đầu: “Biết rồi.”
“Ngày tám tháng sau, 《 Ngày 30 Tết 》sẽ chính thức bước vào quá trình phát hành hậu kỳ, đại khái đoàn làm phim sẽ tham gia mấy tiết mục. Nếu gần, chúng ta cũng có thể qua hỗ trợ chạy bộ.”
Đoàn Minh lại lật lại một trang: “Tập hai của《 Ở Trên Đường 》sẽ phát sóng vào cuối tuần này… Nhân tiện, đạo diễn bên đó cũng nhờ tôi nói với cậu rằng có thể bớt chút thời gian để giới thiệu chủ quầy bán hàng ăn sáng.”
Lương Tiêu khàn khàn: “Sao còn phải nói với tôi?”
“Hẳn là sợ có cậu để ý.” Đoàn Minh đoán: “Dù sao cả nhà chủ quán rất có tính tranh luận, chèn vào tài liệu này, có thể ảnh hưởng đến công tác tuyên truyền của chúng ta.”
Lương Tiêu suy nghĩ một chút: “Vừa vặn, chúng ta bên này cũng phải tinh chỉnh.”
Đoàn Minh gật đầu: “Đúng, trong thời gian ngắn cậu cũng cần áp chế điểm ký ức sớm một chút, thuận nước đẩy thuyền.”
Đoàn đội của Tinh Quan tiếp nhận toàn diện, việc bọn họ làm cũng không còn nhiều. Đoàn Minh xem qua một lượt rồi buông điện thoại xuống: “Không có gì, còn lại chỉ cần cậu dành thời gian làm một bộ lễ phục thích hợp.”
Lương Tiêu giật mình, mơ hồ nhớ tới:”Tổng giám đốc Hoắc hình như đã nói với tôi...”
“Tổng giám đốc Hoắc tìm người làm cho cậu sao?” Đoàn Minh yên tâm, thuận tay cắt bỏ một mục cần làm, “Vậy là được, nhưng cần phải nhanh lên, không còn nhiều thời gian cho chúng ta.”
Lương Tiêu lúc đó không để ý nghe, mơ hồ nhớ rõ là muốn đo kích thước linh tinh, gật đầu: “Hiểu rồi… Tôi sẽ nói với Tổng giám đốc Hoắc.”
“Vẫn còn thiếu một chiếc đồng hồ.” Đoàn Minh giúp cậu suy nghĩ, “Thật sự không thể mượn một cái của Tổng giám đốc Hoắc sao, dùng xong sẽ trả lại.”
Dùng xong nói không chừng cũng không cần trả.
Dây chuyền đồng hồ kim loại lạnh lẽo giữ chặt cổ tay, cũng không khâu kín kẽ, bị vạch một khe hở trên đỉnh đầu, vững vàng kiềm chế động tác, trong lúc giãy dụa tạo ra vết máu đầm đìa…
Lương Tiêu trợn tròn hai mắt: “Anh Đoàn ——”
Đoàn Minh hoàn hồn: “Muốn tôi lên tiếng à?”
Lương Tiêu trừng mắt nhìn anh ta nửa ngày, lỗ tai đỏ bừng bừng, cắn răng: “Không có...”
Mặc dù không có, nhưng Tiểu Hoàng Thư của người đại diện đều bị tịch thu từ hàng tồn kho của nghệ sĩ.
Đoàn Minh nhìn cậu đều đã nhìn qua, Lương Tiêu không phòng bị đã bị bánh xe lăn qua chân, để bản thân nóng nửa ngày mới hoảng hốt đứng dậy, tìm chỗ hạ nhiệt.
Lái xe không có giấy phép gây hại cho người khác.
Trở về phòng tập thể dục của khách sạn, lúc Lương Tiêu đeo vòng đeo tay chuyên dụng, vẫn còn có chút nóng ma tâm lý với chiếc còng tay lạnh lẽo kim loại.
“Không đến mức đó.” Đoàn Minh cùng cậu làm động tác chống đỡ ván, ngồi xổm bên cạnh lướt Weibo hậu trường lưu giữ hàng ngày, “Bao nhiêu chuyện lớn...”
Lương Tiêu vừa mới làm xong động tác thứ ba, run rẩy cắn răng: “Anh Đoàn.”
Đoàn Minh dừng lại, quay lại chủ đề: “Gần đây Tinh Quan đang từng bước buông lỏng bảo trì, Weibo bên này sẽ có chút phiền phức, không cần lo lắng.”
Lương Tiêu gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Mới bắt đầu để tạo ấn tượng tốt với người qua đường, chúng ta phải quản lý chặt chẽ hướng gió. Tinh Quan theo dõi kín không kẽ hở, bình luận hơi mang tính khiêu chiến không có ý tốt đều kịp thời xử lý, cũng không cho cơ hội nhảy nhót.
Hiện tại từng bước ổn định lại, đi khống chế thành một mảnh hoa đoàn hài hòa, ngược lại cũng có hơi giả.
“Củ cải và rau xanh có một tình yêu riêng.” Đoàn đội của Lương Tiêu gần như đã đạt đến cực hạn, cả người run rẩy lảo đảo, “Tôi cũng không phải tiền…”
Cũng không phải nhân dân tệ, không phải tất cả mọi người đều yêu thích chúng.
Đoàn Minh vừa tiêu cho cậu vừa gật đầu: “Cũng vẫn có người nhìn chằm chằm, sẽ không có gì đó quá đáng.”
Cánh tay của Lương Tiêu mềm nhũn, nện một cái thật mạnh lên đệm, xoay người thở hổn hển hai hơi.
“Khiêu khích đơn giản chính là kéo một người chưa có tác phẩm nào tiêu biểu.”
Đoàn Minh đưa cho cậu cái khăn mặt: “Chu kỳ chế tác 《 Ngày 30 Tết 》ngắn, không bao lâu nữa là có thể bịt miệng những người này. ”
Lương Tiêu lau mồ hôi, trả lời một tiếng.
Thấy cậu không để ý, Đoàn Minh cũng yên tâm không ít: “Có nữa… Lúc trước chúng tôi lo lắng, có người bóc mẽ tư liệu cá nhân của cậu, tìm ra chuyện cậu có di chứng bộc phát pheromone.”
Lương Tiêu: “Đã nói được gì rồi?”
“Cái gì cũng nói, bịa đặt rất thật.”
Đoàn Minh mở tài khoản tiếp thị: “Nói từ nhỏ gia cảnh bần hàn, không mua nổi thuốc ức chế, vì không muốn người trong nhà lo lắng, chạy vào núi để phân hóa...”
Lương Tiêu ngạc nhiên: “Tôi điên à?”
Đoàn Minh đổi sang cái khác: “Bố mẹ của cậu công việc bận rộn, không có thời gian quản cậu, sợ con chạy lung tung, khóa trái cậu ở trong nhà.”
Đoàn Minh sinh động nói: “Một mình cậu phân hóa, liều mạng đập cửa, kêu khàn giọng, chờ cha mẹ cậu trở về, chỉ thấy một bãi của cậu…”
Lương Tiêu: “…”
Đoàn Minh lại đổi sang một cái khác: “Cậu giấu diếm thân phận, kỳ thật trong nhà vô cùng nhiều tiền, lúc bị người ta bắt cóc tống tiền thì bị hoảng sợ, ngoài ý muốn đột nhiên phân hóa.”
Lương Tiêu có chút động tâm với chuyện này, ngồi dậy suy nghĩ một chút: “Tôi sáng suốt dùng pheromone báo tin, dẫn nhân viên cứu hộ đến tìm tôi.”
Đoàn Minh suy nghĩ một chút, giúp cậu hoàn thiện chi tiết: “Lúc đó cậu ở trong hầm, bên ngoài bịt kín nhìn không thấy gì, nhưng có khe hở, phân tử khí có thể lưu động.”
Lương Tiêu gật đầu: “Nồng độ cao khuếch tán về nơi có nồng độ thấp...”
Đoàn Minh nhanh chóng ghi nhớ, chuẩn bị trở về cùng đoàn đội Tinh Quan tiếp tục thảo luận, hoàn thiện logic cùng các chi tiết còn lại.
Lương Tiêu không thể nghỉ ngơi quá lâu, vừa hồi lại sức lực thì lập tức đứng lên, đổi thiết bị tiếp tục tự ngược đãi bản thân.
Đoàn Minh đi theo cậu, nhịn không được: “Tiện đây cậu có muốn luyện tập đào huyệt mật không?”
Lương Tiêu đang kéo tạ rộng cơ lưng, sặc đến mức ho khan liên tục, buông lỏng tay: “…”
Đoàn Minh tiếc nuối: “Quên đi.”
“Không luyện.” Lương Tiêu kiên quyết, “Về sau không thể để cho tôi nghe được ba chữ này.”
Đoàn Minh thở dài: “Được.”
Lương Tiêu nghiêm khắc đối diện với người đại diện nửa phút, xác nhận đối phương đã hoàn toàn nhớ kỹ yêu cầu này, mới cầm tay cầm, nghiến răng nghiến lợi kéo khối sắt lên.
Đoàn đội của Tinh Quan từ trước đến nay luôn chuyên nghiệp, không bỏ qua bất kỳ giá trị nào có thể khai thác được.
Lúc Tổng giám đốc Hoắc đi tới nằm nghiêng, Lương tiên sinh bị ép khô đang nằm liệt trên giường, nửa sống nửa sống bị lật lại.
Trong phòng trống rỗng vô cùng ấm áp, Lương Tiêu mặc quần đùi áo cộc tay, cánh tay và đùi đều bị khăn mặt nóng hổi đắp lên, dùng ống hút uống lòng trắng trứng để giải tỏa lo lắng.
Hoắc Lan nhíu chặt mày: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ngài Lương vừa luyện tập sức bền.” Quản gia giải thích: “Chường nóng có thể giảm sự tích tụ của axit lactic.”
Quản gia được Lương tiên sinh giao phó, nhanh chóng thêm một câu: “Không cảm thấy khó chịu.”
Giọng nói của cậu quá thấp, Hoắc Lan không nghe rõ, một tay mở giấy gói kẹo ra, đưa tới bên môi Lương Tiêu: “Cái gì?”
Lương Tiêu hoảng hốt há miệng ngậm đường, môi lướt qua ngón tay Hoắc Lan, ý thức không còn sáng suốt: “Dùng đi.”
Hoắc Lan gật đầu: “Được.”
Lương Tiêu: “…”
Kỳ thật Lương Tiêu có chút lo lắng, nếu thời gian diễn ra buổi gặp mặt được quyết định sớm hơn một chút, với sự nghiêm khắc của Tổng giám đốc Hoắc, thời gian dành cho mỗi buổi sáng sẽ bị trừ đi một chút.
Buổi tối về muộn hai tiếng, buổi sáng phải đi sớm hai tiếng.
Lúc năm giờ sáng, trời vẫn chưa sáng.
Hoắc Lan cẩn thận đặt người đang ngủ say trên giường, một mình đi ra ngoài, trở về phòng ngủ chính lạnh lẽo cô đơn.
Lương Tiêu nghĩ mình có chút xúc động, ngẩng đầu kiên định nhìn Hoắc Lan: “Không được.”
Nhiệt độ trên lòng bàn tay Hoắc Lan đã tan hết, một lần nữa ấn vào túi nước nóng, nghe vậy thì hơi giật mình: “Sao vậy?”
“Không thể đi lúc năm giờ sáng.” Lương Tiêu nói, “Buổi sáng em ——”
Lương Tiêu ho một tiếng, tiện tay chụp một cái nồi lên đầu: “Buổi sáng em nhất định phải được người ta đánh thức, nếu đồng hồ báo thức gọi dậy thì tâm trạng cả ngày sẽ không tốt.”
Hoắc Lan chưa từng chú ý đến chuyện này, bị sự kiên định của cậu làm cho ngẩn người, có chút tự trách: “Anh… Không biết.”
Lương Tiêu cho rằng một giây trước cậu cũng không biết, vì vậy cậu hỏi: “Anh có thể gọi em không?”
Hoắc Lan sờ sờ tóc cậu, gật đầu: “Có thể.”
Lương Tiêu thở phào nhẹ nhõm, dùng bộ phận duy nhất của mình còn có thể di chuyển được là đầu cọ cọ vào tay Hoắc Lan, lỗ tai đỏ bừng, ấp úng xác nhận với anh: “Ôm, ôm ngủ… Ôm cùng tỉnh lại.”
Hoắc Lan mím môi dưới, cúi người khẽ hôn lên trán cậu: “Được.”
Lương Tiêu yên tâm, đã quen với chiếc giường, không có suy nghĩ lung nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hoắc Lan giúp cậu chườm nóng, sau đó lấy dầu hoa hồng ra, cẩn thận xoa rồi buông tay.
Không bị những tiếng rên rỉ của Lương Tiêu quấy nhiễu, Hoắc Lan ôm cậu vào trong lòng, giúp cậu xoa ra mấy chỗ vết bầm tím không biết đã đụng phải lúc nào.
Lương Tiêu ngủ thiếp đi trong vòng tay của Hoắc Lan như mong muốn, lại ở trong ngực của Tổng giám đốc Hoắc bị đau đớn làm tỉnh dậy, đau đến mức tinh thần tỉnh táo không thể ngủ được: “Thật sự không được…”
“Nhịn một chút.” Hoắc Lan còn đau hơn cả cậu, hôn lên tóc cậu, thấp giọng, “Đau thì cắn anh.”
Lương Tiêu không cắn được, nhìn cơ vai và cổ của Tổng giám đốc Hoắc, không còn chút sức lực mà lắc đầu.
Ngực Hoắc Lan hơi nóng, nhắm mắt lại.
Nếu bây giờ không xử lý, qua hai ngày nữa sẽ càng khó chịu hơn. Hoắc Lan nhẫn tâm, mau chóng giúp cậu xoa chỗ cuối cùng, ôm người vào trong ngực, bảo Lương Tiêu tựa vào ngực và vai mình để nghỉ ngơi.
Trước mắt Lương Tiêu hiện lên những ngôi sao nhỏ vàng rực rỡ, hoảng hốt treo trên người Hoắc Lan, gian nan nói chính sự với anh: “Anh Đoàn nói, lễ phục phải mau chóng...”
Hơi thở của Hoắc Lan có chút ngưng trệ, vòng tay qua ôm chặt cậu: “Anh biết.”
“Muốn… Em dành chút thời gian không?”
Lương Tiêu không biết nhiều về lễ phục cao cấp, đoán có thể là người phụ trách đo kích cỡ bên kia quá cap cấp nên không có thời gian chờ cậu diễn xong: “Em nói chuyện với Đạo diễn Cận, trở về một chuyến cũng được.”
“...” Hoắc Lan thấp giọng: “Không cần.”
“Là lo lắng cơ thể em sẽ thay đổi sao?” Lương Tiêu suy nghĩ một chút, trầm ngâm tìm lý do, “Sẽ không nhanh như vậy đâu, không có khả năng vừa huấn luyện đã hiệu quả ngay lập tức.”
Hoắc Lan trầm mặc: “Anh biết.”
Lương Tiêu quan tâm: “Vậy đó là gì?”
Hoắc Lan thật sự nói được, yên lặng một lúc lâu, sờ sờ tóc cậu: “Rất nhanh thôi, thả lỏng.”
Lương Tiêu mơ hồ cảm thấy câu này hơi quen tai, sửng sốt một chút, nhìn Hoắc Lan đứng dậy ra cửa, trong lòng có hơi mờ mịt, làm theo yêu cầu của Tổng giám đốc Hoắc mà thả lỏng.
Lúc đau thì rất đau, nhưng sau một lúc, đau đớn trên người cũng giảm đi không ít.
Lương Tiêu nhanh chóng thư giãn, không nhịn được ngáp một cái, híp mắt, vẻ mệt mỏi lại từng chút một quay trở lại
Lương Tiêu ngủ mê man, mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa.
Trong mấy năm nay, những người bên người quá loạn, người có tâm tư thầm kín không ít. Từ trước đến nay Lương Tiêu luôn mẫn cảm với âm thanh, nhất là lúc nửa ngủ nửa tỉnh, có người nào tiếp cận sẽ cảm giác, theo bản năng cậu đề cao cảnh giác.
Nhưng gần đây cậu đã vô cùng quen thuộc với tiếng bước chân của Hoắc Lan, cho dù không cần phân biệt kỹ cũng có thể nhận ra.
Dù bên ngoài có loạn đến đâu, vẫn luôn có một Tổng giám đốc Hoắc lạnh lùng và sạch sẽ.
Lương Tiêu không căng thẳng, lười biếng chợp mắt, an tâm nghe tiếng Tổng giám đốc Hoắc đi đến bên cạnh giường, đứng một lúc.
Lương Tiêu vừa an tâm vừa thả lỏng, bị cơn buồn ngủ ập đến, mơ hồ cảm thấy Hoắc Lan cả người lạnh lùng sạch sẽ thò tay vào trong chăn, nâng mông cậu lên.
Lương Tiêu: “...”
TYT & Ánh Trăng Sáng team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT