Lương Tiêu không dám động đậy, trong lòng không tự giác mà có chút căng thẳng.
Lúc Hoắc Lan bước vào cửa thì cậu còn chưa phát hiện ra vấn đề nhưng khi mọi chuyện tiến triển đến bước này thì cậu không khỏi nghi ngờ rằng có lẽ mình đã ngủ thiếp từ lâu rồi, bây giờ đang ở trong mơ thôi.
Ngoại trừ điều này thì tạm thời cậu còn chưa nghĩ ra được lý do gì có thể giải thích được cho tình huống hiện tại.
Hoắc tổng của bọn họ đang đứng ở mép giường, một tay nâng mông cậu lên.
Còn một tay khác thì đang cầm một món đồ gì đó, thăm dò tiến vào trong chăn, động tác nhẹ nhàng chậm rãi quấn một vòng.
Có lẽ đó là dây thừng.
Lương Tiêu nhắm chặt hai mắt không dám nhìn, đầu óc hỗn loạn không yên.
Nếu đây là mơ thì…
Cậu cũng quá đói khát rồi đấy.
Thậm chí còn nghĩ con người của Hoắc tổng nhà bọn họ thành kiểu thế này.
Vành tai của Lương Tiêu hơi nóng lên, không nhịn được mà nghiêm khắc khiển trách chính mình, đang chuẩn bị tĩnh tâm để chuyển sang một giấc mộng ngọt ngào như bánh quy nhỏ thì bỗng nhiên sự việc lại có sự thay đổi mới.
Dây thừng trong tay Hoắc Lan buông lỏng ra, rút ra rồi gác ở một bên, nâng bờ mông căng thẳng vô thức căng thẳng của cậu.
Chậm rãi xoa nhẹ một chút.
… Hai lần.
Lương Tiêu không nhịn được nữa, ngạc nhiên mở to mắt.
Phòng ngủ yên tĩnh, trần nhà nhẹ nhàng và ánh sáng vẫn như mọi khi.
Hoắc Lan không ở trong giấc mơ, hình ảnh cực kỳ chân thật đang quay lưng về phía cậu, vai và lưng căng đến mức áo ngủ phác hoạ ra những đường cong đẹp đẽ.
Lương Tiêu không nhìn ra được rốt cuộc anh đang làm cái gì, vòng eo nhức mỏi không thể đứng dậy được, kinh ngạc hỏi: “Hoắc tổng?!”
Hoắc Lan đang đứng quay lưng về phía cậu, bóng lưng bỗng cứng đờ, yên lặng một lúc lâu rồi nói: “… Thả lỏng nào.”
Lương Tiêu vừa mới bị anh xoa xoa mông, trợn tròn hai mắt hỏi lại: “Tại sao chứ?!”
Hoắc Lan bị cậu hỏi lại thì càng trầm mặc.
… Có lẽ là nên xoa những vết bầm trên người cho Lương Tiêu, nếu như Lương Tiêu bởi vì quá đau mà căng cứng cả người thì nếu mà được cẩn thận xoa thêm hai lần thì sẽ thả lỏng hơn rất nhiều.
Hoắc Lan luôn là người thông minh suy một ra ba, cũng không biết tại sao lần này lại không có kết quả, im lặng hồi lâu, sau đó căng da đầu thấp giọng: “Kiên nhẫn một chút đi, rất nhanh là sẽ ổn thôi.”
Lương Tiêu: “…”
Lương Tiêu không hiểu vì sao mình phải chịu đựng chuyện này, nhưng nhìn Hoắc Lan cũng đang bị cảnh tượng nghiêm trọng này làm cho bối rối thì vẫn khó khăn xoay chuyển đầu óc, cố gắng hết sức để giữ lấy dòng logic bấp bênh: “Quản gia …”
Lương Tiêu dịu giọng hỏi: “Có phải quản gia lại nói cái gì với anh rồi đúng không?”
Tuy rằng Lương Tiêu cũng rất không muốn hiểu được rốt cuộc quản gia đã nói gì với Hoắc tổng mà có thể lừa gạt được anh, khiến cho Hoắc tổng của bọn họ nửa đêm tới sờ mông cậu.
Còn mang theo một loại đạo cụ, đại khái là sợi dây thừng nào đó.
Một chiếc gối ôm tốt mà tới sờ mông vào nửa đêm.
Lúc sờ sờ không trốn kịp thì đi lấy dây thừng trói chặt, một đầu khấc thì buộc vào phía trên máy sưởi.
Lương Tiêu miên man suy nghĩ, nhìn Hoắc Lan nhẹ nhàng gật đầu thì yên tâm hơn một chút: “Nói cái gì thế?”
Hoắc Lan trầm mặc một chút, hơi ngồi dậy: “Lễ phục thì nên đặt trước để làm, không thể chậm trễ thời gian được nữa.”
Lương Tiêu sửng sốt: “Hả?”
Hoắc Lan ban đầu không định nói với cậu nhưng Lương Tiêu đã tỉnh rồi, không thể không giải thích: “Quản gia nói rằng cậu không thích bị người bên người đo kích cỡ quần áo… Tôi sẽ không hỏi cậu là vì sao đâu.”
Mỗi người đều có những điều rất bất đắc dĩ của riêng mình, hầu hết đều bắt nguồn từ một kỷ niệm mà họ không muốn nhớ lại.
Bản thân Hoắc Lan cũng có nên suy bụng ta ra bụng người, không ngờ rằng dùng cách này sẽ xảy ra loại chuyện khiến Lương Tiêu thấy bối rối.
Lương Tiêu suýt nữa hỏi anh là vì sao nhưng cuối cùng lại nuốt về, mơ màng suy nghĩ một lúc, cẩn thận nghĩ ra công dụng của dây thừng là gì: “Vậy nên anh mới tự mình đến đo à…”
Bóng lưng của Hoắc Lan cứng lại rồi gật đầu.
…… Cũng không tệ.
Ít nhất cũng bảo vệ được thiết lập con người của Hoắc tổng.
Lương Tiêu rốt cuộc cũng yên tâm rồi, nhẹ nhàng thở ra một hơi, không hiểu sao lại có chút tiếc nuối: “Nhưng mà ——”
Nhưng ngay từ khi thuốc ức chế thử nghiệm của Tập đoàn Dược phẩm Phi Dương được đăng ký thì hồ sơ dữ liệu của tình nguyện viên đã được thu thập rồi, tất cả số đo ba vòng của cậu đã được báo cáo lên rồi.
Trong khoảng thời gian này, quả thực Lương Tiêu có từng dưỡng bệnh, nhưng do mệt mỏi về cơ thể và tinh thần, lúc ở đoàn phim cũng không được nghỉ ngơi, số liệu cơ thể không có nhiều biến hoá rõ ràng lắm.
Nên các số đo hiện tại cũng không khác gì nhiều so với số đo ở thời điểm đăng ký.
Hoắc Lan ngước mắt: “Chuyện gì?”
Lương Tiêu suýt nữa thì nói ra, tâm niệm khẽ nhúc nhích, khó khăn lắm mới nuốt về được: “Không có gì đâu.”
Vành tai của Lương Tiêu hơi nóng lên, khụ một tiếng nói: “Ước lượng… Ước lượng một chút cũng đúng mà.”
Cánh tay Hoắc Lan không tiếng động mà cứng đờ lại, tầm mắt dừng ở trên người cậu.
Lương Tiêu cố gắng trấn định lại, chân mềm vịn giường đứng lên, quơ quơ, được Hoắc Lan vội vàng tiếp được.
“Như vậy thì đo sẽ… không được đúng.”
Lương Tiêu căn bản cũng không sức lực, dứt khoát dựa vào Hoắc Lan để đứng vững: “Không nằm được.”
Hoắc Lan thấp giọng: “Vậy làm sao bây giờ?”
Trên mặt Lương Tiêu nóng ran lên, đưa thước dây cho anh, nắm lấy cánh tay Hoắc Lan đặt ở phía sau người mình.
Vóc người của Hoắc Lan cao lớn hơn Lương Tiêu, vai rộng tay dài, bây giờ cúi người như vậy giống như đã trói người ta vào một nhà lao nghiêm mật, hơi thở cường hãn xâm lược thuộc về Alpha không thể che giấu được chút nào.
Ban đầu Lương Tiêu còn muốn nói thêm hai câu, nhưng lúc này thấy tự mình cũng không đứng vững được, nghe được nhịp tim của mình, cúi đầu ấp úng: “Đo, đo đi.”
Hoắc Lan yên lặng một trận, vươn tay, nhẹ nhàng luồn thước dây lại một vòng.
Hoắc Lan hạ mặt xuống, tập trung tinh thần, nhìn kỹ con số trên thước.
Anh đã từng sơ suất một lần, lúc trước khi đang nói công việc và mua nhà thì bị Lương tiên sinh kéo đi nói chuyện phiếm nên không lập tức nhớ kỹ được, sau khi ra cửa thì đã quên mất khá nhiều.
Lúc này đây không thể nghi ngờ là càng phải quan trọng hơn nữa, lễ phục có ý nghĩa rất quan trọng với Lương tiên sinh, chỉ hơi sai một số lẻ ra thì cũng khó tránh khỏi không thấy vừa người.
Hoắc Lan rút kinh nghiệm, nắm chặt thước dây, lẳng lặng đứng lên, ghi nhớ số liệu thật kỹ.
Vành tai Lương Tiêu đỏ bừng, có chút ngượng ngùng hỏi: “Sao ——”
Hoắc Lan lập tức bịt kín miệng của Lương tiên sinh.
Lương Tiêu: “?”
Hoắc Lan xoay người, bước nhanh ra cửa.
Lương Tiêu: “……”
Cách cửa lạnh lùng khép lại, che mất bóng dáng của Hoắc tổng nhà bọn họ.
Căn phòng trở nên yên tĩnh.
Lương Tiêu mờ mịt đứng tại chỗ, đỡ lấy mép bàn, dùng trái tay sờ sờ mông mình.
Lương Tiêu chống mép bàn lắc lư quay về, hoảng hốt ngồi ở bên mép giường.
Lương Tiêu lấy điện thoại ra, gọi cho người đại diện.
-
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?”
Ngày hôm sau ở phim trường, Đoàn Minh tràn ngập tình thần nghiên tìm hiểu mà đuổi theo cậu suốt cả buổi sáng: “Tối hôm qua cậu đã gặp phải chuyện gì thế…”
Lương Tiêu vẫn còn đang cố gắng thả lỏng bản thân, sau một lúc lâu vẫn không có kết quả, đau khổ ngẩng đầu lại: “Dạ?”
Đoàn Minh thật sự tò mò: “Là có chuyện gì mà khiến cậu nửa đêm gọi điện thoại, bỗng nhiên nói muốn tập ——”
Lương Tiêu: “anh Đoàn.”
Đoàn Minh: “…… Một loại trái cây bổ sung cho bộ phận cơ thể à?”
Lương Tiêu: “……”
Lương Tiêu thật sự không thể giải thích nên lời, há miệng thở dốc thở dài một tiếng, quay đầu lại nhìn: “Thật sự là không tròn à?”
Đoàn Minh mờ mịt: “Cái gì?”
“Chắc không phải đâu.” Lương Tiêu không nghĩ ra, cố gắng đè nén khát khao muốn tự sờ thử xem một chút, tự hỏi: “Hay là do phương diện khác đã xảy ra vấn đề gì sao?”
Đoàn Minh nhìn thấy cậu giống như bị thất hồn lạc phách thì không thể yên tâm nổi, giơ tay quơ qua quơ lại trước mặt cậu.
Lương Tiêu hoàn hồn lại, ngẩng đầu lên hỏi: “anh Đoàn à, anh vừa nói cái gì với em thế?”
Đoàn Minh đè nén trái tim đang vô cùng tò mò của mình xuống, nói chuyện chính với cậu: “Nói rằng chuyện lúc trước đã được chuẩn bị chu đáo rồi, cậu xem qua một lần đi, nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ tung ra ngoài.”
Lương Tiêu không muốn lại để chân tướng năm đó ra ngoài lần nữa, Đoàn Minh có thể hiểu được, cũng đã chuẩn bị tinh thần dừng lại.
Bên phía Tinh Quan thì rất dễ nói chuyện, đưa ra phương án giải quyết là chuyển bị động thành chủ động, như giấu cát xuống biển, như giấu gỗ trong rừng.
Nếu như đã không áp xuống được tiếng bàn tán vậy thì không bằng lại tung ra thêm vài cái nữa.
“Chuyện bắt cóc truyền ra ngoài, bọn họ đã hoàn thiện lại chi tiết một lần nữa, tôi cũng suýt nữa là tin luôn rồi.”
Đoàn Minh đưa phương án kế hoạch cho cậu, nói đơn giản hai câu: “Thật thật giả giả, cũng trộn lẫn một ít cách nói khác nữa nhưng độ lan truyền đều không bằng cái này.”
Lương Tiêu nhận lấy rồi xem kỹ.
“Tài khoản bà tám của Tinh Quan cũng đề ra một cách.” Đoàn Minh nói: “Nói là có thể vào thời thiếu niên, cậu đã xảy ra một tình huống, bởi vì một lần nào đó ngoài ý muốn mà không có thuốc ức chế, hoặc là đã láy được thuốc ức chế nhưng lại không có tác dụng.”
Lương Tiêu có chút lo lắng, nhíu chặt lông mày: “Nói như vậy có phải là…”
Đoàn Minh click mở bài đăng Weibo kia giúp cậu.
Lương Tiêu quét mắt qua hai bình luận, sửng sốt một hồi lâu, mới chậm rãi đặt điện thoại xuống: “Sức thuyết phục thấp như vậy à?”
“Không ai tin cả, đều nói đó là vô căn cứ.”
Đoàn Minh: “Còn có người đã liệt kê ra mười lý do lý giải cho chuyện vì sao điều này có thể là vô căn cứ.”
Lương Tiêu: “…”
Lương Tiêu ôm trán, ngơ ngẩn lẩm bẩm: “Là mình đã suy nghĩ nhiều rồi…”
Ban đầu cậu còn lo lắng rằng loại chuyện thật thật giả giả như thế này mà bị lẫn truyền ra nhiều, nhận lấy đủ loại ý kiến của quần chúng, một hai lôi ra chân tướng vào mười năm đó.
Nhưng bây giờ xem ra, nó có lẽ đã cách xa hàng trăm vạn dặm so với lúc bắt đầu.
“Cũng nên để lại một con đường.” Đoàn Minh nói: “Tài khoản bà tám này là của Tinh Quan đăng ký, lỡ như trong tương lai không thể giấu được thì cũng có thể dùng cái này để nói rằng chúng ta đã từng cố gắng để giải thích rồi.”
Lương Tiêu gật đầu, tâm trạng vô cùng phức tạp: “Đã từng giải thích qua nhưng sau đó bị mười lý do đầy sức thuyết phục bác bỏ.”
Đoàn Minh: “Đúng vậy.”
Đoàn Minh lại nghĩ tới chuyện kia, liền xác nhận lại với cậu lần nữa: “Người mà năm đó cậu quen biết liệu bây giờ còn có thể nhận ra cậu nữa không?”
Lương Tiêu sửng sốt, nghĩ một lúc: “Cũng khó mà nói được lắm.”
Đoàn Minh: “Lúc ở chung với mọi người trong thôn A ở Giang Nam dã A, không phải cũng dùng dáng vẻ của cậu chứ?”
“Không phải.” Lương Tiêu rất tin tưởng đáp: “Mà cho dù có gặp lại nhau thì trừ khi em tự mình thừa nhận ra thì anh ta (?) hơn phân nửa cũng không nhận ra được.”
Đoàn Minh: “Cô nhi viện?”
Lương Tiêu ăn ngay nói thật: “Bị em tiễn đi sáu người rồi, viện trưởng thứ bảy thu dọn hành lý cho em, còn hết lòng giới thiệu em đi đến chỗ thứ tám.”
“……” Đoàn Minh không thể không kính nể mà nhìn cậu một cái, yên tâm gật đầu: “Vậy được rồi, cái kẻ lừa đảo kia có lẽ là cũng không dám tìm rắc rối đâu.”
Năm đó khi Tiểu Lương Tiêu cửu tử nhất sinh, những kẻ lừa đảo đã khống chế đám trẻ cô nhi kia suýt chút nữa nháo ra mạng người, những chuyện bọn chúng làm đều không muốn ra ngoài ánh sáng, tất nhiên là bây giờ đang trốn còn không kịp nữa.
Thời gian hai mươi năm truy tố vẫn chưa trôi qua, nếu như thực sự có kẻ nào mờ mắt muốn tìm tới cửa thì nói không chừng còn có thể truy cứu lại ngọn nguồn chuyện cũ năm xưa, rồi làm việc theo thủ tục pháp luật.
“Rõ ràng là chỉ cần ăn nói thật thà thì các fans đều có thể giúp cậu bổ não ra một câu chuyện thơ ấu đẫm máu mà.”
Đoàn Minh lo lắng thay cho cậu, liếc mắt nhìn Lương Tiêu một cái, không nhịn được mà nhắc nhở cậu: “Bây giờ chúng ta lại chuyển thành đi hao tổn tâm trí sáng tác chuyện cũ.”
Lương Tiêu cong khóe miệng: “anh Đoàn à, vất vả cho mọi người rồi.”
Đoàn Minh không màng phiền phức nhưng mà không kìm được mà đau lòng cho cậu, cũng không nề hà đến lời khách sáo của Lương Tiêu: “Được rồi, không cần phải nói lời vô nghĩa đâu.”
Lương Tiêu thấy đau lòng thì Đoàn Minh cũng có thể hiểu được.
Dù sao thì chuyện tin tức tố bùng nổ cũng không phải việc nhỏ, thật sự để đối phương biết rằng năm đó Lương Tiêu suýt chút nữa đã mất mạng, sự đả kích này cũng giống như chuyện bị truy đuổi rồi bị chém mười tám nhát liên tiếp vậy.
Đoàn Minh thở dài, cam chịu mà vỗ vỗ vào vai cậu: “Vì thôn A ở Giang Nam của cậu.”
Lương Tiêu cười cười: “Không phải của em…”
Lương Tiêu cảm thấy những lúc thế này rất thích hợp để cường điệu, giả ho khụ một tiếng, vành tai nóng lên: “Em không ở Giang Nam.”
Đoàn Minh theo thói quen, theo bản năng hỏi: “Vậy cậu ở đâu ——”
Toàn bộ khuôn mặt của Lương Tiêu đỏ bừng lên, nóng hầm hập: “Ở khách sạn ạ.”
Đoàn Minh chưa kịp phòng ngừa đã bị cậu nhét một đống cơm chó vào miệng: “…”
Đoàn Minh căn bản là không nghĩ đến chuyện này nhưng bị Lương Tiêu kích thích bỗng nhớ lại: “Lúc nãy cậu hỏi một loại trái cây bổ sung cho bộ phận trên cơ thể là ——”
Lương Tiêu nhét phương án kế hoạch lại vào ngực người đại diện, vội vàng cầm kịch bản, nhanh chóng nhảy đi mất.
TYT & Ánh Trăng Sáng team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT